Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271: 271: Hạ Tinh Thần Em Đang Ghen 4
Hạ Đại Bạch không lên tiếng, cô bé kia nhỏ giọng nói với Hạ Tinh Thần: “Dì à, con có ba, nếu như Đại Bạch không có ba thì con sẽ cho cậu ấy mượn, có được hay không?”
“…” Thật ra cô bé cũng chỉ có ý tốt mà thôi, nhưng mà trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất đau.
Cô xoa đầu cô bé gái kia: “Con thật tốt, dì thay Đại Bạch cảm ơn con!”
Mẹ cô bé kia cười lúng túng, ôm con gái vào trong lòng: “Cô đừng để ý, là trẻ con không hiểu chuyện!”
Hạ Tinh Thần lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Hạ Đại Bạch.
Cô cúi đầu, nói nhỏ bên tai thằng bé, dịu dàng nói: “Đừng buồn, không phải con không có ba mà con có một người ba cực kỳ ưu tú.
Ba con được nhiều người yêu quý, kính trọng.
Ba bận rộn nhiều việc cho nên mới không thể tham dự họp phụ huynh, con không nên vì thế mà buồn.
Hơn nữa, con nên hãnh diện!”
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ những lời này.
Hồi lâu, thằng bé mới gật đầu, so với vừa rồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nhéo tai thằng bé: “Mau đi cảm ơn cô bé muốn cho con mượn ba đi!”
Thằng bé rất nghe lời, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Và cuối cùng, thằng bé cũng không quên kiêu ngạo bổ sung một câu: “Ba tớ rất ưu tú.
Sau này, chờ khi ba tớ không bận nữa, tớ sẽ chia một nửa cho cậu.”
Hạ Tinh Thần bật cười.
Giá như ba có thể chia sẻ thì thật là tốt.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, bắt đầu các tiết mục của gia đình.
Nhưng đột nhiên loa trong phòng học vang lên giọng nói của hiệu trưởng: “Các giáo viên và các vị phụ huynh mau nhanh chóng thay đồng phục cho các con và ngồi theo thứ tự các lớp dưới sân thể dục.
Hôm nay có lãnh đạo cấp cao về thăm trường! Mong các giáo viên nhanh chóng thực hiện!”
Có thể nhận ra trong giọng nói của hiệu trưởng có chút lo lắng.
Xem ra, lãnh đạo tới kiểm tra trường chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, có thể là Bộ trưởng Bộ giáo dục.
Sau đó, giáo viên nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục cho học sinh, đeo cả huy hiệu trường lên.
Mọi người vội vàng xuống sân thể dục tập họp, ngay cả phụ huynh cũng xuống ngồi cùng với các con.
Sau khi Hạ Tinh Thần ngồi xuống, cô sửa sang nơ trên cổ con trai, trêu chọc thằng bé: “Lúc nãy con nói muốn chia một nửa ba cho bạn nhỏ kia sao?”
“Vâng ạ!”
“Hai đứa chia qua chia lại, gọi là gì chứ?”
“Chia ba ạ! Đây gọi là nghĩa khí!” Hạ Đại Bạch ưỡn ngực nhỏ lên.
Hạ Tinh Thần buồn cười nhìn thằng bé: “Hai đứa đang tự ước định đó.
Hai nhà trở thành một vậy ba của con cũng là ba của cô bé, ba của cô bé cũng là ba của con.
A, nói cho mẹ nghe, có phải con thầm mến cô gái nhỏ kia không?”
“Không phải vậy!” Hạ Đại Bạch lập tức phản bác nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên.
Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé trong lòng nhủ thầm không xong rồi, không xong rồi.
Lũ trẻ mới bốn tuổi mà đã biết yêu rồi.
Cô đang suy nghĩ linh tinh, chỉ thấy mấy thấy giáo đang trang trí lại sân khấu vội chạy xuống.
Tất cả mọi người cung kính đứng hai bên thảm đỏ, dường như đang chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo.
Bên này, tất cả học sinh và phụ huynh cũng nhìn sang.
Tất nhiên, Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch cũng nhìn theo.
Vừa nhìn một cái, cả người Hạ Tinh Thần đã chấn động.
Chỉ thấy một đoàn xe thật dài, đang từ từ lái xe vào trường học.
Lúc chạy qua đài phun nước, qua các tòa nhà cuối cùng đi về phía sân thể dục trải sẵn thảm đỏ.
Hạ Tinh Thần không kiềm chế được mà đứng dậy, rất muốn ra xem người kia là ai, có phải giống như cô suy nghĩ hay không? Nhưng vì cầu thang quá dài đã che khuất tầm mắt của họ.
Hạ Đại Bạch cũng rất kích động, cơ thể nhỏ bé không ngừng nhảy choi choi lên: “Có phải là Tiểu Bạch không? Đại Bảo, là Tiểu Bạch đúng không ạ?”
“Suỵt!” Hạ Tinh Thần ngồi xuống, ôm lấy thằng bé, ngón tay đặt nhẹ lên môi con.
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai chú ý đến họ mới thở phào một hơi.
Hạ Đại Bạch nhìn cô, giọng nói đã nhỏ hơn: “Là Tiểu Bạch ạ?”
“Không biết!” Hạ Tinh Thần lắc đầu.
Chỉ sợ thằng bé hi vọng quá lớn lại thất vọng, chỉ nói: “Chưa chắc ba con đã có thời gian đâu!”
Hai vai Hạ Đại Bạch lại rủ xuống.
Cho dù nhắc nhở thằng bé đừng kỳ vọng quá nhiều nhưng ánh mắt cô vẫn không tự chủ mà nhìn sang phía đó.
Chỉ thấy hiệu trưởng vội vàng chạy xuống cầu thang.
Hiển nhiên dưới bậc thềm là khách mời rất quan trọng.
Những thầy giáo đứng trên bậc thềm đã nhìn thấy đối phương là ai.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, ngạc nhiên, mừng rỡ, lại có chút kích động, chỉ không kích động kêu lên mà thôi.
“Ai tới vậy?” Có phụ huynh không che giấu sự hiếu kỳ, xì xào bàn tán không ngừng.
“Ngày hôm qua lúc tôi gọi điện cho giáo viên, thì thầy giáo nói hôm nay lãnh đạo của Sở giáo dục xuống thôi.
Trời ạ!”
Phụ huynh này chưa nói hết thì đã kêu lên một tiếng.
Đột nhiên Hạ Tinh Thần chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng hô nhỏ: “Tổng thống!”
“Mọi người mau nhìn đi, có phải là Tổng thống thật không?”
“Đúng là Tổng thống rồi!”
Phụ huynh kích động không ngừng nhìn sang, ai cũng kích động.
Hạ Tinh Thần ngẩn người khi nhìn thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn, hốc mắt lại hơi đỏ.
Cô không nghĩ rằng anh lại đến…
Từ đằng xa, cô chỉ thấy anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh biển, bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Không giống như cách ăn mặc nghiêm túc trong phòng làm việc.
Hôm nay, áo sơ mi anh đã cởi hai cúc áo trên cùng để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Trông anh có vẻ vừa thoải mái nhưng không có tùy tiện.
Trên cổ choàng một chiếc khăn lông dê màu xám nhạt.
Anh được mọi người vây quanh, đón chào, chậm rãi đi lên cầu thang.
Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều vây quanh.
Trong mắt Hạ Tinh Thần chỉ còn lại một mình anh.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục đứng bên cạnh anh, rất cẩn thận và lễ phép.
Hiệu trưởng đi theo sau lưng anh, đoàn người vừa nói vừa đi về phía trước.
Đằng sau, mấy chục người, ai cũng mặc vest đi giày da, ngoài trừ Lãnh Phi và hai thư ký ra thì những người còn lại Hạ Tinh Thần không nhận ra ai cả.
Đi lên bậc thang, bước lên thảm đỏ, dường như anh còn nghe thấy tiếng hoan hô của phụ huynh, anh hơi ngẩng đầu lên, giơ tay với mọi người.
Điều này càng khiến quần chúng kích động, hô ‘Tổng thống!’
Duy chỉ có cô là yên lặng.
Hạ Thiên Tinh biết dù cô có hô cũng vô dụng.
Dù cô thực sự kích động mà gọi anh giống mọi người, tiếng của cô cũng sẽ bị vùi lấp trong đám đông..
“…” Thật ra cô bé cũng chỉ có ý tốt mà thôi, nhưng mà trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất đau.
Cô xoa đầu cô bé gái kia: “Con thật tốt, dì thay Đại Bạch cảm ơn con!”
Mẹ cô bé kia cười lúng túng, ôm con gái vào trong lòng: “Cô đừng để ý, là trẻ con không hiểu chuyện!”
Hạ Tinh Thần lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Hạ Đại Bạch.
Cô cúi đầu, nói nhỏ bên tai thằng bé, dịu dàng nói: “Đừng buồn, không phải con không có ba mà con có một người ba cực kỳ ưu tú.
Ba con được nhiều người yêu quý, kính trọng.
Ba bận rộn nhiều việc cho nên mới không thể tham dự họp phụ huynh, con không nên vì thế mà buồn.
Hơn nữa, con nên hãnh diện!”
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ những lời này.
Hồi lâu, thằng bé mới gật đầu, so với vừa rồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nhéo tai thằng bé: “Mau đi cảm ơn cô bé muốn cho con mượn ba đi!”
Thằng bé rất nghe lời, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Và cuối cùng, thằng bé cũng không quên kiêu ngạo bổ sung một câu: “Ba tớ rất ưu tú.
Sau này, chờ khi ba tớ không bận nữa, tớ sẽ chia một nửa cho cậu.”
Hạ Tinh Thần bật cười.
Giá như ba có thể chia sẻ thì thật là tốt.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, bắt đầu các tiết mục của gia đình.
Nhưng đột nhiên loa trong phòng học vang lên giọng nói của hiệu trưởng: “Các giáo viên và các vị phụ huynh mau nhanh chóng thay đồng phục cho các con và ngồi theo thứ tự các lớp dưới sân thể dục.
Hôm nay có lãnh đạo cấp cao về thăm trường! Mong các giáo viên nhanh chóng thực hiện!”
Có thể nhận ra trong giọng nói của hiệu trưởng có chút lo lắng.
Xem ra, lãnh đạo tới kiểm tra trường chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, có thể là Bộ trưởng Bộ giáo dục.
Sau đó, giáo viên nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục cho học sinh, đeo cả huy hiệu trường lên.
Mọi người vội vàng xuống sân thể dục tập họp, ngay cả phụ huynh cũng xuống ngồi cùng với các con.
Sau khi Hạ Tinh Thần ngồi xuống, cô sửa sang nơ trên cổ con trai, trêu chọc thằng bé: “Lúc nãy con nói muốn chia một nửa ba cho bạn nhỏ kia sao?”
“Vâng ạ!”
“Hai đứa chia qua chia lại, gọi là gì chứ?”
“Chia ba ạ! Đây gọi là nghĩa khí!” Hạ Đại Bạch ưỡn ngực nhỏ lên.
Hạ Tinh Thần buồn cười nhìn thằng bé: “Hai đứa đang tự ước định đó.
Hai nhà trở thành một vậy ba của con cũng là ba của cô bé, ba của cô bé cũng là ba của con.
A, nói cho mẹ nghe, có phải con thầm mến cô gái nhỏ kia không?”
“Không phải vậy!” Hạ Đại Bạch lập tức phản bác nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên.
Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé trong lòng nhủ thầm không xong rồi, không xong rồi.
Lũ trẻ mới bốn tuổi mà đã biết yêu rồi.
Cô đang suy nghĩ linh tinh, chỉ thấy mấy thấy giáo đang trang trí lại sân khấu vội chạy xuống.
Tất cả mọi người cung kính đứng hai bên thảm đỏ, dường như đang chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo.
Bên này, tất cả học sinh và phụ huynh cũng nhìn sang.
Tất nhiên, Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch cũng nhìn theo.
Vừa nhìn một cái, cả người Hạ Tinh Thần đã chấn động.
Chỉ thấy một đoàn xe thật dài, đang từ từ lái xe vào trường học.
Lúc chạy qua đài phun nước, qua các tòa nhà cuối cùng đi về phía sân thể dục trải sẵn thảm đỏ.
Hạ Tinh Thần không kiềm chế được mà đứng dậy, rất muốn ra xem người kia là ai, có phải giống như cô suy nghĩ hay không? Nhưng vì cầu thang quá dài đã che khuất tầm mắt của họ.
Hạ Đại Bạch cũng rất kích động, cơ thể nhỏ bé không ngừng nhảy choi choi lên: “Có phải là Tiểu Bạch không? Đại Bảo, là Tiểu Bạch đúng không ạ?”
“Suỵt!” Hạ Tinh Thần ngồi xuống, ôm lấy thằng bé, ngón tay đặt nhẹ lên môi con.
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai chú ý đến họ mới thở phào một hơi.
Hạ Đại Bạch nhìn cô, giọng nói đã nhỏ hơn: “Là Tiểu Bạch ạ?”
“Không biết!” Hạ Tinh Thần lắc đầu.
Chỉ sợ thằng bé hi vọng quá lớn lại thất vọng, chỉ nói: “Chưa chắc ba con đã có thời gian đâu!”
Hai vai Hạ Đại Bạch lại rủ xuống.
Cho dù nhắc nhở thằng bé đừng kỳ vọng quá nhiều nhưng ánh mắt cô vẫn không tự chủ mà nhìn sang phía đó.
Chỉ thấy hiệu trưởng vội vàng chạy xuống cầu thang.
Hiển nhiên dưới bậc thềm là khách mời rất quan trọng.
Những thầy giáo đứng trên bậc thềm đã nhìn thấy đối phương là ai.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, ngạc nhiên, mừng rỡ, lại có chút kích động, chỉ không kích động kêu lên mà thôi.
“Ai tới vậy?” Có phụ huynh không che giấu sự hiếu kỳ, xì xào bàn tán không ngừng.
“Ngày hôm qua lúc tôi gọi điện cho giáo viên, thì thầy giáo nói hôm nay lãnh đạo của Sở giáo dục xuống thôi.
Trời ạ!”
Phụ huynh này chưa nói hết thì đã kêu lên một tiếng.
Đột nhiên Hạ Tinh Thần chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng hô nhỏ: “Tổng thống!”
“Mọi người mau nhìn đi, có phải là Tổng thống thật không?”
“Đúng là Tổng thống rồi!”
Phụ huynh kích động không ngừng nhìn sang, ai cũng kích động.
Hạ Tinh Thần ngẩn người khi nhìn thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn, hốc mắt lại hơi đỏ.
Cô không nghĩ rằng anh lại đến…
Từ đằng xa, cô chỉ thấy anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh biển, bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Không giống như cách ăn mặc nghiêm túc trong phòng làm việc.
Hôm nay, áo sơ mi anh đã cởi hai cúc áo trên cùng để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Trông anh có vẻ vừa thoải mái nhưng không có tùy tiện.
Trên cổ choàng một chiếc khăn lông dê màu xám nhạt.
Anh được mọi người vây quanh, đón chào, chậm rãi đi lên cầu thang.
Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều vây quanh.
Trong mắt Hạ Tinh Thần chỉ còn lại một mình anh.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục đứng bên cạnh anh, rất cẩn thận và lễ phép.
Hiệu trưởng đi theo sau lưng anh, đoàn người vừa nói vừa đi về phía trước.
Đằng sau, mấy chục người, ai cũng mặc vest đi giày da, ngoài trừ Lãnh Phi và hai thư ký ra thì những người còn lại Hạ Tinh Thần không nhận ra ai cả.
Đi lên bậc thang, bước lên thảm đỏ, dường như anh còn nghe thấy tiếng hoan hô của phụ huynh, anh hơi ngẩng đầu lên, giơ tay với mọi người.
Điều này càng khiến quần chúng kích động, hô ‘Tổng thống!’
Duy chỉ có cô là yên lặng.
Hạ Thiên Tinh biết dù cô có hô cũng vô dụng.
Dù cô thực sự kích động mà gọi anh giống mọi người, tiếng của cô cũng sẽ bị vùi lấp trong đám đông..