Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313: 313: Xét Nghiệm Dna 1
“Tại sao?”
“...” Cánh tay buông lỏng, ánh mắt anh tùy ý nhìn về phía trước, một lúc sau mới nói: “Cô ấy không phải là người của nhà họ Bạch chúng ta.”
Hạ Tinh Thần kinh ngạc trong giây lát, cô thực sự không ngờ tới.
“Con của phu nhân không phải là con của chú anh sao?”
Anh không trả lời, chỉ nói: “Sau này em không cần phải để chuyện này trong lòng.
Tìm được hay không, kết quả như thế nào đều do duyên phận cả.”
“Nhưng mà, phu nhân thật sự rất đáng thương, nếu như anh...”
“Anh bận lắm.” Bạch Dạ Kình trực tiếp ném cho cô ba chữ này.
Hạ Tinh Thần muốn nói, nhưng lại bị cắt đứt.
Cuối cùng, cô chỉ lầm bầm: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải chỉ có một mình anh tìm kiếm, Dư Trạch Nam bên kia chắc cũng sẽ nhanh điều tra ra thôi.”
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô: “Em nói cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Tinh Thần vội vàng lắc đầu, không dám nhắc tới ba chữ Dư Trạch Nam ở trước mặt anh.
May mà đúng lúc này, Hạ Đại Bạch đã tỉnh lại.
Bạch Dạ Kình cũng không truy hỏi nữa, cũng đã nghỉ ngơi được một lúc rồi, anh lần nữa lái xe lên đường.
....!
Buổi tối hôm đó.
Hạ Tinh Thần bị anh mang về phủ Tổng thống.
Có lẽ là bởi vì đã xa nhau mười ngày liền, nên cảm giác nhung nhớ kia đan xen với những cảm xúc khác, trở nên đặc biệt kịch liệt.
Chỉ là, anh lại đã chuẩn bị bao cao su.
Hơn nữa, không phải là mấy cái, mà là một hộp lớn.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy cái hộp kia thì bị dọa cho sợ hãi, thở hổn hển hỏi anh: “Anh làm gì mà mua nhiều vậy?”
“Sau này có thể tùy ý mang theo bên mình, đi đâu cũng không cần phải tạm thời đi mua nữa.
Chỉ là, một hộp này cũng không dùng được bao lâu.”
“…” Cô thật sự muốn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngụ ý trong lời nói của anh cô nghe hiểu ra được.
Sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không ngừng bị anh tàn phá.
“Lão phu nhân nói, muốn chúng ta sinh thêm một đứa nữa.
Anh thấy sao? Sau này, nếu chúng ta thật sự kết hôn thì anh muốn con trai hay là con gái?”
Nghe cô nói đến vấn đề này, ánh mắt của Bạch Dạ Kình hơi trầm xuống, lực đạo muốn cô cũng không khỏi nặng hơn mấy phần.
Cuối cùng, anh chỉ nặng nề mở miệng: “Có một mình Đại Bạch là đủ rồi, không cần đứa thứ hai làm gì.”
Cô ngẩn ra.
Ngược lại cô không ngờ anh sẽ trả lời như vậy.
Lúc trước, khi lão phu nhân nhắc tới vấn đề con cái này, rõ ràng là anh rất hứng thú, còn luôn phối hợp với lão phu nhân.
“Em cho là anh cũng muốn có thêm con.” Hạ Tinh Thần nghi hoặc nhìn anh.
“Lúc làm loại chuyện như thế này, mà em còn có tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, xem ra là do anh không làm cho em đủ chuyên tâm rồi.” Bạch Dạ Kình thấp giọng nói, đáy mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, sau đó anh xoay người cô lại.
Cô hừ một tiếng.
Rồi sau đó, trong đầu dần dần trở nên trống rỗng, tất cả lý trí như bay lên đến chín tầng mây, trong thân thể, trong đầu, tất cả chỉ còn lại người đàn ông này...!
Khi cả người cô như bị ném lên trên mây, lúc ngây ngẩn sắp hôn mê thì cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh.
Có vật gì đó nhẹ nhàng đeo vào trên ngón áp út của cô.
Cô ngẩn người ra, lý trí dần trở lại, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn vài phần.
Đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, tâm trạng cô dần trở nên hỗn loạn, hốc mắt cũng không khỏi ướt át.
Thì ra, anh đã sớm chuẩn bị rồi.
Anh chuẩn bị lúc nào vậy chứ? Vậy mà cô hoàn toàn không biết gì cả.
“Tinh Thần, gả cho anh nhe.” Bạch Dạ Kình ôm cô, hôn xuống tai cô thì thầm nói.
Không có lễ cầu hôn hoa lệ, không có hoa tươi, không quỳ xuống cầu hôn, thậm chí ngay cả mấy lời ngon tiếng ngọt mà khi cầu hôn nên có cũng không.
Nhưng mà, Hạ Tinh Thần vẫn cảm thấy cảm động không nói nên lời.
Cô lật người nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt nước mắt lấp lánh quanh tròng: “Có rất nhiều người phụ nữ đang đứng xếp hàng muốn chờ gả cho anh như vậy, tại sao… hết lần này tới lần khác anh lại chọn em?”
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thâm trầm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hứa Nham và Dư Trạch Nam đều đang theo đuổi em, vậy tại sao hết lần này tới lần khác em lại chọn anh?”
Hạ Tinh Thần cười rạng rỡ.
“Đúng vậy, anh bá đạo, thô lỗ như vậy, còn không biết cách quan tâm đến người khác, tính khí thì lại thất thường, tâm tư sâu kín, là một người rất khó hiểu, tại sao hết lần này tới lần khác em lại chỉ chọn anh nhỉ!”
Anh chẳng những không tức giận, lại còn để cô tùy ý nói như vậy, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần yêu thương: “Em thì sao chứ? Em do dự thiếu quyết đoán, không đủ dũng cảm, không đủ kiên định, lúc buồn bực thì còn khó tính hơn anh nhiều…”
Anh vừa nói chuyện, ngón tay thẳng dài vừa lướt qua trán cô, đi thẳng xuống lướt qua chóp mũi của cô, cuối cùng, rơi vào trên đôi môi hồng của cô.
Hạ Tinh Thần giả vờ tức giận cắn đầu ngón tay anh, lúc này anh mới mở miệng nói: “Nhưng mà… anh lại thích em như vậy, cũng chỉ cần em mà thôi.”
Câu nói cuối cùng, anh nói rất nghiêm túc.
Mỗi một chữ, đều như đang khuấy đảo hồ nước sâu trong lòng cô, làm cho hồ nước gợn lên từng hồi sóng rung động, khiến cho cô cảm thấy khó mà bình tĩnh nổi.
Rõ ràng hai bên đều đang nói về khuyết điểm của đối phương, nhưng mà, trong bầu không khí lại như xuất hiện những chùm bong bóng hình trái tim ngọt ngào.
Đúng vậy.
Tình yêu chính là như vậy, không có lý do gì cả! Rõ ràng cả hai bên đều có rất nhiều khuyết điểm, rõ ràng cả hai đều nhìn thấu những thứ đó, nhưng mà, khi đã yêu một người, thì cho dù người đó có khuyết điểm như thế nào mình cũng sẽ cảm thấy khuyết điểm vừa chân thực cũng rất đáng yêu.
“Có gả cho anh không?” Bạch Dạ Kình hỏi cô thêm lần nữa, đè cô dưới thân, ôm cô thật chặt.
Trong mắt, tất cả đều là tình cảm nồng đậm.
Hạ Tinh Thần đang động tình, lúc cười lên, thì như có ánh sáng tỏa ra, giống như cầu vồng xinh đẹp điểm xuyết ở trong mắt cô.
Cô ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Không phải anh đã nói, em không có nhân quyền, chỉ có thể gả cho anh sao?”
“Nếu bây giờ cho em quyền lựa chọn, thì em có gả hay không?”
Dĩ nhiên, nếu như cô dám nói không gả, thì nhân quyền cơ bản đó sẽ trực tiếp bị tước đoạt đi.
Cho nên, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Hạ Tinh Thần không trả lời, chỉ dùng động tác thay thế câu trả lời.
Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Người đàn ông này, cô muốn, cô đã sớm không có năng lực từ chối anh rồi.
…
Cả buổi tối, trong phòng, đều tràn ngập dịu dàng kiều diễm.
Tình yêu của bọn họ, đã sớm mọc rễ nảy mầm, càng ngày càng sâu đậm.
Anh là một người cố chấp, có một số thứ khi anh đã muốn, thì tuyệt đối sẽ không giao động, càng không dễ buông tay.
Hôm sau.
Hạ Tinh Thần lái xe, Thụy Cương theo cô cùng đi làm.
Cô nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay, chỉ cảm thấy không khí sáng sớm hôm nay vô cùng mát mẻ dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên rất tốt.
Khi Thụy Cương nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thì anh vui vẻ nói chúc mừng với cô..
“...” Cánh tay buông lỏng, ánh mắt anh tùy ý nhìn về phía trước, một lúc sau mới nói: “Cô ấy không phải là người của nhà họ Bạch chúng ta.”
Hạ Tinh Thần kinh ngạc trong giây lát, cô thực sự không ngờ tới.
“Con của phu nhân không phải là con của chú anh sao?”
Anh không trả lời, chỉ nói: “Sau này em không cần phải để chuyện này trong lòng.
Tìm được hay không, kết quả như thế nào đều do duyên phận cả.”
“Nhưng mà, phu nhân thật sự rất đáng thương, nếu như anh...”
“Anh bận lắm.” Bạch Dạ Kình trực tiếp ném cho cô ba chữ này.
Hạ Tinh Thần muốn nói, nhưng lại bị cắt đứt.
Cuối cùng, cô chỉ lầm bầm: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải chỉ có một mình anh tìm kiếm, Dư Trạch Nam bên kia chắc cũng sẽ nhanh điều tra ra thôi.”
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô: “Em nói cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Tinh Thần vội vàng lắc đầu, không dám nhắc tới ba chữ Dư Trạch Nam ở trước mặt anh.
May mà đúng lúc này, Hạ Đại Bạch đã tỉnh lại.
Bạch Dạ Kình cũng không truy hỏi nữa, cũng đã nghỉ ngơi được một lúc rồi, anh lần nữa lái xe lên đường.
....!
Buổi tối hôm đó.
Hạ Tinh Thần bị anh mang về phủ Tổng thống.
Có lẽ là bởi vì đã xa nhau mười ngày liền, nên cảm giác nhung nhớ kia đan xen với những cảm xúc khác, trở nên đặc biệt kịch liệt.
Chỉ là, anh lại đã chuẩn bị bao cao su.
Hơn nữa, không phải là mấy cái, mà là một hộp lớn.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy cái hộp kia thì bị dọa cho sợ hãi, thở hổn hển hỏi anh: “Anh làm gì mà mua nhiều vậy?”
“Sau này có thể tùy ý mang theo bên mình, đi đâu cũng không cần phải tạm thời đi mua nữa.
Chỉ là, một hộp này cũng không dùng được bao lâu.”
“…” Cô thật sự muốn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngụ ý trong lời nói của anh cô nghe hiểu ra được.
Sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không ngừng bị anh tàn phá.
“Lão phu nhân nói, muốn chúng ta sinh thêm một đứa nữa.
Anh thấy sao? Sau này, nếu chúng ta thật sự kết hôn thì anh muốn con trai hay là con gái?”
Nghe cô nói đến vấn đề này, ánh mắt của Bạch Dạ Kình hơi trầm xuống, lực đạo muốn cô cũng không khỏi nặng hơn mấy phần.
Cuối cùng, anh chỉ nặng nề mở miệng: “Có một mình Đại Bạch là đủ rồi, không cần đứa thứ hai làm gì.”
Cô ngẩn ra.
Ngược lại cô không ngờ anh sẽ trả lời như vậy.
Lúc trước, khi lão phu nhân nhắc tới vấn đề con cái này, rõ ràng là anh rất hứng thú, còn luôn phối hợp với lão phu nhân.
“Em cho là anh cũng muốn có thêm con.” Hạ Tinh Thần nghi hoặc nhìn anh.
“Lúc làm loại chuyện như thế này, mà em còn có tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, xem ra là do anh không làm cho em đủ chuyên tâm rồi.” Bạch Dạ Kình thấp giọng nói, đáy mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, sau đó anh xoay người cô lại.
Cô hừ một tiếng.
Rồi sau đó, trong đầu dần dần trở nên trống rỗng, tất cả lý trí như bay lên đến chín tầng mây, trong thân thể, trong đầu, tất cả chỉ còn lại người đàn ông này...!
Khi cả người cô như bị ném lên trên mây, lúc ngây ngẩn sắp hôn mê thì cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh.
Có vật gì đó nhẹ nhàng đeo vào trên ngón áp út của cô.
Cô ngẩn người ra, lý trí dần trở lại, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn vài phần.
Đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, tâm trạng cô dần trở nên hỗn loạn, hốc mắt cũng không khỏi ướt át.
Thì ra, anh đã sớm chuẩn bị rồi.
Anh chuẩn bị lúc nào vậy chứ? Vậy mà cô hoàn toàn không biết gì cả.
“Tinh Thần, gả cho anh nhe.” Bạch Dạ Kình ôm cô, hôn xuống tai cô thì thầm nói.
Không có lễ cầu hôn hoa lệ, không có hoa tươi, không quỳ xuống cầu hôn, thậm chí ngay cả mấy lời ngon tiếng ngọt mà khi cầu hôn nên có cũng không.
Nhưng mà, Hạ Tinh Thần vẫn cảm thấy cảm động không nói nên lời.
Cô lật người nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt nước mắt lấp lánh quanh tròng: “Có rất nhiều người phụ nữ đang đứng xếp hàng muốn chờ gả cho anh như vậy, tại sao… hết lần này tới lần khác anh lại chọn em?”
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thâm trầm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hứa Nham và Dư Trạch Nam đều đang theo đuổi em, vậy tại sao hết lần này tới lần khác em lại chọn anh?”
Hạ Tinh Thần cười rạng rỡ.
“Đúng vậy, anh bá đạo, thô lỗ như vậy, còn không biết cách quan tâm đến người khác, tính khí thì lại thất thường, tâm tư sâu kín, là một người rất khó hiểu, tại sao hết lần này tới lần khác em lại chỉ chọn anh nhỉ!”
Anh chẳng những không tức giận, lại còn để cô tùy ý nói như vậy, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần yêu thương: “Em thì sao chứ? Em do dự thiếu quyết đoán, không đủ dũng cảm, không đủ kiên định, lúc buồn bực thì còn khó tính hơn anh nhiều…”
Anh vừa nói chuyện, ngón tay thẳng dài vừa lướt qua trán cô, đi thẳng xuống lướt qua chóp mũi của cô, cuối cùng, rơi vào trên đôi môi hồng của cô.
Hạ Tinh Thần giả vờ tức giận cắn đầu ngón tay anh, lúc này anh mới mở miệng nói: “Nhưng mà… anh lại thích em như vậy, cũng chỉ cần em mà thôi.”
Câu nói cuối cùng, anh nói rất nghiêm túc.
Mỗi một chữ, đều như đang khuấy đảo hồ nước sâu trong lòng cô, làm cho hồ nước gợn lên từng hồi sóng rung động, khiến cho cô cảm thấy khó mà bình tĩnh nổi.
Rõ ràng hai bên đều đang nói về khuyết điểm của đối phương, nhưng mà, trong bầu không khí lại như xuất hiện những chùm bong bóng hình trái tim ngọt ngào.
Đúng vậy.
Tình yêu chính là như vậy, không có lý do gì cả! Rõ ràng cả hai bên đều có rất nhiều khuyết điểm, rõ ràng cả hai đều nhìn thấu những thứ đó, nhưng mà, khi đã yêu một người, thì cho dù người đó có khuyết điểm như thế nào mình cũng sẽ cảm thấy khuyết điểm vừa chân thực cũng rất đáng yêu.
“Có gả cho anh không?” Bạch Dạ Kình hỏi cô thêm lần nữa, đè cô dưới thân, ôm cô thật chặt.
Trong mắt, tất cả đều là tình cảm nồng đậm.
Hạ Tinh Thần đang động tình, lúc cười lên, thì như có ánh sáng tỏa ra, giống như cầu vồng xinh đẹp điểm xuyết ở trong mắt cô.
Cô ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Không phải anh đã nói, em không có nhân quyền, chỉ có thể gả cho anh sao?”
“Nếu bây giờ cho em quyền lựa chọn, thì em có gả hay không?”
Dĩ nhiên, nếu như cô dám nói không gả, thì nhân quyền cơ bản đó sẽ trực tiếp bị tước đoạt đi.
Cho nên, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Hạ Tinh Thần không trả lời, chỉ dùng động tác thay thế câu trả lời.
Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Người đàn ông này, cô muốn, cô đã sớm không có năng lực từ chối anh rồi.
…
Cả buổi tối, trong phòng, đều tràn ngập dịu dàng kiều diễm.
Tình yêu của bọn họ, đã sớm mọc rễ nảy mầm, càng ngày càng sâu đậm.
Anh là một người cố chấp, có một số thứ khi anh đã muốn, thì tuyệt đối sẽ không giao động, càng không dễ buông tay.
Hôm sau.
Hạ Tinh Thần lái xe, Thụy Cương theo cô cùng đi làm.
Cô nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay, chỉ cảm thấy không khí sáng sớm hôm nay vô cùng mát mẻ dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên rất tốt.
Khi Thụy Cương nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thì anh vui vẻ nói chúc mừng với cô..