Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324: 324: Quyến Luyến Không Quên
Da đầu Hạ Tinh Thần tê dại.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao vừa rồi mình chọc giận lão phu nhân rồi, và cũng biết tại sao lão phu nhân lại nhìn nhẫn của mình như vậy rồi.
Lão phu nhân nghe ông cụ hét lên một tiếng, ngừng một lát, cuối cùng bà ấy cười híp mắt cúp điện thoại.
Không biết ông cụ đã nói gì mà lúc này tâm trạng của lão phu nhân đã lập tức tốt lên, bà ấy quay mặt sang nói chuyện với Hạ Tinh Thần, khôi phục vẻ hòa nhã trước đó.
“Tối nay có đi đâu ăn cơm không?” Lão phu nhân hỏi.
“Con về tự nấu, tùy tiện ăn một chút là được.”
“Nếu không có hẹn, vậy đi Chung Sơn đi.
Không phải con còn chưa gặp chú của nó sao? Đúng lúc mọi người đều đến, đi cùng bác gặp mặt đi.”
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng thật ra hôm qua từng nhìn thấy rồi.
Hạ Tinh Thần nhớ đến Vị Ương, cô nói: “Phu nhân, hôm nay con…”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, đi cùng bác.
Xe của con để ở đây, bác sẽ cho tài xế đến lái xe con về.”
Lời lão phu nhân nói chẳng khác nào thánh chỉ.
Người một nhà, mỗi người đều như vậy, không nói hai lời.
Đến khi cô phục hồi lại tinh thần đã bị lão phu nhân kéo đi.
Tài xế lái xe dừng ở trước mặt.
Trên đường, Hạ Tinh Thần nhớ đến Bạch Dạ Kình đã từng dặn cô khoảng thời gian này không được đến nhà cũ Chung Sơn, nhưng đã lên xe, cô từ chối thế nào được, đành phải làm trái ý anh thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với ông cụ, trong lòng Hạ Tinh Thần ít nhiều gì vẫn có chút sợ hãi.
Đến nhà cũ Chung Sơn, thời gian còn sớm.
Hạ Tinh Thần đi theo lão phu nhân vào cửa, lão phu nhân hỏi: “Lão tiên sinh đâu?”
“Lão tiên sinh đã từ bệnh viện về rồi, lúc này đang ở trong thư phòng ạ.”
“Lúc ông ấy trở về, có mang theo thứ gì không?” Lão phu nhân hỏi, mắt nhìn khắp nơi.
“Có ạ.
Lão phu nhân chờ một chút, tôi đi lấy cho lão phu nhân.” Người giúp việc nói xong thì đi lấy một hộp quà tinh xảo.
Lão phu nhân vừa nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ.
Là một hộp gấm, bà ấy mở hộp gấm ra, một đôi nhẫn bất ngờ xuất hiện.
Bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu được tại sao vừa rồi sau khi cúp điện thoại của ông cụ, lão phu nhân lại vui vẻ như vậy.
Thì ra là vậy.
“Tinh Thần, con mau đến xem.” Lão phu nhân giống như một đứa bé, bận bịu khoe khoang, bà ấy cười híp mắt, trong mắt còn có mấy phần đắc ý: “Mắt của lão gia rất tốt.”
“Đúng vậy ạ.
Mắt của lão tiên sinh tốt thật.” Hạ Tinh Thần vội vàng đáp lại.
“Đừng thấy chiếc nhẫn này không có kim cương lớn như của con, lão gia biết bác chỉ thích đơn giản khiêm tốn thôi.”
Thật sự thích đơn giản khiêm tốn sao?
Vừa rồi thử quần áo, cô đã nhìn ra, lão phu nhân cũng là một người theo phong trào, quần áo đều rất hiện đại, khiêm tốn đơn giản tuyệt đối không phải phong cách của bà ấy.
Nhưng dĩ nhiên Hạ Tinh Thần không vạch trần, cô chỉ gật đầu: “Dạ, lão tiên sinh biết được sở thích của bác, đương nhiên chọn được thứ tốt nhất.”
“Thật sự không nhìn ra, mắt nhìn của lão gia tốt như vậy.”
Đây gọi là trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Lão phu nhân vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, chính là yêu thích không buông tay.
Đeo rồi tháo, tháo rồi đeo, còn vui vẻ hỏi Hạ Tinh Thần đẹp hay không.
“Đúng rồi, lo chiếc nhẫn mà quên mất.” Lão phu nhân đeo nhẫn vào, lúc này lão phu nhân mới nhớ đến chuyện chính, bà ấy lấy mấy cái túi từ trong một đống túi quần áo vừa mua ra: “Đây là quần áo mua cho chú Hai, con cầm đi cho chú ấy thử, xem có vừa người không.”
“Con đi sao ạ?” Hạ Tinh Thần chỉ tay vào mình.
Lão phu nhân mất hứng: “Không tình nguyện sao? Chẳng lẽ để cho lão phu nhân bác xách túi nặng như vậy đưa?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hạ Tinh Thần giải thích: “Con đang lo như vậy hình như hơi lỗ mãng.”
“Chú ấy không giống tính tình lão gia, đi đi, bác lên lầu tìm lão gia.” Lão phu nhân nhét túi vào ngực Hạ Tinh Thần, sau đó vội vã đi lên lầu.
Hạ Tinh Thần nhìn một đống đồ, cô không biết làm sao.
Thím Lâm cười nói: “Cô Hạ, cô đừng để ý, lão phu nhân xem cô là người trong nhà rồi.
Cô ngồi đi, tôi đem qua cũng được.”
“Đừng.
Để tôi đi.” Hạ Tinh Thần ngăn thím Lâm lại, cô nhìn trên lầu, cười nói: “Nếu lão phu nhân biết do thím đem đi, e là phải mắng tôi.”
Thím Lâm gật đầu, bà ấy không nói gì nữa.
Hạ Tinh Thần đi sang tòa biệt thự khác.
Bên này vắng vẻ hơn nhà chính bên kia nhiều.
Đi vòng con đường mòn mới đến, trước nhà, gió lạnh mùa đông thổi qua, vô cùng lạnh.
Hạ Tinh Thần nhìn bốn phía xung quanh, cô chỉ thấy trong vườn trồng đầy hoa cỏ.
Nhìn ra được là có người chăm sóc cẩn thận, rất đẹp mắt.
Cô vừa đến đã có người giúp việc từ bên trong ra đón.
“Cô Hạ.”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu: “Ông hai Bạch ở trong sao?”
“Dạ.
Ông ấy ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ kia.
Bên ngoài lạnh lắm, cô vào trong đi, tôi đi thông báo một tiếng.”
Người giúp việc nói xong thì nhận lấy túi trong tay cô.
Hạ Tinh Thần đi theo sau lưng cô ta, chậm rãi đi vào.
Cách trang trí trong nhà thể hiện là người trí thức, trên bàn trưng bày toàn đồ vật tinh xảo, bảo vật trong nước, đồ cổ nước ngoài, mọi thứ đều là vật quý giá.
Nhìn ra được, ông hai Bạch vì bố trí nơi này mà tốn không ít tâm tư tìm ra những vật này.
Hạ Tinh Thần đứng trong nhà, cô liếc mắt thấy sách vẽ trên kệ trong góc.
Cô đi đến, tiện tay lật.
Lật ra, trong lòng lập tức thổn thức.
Trong tranh là một người phụ nữ.
Mỗi một tấm, mỗi một trang đều là người đó.
Người phụ nữ trong tranh linh khí sinh động.
Mặc dù qua một thời gian, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn nhận ra, người trong tranh, không phải phu nhân Lan Đình thì là ai.
Một quyển thật dày, chừng mấy trăm tấm.
Mỗi một tấm đều là bà ấy.
Biểu cảm khác nhau, khung cảnh khác nhau, trang phục khác nhau.
Có phác họa, cũng có màu nước.
Xem ra là ông ấy vẽ trong ngục.
Hạ Tinh Thần thở dài.
Thời gian trôi qua, tình cảm vẫn còn.
Sao thế giới này lại quá tàn khốc, khiến bọn họ chia lìa hơn hai mươi năm.
“Cô Hạ.”
Hạ Tinh Thần đang cảm thán, giọng nói của ông hai Bạch vang lên phía sau.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, cô vội vàng thu hồi những suy nghĩ trong lòng mình, khép sách lại, cô xoay người: “Chú, chú gọi con là Tinh Thần được rồi.
Còn nữa…”
Hạ Tinh Thần cẩn thận đặt sách lại chỗ cũ: “Xin lỗi, con nhất thời tò mò, động vào sách vẽ của chú, hy vọng chú sẽ không để ý.”
Hôm nay Bạch Thanh Nhượng mặc áo khoác màu xanh đen, trông rất có tinh thần.
Ông ấy lắc đầu: “Chuyện nhỏ, sẽ không để ý đâu.”.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao vừa rồi mình chọc giận lão phu nhân rồi, và cũng biết tại sao lão phu nhân lại nhìn nhẫn của mình như vậy rồi.
Lão phu nhân nghe ông cụ hét lên một tiếng, ngừng một lát, cuối cùng bà ấy cười híp mắt cúp điện thoại.
Không biết ông cụ đã nói gì mà lúc này tâm trạng của lão phu nhân đã lập tức tốt lên, bà ấy quay mặt sang nói chuyện với Hạ Tinh Thần, khôi phục vẻ hòa nhã trước đó.
“Tối nay có đi đâu ăn cơm không?” Lão phu nhân hỏi.
“Con về tự nấu, tùy tiện ăn một chút là được.”
“Nếu không có hẹn, vậy đi Chung Sơn đi.
Không phải con còn chưa gặp chú của nó sao? Đúng lúc mọi người đều đến, đi cùng bác gặp mặt đi.”
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng thật ra hôm qua từng nhìn thấy rồi.
Hạ Tinh Thần nhớ đến Vị Ương, cô nói: “Phu nhân, hôm nay con…”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, đi cùng bác.
Xe của con để ở đây, bác sẽ cho tài xế đến lái xe con về.”
Lời lão phu nhân nói chẳng khác nào thánh chỉ.
Người một nhà, mỗi người đều như vậy, không nói hai lời.
Đến khi cô phục hồi lại tinh thần đã bị lão phu nhân kéo đi.
Tài xế lái xe dừng ở trước mặt.
Trên đường, Hạ Tinh Thần nhớ đến Bạch Dạ Kình đã từng dặn cô khoảng thời gian này không được đến nhà cũ Chung Sơn, nhưng đã lên xe, cô từ chối thế nào được, đành phải làm trái ý anh thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với ông cụ, trong lòng Hạ Tinh Thần ít nhiều gì vẫn có chút sợ hãi.
Đến nhà cũ Chung Sơn, thời gian còn sớm.
Hạ Tinh Thần đi theo lão phu nhân vào cửa, lão phu nhân hỏi: “Lão tiên sinh đâu?”
“Lão tiên sinh đã từ bệnh viện về rồi, lúc này đang ở trong thư phòng ạ.”
“Lúc ông ấy trở về, có mang theo thứ gì không?” Lão phu nhân hỏi, mắt nhìn khắp nơi.
“Có ạ.
Lão phu nhân chờ một chút, tôi đi lấy cho lão phu nhân.” Người giúp việc nói xong thì đi lấy một hộp quà tinh xảo.
Lão phu nhân vừa nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ.
Là một hộp gấm, bà ấy mở hộp gấm ra, một đôi nhẫn bất ngờ xuất hiện.
Bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu được tại sao vừa rồi sau khi cúp điện thoại của ông cụ, lão phu nhân lại vui vẻ như vậy.
Thì ra là vậy.
“Tinh Thần, con mau đến xem.” Lão phu nhân giống như một đứa bé, bận bịu khoe khoang, bà ấy cười híp mắt, trong mắt còn có mấy phần đắc ý: “Mắt của lão gia rất tốt.”
“Đúng vậy ạ.
Mắt của lão tiên sinh tốt thật.” Hạ Tinh Thần vội vàng đáp lại.
“Đừng thấy chiếc nhẫn này không có kim cương lớn như của con, lão gia biết bác chỉ thích đơn giản khiêm tốn thôi.”
Thật sự thích đơn giản khiêm tốn sao?
Vừa rồi thử quần áo, cô đã nhìn ra, lão phu nhân cũng là một người theo phong trào, quần áo đều rất hiện đại, khiêm tốn đơn giản tuyệt đối không phải phong cách của bà ấy.
Nhưng dĩ nhiên Hạ Tinh Thần không vạch trần, cô chỉ gật đầu: “Dạ, lão tiên sinh biết được sở thích của bác, đương nhiên chọn được thứ tốt nhất.”
“Thật sự không nhìn ra, mắt nhìn của lão gia tốt như vậy.”
Đây gọi là trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Lão phu nhân vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, chính là yêu thích không buông tay.
Đeo rồi tháo, tháo rồi đeo, còn vui vẻ hỏi Hạ Tinh Thần đẹp hay không.
“Đúng rồi, lo chiếc nhẫn mà quên mất.” Lão phu nhân đeo nhẫn vào, lúc này lão phu nhân mới nhớ đến chuyện chính, bà ấy lấy mấy cái túi từ trong một đống túi quần áo vừa mua ra: “Đây là quần áo mua cho chú Hai, con cầm đi cho chú ấy thử, xem có vừa người không.”
“Con đi sao ạ?” Hạ Tinh Thần chỉ tay vào mình.
Lão phu nhân mất hứng: “Không tình nguyện sao? Chẳng lẽ để cho lão phu nhân bác xách túi nặng như vậy đưa?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hạ Tinh Thần giải thích: “Con đang lo như vậy hình như hơi lỗ mãng.”
“Chú ấy không giống tính tình lão gia, đi đi, bác lên lầu tìm lão gia.” Lão phu nhân nhét túi vào ngực Hạ Tinh Thần, sau đó vội vã đi lên lầu.
Hạ Tinh Thần nhìn một đống đồ, cô không biết làm sao.
Thím Lâm cười nói: “Cô Hạ, cô đừng để ý, lão phu nhân xem cô là người trong nhà rồi.
Cô ngồi đi, tôi đem qua cũng được.”
“Đừng.
Để tôi đi.” Hạ Tinh Thần ngăn thím Lâm lại, cô nhìn trên lầu, cười nói: “Nếu lão phu nhân biết do thím đem đi, e là phải mắng tôi.”
Thím Lâm gật đầu, bà ấy không nói gì nữa.
Hạ Tinh Thần đi sang tòa biệt thự khác.
Bên này vắng vẻ hơn nhà chính bên kia nhiều.
Đi vòng con đường mòn mới đến, trước nhà, gió lạnh mùa đông thổi qua, vô cùng lạnh.
Hạ Tinh Thần nhìn bốn phía xung quanh, cô chỉ thấy trong vườn trồng đầy hoa cỏ.
Nhìn ra được là có người chăm sóc cẩn thận, rất đẹp mắt.
Cô vừa đến đã có người giúp việc từ bên trong ra đón.
“Cô Hạ.”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu: “Ông hai Bạch ở trong sao?”
“Dạ.
Ông ấy ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ kia.
Bên ngoài lạnh lắm, cô vào trong đi, tôi đi thông báo một tiếng.”
Người giúp việc nói xong thì nhận lấy túi trong tay cô.
Hạ Tinh Thần đi theo sau lưng cô ta, chậm rãi đi vào.
Cách trang trí trong nhà thể hiện là người trí thức, trên bàn trưng bày toàn đồ vật tinh xảo, bảo vật trong nước, đồ cổ nước ngoài, mọi thứ đều là vật quý giá.
Nhìn ra được, ông hai Bạch vì bố trí nơi này mà tốn không ít tâm tư tìm ra những vật này.
Hạ Tinh Thần đứng trong nhà, cô liếc mắt thấy sách vẽ trên kệ trong góc.
Cô đi đến, tiện tay lật.
Lật ra, trong lòng lập tức thổn thức.
Trong tranh là một người phụ nữ.
Mỗi một tấm, mỗi một trang đều là người đó.
Người phụ nữ trong tranh linh khí sinh động.
Mặc dù qua một thời gian, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn nhận ra, người trong tranh, không phải phu nhân Lan Đình thì là ai.
Một quyển thật dày, chừng mấy trăm tấm.
Mỗi một tấm đều là bà ấy.
Biểu cảm khác nhau, khung cảnh khác nhau, trang phục khác nhau.
Có phác họa, cũng có màu nước.
Xem ra là ông ấy vẽ trong ngục.
Hạ Tinh Thần thở dài.
Thời gian trôi qua, tình cảm vẫn còn.
Sao thế giới này lại quá tàn khốc, khiến bọn họ chia lìa hơn hai mươi năm.
“Cô Hạ.”
Hạ Tinh Thần đang cảm thán, giọng nói của ông hai Bạch vang lên phía sau.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, cô vội vàng thu hồi những suy nghĩ trong lòng mình, khép sách lại, cô xoay người: “Chú, chú gọi con là Tinh Thần được rồi.
Còn nữa…”
Hạ Tinh Thần cẩn thận đặt sách lại chỗ cũ: “Xin lỗi, con nhất thời tò mò, động vào sách vẽ của chú, hy vọng chú sẽ không để ý.”
Hôm nay Bạch Thanh Nhượng mặc áo khoác màu xanh đen, trông rất có tinh thần.
Ông ấy lắc đầu: “Chuyện nhỏ, sẽ không để ý đâu.”.