Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: 46: Người Đàn Ông Không Dịu Dàng
Một chiếc xe taxi dừng lại, lúc Hạ Tinh Thần vừa mở cửa xe thì một cánh tay to từ bên sườn duỗi ra đóng mạnh cửa xe lại.
Hạ Tinh Thần cố hết sức kéo cửa xe ra nhưng sức của Bạch Dạ Kình rất lớn, cô thử kéo hai cái nhưng cửa bị anh đè lại không động đậy chút nào.
Tài xế trong xe cũng mất kiên nhẫn khi thấy hai người cứ giằng đi giằng lại.
Anh ta hạ cửa kính xe xuống, nhô đầu ra: "Này, có đi nữa hay không?"
"Đi."
"Không đi."
Hai người đồng thanh nói, mắt của tài xế nhìn mặt của Bạch Dạ Kình: "Ơ, thấy anh quen quen, có phải anh là người nổi tiếng không?"
Cũng may là ban đêm trời tối quá nên chỉ có thể nhìn thoáng qua hình dáng.
Nếu không bị nhận ra, không biết muốn ồn ào như thế nào nữa.
Giọng Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói: "Lái xe đi."
Khí thế bức người.
Tài xế cũng không dám chậm trễ nữa, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc vào kính chiếu hậu, người này càng nhìn càng quen mắt.
Ngay lúc này, Hạ Tinh Thần lại bước về phía ven đường.
Mặt Bạch Dạ Kình đen lại: "Hạ Tinh Thần, cô đứng lại đó cho tôi."
Ai muốn nghe anh chứ.
Lúc cô đã bướng bỉnh lên thì tính tình cứng như đá vậy.
Bạch Dạ Kình đi kéo cô lại, cô rút mạnh tay ra khỏi tay anh: "Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi."
Bạch Dạ Kình hừ lạnh, oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô: "Nên chạm, không nên chạm đều chạm qua.
Hiện tại nói cái này có phải chậm rồi hay không."
Anh vừa dứt lời, nói như vậy càng khiến cô tức giận thêm, cũng không biết sợ: "Đồ lưu manh."
Nhớ đến lần trước bị ức hiếp, cô nghênh cổ lên mắng.
Khuôn mặt u ám của Bạch Dạ Kình không để ý đến cô, tiến lên một bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thắt lưng cô.
Trời đất xoay chuyển, Hạ Tinh Thần sợ hãi hô một tiếng, thân thể cô bị anh khiêng lên trên vai.
Tên đàn ông thối này.
Vết thương trên người anh còn chưa khỏi hoàn toàn, sao có thể khiêng cô được.
Không đúng, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy, hiện tại nên lo lắng là bản thân cô mới đúng.
Cô cắn răng nắm tay lại đánh vào người anh: "Bạch Dạ Kình, anh bỏ tôi xuống, cho dù chân tôi có gãy thì tôi cũng không ngồi xe của anh."
"Cô cứ thử động đậy tiếp xem." Anh cắn răng nói.
"Tôi cứ động thì làm sao." Cô khiêu khích xoay thắt lưng, tay lại đánh trên người anh, nhưng thân thể anh to lớn, nắm tay yếu ớt của cô đánh lên lưng anh như đang đánh lên tảng đá vậy, anh không có việc gì còn tay cô đánh đỏ cả lên.
Bạch Dạ Kình bị cô ồn ào thấy phiền "Bốp" một tiếng đánh vào mông cô.
"Anh...!anh lại dở trò lưu manh." Hạ Tinh Thần thẹn quá thành giận.
"Cô còn ầm ĩ, tôi khiến cho cô thấy cái gì mới là dở trò lưu manh thật sự." Bạch Dạ Kình oán hận nghiến răng.
Lời này vừa nói xong, người phụ nữ trên vai bỗng nhiên yên tĩnh lại, cả người cô căng thẳng hít thở mạnh cũng không dám.
Lần trước ở trong nhà vệ sinh, cô cũng chỉ mắng anh sàm sỡ cô, kết quả anh thật sự làm như vậy.
Hạ Tinh Thần sợ lần này lại giống lần trước.
Cô cắn môi, bị anh khiêng trên vai cũng không biết là chóng mặt hay thấy rất uất ức, mũi không tự giác cảm thấy có ít axit pantothenic.
Bạch Dạ Kình vác cô nhét vào trong xe, kéo dây an toàn thắt lại cho cô.
Anh lạnh lùng nhìn lên, đối diện với ánh mắt cô.
Trong mắt cô trào ra nước mắt làm anh giật mình sững sờ, mày cũng nhăn lại.
Cô hít mũi quật cường quay mặt đi, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm bộ dạng như đang bình tĩnh.
"Khóc cái gì?" Anh hỏi.
"Không cần anh lo."
Bạch Dạ Kình hừ một tiếng cũng không thèm quan tâm, đóng cửa xe rồi đi đến ghế lái dẫm chân ga lái xe đi.
Dọc theo đường đi, ánh mắt anh luôn không tự giác nhìn về phía bên cạnh.
Đáng chết.
Người phụ nữ bướng bỉnh bên cạnh này, vậy mà nước mắt càng lúc càng nhiều.
Anh cảm thấy bức bối, cũng không biết vì sao, có thể là khuôn mặt cô khóc rất xấu, nhưng rõ ràng bộ dạng như hoa lê dính hạt mưa, nhìn rất là đáng yêu.
Anh rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Đừng khóc nữa, quá xấu."
Tuy rằng giọng điệu hung dữ, nhưng ánh mắt nhìn qua lại hiện lên tình cảm khác thường mà ngay cả chính anh cũng không biết.
Hạ Tinh Thần đang tức giận cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông này thật xấu xa, ngay cả đưa khăn giấy cũng không biết dịu dàng.
Cô căm giận giật lấy khăn giấy, nghẹn ngào nói: "Nếu biết anh đáng ghét như vậy, lúc trước anh bị thương tôi sẽ không đến chăm sóc anh."
Anh nhíu mày liếc cô: "Cô cảm thấy bản thân uất ức bao nhiêu."
"Tôi không ủy khuất à?" Hạ Tinh Thần trừng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn anh: "Anh muốn tôi sinh con cho anh, tôi phải mang tiếng xấu sinh con cho anh; anh bắt nạt tôi, tôi cứ như vậy bị bắt nạt; hiện tại anh muốn tôi ngồi xe của anh, tôi phải ngồi, không muốn tôi ngồi xe của anh thì lại quát lên với tôi."
Cô càng nói càng uất ức, giọng cũng nghẹn ngào: "Anh xem tôi là cái gì chứ, tôi là người cũng không phải thú cưng của anh."
Thú cưng.
Bạch Dạ Kình khẽ hừ: "Tôi mà có một thú cưng không ngoan không nghe lời như cô thì đã cho vào nồi lâu rồi."
"…" Người đàn ông này.
Sao lại không phát hiện anh xấu xa như vậy chứ.
Lúc Hạ Tinh Thần còn muốn nói gì đó, Bạch Dạ Kình lại bỗng nhiên nói: "Vừa mới quát cô, không phải không cho cô ngồi xe."
Giọng nói cũng nhỏ hơn.
"Đừng giả vờ, tôi đã nhìn ra cả rồi."
"Cho nên tôi nói cô ngốc."
"…" Hạ Tinh Thần chán nản, hít thở sâu kiên nhẫn hỏi: "Được, vậy anh nói không phải không cho tôi ngồi xe anh, vậy anh quát cái gì?"
"Còn không phải bởi vì người phụ nữ ngu ngốc là cô à."
Nói đến một nửa, anh chợt dừng lại, quay đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh của cô, trên mặt thoáng qua vẻ không được tự nhiên, không nói tiếp nữa.
Hạ Tinh Thần tiếp tục hỏi: "Bởi vì tôi làm sao?"
"…" Anh không nói.
"Anh nói đi chứ."
"Cô có thấy phiền hay không?" Bạch Dạ Kình tức giận.
"Chắc anh không bịa tiếp được đúng không." Bộ dạng của Hạ Tinh Thần nhìn như đang nói tôi biết anh đang nói dối mà.
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa: "Tôi quát cô là bởi vì cô lại ngu ngốc đi lấy thân thể của mình chắn xe của tôi, nếu tôi dẫm chân ga xuống hiện tại cô cũng đã mất mạng rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng vô cùng nguy hiểm mà cô còn không tự biết thì càng thêm tức giận liếc sang bên cạnh, nhìn cô chằm chằm: "Vô cùng ngu xuẩn."
"…" Hạ Tinh Thần bị quát nên hơi sững sờ, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.
Thì ra là thế, cho nên là cô hiểu lầm anh, mất công tức giận.
Một lúc sau, cô yên lặng lau sạch nước mắt, ánh mắt vừa trừng anh cũng ngoan ngoãn thu trở về.
Ừm, thật kỳ lạ, hiện tại bị anh mắng ngu xuẩn vậy mà cô lại không cảm thấy tức giận nữa....
Hạ Tinh Thần cố hết sức kéo cửa xe ra nhưng sức của Bạch Dạ Kình rất lớn, cô thử kéo hai cái nhưng cửa bị anh đè lại không động đậy chút nào.
Tài xế trong xe cũng mất kiên nhẫn khi thấy hai người cứ giằng đi giằng lại.
Anh ta hạ cửa kính xe xuống, nhô đầu ra: "Này, có đi nữa hay không?"
"Đi."
"Không đi."
Hai người đồng thanh nói, mắt của tài xế nhìn mặt của Bạch Dạ Kình: "Ơ, thấy anh quen quen, có phải anh là người nổi tiếng không?"
Cũng may là ban đêm trời tối quá nên chỉ có thể nhìn thoáng qua hình dáng.
Nếu không bị nhận ra, không biết muốn ồn ào như thế nào nữa.
Giọng Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói: "Lái xe đi."
Khí thế bức người.
Tài xế cũng không dám chậm trễ nữa, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc vào kính chiếu hậu, người này càng nhìn càng quen mắt.
Ngay lúc này, Hạ Tinh Thần lại bước về phía ven đường.
Mặt Bạch Dạ Kình đen lại: "Hạ Tinh Thần, cô đứng lại đó cho tôi."
Ai muốn nghe anh chứ.
Lúc cô đã bướng bỉnh lên thì tính tình cứng như đá vậy.
Bạch Dạ Kình đi kéo cô lại, cô rút mạnh tay ra khỏi tay anh: "Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi."
Bạch Dạ Kình hừ lạnh, oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô: "Nên chạm, không nên chạm đều chạm qua.
Hiện tại nói cái này có phải chậm rồi hay không."
Anh vừa dứt lời, nói như vậy càng khiến cô tức giận thêm, cũng không biết sợ: "Đồ lưu manh."
Nhớ đến lần trước bị ức hiếp, cô nghênh cổ lên mắng.
Khuôn mặt u ám của Bạch Dạ Kình không để ý đến cô, tiến lên một bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thắt lưng cô.
Trời đất xoay chuyển, Hạ Tinh Thần sợ hãi hô một tiếng, thân thể cô bị anh khiêng lên trên vai.
Tên đàn ông thối này.
Vết thương trên người anh còn chưa khỏi hoàn toàn, sao có thể khiêng cô được.
Không đúng, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì vậy, hiện tại nên lo lắng là bản thân cô mới đúng.
Cô cắn răng nắm tay lại đánh vào người anh: "Bạch Dạ Kình, anh bỏ tôi xuống, cho dù chân tôi có gãy thì tôi cũng không ngồi xe của anh."
"Cô cứ thử động đậy tiếp xem." Anh cắn răng nói.
"Tôi cứ động thì làm sao." Cô khiêu khích xoay thắt lưng, tay lại đánh trên người anh, nhưng thân thể anh to lớn, nắm tay yếu ớt của cô đánh lên lưng anh như đang đánh lên tảng đá vậy, anh không có việc gì còn tay cô đánh đỏ cả lên.
Bạch Dạ Kình bị cô ồn ào thấy phiền "Bốp" một tiếng đánh vào mông cô.
"Anh...!anh lại dở trò lưu manh." Hạ Tinh Thần thẹn quá thành giận.
"Cô còn ầm ĩ, tôi khiến cho cô thấy cái gì mới là dở trò lưu manh thật sự." Bạch Dạ Kình oán hận nghiến răng.
Lời này vừa nói xong, người phụ nữ trên vai bỗng nhiên yên tĩnh lại, cả người cô căng thẳng hít thở mạnh cũng không dám.
Lần trước ở trong nhà vệ sinh, cô cũng chỉ mắng anh sàm sỡ cô, kết quả anh thật sự làm như vậy.
Hạ Tinh Thần sợ lần này lại giống lần trước.
Cô cắn môi, bị anh khiêng trên vai cũng không biết là chóng mặt hay thấy rất uất ức, mũi không tự giác cảm thấy có ít axit pantothenic.
Bạch Dạ Kình vác cô nhét vào trong xe, kéo dây an toàn thắt lại cho cô.
Anh lạnh lùng nhìn lên, đối diện với ánh mắt cô.
Trong mắt cô trào ra nước mắt làm anh giật mình sững sờ, mày cũng nhăn lại.
Cô hít mũi quật cường quay mặt đi, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm bộ dạng như đang bình tĩnh.
"Khóc cái gì?" Anh hỏi.
"Không cần anh lo."
Bạch Dạ Kình hừ một tiếng cũng không thèm quan tâm, đóng cửa xe rồi đi đến ghế lái dẫm chân ga lái xe đi.
Dọc theo đường đi, ánh mắt anh luôn không tự giác nhìn về phía bên cạnh.
Đáng chết.
Người phụ nữ bướng bỉnh bên cạnh này, vậy mà nước mắt càng lúc càng nhiều.
Anh cảm thấy bức bối, cũng không biết vì sao, có thể là khuôn mặt cô khóc rất xấu, nhưng rõ ràng bộ dạng như hoa lê dính hạt mưa, nhìn rất là đáng yêu.
Anh rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Đừng khóc nữa, quá xấu."
Tuy rằng giọng điệu hung dữ, nhưng ánh mắt nhìn qua lại hiện lên tình cảm khác thường mà ngay cả chính anh cũng không biết.
Hạ Tinh Thần đang tức giận cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông này thật xấu xa, ngay cả đưa khăn giấy cũng không biết dịu dàng.
Cô căm giận giật lấy khăn giấy, nghẹn ngào nói: "Nếu biết anh đáng ghét như vậy, lúc trước anh bị thương tôi sẽ không đến chăm sóc anh."
Anh nhíu mày liếc cô: "Cô cảm thấy bản thân uất ức bao nhiêu."
"Tôi không ủy khuất à?" Hạ Tinh Thần trừng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn anh: "Anh muốn tôi sinh con cho anh, tôi phải mang tiếng xấu sinh con cho anh; anh bắt nạt tôi, tôi cứ như vậy bị bắt nạt; hiện tại anh muốn tôi ngồi xe của anh, tôi phải ngồi, không muốn tôi ngồi xe của anh thì lại quát lên với tôi."
Cô càng nói càng uất ức, giọng cũng nghẹn ngào: "Anh xem tôi là cái gì chứ, tôi là người cũng không phải thú cưng của anh."
Thú cưng.
Bạch Dạ Kình khẽ hừ: "Tôi mà có một thú cưng không ngoan không nghe lời như cô thì đã cho vào nồi lâu rồi."
"…" Người đàn ông này.
Sao lại không phát hiện anh xấu xa như vậy chứ.
Lúc Hạ Tinh Thần còn muốn nói gì đó, Bạch Dạ Kình lại bỗng nhiên nói: "Vừa mới quát cô, không phải không cho cô ngồi xe."
Giọng nói cũng nhỏ hơn.
"Đừng giả vờ, tôi đã nhìn ra cả rồi."
"Cho nên tôi nói cô ngốc."
"…" Hạ Tinh Thần chán nản, hít thở sâu kiên nhẫn hỏi: "Được, vậy anh nói không phải không cho tôi ngồi xe anh, vậy anh quát cái gì?"
"Còn không phải bởi vì người phụ nữ ngu ngốc là cô à."
Nói đến một nửa, anh chợt dừng lại, quay đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh của cô, trên mặt thoáng qua vẻ không được tự nhiên, không nói tiếp nữa.
Hạ Tinh Thần tiếp tục hỏi: "Bởi vì tôi làm sao?"
"…" Anh không nói.
"Anh nói đi chứ."
"Cô có thấy phiền hay không?" Bạch Dạ Kình tức giận.
"Chắc anh không bịa tiếp được đúng không." Bộ dạng của Hạ Tinh Thần nhìn như đang nói tôi biết anh đang nói dối mà.
Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa: "Tôi quát cô là bởi vì cô lại ngu ngốc đi lấy thân thể của mình chắn xe của tôi, nếu tôi dẫm chân ga xuống hiện tại cô cũng đã mất mạng rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng vô cùng nguy hiểm mà cô còn không tự biết thì càng thêm tức giận liếc sang bên cạnh, nhìn cô chằm chằm: "Vô cùng ngu xuẩn."
"…" Hạ Tinh Thần bị quát nên hơi sững sờ, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.
Thì ra là thế, cho nên là cô hiểu lầm anh, mất công tức giận.
Một lúc sau, cô yên lặng lau sạch nước mắt, ánh mắt vừa trừng anh cũng ngoan ngoãn thu trở về.
Ừm, thật kỳ lạ, hiện tại bị anh mắng ngu xuẩn vậy mà cô lại không cảm thấy tức giận nữa....