Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: 75: Đưa Con Đi Gặp Cha Mẹ
“Anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Bác sĩ nói anh bị gãy mất mấy cái xương sườn, ngày mai phải phẫu thuật.” Hạ Tinh Thần dịu dàng nói rồi lấy bông gòn thấm chút nước chấm lên môi anh.
Môi được thoa chút nước trở nên ẩm mềm hơn khiến anh cũng thoải mái hơn nhiều.
Anh mơ hồ nhìn cô ôn nhu chăm sóc bản thân, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Đây… có thể nói là trong cái rủi lại gặp được cái may đi.
…
Ông chủ và bà chủ tuổi đã cao, cũng đã yên bề.
Một tòa nhà lớn tọa lạc ở vùng ngoại thành, có vài người gác cổng đang đứng gác nghiêm túc.
Bạch Dạ Kình lái xe đi vào, người canh gác đều đã được huấn luyện lập tức ra kính chào theo nghi thức quân đội.
Khi chiếc xe đi tới trước tòa nhà, tất cả người ở bên trong đều đứng xếp thành hàng ở ngoài cửa hoan nghênh.
Tất nhiên Bạch Dạ Kình biết những người này đến vì ai.
Anh vừa mới xuống xe thì bà chủ đã rướn cổ nhìn qua.
“Cháu trai của mẹ đâu? Mau dắt cháu trai ra đây để mẹ nhìn xem nào.”
Bạch Dạ Kình quay ra đằng sau vẫy vẫy tay, Hạ Đại Bạch liền chui ra từ bên trong xe.
Cậu bé không đợi Bạch Dạ Kình giới thiệu mà đã kêu lên vô cùng thanh thuý: “Ông nội, bà nội.”
“Ôi, cháu trai bảo bối của bà.” Bà chủ vui mừng đến mức rơi cả nước mắt.
Lúc này, xương cốt của bà chủ vậy mà lại rất khỏe, khom nử người xuống vươn tay ra: “Đến đây nào, mau để bà nội ôm một cái.”
Hạ Đại Bạch bước từng bước chân nhỏ đi qua, thanh âm non nớt nói: “Bà nội, cháu rất mập đó, bà cẩn thận một chút.”
“Mập chỗ nào chứ? Rõ ràng chỉ là vừa người mà thôi! Ai nói cháu trai bà mập, bà xử lý người đó! Trẻ con phải có chút thịt mới dễ thương.” Bà chủ ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh dễ thương kia, nhìn kiểu gì cũng thấy rất thích.
Bà chủ đưa mặt qua đòi thơm: “Mau mau thơm bà một cái.”
Hạ Đại Bạch vô cùng ngoan ngoãn thơm mạnh một cái.
Ở bên này, ông chủ nhìn mà lòng hâm mộ nhưng từ trước tới giờ bản thân quá nghiêm khắc, sao có để đòi thơm như bà chủ được chứ?
Ông chủ ho khan một tiếng: “Bà nó à, bà cũng đừng ôm đứa nhỏ nữa.
Một người đàn ông mà cả ngày lại để người khác ôm trong lòng, rất kỳ cục!”
“Nói gì vậy chứ? Cháu chúng ta mới bao lớn chứ, đàn ông cái gì chứ?”
“Bà nội, bây giờ cháu đã là một người đàn ông rồi nha, là người đàn ông nhỏ.” Hạ Đại Bạch cười ngọt ngào lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu bé vừa nói vậy, bà chủ liền sửa miệng, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là một người đàn ông!”
“Một người đàn ông phải ở cùng một người đàn ông khác mới đúng.” Ông chủ đưa cây gậy cho người khác cầm rồi chìa hai tay về phía cậu bé, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc nhưng miệng lại nói: “Đến đây, ông nội ôm cháu xuống.”
“Muốn ôm thì ôm đi, còn giả bộ.” Bà chủ luyến tiếc, tức giận chọc thủng cái cớ của ông chủ, sau đó nói với cậu bé: “Thoạt nhìn ông nội cháu trông có vẻ đáng sợ nhưng cháu đừng sợ, kỳ thực thì ông ấy còn ngóng trông cháu về hơn bất cứ người nào.”
“Không sợ đâu, ông nội là người tốt.”
“Đúng vậy, ông là người tốt.” Ông chủ cười toe toét.
“…” Bạch Dạ Kính đứng ở một bên nhìn một màn này, bất đắc dĩ rồi cũng không nói gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đứa nhỏ này không bị hai vị trưởng bối này chiều hư mới là lạ!
…
Đoàn người đi vào trong tòa nhà, thức ăn đã bày sẵn ở trong nhà bếp.
“Minh Diệp đâu rồi?” Bạch Dạ Kình nhìn vị trí trống trên bàn ăn đối diện anh.
Bạch Minh Diệp và anh là hai chị em song sinh, nhiều năm như vậy rồi vẫn là nhân vật đầu lĩnh của đội bảo an.
“Con bé nói đêm nay có nhiệm vụ quan trọng ở Bộ nên sẽ trở về trễ một chút.” Bà chủ trả lời.
Bạch Dạ Kình vuốt vuốt cằm, nhiệm vụ quan trọng đêm nay à.
Đại khái thì anh cũng đã đoán được là chuyện gì rồi, còn đoán được có liên quan tới người nào.
“Đến đây, bảo bối của chúng ta thích ăn gì nào? Chân gà được không? Bà nội lấy chân gà cho cháu.” Tất cả tâm tư của bà chủ đều nằm trên người đứa nhỏ.
Hạ Đại Bạch cũng không từ chối, lúc nào cũng cất thanh âm giòn tan lên trả lời.
So với bên bà chủ đang vô cùng náo nhiệt thì ông chủ lại không thế hé răng nói một câu, chỉ lặng lẽ gắp món mà bản thân thích nhất vào trong chén của đứa nhỏ.
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông nội.” Ông chủ vừa nghe thấy thì không nghiêm túc nổi nữa, hai mắt cười tươi cong cong lên.
Chậc chậc!
Có một bảo bối như thế này, gia đình này thật hanh phúc mà!
…
Ăn cơm xong, Bạch Dạ Kình lại xem điện thoại lần thứ ba.
Được lắm, vẫn không có chút động tĩnh nào! Xem ra bây giờ cô vẫn chưa có về nhà.
“Nhìn gì thế? Cả buối tối con cứ liên tục nhìn điện thoại, liên tục không yên.” Bà chủ nghiêng mặt qua nói chuyện với con trai.
“Nhìn giờ.”
“Nhìn giờ làm gì chứ?” Bà chủ xị mặt ra: “Mẹ mặc kệ bây giờ mấy giờ rồi, hôm nay con với cháu trai đều phải ở lại đây! Ông nó ơi, ông nói xem có đúng không?”
“Ừm, mẹ con vất vả lắm mới kêu được hai con về nhà, phòng cũng đã được thu dọn rồi.”
“Đúng vậy, bảo bối của bà ở phòng trẻ em đi.” Bà chủ cười tủm tỉm đút trái cây cho Hạ Đại Bạch: “Phòng của bà nội ở bên cạnh phòng trẻ em.
Đêm nay bà nội sẽ kể chuyện dỗ cháu ngủ, được không?”
“Được ạ.
Cháu tắm rửa sạch sẽ xong chờ bà nội.”
…
Thân thể của mẹ Hứa không được tốt lắm, ở lại phòng bệnh một lúc rồi cha Hứa dẫn bà trở về.
Hạ Tinh Thần đang chăm sóc Hứa Nham, đút anh ăn chút cháo của bệnh viện.
Anh ta ăn rất ít nhưng ăn xong thì người cũng có chút tinh thần rồi.
Sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.
Hạ Tinh Thần đến trạm hộ sĩ mượn một cái sạc điện thoại rồi cắm sạc ở đầu giường.
Cô thật vất vả mới mở nguồn được điện thoại, vừa mới nhìn thời gian, vậy mà đã hơn mười một giờ đêm.
Dựa vào tính cách của Bạch Dạ Kình thì chắc chắn sẽ phát điên.
Cô khẽ nghiêng người rồi nhanh chóng gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông vẫn không có người nghe, tim cô như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Có khi nào anh giận cô rồi không, giận đến mức không muốn nhận điện thoại của cô luôn?
Đang mải nghĩ ngợi thì ngay lúc này điện thoại lại được tiếp.
“Alo, ai đó?”
Là một thanh âm của phụ nữ.
Hạ Tinh Thần hoang mang một hồi, vẫn chưa hồi hồn được.
Cô biết giọng nói này không phải là của Tống Duy Nhất nhưng đã trễ thế này rồi… một người phụ nữ nhận điện thoại của anh, người này có quan hệ gì với anh?
Điện thoại của anh là điện thoại cá nhân, công tác phòng chống nghe trộm được làm rất tốt, cho dù có nhận được thì cũng cần mật mã.
Nếu không có quan hệ thân mật thì chắc chắn không thể nghe điện thoại được.
“Alo.” Không nghe thấy thanh âm trả lời, đổi phương lại mở miệng.
Rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng mửo miệng: “Tôi tìm…”
“Tìm Dạ Kình sao? Bây giờ anh ấy đang tắm, mười phút sau cô gọi lại đi.”
“…Được.”
Hạ Tinh Thần lúng ta lúng tính cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, cô vẫn đang hoảng hốt không hồi hồn được.
Ngực cô như thể bị thứ gì đó đè ép lên, không thở nổi.
Cũng vào chính giờ phút này, đột nhiện cô nhận ra, kỳ thật bản thân cô chẳng biết gì về anh.
Cuộc sống cá nhân của anh, anh có bao nhiêu phụ nữ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, ngoài Tống Duy Nhất ra, nếu vẫn còn những người phụ nữ khác, thậm chí là loại phụ nữ duy trì loại quan hệ này với anh cũng không hề kỳ lạ chút nào..
Bác sĩ nói anh bị gãy mất mấy cái xương sườn, ngày mai phải phẫu thuật.” Hạ Tinh Thần dịu dàng nói rồi lấy bông gòn thấm chút nước chấm lên môi anh.
Môi được thoa chút nước trở nên ẩm mềm hơn khiến anh cũng thoải mái hơn nhiều.
Anh mơ hồ nhìn cô ôn nhu chăm sóc bản thân, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Đây… có thể nói là trong cái rủi lại gặp được cái may đi.
…
Ông chủ và bà chủ tuổi đã cao, cũng đã yên bề.
Một tòa nhà lớn tọa lạc ở vùng ngoại thành, có vài người gác cổng đang đứng gác nghiêm túc.
Bạch Dạ Kình lái xe đi vào, người canh gác đều đã được huấn luyện lập tức ra kính chào theo nghi thức quân đội.
Khi chiếc xe đi tới trước tòa nhà, tất cả người ở bên trong đều đứng xếp thành hàng ở ngoài cửa hoan nghênh.
Tất nhiên Bạch Dạ Kình biết những người này đến vì ai.
Anh vừa mới xuống xe thì bà chủ đã rướn cổ nhìn qua.
“Cháu trai của mẹ đâu? Mau dắt cháu trai ra đây để mẹ nhìn xem nào.”
Bạch Dạ Kình quay ra đằng sau vẫy vẫy tay, Hạ Đại Bạch liền chui ra từ bên trong xe.
Cậu bé không đợi Bạch Dạ Kình giới thiệu mà đã kêu lên vô cùng thanh thuý: “Ông nội, bà nội.”
“Ôi, cháu trai bảo bối của bà.” Bà chủ vui mừng đến mức rơi cả nước mắt.
Lúc này, xương cốt của bà chủ vậy mà lại rất khỏe, khom nử người xuống vươn tay ra: “Đến đây nào, mau để bà nội ôm một cái.”
Hạ Đại Bạch bước từng bước chân nhỏ đi qua, thanh âm non nớt nói: “Bà nội, cháu rất mập đó, bà cẩn thận một chút.”
“Mập chỗ nào chứ? Rõ ràng chỉ là vừa người mà thôi! Ai nói cháu trai bà mập, bà xử lý người đó! Trẻ con phải có chút thịt mới dễ thương.” Bà chủ ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh dễ thương kia, nhìn kiểu gì cũng thấy rất thích.
Bà chủ đưa mặt qua đòi thơm: “Mau mau thơm bà một cái.”
Hạ Đại Bạch vô cùng ngoan ngoãn thơm mạnh một cái.
Ở bên này, ông chủ nhìn mà lòng hâm mộ nhưng từ trước tới giờ bản thân quá nghiêm khắc, sao có để đòi thơm như bà chủ được chứ?
Ông chủ ho khan một tiếng: “Bà nó à, bà cũng đừng ôm đứa nhỏ nữa.
Một người đàn ông mà cả ngày lại để người khác ôm trong lòng, rất kỳ cục!”
“Nói gì vậy chứ? Cháu chúng ta mới bao lớn chứ, đàn ông cái gì chứ?”
“Bà nội, bây giờ cháu đã là một người đàn ông rồi nha, là người đàn ông nhỏ.” Hạ Đại Bạch cười ngọt ngào lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu bé vừa nói vậy, bà chủ liền sửa miệng, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là một người đàn ông!”
“Một người đàn ông phải ở cùng một người đàn ông khác mới đúng.” Ông chủ đưa cây gậy cho người khác cầm rồi chìa hai tay về phía cậu bé, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc nhưng miệng lại nói: “Đến đây, ông nội ôm cháu xuống.”
“Muốn ôm thì ôm đi, còn giả bộ.” Bà chủ luyến tiếc, tức giận chọc thủng cái cớ của ông chủ, sau đó nói với cậu bé: “Thoạt nhìn ông nội cháu trông có vẻ đáng sợ nhưng cháu đừng sợ, kỳ thực thì ông ấy còn ngóng trông cháu về hơn bất cứ người nào.”
“Không sợ đâu, ông nội là người tốt.”
“Đúng vậy, ông là người tốt.” Ông chủ cười toe toét.
“…” Bạch Dạ Kính đứng ở một bên nhìn một màn này, bất đắc dĩ rồi cũng không nói gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đứa nhỏ này không bị hai vị trưởng bối này chiều hư mới là lạ!
…
Đoàn người đi vào trong tòa nhà, thức ăn đã bày sẵn ở trong nhà bếp.
“Minh Diệp đâu rồi?” Bạch Dạ Kình nhìn vị trí trống trên bàn ăn đối diện anh.
Bạch Minh Diệp và anh là hai chị em song sinh, nhiều năm như vậy rồi vẫn là nhân vật đầu lĩnh của đội bảo an.
“Con bé nói đêm nay có nhiệm vụ quan trọng ở Bộ nên sẽ trở về trễ một chút.” Bà chủ trả lời.
Bạch Dạ Kình vuốt vuốt cằm, nhiệm vụ quan trọng đêm nay à.
Đại khái thì anh cũng đã đoán được là chuyện gì rồi, còn đoán được có liên quan tới người nào.
“Đến đây, bảo bối của chúng ta thích ăn gì nào? Chân gà được không? Bà nội lấy chân gà cho cháu.” Tất cả tâm tư của bà chủ đều nằm trên người đứa nhỏ.
Hạ Đại Bạch cũng không từ chối, lúc nào cũng cất thanh âm giòn tan lên trả lời.
So với bên bà chủ đang vô cùng náo nhiệt thì ông chủ lại không thế hé răng nói một câu, chỉ lặng lẽ gắp món mà bản thân thích nhất vào trong chén của đứa nhỏ.
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông nội.” Ông chủ vừa nghe thấy thì không nghiêm túc nổi nữa, hai mắt cười tươi cong cong lên.
Chậc chậc!
Có một bảo bối như thế này, gia đình này thật hanh phúc mà!
…
Ăn cơm xong, Bạch Dạ Kình lại xem điện thoại lần thứ ba.
Được lắm, vẫn không có chút động tĩnh nào! Xem ra bây giờ cô vẫn chưa có về nhà.
“Nhìn gì thế? Cả buối tối con cứ liên tục nhìn điện thoại, liên tục không yên.” Bà chủ nghiêng mặt qua nói chuyện với con trai.
“Nhìn giờ.”
“Nhìn giờ làm gì chứ?” Bà chủ xị mặt ra: “Mẹ mặc kệ bây giờ mấy giờ rồi, hôm nay con với cháu trai đều phải ở lại đây! Ông nó ơi, ông nói xem có đúng không?”
“Ừm, mẹ con vất vả lắm mới kêu được hai con về nhà, phòng cũng đã được thu dọn rồi.”
“Đúng vậy, bảo bối của bà ở phòng trẻ em đi.” Bà chủ cười tủm tỉm đút trái cây cho Hạ Đại Bạch: “Phòng của bà nội ở bên cạnh phòng trẻ em.
Đêm nay bà nội sẽ kể chuyện dỗ cháu ngủ, được không?”
“Được ạ.
Cháu tắm rửa sạch sẽ xong chờ bà nội.”
…
Thân thể của mẹ Hứa không được tốt lắm, ở lại phòng bệnh một lúc rồi cha Hứa dẫn bà trở về.
Hạ Tinh Thần đang chăm sóc Hứa Nham, đút anh ăn chút cháo của bệnh viện.
Anh ta ăn rất ít nhưng ăn xong thì người cũng có chút tinh thần rồi.
Sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.
Hạ Tinh Thần đến trạm hộ sĩ mượn một cái sạc điện thoại rồi cắm sạc ở đầu giường.
Cô thật vất vả mới mở nguồn được điện thoại, vừa mới nhìn thời gian, vậy mà đã hơn mười một giờ đêm.
Dựa vào tính cách của Bạch Dạ Kình thì chắc chắn sẽ phát điên.
Cô khẽ nghiêng người rồi nhanh chóng gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông vẫn không có người nghe, tim cô như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Có khi nào anh giận cô rồi không, giận đến mức không muốn nhận điện thoại của cô luôn?
Đang mải nghĩ ngợi thì ngay lúc này điện thoại lại được tiếp.
“Alo, ai đó?”
Là một thanh âm của phụ nữ.
Hạ Tinh Thần hoang mang một hồi, vẫn chưa hồi hồn được.
Cô biết giọng nói này không phải là của Tống Duy Nhất nhưng đã trễ thế này rồi… một người phụ nữ nhận điện thoại của anh, người này có quan hệ gì với anh?
Điện thoại của anh là điện thoại cá nhân, công tác phòng chống nghe trộm được làm rất tốt, cho dù có nhận được thì cũng cần mật mã.
Nếu không có quan hệ thân mật thì chắc chắn không thể nghe điện thoại được.
“Alo.” Không nghe thấy thanh âm trả lời, đổi phương lại mở miệng.
Rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng mửo miệng: “Tôi tìm…”
“Tìm Dạ Kình sao? Bây giờ anh ấy đang tắm, mười phút sau cô gọi lại đi.”
“…Được.”
Hạ Tinh Thần lúng ta lúng tính cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, cô vẫn đang hoảng hốt không hồi hồn được.
Ngực cô như thể bị thứ gì đó đè ép lên, không thở nổi.
Cũng vào chính giờ phút này, đột nhiện cô nhận ra, kỳ thật bản thân cô chẳng biết gì về anh.
Cuộc sống cá nhân của anh, anh có bao nhiêu phụ nữ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, ngoài Tống Duy Nhất ra, nếu vẫn còn những người phụ nữ khác, thậm chí là loại phụ nữ duy trì loại quan hệ này với anh cũng không hề kỳ lạ chút nào..