Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: Cung Dạ Tiêu tìm đến tận cửa
"Em chọc phải ai chứ! Đâu có đâu!"
"Vì sao Cung Dạ Tiêu lại chỉ đích danh muốn tìm em."
"Cung Dạ Tiêu?" Đầu dây bên kia Lục Nhã Tình ngơ ngác, nhưng, Cung Dạ Tiêu cái tên như sấm rền bên tai lại khiến cô ta vui mừng không thôi: "Anh ấy tìm em sao?"
"Anh ta kêu em đến văn phòng anh ta vào ba giờ chiều nay, còn nữa, dẫn theo cô bạn tên Tống Y Na gì đó của em."
"Y Na? Tối qua cậu ấy đã ra nước ngoài rồi."
"Ra nước ngoài rồi? Đi làm gì vậy?"
"Cái mũi vừa mới phẫu thuật thẩm mĩ của cậu ta có chút vấn đề, phải đi chỉnh lại, anh, lúc nãy anh nói Cung Dạ Tiêu muốn tìm em sao? Là thật sao?" Giọng nói của Lục Nhã Tình có cảm giác như đang vui sắp điện. "Em không có chọc phải người nhà họ Cung thật chứ?" Lục Tuấn Hiên hỏi lại, hắn ta quả thật không thể hiểu được vì sao Cung Dạ Tiếu lại đột nhiên tìm em gái hắn, vả lại, giọng điệu lúc nãy của anh ta không hề lương thiện tý nào.
"Không có mà! Anh trai, 3 giờ chiều đúng không? Anh yên tâm, em sẽ đi tìm anh ấy, anh nói xem có phải anh ấy thích em rồi không?" Đầu dây bên kia Lục Nhã Tình cứ ngỡ như thần may mắn đang rơi xuống đầu cô ta. Cung Dạ Tiêu ư! Người đàn ông khiến cho các kim quý tộc cả nước nhớ nhung lại chủ động gọi điện thoại tìm cô ta? Ngoài việc có ý với cô ta ra, thì Lục Nhã Tình thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác. Cô ta bất giác nhớ đến hai năm nay danh tiếng của cô ta trong giới thượng lưu càng ngày cành lớn, cộng thêm vẻ đẹp của cô ta, từ lâu đã có không ít người đàn ông yêu tầm cô ta, chẳng lẽ, Cung Dạ Tiêu cũng là một trong số đó?
Lúc này Lục Nhã Tình đang ở trong phòng, sau khi sân si một lúc lâu, cô ta mới giật nảy mình lên: "Trời ơi! Mặt của mình, mặt của mình phải làm sao đây! Mình phải đi gặp Cung Dạ Tiêu nữa trời!" Xem ra, chỉ đành dùng một lớp phấn nền dày cui che đi rồi.
3 giờ chiều, bây giờ vẫn đang là 11 giờ sáng, cô ta vẫn còn thời gian cứu chữa khuôn mặt, vả lại, cô ta còn phải chọn quần áo mặc để đi qua đó nữa, không thể lãng phí vóc dáng ma quỷ của cô ta được.
Buổi trưa Cung Dạ Tiêu phải gặp gỡ một khách hàng nước ngoài, vào lúc 11 giờ anh dặn Nhan Dương một việc. Đó chính là, anh đại khái đoán được, Trình Ly Nguyệt ở nhà sẽ không muốn nấu cơm! Vì thế, anh
kêu Nhan Dương đi ra nhà hàng lớn mua vài món ăn và đồ ngọt mang về cho cô. Cung Dạ Tiêu thật sự đoán trúng tính cách của Trình Ly Nguyệt rồi, bây giờ toàn bộ sức lực của cô đều dùng vào việc chăm sóc con trai, cho nên, cô rất lười với bản thân. Nằm trên giường xem tin tức đến 12 giờ, cô chuẩn bị vào bếp nấu bừa thứ gì đó lấp đầy bụng. Vừa ra khỏi phòng, thì chuông cửa reo lên, cô giật mình, ai sẽ đến nhà chứ? Cô nhìn qua mắt mèo, thấy một người trông hơi quen mắt đang cố gắng xách một hộp lớn, hình như là trợ lý của Cung Dạ Tiêu. Trình Ly Nguyệt lập tức mở cửa ra, quả nhiên là Nhan Dương, hai tay đang xách hộp thức ăn, cô ấy cười với Trình Ly Nguyệt
"Cô Trình, đây là thứ Cung Tổng kêu tôi mang đến, cô xách vào đi!" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi
"Đây là gì?"
"Bữa trưa của cô." Nói xong, Nhan Dương đưa cho cô
"Tôi không vào đâu, cô cứ xách vào đi!" Nói xong, nhìn lên vết thương trên trán cô, thầm nghĩ, chẳng trách Cung Tổng lại chăm sóc đến thế, hóa ra, cô đang bị thương ở nhà! Trình Ly Nguyệt thấy cô xách hơi quá sức, vội vàng giơ tay ra đón lấy
"Trợ lý Nhan, cùng vào ăn đi!"
"Thôi, tôi còn có việc, cô cứ ăn thong thả."
Nói xong, Nhan Dương xoay người rời đi.
Trình Ly Nguyệt cảm kích tiễn cô ấy đi, đợi đến khi cô ấy rẽ vào thang máy, cô mới đóng cửa lại. Nhìn 6 hộp thức ăn, Trình Ly Nguyệt thấy hơi buồn cười, sao lại mua nhiều như thế? Một mình cô có thể ăn hết sao? Cô mở từng hộp, hương thơm xông vào mũi, hơn nữa, có cơm có thức ăn, còn có canh và bảy tám món ngọt, Trình Ly Nguyệt nuốt nước bọt, hôm nay Cung Dạ Tiêu thiện tâm bộc phát à! Đối xử với cô tốt như thế. Trình Ly Nguyệt cầm điều khiển từ xa lên, tìm một một phim, vừa xem vừa ăn, rất hưởng thụ.
Nhà họ Lục, Trần Hà ăn cơm xong lên lầu tìm con gái nói chuyện, thì thấy con gái đang loay hoay với một đống mỹ phẩm trên bàn, soi gương trang điểm, bà ta hơi kinh ngạc, nói: "Nhã Tình, chẳng phải đã kêu con ở nhà nghỉ ngơi rồi sao? Con lại sắp ra ngoài à?"
"Mẹ, nói với mẹ một tin tốt, con gái mẹ có thể sắp được gả vào nhà giàu bậc nhất rồi." Lục Nhã Tình cười hưng phấn
"Nhà giàu số 1? Nhà giàu số 1 nào?" Trần Hà kinh ngạc hỏi.
"Nhà họ Cung đó! Sáng nay anh trai gọi điện thoại cho con, nói là Cung Tổng muốn hẹn gặp con, kêu con đúng ba giờ chiều đi gặp anh ta, mẹ, con hưng phấn quá, Cung Dạ Tiêu...anh ta nhìn trúng con rồi."
Lục Nhã Tình nói xong, vừa thẹn thùng vừa chờ mong, còn có niềm vui điên cuồng.
Trần Hà kinh ngạc vài giây, sau đó ánh mắt toát lên vẻ vui mừng: "Thật ư? Cung Dạ Tiêu muốn hẹn gặp con? Cậu ta nhìn trúng con rồi à?"
"Anh trai đích thân gọi điện thoại cho con mà, có thể giả được sao? Chắc chắn là một lúc nào đó, Cung Dạ Tiêu vô tình nhìn thấy con rồi có ấn tượng tốt về con." Lục Nhã Tình nói xong, lại cẩn thận trang điểm, đặc biệt là che phủ hoàn mỹ những vết cào trên mặt, không hề nhìn ra dấu vết bị thương.
Trần Hà cũng nhìn con gái với vẻ kích động, nếu con gái có thể gả vào nhà họ Cung giàu có bậc nhất, thì hai nhà họ Cung Lục vừa liên hôn, hai đại gia tộc kết hôn, không biết tài phú sẽ tăng lên bao nhiều cấp đây. Suy nghĩ một hồi, cảm thấy có một thế giới mới đang hiện ra trước mắt Trần Hà.
"Mẹ nhìn vết cào trên mặt con còn rõ nữa không?"
Lục Nhã Tình lo lắng hỏi, sợ rằng lớp trang điểm không đủ hoàn mỹ xinh đẹp.
Trần Hà đánh giá con gái khuôn mặt con gái mình: "Che hết rồi, có điều lớp phấn hơi dầy một chút, nhưng ngũ quan đúng chuẩn là được rồi." "Mẹ, vậy con đi đây nhé, sắp đến giờ rồi."
Nói xong, Lục Nhã Tình hưng phấn xách túi ra ngoài, cô ta vừa ra khỏi nhà, di động trên bàn bỗng đổ chuông, Trần Hà cầm lên xem, là con trai gọi đến.
"Alo, mẹ, Nhã Tình có đó không? Kêu nó nghe điện thoại."
"Con bé vừa ra ngoài rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo." Trần Hà nói xong liền đuổi theo, thì nghe thấy tiếng động cơ xe từ gara xe trong vườn hoa.
"Ôi, nó lái xe đi rồi, con trai à, có phải con nói Cung Dạ Tiêu muốn hẹn gặp nó không? Là thật hay giả vậy?"
"Mẹ, chuyện này con nghĩ mãi mà chẳng hiểu được, tại sao Cung Dạ Tiêu lại đột nhiên tìm gặp Nhã Tình, và còn một cô bạn của nó nữa, tên là Tiểu Na gì đấy, có phải chúng nó đã gây chuyện gì rồi không?"
"Gây chuyện? Có thể gây chuyện gì chứ? À đúng rồi hôm qua em gái con bị con ả để tiện Trình Ly Nguyệt kia đánh một trận"
Trần Hà nói đến chuyện này thì hãy tức tối trong lòng.
Đầu dây bên kia , Lục Tuấn Hiên bỗng giật mình: "Cái gì? Nhã Tình đi tìm Trình Ly Nguyệt?"
"Còn chẳng phải sao! Nhã Tình vì Quân Dao nên nó đi đến văn phòng nói lý lẽ với Trình Ly Nguyệt, ai ngờ con khốn kia chẳng thèm nói lời nào đã nhào vô đánh Nhã Tình nhà chúng ta, cào bị thương mặt nó, còn sống mũi của Tiểu Na cũng bị đánh chảy máu luôn."
====
"Vì sao Cung Dạ Tiêu lại chỉ đích danh muốn tìm em."
"Cung Dạ Tiêu?" Đầu dây bên kia Lục Nhã Tình ngơ ngác, nhưng, Cung Dạ Tiêu cái tên như sấm rền bên tai lại khiến cô ta vui mừng không thôi: "Anh ấy tìm em sao?"
"Anh ta kêu em đến văn phòng anh ta vào ba giờ chiều nay, còn nữa, dẫn theo cô bạn tên Tống Y Na gì đó của em."
"Y Na? Tối qua cậu ấy đã ra nước ngoài rồi."
"Ra nước ngoài rồi? Đi làm gì vậy?"
"Cái mũi vừa mới phẫu thuật thẩm mĩ của cậu ta có chút vấn đề, phải đi chỉnh lại, anh, lúc nãy anh nói Cung Dạ Tiêu muốn tìm em sao? Là thật sao?" Giọng nói của Lục Nhã Tình có cảm giác như đang vui sắp điện. "Em không có chọc phải người nhà họ Cung thật chứ?" Lục Tuấn Hiên hỏi lại, hắn ta quả thật không thể hiểu được vì sao Cung Dạ Tiếu lại đột nhiên tìm em gái hắn, vả lại, giọng điệu lúc nãy của anh ta không hề lương thiện tý nào.
"Không có mà! Anh trai, 3 giờ chiều đúng không? Anh yên tâm, em sẽ đi tìm anh ấy, anh nói xem có phải anh ấy thích em rồi không?" Đầu dây bên kia Lục Nhã Tình cứ ngỡ như thần may mắn đang rơi xuống đầu cô ta. Cung Dạ Tiêu ư! Người đàn ông khiến cho các kim quý tộc cả nước nhớ nhung lại chủ động gọi điện thoại tìm cô ta? Ngoài việc có ý với cô ta ra, thì Lục Nhã Tình thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác. Cô ta bất giác nhớ đến hai năm nay danh tiếng của cô ta trong giới thượng lưu càng ngày cành lớn, cộng thêm vẻ đẹp của cô ta, từ lâu đã có không ít người đàn ông yêu tầm cô ta, chẳng lẽ, Cung Dạ Tiêu cũng là một trong số đó?
Lúc này Lục Nhã Tình đang ở trong phòng, sau khi sân si một lúc lâu, cô ta mới giật nảy mình lên: "Trời ơi! Mặt của mình, mặt của mình phải làm sao đây! Mình phải đi gặp Cung Dạ Tiêu nữa trời!" Xem ra, chỉ đành dùng một lớp phấn nền dày cui che đi rồi.
3 giờ chiều, bây giờ vẫn đang là 11 giờ sáng, cô ta vẫn còn thời gian cứu chữa khuôn mặt, vả lại, cô ta còn phải chọn quần áo mặc để đi qua đó nữa, không thể lãng phí vóc dáng ma quỷ của cô ta được.
Buổi trưa Cung Dạ Tiêu phải gặp gỡ một khách hàng nước ngoài, vào lúc 11 giờ anh dặn Nhan Dương một việc. Đó chính là, anh đại khái đoán được, Trình Ly Nguyệt ở nhà sẽ không muốn nấu cơm! Vì thế, anh
kêu Nhan Dương đi ra nhà hàng lớn mua vài món ăn và đồ ngọt mang về cho cô. Cung Dạ Tiêu thật sự đoán trúng tính cách của Trình Ly Nguyệt rồi, bây giờ toàn bộ sức lực của cô đều dùng vào việc chăm sóc con trai, cho nên, cô rất lười với bản thân. Nằm trên giường xem tin tức đến 12 giờ, cô chuẩn bị vào bếp nấu bừa thứ gì đó lấp đầy bụng. Vừa ra khỏi phòng, thì chuông cửa reo lên, cô giật mình, ai sẽ đến nhà chứ? Cô nhìn qua mắt mèo, thấy một người trông hơi quen mắt đang cố gắng xách một hộp lớn, hình như là trợ lý của Cung Dạ Tiêu. Trình Ly Nguyệt lập tức mở cửa ra, quả nhiên là Nhan Dương, hai tay đang xách hộp thức ăn, cô ấy cười với Trình Ly Nguyệt
"Cô Trình, đây là thứ Cung Tổng kêu tôi mang đến, cô xách vào đi!" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi
"Đây là gì?"
"Bữa trưa của cô." Nói xong, Nhan Dương đưa cho cô
"Tôi không vào đâu, cô cứ xách vào đi!" Nói xong, nhìn lên vết thương trên trán cô, thầm nghĩ, chẳng trách Cung Tổng lại chăm sóc đến thế, hóa ra, cô đang bị thương ở nhà! Trình Ly Nguyệt thấy cô xách hơi quá sức, vội vàng giơ tay ra đón lấy
"Trợ lý Nhan, cùng vào ăn đi!"
"Thôi, tôi còn có việc, cô cứ ăn thong thả."
Nói xong, Nhan Dương xoay người rời đi.
Trình Ly Nguyệt cảm kích tiễn cô ấy đi, đợi đến khi cô ấy rẽ vào thang máy, cô mới đóng cửa lại. Nhìn 6 hộp thức ăn, Trình Ly Nguyệt thấy hơi buồn cười, sao lại mua nhiều như thế? Một mình cô có thể ăn hết sao? Cô mở từng hộp, hương thơm xông vào mũi, hơn nữa, có cơm có thức ăn, còn có canh và bảy tám món ngọt, Trình Ly Nguyệt nuốt nước bọt, hôm nay Cung Dạ Tiêu thiện tâm bộc phát à! Đối xử với cô tốt như thế. Trình Ly Nguyệt cầm điều khiển từ xa lên, tìm một một phim, vừa xem vừa ăn, rất hưởng thụ.
Nhà họ Lục, Trần Hà ăn cơm xong lên lầu tìm con gái nói chuyện, thì thấy con gái đang loay hoay với một đống mỹ phẩm trên bàn, soi gương trang điểm, bà ta hơi kinh ngạc, nói: "Nhã Tình, chẳng phải đã kêu con ở nhà nghỉ ngơi rồi sao? Con lại sắp ra ngoài à?"
"Mẹ, nói với mẹ một tin tốt, con gái mẹ có thể sắp được gả vào nhà giàu bậc nhất rồi." Lục Nhã Tình cười hưng phấn
"Nhà giàu số 1? Nhà giàu số 1 nào?" Trần Hà kinh ngạc hỏi.
"Nhà họ Cung đó! Sáng nay anh trai gọi điện thoại cho con, nói là Cung Tổng muốn hẹn gặp con, kêu con đúng ba giờ chiều đi gặp anh ta, mẹ, con hưng phấn quá, Cung Dạ Tiêu...anh ta nhìn trúng con rồi."
Lục Nhã Tình nói xong, vừa thẹn thùng vừa chờ mong, còn có niềm vui điên cuồng.
Trần Hà kinh ngạc vài giây, sau đó ánh mắt toát lên vẻ vui mừng: "Thật ư? Cung Dạ Tiêu muốn hẹn gặp con? Cậu ta nhìn trúng con rồi à?"
"Anh trai đích thân gọi điện thoại cho con mà, có thể giả được sao? Chắc chắn là một lúc nào đó, Cung Dạ Tiêu vô tình nhìn thấy con rồi có ấn tượng tốt về con." Lục Nhã Tình nói xong, lại cẩn thận trang điểm, đặc biệt là che phủ hoàn mỹ những vết cào trên mặt, không hề nhìn ra dấu vết bị thương.
Trần Hà cũng nhìn con gái với vẻ kích động, nếu con gái có thể gả vào nhà họ Cung giàu có bậc nhất, thì hai nhà họ Cung Lục vừa liên hôn, hai đại gia tộc kết hôn, không biết tài phú sẽ tăng lên bao nhiều cấp đây. Suy nghĩ một hồi, cảm thấy có một thế giới mới đang hiện ra trước mắt Trần Hà.
"Mẹ nhìn vết cào trên mặt con còn rõ nữa không?"
Lục Nhã Tình lo lắng hỏi, sợ rằng lớp trang điểm không đủ hoàn mỹ xinh đẹp.
Trần Hà đánh giá con gái khuôn mặt con gái mình: "Che hết rồi, có điều lớp phấn hơi dầy một chút, nhưng ngũ quan đúng chuẩn là được rồi." "Mẹ, vậy con đi đây nhé, sắp đến giờ rồi."
Nói xong, Lục Nhã Tình hưng phấn xách túi ra ngoài, cô ta vừa ra khỏi nhà, di động trên bàn bỗng đổ chuông, Trần Hà cầm lên xem, là con trai gọi đến.
"Alo, mẹ, Nhã Tình có đó không? Kêu nó nghe điện thoại."
"Con bé vừa ra ngoài rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo." Trần Hà nói xong liền đuổi theo, thì nghe thấy tiếng động cơ xe từ gara xe trong vườn hoa.
"Ôi, nó lái xe đi rồi, con trai à, có phải con nói Cung Dạ Tiêu muốn hẹn gặp nó không? Là thật hay giả vậy?"
"Mẹ, chuyện này con nghĩ mãi mà chẳng hiểu được, tại sao Cung Dạ Tiêu lại đột nhiên tìm gặp Nhã Tình, và còn một cô bạn của nó nữa, tên là Tiểu Na gì đấy, có phải chúng nó đã gây chuyện gì rồi không?"
"Gây chuyện? Có thể gây chuyện gì chứ? À đúng rồi hôm qua em gái con bị con ả để tiện Trình Ly Nguyệt kia đánh một trận"
Trần Hà nói đến chuyện này thì hãy tức tối trong lòng.
Đầu dây bên kia , Lục Tuấn Hiên bỗng giật mình: "Cái gì? Nhã Tình đi tìm Trình Ly Nguyệt?"
"Còn chẳng phải sao! Nhã Tình vì Quân Dao nên nó đi đến văn phòng nói lý lẽ với Trình Ly Nguyệt, ai ngờ con khốn kia chẳng thèm nói lời nào đã nhào vô đánh Nhã Tình nhà chúng ta, cào bị thương mặt nó, còn sống mũi của Tiểu Na cũng bị đánh chảy máu luôn."
====