Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109
191109. Sau khi uống thuốc, Âu Dương Bộ Vinh vẫn như thường lệ ngồi trên xe tài xế chở về sơn trang của nhà Âu Dương, do tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác sau nửa tiếng, nên giờ trông thần sắc của ông vẫn bình thường.
Âu Dương Mộng Duyệt về đến nhà, Âu Dương Đoàn quả nhiên rất tò mò cô đã đi đâu chơi suốt hai ngày qua, mấy lần Âu Dương Mộng Duyệt suýt nói ra miệng, nhưng vẫn ráng nhịn lại, chỉ nói là đi du lịch chơi với bạn, chơi rất vui vẻ.
Âu Dương Đoàn nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, khí sắc tốt lên rất nhiều, cũng yên tâm mấy phần.
Buổi tối sáu giờ rưỡi, xe của Âu Dương Bộ Vinh lái đậu trước cửa nhà, ông xuống xe sải bước vào đại sảnh, Âu Dương Đoàn đang ngồi xem tivi, nhìn thấy con trai về nhà, ông ngước đầu đánh giá một hồi, lúc này, bước chân của Âu Dương Bộ Vinh bị hụt, cả người vấp ngã trên sàn nhà.
“Bộ Vinh… Bộ Vinh…” Âu Dương Đoàn bị dọa phát sợ, nhanh chóng đứng dậy bước tới, bên cạnh vài người giúp việc đang làm việc cũng vội vàng chạy qua đỡ dậy, ông dựng dựng mắt kính rồi đứng lên phủi tay, “Tôi không sao!”
“Bộ Vinh, con bị sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy? Không khỏe ở đâu hả?” Âu Dương Đoàn quan tâm hỏi han.
Âu Dương Bộ Vinh miễn cưỡng cười nói với ông, “Cha, con không sao, cha không cần lo lắng.” Dứt lời, ánh mắt của ông rất lờ đờ, không giống như một người không bị gì cả.
Âu Dương Đoàn lập tức gọi người giúp việc, “Nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Jack, bảo ông ta tới gấp.”
Âu Dương Bộ Vinh uống thuốc xong, cho nên, sắc mặt và thần thái của ông khiến người khác trông thấy rất lo lắng, trên trán đổ mồ hôi ồ ạt, giống như triệu chứng của căn bệnh lớn nào đó.
“Nhanh, ngồi xuống uống nước, gần đây công ty có xảy ra việc gì sao?”
“Thì là bên Ngạo Uy đang uy hiếp ta suốt, hai ngày trước còn suýt chút giật mất đơn hàng của Khả Mông, may là chúng ta gỡ rối thành công, đã không sao rồi.” Âu Dương Bộ Vinh cầm ly nước lên uống lấy một ngụm, Âu Dương Mộng Duyệt được người giúp việc thông báo, liền vội vã chạy từ trong phòng ra.
“Cha, cha không sao chứ?” Âu Dương Mộng Duyệt gấp gáp chạy đến trước mặt ông, đỡ lấy cánh tay của ông ngồi xuống.
“Cha không sao, con đừng lo lắng.” Âu Dương Bộ Vinh vỗ vỗ tay cô trấn an.
“Cha, sắc mặt của cha khó coi như vậy, còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt nói giọng gấp gáp.
Âu Dương Đoàn đứng một bên nhìn rõ, và cũng lo lắng ở trong lòng, nghĩ đến những năm gần đây đều là con trai cán đáng sự phát triển của công ty, nhất định chịu rất nhiều áp lực, bây giờ, nếu con trai có bệnh chứng gì, vậy thì, gia tộc Âu Dương còn lại ai? Chỉ còn Âu Dương Mộng Duyệt mà thôi, tuy ông cũng có dự định cho Quý An Ninh thừa kế một nửa tài sản của gia tộc, nhưng bây giờ công ty đâu thể nào chia một thành hai được, chỉ có thể tiếp tục duy trì quản lý, trọng trách cuối cùng cũng sẽ đè lên vai của Âu Dương Mộng Duyệt.
Lúc này Âu Dương Đoàn cũng đang nghĩ đến, con trai cũng đã năm mươi lăm tuổi rồi, qua vài năm nữa, phải nghỉ hưu, ông không thể cứ để con trai gánh vác công ty mãi.
Con cháu của gia tộc Âu Dương ít ỏi đến nỗi chỉ có một đứa con gái, điều mà ông lo lắng nhất, cuối cùng cũng xảy ra.
Nửa tiếng sau Jack tới nhà, ông tiến hành theo kế hoạch định sẵn của Âu Dương Bộ Vinh, nói bệnh tình nghiêm trọng hơn chút, chủ yếu do sức chịu đựng của quả tim nặng nề, khiến cho sau này không được làm việc quá độ, cần phải có chế độ ngủ nghỉ hợp lý.
Điều này có nghĩa là Âu Dương Bộ Vinh phải buông thả công việc, bắt đầu nghỉ ngơi một thời gian, Âu Dương Đoàn nghe lời kiến nghị của Jack, ông trầm ngâm một hồi lâu, nếu con trai lui ra khỏi công ty, vậy Âu Dương Mộng Duyệt cần phải thế chỗ.
“Âu Dương lão gia, bệnh của Âu Dương tiên sinh không thể kéo dài nữa, cần phải để ông buông thả công việc triệt để, thực hiện nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không, quả tim xảy ra vấn đề sẽ kéo theo nhiều bệnh kèm theo khó tránh, cho nên, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Âu Dương Đoàn gật gật đầu, “Được, ta sẽ cho nó được nghỉ ngơi tốt.”
“Chủ yếu là quả tim của Âu Dương tiên sinh có nhiều nỗi buồn phiền lo âu, có phải gần đây xảy ra chuyện khiến ông cảm thấy áp lực, dẫn đến hệ thần kinh đau nhức ở đầu, mình cần phải xem trọng vấn đề này.”
Lời nói của Jack, khiến ánh mắt của Âu Dương Đoàn tiếp tục trầm tư một hồi, như đã biết rõ dạo này con trai lo âu về vấn đề gì rồi.
Sau khi Jack rời khỏi, Âu Dương Mộng Duyệt ở bên cạnh cha, cô lo lắng hết thảy.
“Cha, sau này việc ở công ty cứ giao cho con, cha phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ dưỡng, đừng suy nghĩ gì cả.”
“Cũng được, vừa đúng lúc này cha nghỉ ở nhà, vậy bắt đầu từ ngày mai, việc ở công ty, cha giao hết cho con nhé.” Âu Dương Bộ Vinh quyết định che giấu tất cả về vụ việc này, bởi vì chỉ có thể như vậy, cha mới nhìn thấy được sự khó khăn của con gái, mới đau lòng, và sẽ mềm lòng.
Âu Dương Đoàn đẩy cửa bước vào, Âu Dương Bộ Vinh đứng dậy, bị ông giơ tay ấn xuống, “Được rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
“Cha, cha tới thật đúng lúc, con và Tiểu Duyệt vừa bàn đến việc giao công ty cho nó quản lý, cha, cha không ý kiến gì chứ!”
“Ông nội, ông yên tâm, con có thể xử lý tốt công việc của công ty, hai người cứ yên tâm giao cho con đi ạ!” Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng.
Âu Dương Đoàn gật đầu, “Vậy thì tạm thời giao cho con quản lý vậy!”
“Tiểu Duyệt, con về phòng trước đi, cha và ông nội con có chuyện cần bàn.”
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu ra khỏi phòng, Âu Dương Bộ Vinh nhìn theo hình bóng của con gái, sau khi cửa đóng lại, ông bèn thở dài, “Con thật sự lo lắng cho nha đầu này, dù sao thì tuổi tác vẫn còn nhỏ, sợ kẻ khác ăn hiếp nó.”
Âu Dương Đoàn không lo lắng sao được? Suy nghĩ của ông y hệt con trai, ông trầm ngâm một hồi rồi nói, “Vẫn phải tìm một người đáng tin cậy nhanh chóng gả Tiểu Duyệt đi, để có người gánh vác trách nhiệm phụ Tiểu Duyệt.”
Âu Dương Bộ Vinh thấy cha chủ động nhắc tới vụ việc này, ông lắc đầu nói, “Tính cách của Tiểu Duyệt con hiểu rất rõ, trừ khi là người đàn ông nó yêu thích, nếu không, nó thà cô đơn, cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu.”
“Vậy thì tìm một người mà nó yêu thích đi!” Âu Dương Đoàn than thở nói.
“Cha, tính của Tiểu Duyệt nha đầu này rất cứng cỏi, có thể tìm được nhiều người yêu mến nó, nhưng, muốn tìm một người mà nó yêu thích, khó lắm.”
Trong đầu của Âu Dương Đoàn hiện lên hình bóng của Quý Thiên Tứ, ông cau mày, từ đầu chí cuối, ông cũng chỉ biết cháu gái thích mỗi đàn ông này thôi.
“Tiểu Duyệt thích tiểu tử của nhà họ Quý.” Âu Dương Bộ Vinh nhân cơ hội hỏi.
“Không được!” Khẩu khí của Âu Dương Đoàn vẫn rất cứng rắn.
Âu Dương Bộ Vinh trầm ngâm khoảng vài giây, “Cha, con hiểu thằng nhóc kia, nó thực sự là một người không tệ đâu, cha có thể tiếp xúc với nó trước, nếu nó có điểm nào không phù hợp với yêu cầu của cha, thì cha hãy từ chối nó.”
“Nhưng nó là người của nhà họ Quý…”
“An Ninh cũng là người của nhà họ Quý, cha có thể tiếp nhận An Ninh, sao không thể tiếp nhận nó?”
“Thiên Tứ cũng đâu hoàn toàn là con cháu của nhà họ Quý, nó được đem về nuôi mà.”