Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1183
191183.
Không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng, Cung Vũ Ninh buông tay Hạ Lăng Sơ ra nói: "Em về khách sạn trước! Tối gặp lại!"
"Anh tiễn em ra." Hạ Lăng Sơ dịu dàng nói với cô.
"Không cần đâu, em tự đi xuống cũng được! Vệ sĩ của em đang đợi ngoài cửa rồi, anh hãy tiếp đón em họ anh đi!" Cung Vũ Ninh mỉm cười bước ra ngoài cửa.
Khi đi qua Thượng Quan Ngưng Mạn cô có thể cảm nhận được ánh mắt cô ta có một cảm giác nghiến răng nghiến lợi, Cung Vũ Ninh rầu rĩ, cô đâu có đắc tội gì cô ta! Chỉ là vừa rồi cô ta hơi quá đáng, người dễ tính như cô cũng tuyệt đối không nhịn được.
Hạ Lăng Sơ nhìn theo bóng dáng Cung Vũ Ninh, anh không nỡ để cô một mình rời đi liền chạy theo nói: "Anh đưa em xuống."
Sắc mặt Thương Quan Ngưng Mạn càng trở nên khó coi, rõ ràng cô là một người sống sờ sờ ở đây, Hạ Lăng Sơ không tiếp đãi cô đàng hoàng ngược lại lại chủ động đi tiễn Cung Vũ Ninh.
"Anh họ, vậy em thì sao đây?" Thượng Quan Ngưng Mạn bất mãn hỏi.
"Em tới phòng nghỉ đợi anh! Nếu như không có việc gì thì em về trước đi." Hạ Lăng Sơ không có cách nào đành nói với cô, bình thường Thượng Quan Ngưng Mạn tới tìm anh đều không có việc gì chính đáng cả.
"Em không muốn, em ở đây đợi anh." Thượng Quan Ngưng Mạn hừ nhẹ một tiếng, ngang ngạnh nói.
"Không được động vào tài liệu nào trong phòng làm việc của anh." Hạ Lăng Sơ dặn dò một tiếng.
Thượng Quan Ngưng Mạn cũng không trả lời, cứ thế đi về phía sofa, Cung Vũ Ninh ra tới cửa, Hạ Lăng Sơ liền ôm lấy vai cô: "Anh thay em họ anh xin lỗi em, những điều cô ấy nói ban nãy hơi quá đáng."
Cung Vũ Ninh mỉm cười: "Em không sao, có thể là cô ấy đã hiểu nhầm, nói rõ ràng là xong thôi."
Cô càng bao dung, Hạ Lăng Sơ lại càng cảm thấy thương cô, anh hi vọng cô sẽ không phải chịu bất cứ uất ức nào.
Bước vào thang máy, Cung Vũ Ninh hơi bối rối, chỉ cảm thấy ông trời như thể có ý muốn chống đối với họ.
Tay Hạ Lăng Sơ và tay cô mười ngón đan xen, hơi lo lắng cho tâm trạng của cô.
Ra tới cửa, Hạ Lăng Sơ liền tiễn cô lên xe, nhìn theo bóng xe cô xa dần, anh mới quay người về lại đại sảnh.
Hạ Lăng Sơ về tới văn phòng làm việc, Thượng Quan Ngưng Mạn đang nghịch điện thoại, thấy anh bước vào liền thay đổi thái độ, mỉm cười dịu dàng gọi anh: "Anh Lăng Sơ, anh về rồi à, em vẫn đang đợi anh này!"
Hạ Lăng Sơ bực bội nhìn cô ta: "Ngưng Mạn, em nên học cách hiểu chuyện hơn, em có biết lời lẽ ban nãy của em ác độc làm tổn thương người khác thế nào không?"
Thương Quan Ngưng Mạn lập tức tủi thân, cắn môi nói: "Xin lỗi! Em đâu quen biết gì cô ta, em đương nhiên tưởng rằng cô ta là ả hồ li tinh nào đó."
"Em còn nói nữa." Sắc mặt Hạ Lăng Sơ lập tức lạnh lùng và tức giận.
Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức im miệng, cô biết mình thực sự đã khiến Hạ Lăng Sơ tức giận.
Đều tại Cung Vũ Ninh, chính vì sự xuất hiện của cô ta nên mới khiến cô giận dữ nói bừa, khiến anh Lăng Sơ trách mắng, tất cả đều là lỗi của cô ta.
"Em xin lỗi, anh Lăng Sơ, em sai rồi." Thượng Quan Ngưng Mạn cúi đầu, khẽ lên tiếng xin lỗi.
"Em về đi, anh còn bận làm việc." Hạ Lăng Sơ lên tiếng, giọng nói vẫn còn tức giận.
Thượng Quan Ngưng Mạn đành quay người bước đi, chỉ có điều nét mặt đáng thương của cô ta sau khi ra khỏi cửa văn phòng lập tức biến đối, đâu còn bộ dạng nhận lỗi ban nãy, cô ta nheo mắt, ánh mắt tàn độc, nghiến răng khẽ nói: "Cung Vũ Ninh, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Cung Vũ Ninh về lại khách sạn, thu dọn xong hành lý liền ngồi ở ban công hóng gió, mặc dù ban nãy bị Thượng Quan Ngưng Mạn mắng nhiếc một hồi nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Từ khách sạn, cô có thể nhìn thấy đỉnh tòa nhà chọc trời cao tới trời cao mây trắng ở phía xa, đó chính là công ty của Hạ Lăng Sơ, nằm ở thủ đô của nước X, sừng sững như một bậc đế vương.
Một lát sau Cung Vũ Ninh nhận được điện thoại của Andrew, anh vừa mới lên máy bay, tối nay rạng sáng ngày mai sẽ tới nơi.
Thời gian bất giác đã tới năm giờ chiều, điện thoại của Cung Vũ Ninh đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Hạ Lăng Sơ gọi tới.
"Alo!" Cô mỉm cười ngọt ngào nhận điện thoại.
"Em ở khách sạn không? Anh tới đón em tới nhà hàng ăn cơm." Giọng Hạ Lăng Sơ truyền tới.
"Có, anh đặt nhà hàng chưa?"
"Ừ, cách khách sạn của em không xa, bây giờ anh tới nhé."
"Vâng!" Cung Vũ Ninh đáp một tiếng.
Khoảng chừng năm giờ bốn mươi phút, Hạ Lăng Sơ tới trước cửa khách sạn, Cung Vũ Ninh đã đứng đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen, cô mỉm cười mở ghế lái phụ của xe bước vào.
"Em họ anh sau đó không giận em chứ?" Cung Vũ Ninh ngồi vào xong liền hỏi một câu.
Dù sao đó cũng là người thân của anh, cô cũng không muốn đắc tội với người xung quanh anh.
"Không đâu, em đừng để bụng." Hạ Lăng Sơ an ủi một tiếng, không muốn cô quá áp lực.
Cung Vũ Ninh nghe xong cũng yên tâm hơn, tới nhà hàng, đây là một nhà hàng tư nhân rất cao cấp.
Khi gọi món, Hạ Lăng Sơ rất chú trọng tới sở thích của Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh thấy anh nói với nhân viên phục vụ một loạt sáu món ăn.
Hạ Lăng Sơ đưa thực đơn cho cô: "Em xem lại coi, muốn ăn gì thì gọi thêm."
Cung Vũ Ninh bật cười lắc đầu: "Những món anh gọi đều là những món em thích ăn, không cần gọi nữa, à, thêm một món anh thích ăn vào."
Nói xong, Cung Vũ Ninh liền cầm thực đơn, gọi một món cá, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Khi đợi món ăn mang lên, Cung Vũ Ninh cầm cốc trà lên uống, vừa uống vừa ngắm cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tuyệt vời, cô là một người yêu thích cái đẹp, niềm vui của cô có thể dễ dàng nhận được từ những sự vật giản đơn và tươi đẹp.
Hạ Lăng Sơ ngồi đối diện hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn cô chằm chặp, một tháng không gặp cô lại tới bên cạnh anh, thế giới tình cảm trắng xóa trước đây lại được tô điểm rực rỡ, tràn ngập khát khao mong đợi.
"Anh nhìn em làm gì chứ?" Cung Vũ Ninh bắt gặp ánh mắt của anh, cô e thẹn mỉm cười hỏi.
"Anh chỉ muốn nhìn em thôi." Khóe môi Hạ Lăng Sơ hơi cong lên, đối với anh, trên người cô có sức quyến rũ mà cả đời này nhìn cũng không chán.
Có một số người khi chưa rung động đã đành một khi rung động sẽ yêu tới tận xương tủy.
Anh chính là người như vậy, hai mười bảy năm về trước, tình cảm của anh dường như là con số không, chưa từng xuất hiện bất cứ hình bóng của người con gái nào, bây giờ có sự tồn tại của Cung Vũ Ninh.
"Vết thương trên vai anh sao rồi?" Cung Vũ Ninh quan tâm hỏi, dù sao đó cũng là vết thương vì cô.
"Đã không sao rồi, không có vấn đề gì cả." Hạ Lăng Sơ trả lời qua loa, anh mỉm cười: "Việc hiểu nhầm lần trước, em vẫn đang giận anh sao?"
"Chính là em họ anh nghe điện thoại của anh phải không? Đã không giận nữa rồi." Cung Vũ Ninh hôm nay tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Mạn cũng lĩnh giáo được lời lẽ chua ngoa độc ác của cô ta, những lời nghe được trong điện thoại lần trước cũng không lấy làm lạ nữa.