Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1191
191191.
Cổ Duyệt chỉ cảm thấy như máu đang dồn hết lên não, nhìn thấy bóng dáng đứa em trai, cô đang rất kích động, cô nhìn xung quanh, nhưng không tìm được đường để đi lên tầng hai, cô liền kéo vai một nhân viên phục vụ lại hỏi: "Xin hỏi làm sao để lên được tầng hai à?"
"Tiểu thư, tầng hai là dành riêng cho khách vip, chỉ người có thẻ mới có thể lên trên đó được." Nhân viên phục vụ liền trả lời.
"Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?" Cổ Duyệt hỏi lại.
"Không có." Nhân viên phục vụ lãnh đạm trả lời.
"Thang máy ở đâu vậy?"
"Dạ, ở bên kia." Nhân viên phục vụ nói rồi chỉ về phía cửa thang máy có hai nhân viên bảo an đang đứng ở đó.
Cổ Duyệt thở dài một cái, vì ở đây cả gian phòng đều đang bật nhạc rất to, cho dù cô có muốn gọi em trai, cũng không có tác dụng trong đống âm thanh chói điên cuồng tai ấy.
Hơn nữa, cô cũng không muốn rút dây động rừng, lần này cô phải tóm em trai về bằng được.
Cô ngó nghiêng nhìn xung quanh một cái, không ngờ rằng cái quán bar như này ngay cả đi thang máy, cũng phải có thẻ vip.
Xem ra, cô chỉ có thể đi tìm người giúp đỡ, nhưng ở đây ai sẽ giúp được cô chứ?
Ngay lúc này, cô nhìn thấy một dáng người từ hành lang bước tới, anh ta đi thẳng về phía thang máy, xem ra, anh phải đi lên tầng rồi.
Cổ Duyệt đầu óc nóng rực lên, cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô vội vàng xông tới, khi người đàn ông đó quẹt thẻ, cửa thang máy mở ra, cô liền vội vàng chen vào trong.
"Hi." Cổ Duyệt cười rất ngọt chào anh, giả vờ như quen nhau vậy.
Người đó dựa vào tường trong thang máy, thân hình cao ráo, dưới chiếc áo sơ mi màu đen lộ ra cơ bụng đẹp hoàn mỹ của anh, với chiếc quần âu màu đen tôn lên đôi chân vừa dài vừa thon của anh.
Cổ Duyệt ngẩng đầu lên nhìn cho rõ mặt anh, mặt cô đỏ ửng lên, tại sao lại là anh ta? Là người đàn ông mà cô vừa mới đụng phải.
"Chúng ta hình như không quen biết gì nhau đâu nhỉ." Nhiếp Quân Cố nhìn cô, cũng nhận ra cô rồi.
Anh đưa tay ra ấn nút mở cửa thang máy, cong môi cười hỏi: "Chẳng lẽ cô không biết, tầng hai không phải là nơi mà khách thường có thể lên được hay sao?"
"Cái đó, tôi lên đây để tìm một người, có thể làm phiền anh...đưa tôi lên cùng được không." Cổ Duyệt ra vẻ cầu xin.
"Vị tiểu thư này, quán chúng tôi không cho phép những hành vi lén vào thang máy như vậy, mời cô đi ra." Nhân viên bảo an lập tức lên tiếng đuổi cô ra.
Quán bar này vốn nằm trong một trung tâm mua sắm cao cấp. Để phân biệt gữa khách thường và khách vip nên mới tạo ra sự khác biệt về phục vụ giữa tầng một và tầng hai, nhưng thường hay có khách thường muốn lên tầng hai, điều đó là không được phép.
Cổ Duyệt thấy cơ hội trước mắt cứ như vậy mà bị bỏ lỡ, trong lòng cô vừa hoảng vừa lo lắng, khi mà nhân viên bảo an đuổi cô ra thì cửa thang máy đột nhiên đóng lại.
Hóa ra, tên này đã thả tay ra khỏi nút đó, có nghĩa là anh ta đã đồng ý đưa cô lên cùng.
"Cảm ơn nhé." Cổ Duyệt thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vì cuống quá mà ửng đỏ lên.
Nhiếp Quân Cố cũng chỉ vì tâm tình tốt mà thôi, hơn nữa, anh vốn cũng không phải là một người lạnh lùng vô tình.
Cửa thang máy vừa mở ra, Cổ Duyệt liền vội vàng bước ra, Nhiếp Quân Cố ở phía sau bước chậm rãi về phía lan can, còn có một người bạn đang chờ anh đến uống rượu.
Cổ Duyệt sau khi lên được tầng hai, cô lập tức đứng ở chỗ lan can nhìn xung quanh tìm hình bóng em trai mình tronng căn phòng được thiết kế rất trang nhã, vừa mới thấy Cổ Hạo đứng ở chỗ khán đài giờ lại không thấy đâu rồi.
Cổ Duyệt chắc canh rằng em trai mình đang ở đây, cô nhìn về phía những cánh cửa phòng hát karaoke đã đóng kín rồi nuốt nước miếng, chẳng lẽ cô phải đi vào trong đó sao?
Nhiếp Quân Cố mới uống được mấy ngụm rượu, vỗ vỗ vai anh bạn đi cùng nói: "Tôi đi vào phòng vệ sinh một lát."
Cổ Duyệt cắn chặt răng, lúc này, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi từ trong căn phòng đó đẩy cửa đi ra rất giống em trai mình, ánh mắt Cổ Duyệt hiện lên vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tóm được rồi.
Cổ Duyệt đi theo về phía khán đài, thấy Cổ Hạo quẹo vào trong hành lang, Cổ Duyệt lập tức đuổi theo.
Ngay sau đó, ở phía cuối hành lang có tiếng mở cửa, Cổ Duyệt nhìn chằm chằm cánh cửa kia, em trai mình đang ở bên trong đó.
Cổ Duyệt chỉ có ý muốn bắt Cổ Hạo về, từ đầu không phát hiện ra, ở phía trên cánh cửa có chữ WC nam. Bởi vì thiết kế của cánh cửa này, làm cô nhận lầm đây là phòng hát, cô không nói câu nào, bước tới trước cánh cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vệ sinh rất sạch sẽ gọn gàng, chỗ đi vệ sinh của con trai được thiết kế ở ngay trên tường ở trước mặt, chỉ có một người đang đi vệ sinh, hơn nữa, lại còn đứng ngay ở vị trí thứ hai.
Nhiếp Quân Cố nghĩ là có người đi vào, liếc nhìn một cái, nhưng, anh nhìn thấy bóng người đang xông vào.
Anh hốt hoảng vội quay người lại, chỉnh lại quần, và tức giận nói: "Cô kia, cô làm cái gì vậy?"
Cổ Duyệt tưởng là phòng hát, nên mới đẩy cửa xông vào, mà cô cũng không nghĩ đây lại là toilet nam.
Cô vừa mới nhìn thấy cái gì vậy? Mặc dù chỉ có một giây, nhưng hình ảnh đó vẫn đập thẳng vào mắt cô, đầu óc cô bỗng trống rỗng, mắt chữ o mồm chữ a nhìn người đàn ông quay lưng về phía cô đang cuống cuồng chỉnh sửa lại quần áo.
"Thành thật xin lỗi, tôi đi nhầm." Cổ Duyệt che mặt lại, thẹn thùng xoay người lại muốn rời đi.
Sắc mặt Nhiếp Quân Cố vô cùng khó coi, thấy cô như muốn chạy trốn, anh quát lên một tiếng: "Cô đứng lại cho tôi."
Nhìn thấy hết rồi còn muốn bỏ chạy sao? Đâu có dễ dàng như vậy?
"Thành thật rất xin lỗi xin lỗi..." Bên ngoài cửa, còn có thể nghe thấy tiếng xin lỗi rất lớn của Cổ Duyệt.
Nhiếp Quân Cố với khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trầm mặc bước tới, trên mặt cũng hiện lên sự tức giận. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị sỉ nhục kiểu này, anh làm sao mà có thể nuốt trôi được cục tức này?
Anh thất vọng khi phát hiện, hóa ra đưa cô gái này lên tầng hai là một sai lầm lớn, cô dù sao cũng đã thành kẻ nhìn lén rồi, đúng là tự làm tự chịu.
Cổ Duyệt sắp phát điên, tại sao lại là toilet nam chứ? Hơn nữa, lại còn thấy một người đàn ông, không thể chịu nổi cái kiểu kích động như thế này.
Cổ Duyệt đã quên cả việc đến tìm em trai, vì bây giờ xảy ra chuyện này, thật sự khiến cô mất hết lý trí.
Cô vừa mới chạy đến lan can bên cạnh, hít thở không khí ở bên ngoài để bình tĩnh lại một chút, mà lúc này, Nhiếp Quân Cố cũng đuổi theo sau đã nhìn thấy cô, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai đó đi tới, cho dù anh có tức giận hơn nữa thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô gái đã nhìn lén anh được.
Cánh tay mảnh khảnh của Cổ Duyệt bỗng bị một lực rất mạnh kéo lại, cô giật mình quay người lại, đã nhìn thấy khuôn mặt anh tối sầm lại nhìn cô chằm chằm, Cổ Duyệt như ngừng thở, tại sao lại là anh?
"Thật sự xin lỗi, vừa nãy không phải là tôi cố ý đâu." Cổ Duyệt nhìn anh nói xin lỗi lần nữa.
Nhiếp Quân Cố cắn chặt răng cười nhạt: "Không ngờ cô lại có sở thích đặc biệt như vậy, hay nhìn lén đàn ông con trai đi vệ sinh."
Mặt Cổ Duyệt bỗng đỏ ửng lên: "Tôi không có...chẳng qua là tôi đi nhầm chỗ thôi, tôi không phải muốn nhìn lén anh."
"Nhìn cũng đã nhìn rồi, cô còn có gì để nói nữa không?"
"Vậy anh muốn như thế nào?" Cổ Duyệt không thể phủ nhận là đã nhìn, nhưng những gì nhìn thấy lúc đó, làm cô chỉ muốn quên hết đi.
Nhiếp Quân Cố tuy rất tức giận, nhưng đã bắt được cô rồi, phải trừng phạt cô như thế nào, thì anh vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng để dạy bảo lại cô, tự nhiên muốn phạt cô thật nặng.