Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1206
191206.
"Cậu nên đi nói chuyện với Hạ Lăng Sơ." Cổ Duyệt nói.
"Không sao, anh ấy là người nước này, anh ấy quen biết rất nhiều người, còn cậu chỉ biết mỗi mình tớ, sao tớ có thể bỏ lại cậu được." Cung Vũ Ninh nói rất nghĩa khí.
Cổ Duyệt cảm động, Cung Vũ Ninh rất rành về tranh, còn có thể làm thuyết minh viên, cô giải thích rất rõ ràng và kỹ càng về cách vẽ và điểm riêng biệt của mỗi bức tranh.
Cổ Duyệt và cô ấy cầm một ly sâm banh, hai người ung dung thưởng thức tranh.
Quả nhiên Hạ Lăng Sơ đã tìm được người trong ngành, anh và một ông cụ bắt chuyện với nhau, ông cụ kia là tiền bối trong giới thương nghiệp, Hạ Lăng Sơ kính trọng tiền bối, hai người tán thưởng lẫn nhau.
Ở nơi không xa, Tống Dung Dung và bạn của cô ta đi theo anh, Tống Dung Dung không hề nhìn ngắm bất kỳ những bức tranh nào, mà luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hạ Lăng Sơ.
Nhìn nụ cười cao quý mê người của anh khi trò chuyện với ông cụ, khí chất tự tin nhàn nhã, khiến người ta chết mê chết mệt.
Cô ta từng đi theo Hạ Hải Dật tham gia vài cuộc tụ hội, Hạ Hải Dật chỉ biết hẹn những người đó đi những nơi như sòng bạc, quán bar, KTV…kể những chuyện tục tủi. Cùng là con cháu danh gia vọng tộc, nhưng khi so với Hạ Hải Dật, Hạ Lăng Sơ mới đúng là một quý tộc thực thụ.
"Người đàn ông kia đẹp trai thật, lúc nãy khi ở trên sân khấu đã sắp làm tớ mê đắm đuối rồi." Cô chị em tốt của cô ta, cũng phóng điện với Hạ Lăng Sơ.
Tống Dung Dung lập tức nói với cô ta: "Tiểu Dao, cậu là người đã kết hôn rồi đấy."
"So với cái lão già chết tiệt nhà tớ thì người đàn ông này mới là cực phẩm nhé!" Tiểu Dao thưởng thức bóng dáng của Hạ Lăng Sơ một cách trắng trợn.
Tống Dung Dung ý thức được, nếu có một ngày cô ta có thể đứng bên cạnh Hạ Lăng Sơ thì sẽ có biết bao nhiêu cô gái ganh tị hâm mộ đây!
Hạ Lăng Sơ cũng thỉnh thoảng lại tìm kiếm bóng dáng Cung Vũ Ninh trong đám đông, đối với anh, kết bạn sóng vai với tiền bối cũng là một việc rất có ý nghĩa.
Ở lối cửa chính, có một người đàn ông mặc đồ vest màu lam thong thả bước vào, người đàn ông đó là Nhiếp Quân Cố.
Tối qua anh ta và bạn cùng ra ngoài chơi nên sáng nay dậy hơi muội, đối với một người nghỉ hai ngày cuối tuần như anh ta mà nói, giờ này thức dậy là một việc rất bình thường, sau khi thức dậy, anh ta mới nhớ đến buổi triển lãm tranh này.
Tuy đã hơn 10 giờ, nhưng anh ta cảm thấy vẫn phải đến một chuyến, dù sao anh ta cũng rất thích nghiên cứu các tác phẩm nghệ thuật.
Bóng dáng Nhiếp Quân Cố hòa mình vào đám đông, anh ta bưng một ly rượu vang từ trong tay nhân viên phục vụ, bắt đầu chọn mối lối hành lang tranh từ từ đi vào thưởng thức.
Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt cứ đi mãi đi mãi, họ gặp được Phan Lệ, Phan Lệ gọi cô đầy nhiệt tình: "Cô Cung à, trùng hợp thật, lại gặp cô rồi."
"Dì à, gọi cháu là Vũ Ninh là được rồi." Cung Vũ Ninh mỉm cười, nói với bà ấy, cô nhìn thấy chỉ có một mình bà ấy, còn Thượng Quan Ngưng Mạn lại không có mặt ở đây.
"Dì ơi, con gái dì đâu rồi?"
"Ngưng Mạn nói là đi toilet, chớp mắt đã không thấy đâu." Phan Lệ cũng biết Thượng Quan Ngưng Mạn không thích thú gì những nơi này nên cũng không ép buộc nó.
Cổ Duyệt vừa nhìn là biết đây là người rất quan trọng với Hạ Lăng Sơ, cô ấy vội vàng nói với Cung Vũ Ninh: "Vũ Ninh, cậu trò chuyện với phu nhân này nhé! Tớ đi tìm Andrew đã."
Cung Vũ Ninh gật đầu: "Được, gặp nhau vào giờ ăn trưa nhé."
Cổ Duyệt rời đi, Cung Vũ Ninh quyết định ở lại với Phan Lệ, Phan Lệ cũng rất hy vọng có thể tìm hiểu thêm về Cung Vũ Ninh.
"Vũ Ninh à, lúc nãy dì có đi xem tranh của cháu, cháu vẽ đẹp lắp, có thể nói là vẽ đẹp tới cấp bậc thầy rồi đấy!"
"Làm gì có đâu ạ, cháu chỉ là mưa dầm thấm lâu, cháu chỉ học được một ít kỹ thuật cơ bản từ chỗ mẹ cháu thôi."
"Ồ! Mẹ cháu cũng là họa sĩ ư?"
"Không phải, mẹ cháu làm bên ngành thiết kế trang sức, mẹ cháu có yêu cầu rất cao đối với việc vẽ vời."
"Vậy là cháu cũng được di truyền gen hội họa từ mẹ cháu rồi, những cô gái trẻ giống như cháu, hiếm khi có ai có đủ lòng kiên nhẫn và ý chí như cháu lắm." Phan Lệ rất yêu thích Cung Vũ Ninh.
Có thể nhận được sự yêu thích của Phan Lệ, trong lòng Cung Vũ Ninh cũng thấy rất vui, Hạ Lăng Sơ rất tôn trọng bà ấy, cô tìm hiểu được mọi thứ về bà ấy từ chỗ của Hạ Lăng Sơ, nên cô cũng cực kỳ tính trọng bà.
Họ leo cầu thang lên lầu hai, Cung Vũ Ninh đỡ lấy bà, Phan Lệ mỉm cười với cô, hai người thân thiết hơn không ít.
Cổ Duyệt rời khỏi Cung Vũ Ninh, cô ấy cũng không tìm Andrew ngay, cô ấy bưng một ly nước lọc vừa ngắm tranh vừa thưởng thức.
Ở một nơi không xa, Nhiếp Quân Cố với vóc dáng cao lớn, tầm nhìn cũng cực kỳ tốt, vừa nhìn đã thấy được bóng dáng của Cổ Duyệt, hai mắt anh ta sáng rực, cả người bỗng thấy hơi tức giận.
Cô ấy có thời gian rảnh rỗi tới đến ngắm tranh, chứ cũng không thèm xin lỗi anh, còn bắt anh phải chủ động gửi tin nhắn hỏi dò, đúng là làm mất giá thân phận của anh ta mà.
Nhiếp Quân Cố đi đến, anh bực bội giơ tay ra vỗ vai Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt đang tập trung tinh thần, ai ngờ bị người ta vỗ mạnh lên vai, cô giật bắn cả người, do cô xoay đầu lại quá nhanh, nên thức uống trong tay bắn hết vào bộ đồ vest màu làm của ai kia.
May mà cô chỉ uống nước lọc, nên chỉ làm bị ướt chứ không dính màu gì lên.
"Em…" Nhiếp Quân Cố bực bội, trừng mắt nhìn cô, sao mỗi lần gặp phải cô thì anh ta đều gặp xui xẻo thế này?
Cổ Duyệt nhìn kỹ lại, vừa nhìn thấy là anh, cô giật mình, "Sao lại là anh?" Nói xong, nhìn chiếc áo vest ướt sủng kia, cô lập tức rút một tấm khăn giấy từ trong túi ra thấm vết nước trên ngực anh.
Thế nhưng đối với anh ta, hành động này chẳng khác gì đang sàm sỡ.
"Này! Em làm gì đó?" Nhiếp Quân Cố lùi về sau một bước, ngăn cản không cho cô chạm vào ngực của anh ta nữa.
"Tôi lau nước cho anh mà!" Cổ Duyệt chớp mắt.
"Không cần thiết, tôi thấy em muốn thừa cơ kiếm chỗ hời từ chỗ tôi thì có." Nhiếp Quân Cố khinh thường.
"Tôi không có nhé." Cổ Duyệt đỏ mặt, bị anh ta nói như thế, cô ấy mới ý thức được hành động lúc nãy có hơi thất thố.
"Gặp phải em là biết ngay chẳng có gì tốt lành."
"Rõ ràng là do anh vỗ vai tôi nên mới làm tôi giật mình mà." Cổ Duyệt cãi lại.
Nhiếp Quân Cố hừ một tiếng, không thèm để ý đến.
Cổ Duyệt nghĩ đến mình vẫn còn nợ anh ta lời xin lỗi, cô chỉ đành nói: "Thật ngại quá, nhờ anh sau này đừng có hù tôi như vậy nữa nhé."
Nhiếp Quân Cố thấy cô có ý muốn nhượng bộ, anh ta nheo mắt lại: "Sao chỉ có mình em vậy?"
"Vũ Ninh đi tiếp khách rồi."
"Vừa hay tôi cũng chỉ có một mình, có muốn đi chung không?" Nhiếp Quân Cố nhướng mày hỏi.
Con tim Cổ Duyệt đập nhanh, cô chớp mắt nói: "Được thôi!"
Nhiếp Quân Cố cũng không ngờ được rằng cô sẽ đồng ý, anh ta chỉ về một hướng: "Xem từ bên đó."
Cổ Duyệt đi theo anh ta, vừa đi vừa xem, thế nhưng họ không ngờ được rằng, trong buổi triển lãm tranh này lại có một vài bức tranh đàn ông và phụ nữ bán khỏa thân, nhưng xét về mặt nghệ thuật thì chuyện này chẳng có gì kỳ cục, chỉ cần nhìn với góc độ thưởng thức thì sẽ chẳng thấy gì.
Nhưng nếu là một nam một nữ trẻ tuổi, thì bầu không khí sẽ trở nên ngại ngùng là cái chắc.
Cổ Duyệt nhìn bức tranh người phụ nữ bán khỏa thân, khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, sau lưng cô, Nhiếp Quân Cố cũng nheo mắt lại, giờ đây hai người không nói gì.
Nhưng nếu bỏ đi thì chẳng khác nào không tôn trọng nghệ thuật, thế là hai người tiếp tục đi về trước, khi đến chỗ tranh nam giới bán khỏa thân, Cổ Duyệt đang định thưởng thức thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, kéo cô rời khỏi đó.
"Này! Tôi vẫn chưa xem xong mà!" Cổ Duyệt có ý kiến rồi nhé, dựa vào gì mà anh ta có thể xem tranh nữ, còn cô không thể xem tranh nam chứ!
"Em thích xem cái này đến thế à?" Nhiếp Quân Cố lôi cô ra ngoài, sau đó liền buông tay cô ta, chất vấn với giọng điệu tức giận.