Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1286
191286. Nhan Lạc Y có một suy nghĩ muốn rời khỏi đây ngay tức khắc, cuối cùng, xóa đi cơ hội ngẫu nhiên gặp nhau này, cô muốn từ bỏ lời dặn dò của cha nuôi, bởi vì cô không muốn đi hãm hại một người xa lạ.
Nhan Lạc Y ráng sức đứng thẳng người, lúc nãy là cô cố tình bị trật chân, chỉ là không ngờ, sự cố ý đó lại trở thành sự thật chân bị trật rồi, cô hít thở sâu, thực sự muốn rời khỏi.
Phan Lê Hân thấy cô gái không muốn được giúp đỡ, ánh mắt bình lặng của anh chuẩn bị nhìn cô rời đi.
Nhưng mà, sự miễn cưỡng đó của Nhan Lạc Y chỉ khiến vụ việc càng trở nên rắc rối, cô mới đi được vài bước, chân trượt, cả con người cô té ngã về phía trước.
“A…” Nhan Lạc Y phát ra tiếng hô bản năng.
Trong tình cảnh cấp bách Phan Lê Hân rời cô mấy mét không xa, vài bước liền xông tới, trước một giây Nhan Lạc Y chuẩn bị té ngã, giơ tay ôm lấy eo của cô, ôm cả con người cô.
Sau lưng gầy gò của Nhan Lạc Y liền đụng mạnh vào bờ ngực của người đàn ông, áp sát thật chặt chẽ, hơi thở của cô có chút nghẹt, hơi thở của người đàn ông bao trùm lại, mùi vị rất sạch sẽ và dễ ngửi.
“Cám ơn.” Vận mệnh đang chiếu cố Nhan Lạc Y, khi cô hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, cô lại muốn thoát khỏi số mệnh như vậy.
Bởi vì, đây không phải là vận mệnh mà cô muốn, cho dù là mệnh lệnh của cha nuôi, cô nghĩ, có lẽ vẫn còn những cách khác để báo đáp cha nuôi, chứ không phải tiếp cận người đàn ông này. Khi Phan Lê Hân ôm lấy người của cô, chỉ cảm thấy vòng eo được bàn tay to ôm lấy, tựa như liễu yếu đào tơ, dễ dàng ôm vào.
Trái tim của anh bỗng rung động, anh có chút bá đạo lên tiếng, “Đừng miễn cưỡng nữa.”
Nói xong, anh cúi người, ẵm ngang cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Lạc Y, cũng vào lúc này, hoảng loạn ngước lên, dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, gương mặt sạch sẽ xinh đẹp, đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy, như dòng nước suối, đã bộc lộ toàn bộ sự bối rối, ngạc nhiên, căng thẳng ở trong đó.
Ánh mắt của Phan Lê Hân không chú ý mà thu gọn lại vài phần, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, có chút rung động từ tận đáy lòng.
“Không cần, cám ơn, xin hãy thả tôi xuống có được không?” Nhan Lạc Y đẩy đẩy tay của anh, muốn từ chối sự đãi ngộ như vậy.
Phan Lê Hân nhìn hành lang bên cạnh, có một ghế mây, anh ẵm cô đi thẳng đến chiếc ghế kia, đặt cô ngồi lên trên đó.
Nhan Lạc Y tưởng anh như vậy sẽ rời khỏi, ai ngờ người đàn ông có thân phận tôn quý này, đưa ngón tay thon dài trắng trẻo nâng bàn chân bị thương của cô lên, đang kiểm tra.
Nhan Lạc Y nín thở, cô nuốt ngụm nước miếng, gấp gáp muốn cự tuyệt, “Tiên sinh, dơ…”
Phan Lê Hân nhìn trong bàn tay, một chiếc chân tròn vo nhỏ nhắn, sạch sẽ như miếng ngọc trắng trẻo, dơ từ nơi đâu?
“Bị trật rồi, tôi đề nghị cô đừng có chạy lung tung nữa, ít ra phải nghỉ ngơi một lát, và, đôi gót cao như thế, đừng có mang nữa.” Phan Lê Hân nói với cô, anh đứng thẳng người, thân hình cao to hơi cúi xuống, đánh giá khuôn mặt trắng hồng của cô.
“Cô ngồi đây đợi, tôi sẽ cho người đem một đôi giày bệch qua đây.” Dứt lời, anh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, nghĩ tới dáng vẻ ráng sức của cô gái, lại nói thêm một câu, “Không được chạy lung tung.”
Câu nói cuối cùng này, bỗng dưng có cảm giác một kẻ cầm quyền uy nghiêm đang ra lệnh.
Nhan Lạc Y nằm trong uy nghiêm của anh, không tự chủ được mà gật gật đầu, “Được.”
Phan Lê Hân đi ra khỏi vườn, tìm được một nhân viên phục vụ, bởi vì là người giúp việc của nhà họ Hạ, nhận ra thân phận của anh, đã là lời dặn của anh, đâu dám chậm trễ?
Lập tức chạy đi tìm đôi giày cho Nhan Lạc Y, và, Phan Lê Hân còn nói ra số đo chuẩn xác của bàn chân ấy, nghĩ đến đôi chân ngọc ngà nhỏ nhắn đó, cũng không khó đoán lắm.
Sau khi Phan Lê Hân dặn dò người giúp việc, Hạ Lăng Sơ đã sai người đến tìm anh ta, bởi vì Cung Dạ Tiêu đã tới, mời anh qua đó gặp mặt trò chuyện.
Phan Lê Hân đi thẳng lên lầu hai có một phòng hội nghị của nhà họ Hạ, cha con Cung Dạ Tiêu, và Dạ Lương Thành cũng có mặt ở đó, Phan Lê Hân mang nhiều sự kì vọng bước vào.
Cùng là thân phận tôn quý bất phàm, Phan Lê Hân đi vô, bèn dùng thân phận vô cùng khiêm tốn, bắt tay với họ, và ngồi xuống trò chuyện.
Nhan Lạc Y ngồi trên ghế, nghe tiếng náo nhiệt ở trước sảnh, sau vườn có vẻ yên tĩnh hơn hẳn, cô cúi mắt, dưới đáy mắt toát lên vẻ bất lực bi ai.
“Tiểu thư, có phải cô cần một đôi giày không?” Một người giúp việc nữ tới hỏi.
“Đúng vậy!” Nhan Lạc Y gật đầu.
Cô ta mang đến hai đôi giày bệch, “Cô thử xem, đôi nào vừa.”
Nhan Lạc Y thử một lát, đôi thứ nhất liền vừa vặn, cô có chút kinh ngạc hỏi, “Sao cô biết tôi mang kích cỡ này vậy?”
“Sao tôi biết được! Là ngài phó tổng thống nói với tôi đó.” Sau khi người giúp việc dứt lời, bỗng dưng nhìn cô vài lần, đoán mò mối quan hệ của cô và phó tổng thống.
Trái tim của Nhan Lạc Y nhảy lên mấy hồi, không ngờ với thân phận của anh, vẫn quan tâm tỉ mỉ với người dưng như thế.
“Cám ơn.” Nhan Lạc Y nói với người giúp việc, người đó mang đôi giày của cô đi trước, sau khi buổi tiệc kết thúc sẽ mang trả cho cô.
Nhan Lạc Y đứng dậy, quả thật thoải mái hơn nhiều, đi qua đi lại không thành vấn đề nữa.
Giờ lành chỉ còn mười lăm phút nữa, xe hoa của Cung Vũ Ninh chạy từ khách sạn đến, lúc này đã đậu ở cửa ngoài, Hạ Lăng Sơ liền lãnh đạo đoàn phù rể toàn những chàng đẹp trai, đứng trên lễ đài được dựng lên trong sân chờ đón cô dâu của anh.
Cả khu vườn rất rộng rãi, dưới kháng đài hoa tươi, khăn voan bay phấp phới, sau sân khấu có mười hai trụ, một khuôn được kết bằng hoa tươi tạo thành hình trái tim, tràn đầy niềm vui tưng bừng.
Tượng trưng sự lãng mạn và ngọt ngào của tình yêu.
Khách khứa đã an tọa, những chiếc ghế màu trắng tinh, sắp thành một dãy dài cho đường khách đi, một tấm thảm đỏ từ cánh cổng lớn trải thẳng đến lễ đài, bằng phẳng và rộng rãi.
Ở chỗ để chiếc ghế đầu tiên, thân hình cao to của Phan Lê Hân bước vào từ con đường nhỏ bên cạnh, ngồi xuống bên mẹ.
Và lúc này, Liễu phu nhân không biết từ đâu dắt tới một vị tiểu thư xinh đẹp của một nhà quan nào đó, ngồi ở bên cạnh bà, nhỏ tiếng nói chuyện với bà.
Nhìn thấy con trai qua đây, Liễu phu nhân cười giới thiệu, “Lê Hân, giới thiệu con biết, đây là Mao tiểu thư, con còn nhớ hồi nhỏ mẹ dắt con đi ăn qua tiệc đầy tháng của cô bé không?”
Ánh mắt của Phan Lê Hân nhìn sang cô gái đang xấu hổ chào hỏi anh, anh cười đùa ghẹo mẹ, “Mẹ, lúc đó con mấy tuổi vậy?”
“Ơ! Chắc khoảng bốn tuổi! Con có trí nhớ tốt, chắc còn nhớ chứ!” Liễu phu nhân hi vọng con trai đừng làm bà bẽ mặt, khó khăn lắm bà mới tìm được lý do giới thiệu cho bọn họ biết mặt.
“Trí nhớ của con hình như bắt đầu từ hồi năm tuổi cơ mà!” Phan Lê Hân quả nhiên không giữ thể diện cho mẹ mình.
“Tóm lại là, mẹ từng dắt con đi dự qua tiệc đầy tháng của Mao tiểu thư, nếu mẹ nhớ không nhầm, con còn hôn qua cô ấy nữa.” Liễu phu nhân kéo gần mối quan hệ hơn chút nữa.
Sắc mặt của Mao tiểu thư hơi đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh đánh giá đôi môi mỏng quyến rũ của Phan Lê Hân, trong lòng nghĩ, nếu được anh hôn một cái, thì hạnh phúc biết bao.
Liễu phu nhân lập tức nắm lấy tay của Mao tiểu thư, vỗ vỗ trấn an, “Sau bữa tiệc dì sẽ giới thiệu làm quen với con trai của dì.”
“Vâng ạ, thưa dì.” Mao tiểu thư dứt lời, liền mắc cỡ cười nhìn chăm chú về Phan Lê Hân, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.
Xe hoa sáu chiếc toàn một màu đen đẳng cấp, xếp trước cánh cửa lớn của nhà họ Hạ, hai chục chiếc siêu xe đẳng cấp màu đỏ tưng bừng nối đuôi theo sau, khiến cho buổi lễ vô cùng hoành tráng.
Ở chiếc xe đầu tiên, Cung Vũ Ninh cầm bó hoa tươi ngồi trong đó, cô hít một hơi thở thật sâu, chạm nhẹ ngực, nói với Cổ Duyệt ở bên cạnh, “Có chút căng thẳng.”
“Đừng căng thẳng, cô là người cô dâu xinh đẹp nhất.” Cổ Duyệt an ủi đáp.
Ánh mắt của Cung Vũ Ninh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn tấm thảm đỏ trải từ cánh cửa đến lễ đài, cô nghĩ đến ở đầu thảm bên kia, là Hạ Lăng Sơ đang đứng đợi, cảm giác căng thẳng lại thần kì biến mất.
Nếu có một con đường có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, thì cô tuyệt đối bước lên không cần suy nghĩ gì nữa.
Cửa xe mở ra, Phan Lệ cười mỉm đón cô xuống xe, thị giác của Cung Vũ Ninh bị tấm lưới che khuất, lúc này, một bàn tay to lớn ấm áp quen thuộc nắm lấy cô.
Bàn tay to lớn này khi còn nhỏ thường nắm tay cô, là người cha mà cô yêu nhất, Cung Vũ Ninh còn nhớ cái ôm hồi nhỏ của cha, dù đi đến đâu, chỉ cần cô giơ tay, cha liền ẵm cô lên, dù con đường có xa xôi cỡ nào, chỉ cần cô không chịu xuống, cha sẽ ẵm vững cô bước đi.
Bây giờ, bàn tay này nắm lấy bàn tay trưởng thành của cô, gửi cô cho một nửa còn lại, người đàn ông sống với cô, ở cạnh cô, yêu thương cô.
Sóng mũi của Cung Vũ Ninh hơi cay cay, nắm chặt lấy cánh tay của cha, từng bước từng bước bước đi trên tấm thảm đỏ.