-
Chương 131
Thẩm Quân Dao xoay đầu nhìn Lục Tuấn Hiên, "Tuấn Hiên, đúng là chúng ta nên có một đứa con rồi."
"Để sau hẵn nói." Lục Tuấn Hiên buông đũa, hắn ta thấy hơi bực bội, đứng dậy đi đến bên cạnh sofa, cầm lấy một điếu thuốc, châm thuốc rồi đi ra bên ngoài.
Bầu không khí trên bàn ăn có hơi gượng gạo, ánh mắt Thẩm Quân Dao trở nên oán hận, cô ta biết trái tim của Lục Tuấn Hiên đã không còn ở trên người cô ta nữa, nó đã bị Trình Ly Nguyệt đoạt đi rồi.
"Chị dâu ăn cơm thôi ăn cơm thôi, chắc chắn anh cả cũng muốn có con mà." Lục Nhã Tình cười giảng hòa, cô ta và Thẩm Quân Dao là cùng một loại người nên ngày thường đối xử với Thẩm Quân Dao cũng không tồi, vả lại Thẩm Quân Dao là một người có bối cảnh gia đình, cũng xem như có địa vị trong nhà họ Lục.
Thẩm Quân Dao thì chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, Trình Ly Nguyệt giống như một hạt cát chướng mắt, chất thành đống trong lòng cô ta.
Trong chung cư, Trình Ly Nguyệt nấu buổi tối cho Tiểu Trạch và Cung Muội Muội, cô chỉ làm bừa vài món ăn, ba người cùng ngồi xuống ăn, giữa phụ nữ với nhau thì nhiều chủ đề hơn, bầu không khí cũng tốt hơn.
Trong ngôn ngữ cử chỉ của Cung Muội Muội đều thể hiện ra sự cưng chiều thật lòng của cô ấy dành cho Tiểu Trạch, Trình Ly Nguyệt sao có thể từ chối một người yêu thương cưng chiều con trai mình đến thế chứ?
Cho dù hôm nay Cung Dạ Tiêu có mắng cô, nhưng cô lại chẳng thể thấy ghét ba mẹ và em gái của anh được.
"Mami, chiều mai con muốn đi cùng với cô đến nhà ba nuôi lấy đồ chơi, mẹ có đi cùng không?" Cậu bẻ hỏi cô.
Lúc nãy Trình Ly Nguyệt đã biết được chuyện xảy ra vào buổi chiều từ chỗ Cung Muội Muội, anh em tốt của Cung Dạ Tiêu làm ba nuôi của con trai cô, cô chẳng có ý kiến gì cả.
"Không đi đâu, ngày mai con đi với cô nhé! Gần đây mami khá bận." Trình Ly Nguyệt cũng bận thật.
"Chị Ly Nguyệt, chị cứ yên tâm giao Tiểu Trạch cho em đi nhé! Bây giờ em chính là bảo mẫu riêng của Tiểu Trạch, em sẽ chăm sóc nó thật tốt." Cung Muội Muội cười nói.
"Ừ! Cảm ơn em nhé Muội Muội."
"Chị Ly Nguyệt, chị đừng nói như thế, chị sinh ra một Tiểu Trạch đáng yêu thế này cả nhà chúng em đều phải cảm ơn chị đó." Nói xong, xoa đầu cậu bé, cười cưng chiều.
Cung Muội Muội thấy cô mệt mỏi, nên giành lấy việc dọn dọp bát đũa. Khoảng tám giờ, di động của Cung Muội Muội đổ chuông, cô ấy cầm lên xem, vui mừng kêu lên, "Là anh của em gọi đến, chắc chắn anh ấy đã đến rồi."
"Alo! Anh à!" Cung Muội Muội bắt máy.
"Tiểu Trạch có ở bên cạnh không? Có chứ! Nó vẫn chưa đi tắm mà!"
"Kêu nó nghe điện thoại."
Cậu bé cầm máy, oán giận với vẻ mặt đáng thương: "Ba không có ở nhà, ai tắm cho con đây!"
"Vậy con tự tắm đi, nam tử hán, có chút chuyện thế này mà cũng không làm tốt được sao?" Cung Dạ Tiêu dạy bảo con trai.
"Vâng! Con biết rồi." Cậu bé nghe lời răm rắp.
"Mami con đâu?"
"Mami đang ở kế bên!"
Trình Ly Nguyệt đang ngồi xem tạp chí trên sofa, nghe thấy giọng của con trai, con tim cô run lên, Cung Dạ Tiêu muốn nói chuyện với cô?
Cô thầm nghĩ, buổi chiều đã mắng cô té tát, cô không muốn nói chuyện với anh đâu.
Lúc này, cậu bé trả lời: "Vâng! Con sẽ nghe lời, bye bye ba."
Trình Ly Nguyệt lúng túng đứng lên, hóa ra anh vốn chẳng muốn nói chuyện với cô! Cô còn tự mình đa tình làm gì?
"Mami, tối nay con tự tắm nhé!" Cậu bé mỉm cười tiến đến gần.
Trình Ly Nguyệt cũng tôn trọng con trai, nếu cậu đã biết che "em trai" trước mặt con gái thì đây là một chuyện tốt, ít ra nói lên được con trai cô vẫn là một người biết bảo vệ cái ấy.
Cậu bé tự tắm một mình, quấn khăn bước ra, Cung Muội Muội và Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa nhìn thấy, hai người nhìn nhau bật cười, để mặc cho cậu về phòng mặc đồ.
"Đáng yêu quá, chị Ly Nguyệt à, sao chị lại sinh ra một đứa bé đáng yêu như thế chứ?" Cung Muội Muội sắp bị tan chảy rồi.
Trình Ly Nguyệt cũng mỉm cười, sinh được cậu là chuyện cô thấy đắc ý nhất trong đời.
Cung Muội Muội rãnh rỗi đến phát hoảng, cô ấy lại chạy vào phòng chơi với cậu bé, Trình Ly Nguyệt cũng đi vào dặn dò, kêu Cung Muội Muội cho cậu bé đi ngủ, cô thì về phòng trước.
Cung Muội Muội cười với cô: "Chị Ly Nguyệt, chị đi ngủ đi, em thấy chị cũng mệt rồi, Tiểu Trạch cứ giao cho em."
"Mami ngủ ngon, mẹ phải ngủ thật ngon nhé! Đừng để áp lực quá."
"Mami biết rồi!" Trình Ly Nguyệt cười trả lời, được con trai quản lý như thế, cũng là một chuyện ấm áp dành cho cô.
Trình Ly Nguyệt trở về phòng, cô muốn đi ngủ, nhưng chuyện của cha vẫn nghẹn trong lòng cô, vô cùng khó chịu, phạm nhân đụng chết cha cô đã được thả ra, mới có 4 năm tù, sao có thể như thế được?
Những lời Lục Tuấn Hiên nói hôm nay cũng khiến cô dự cảm được vụ án của cha cô năm xưa không hề đơn giản như thế, cô nghĩ người muốn mạng của cha cô nhất định có mối liên quan đến số cổ phần trong tay ông ấy, năm xưa là ai muốn tranh đoạt cổ phần với Lục Tuấn Hiên? Chẳng lẽ là chú của hắn ta, hay là một quản lý cấp cao giác trong Tập đoàn Lục Thị?
Trình Ly Nguyệt cảm thấy, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến bộ phận quản lý cấp cao của Tập đoàn Lục Thị, có cơ hội cô phải điều tra thật kỹ mới được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến 100, Trình Ly Nguyệt vẫn không ngủ được, bỗng nhiên di động của cô đổ chông, Trình Ly Nguyệt giật mình, đã muộn thế này rồi, ai lại gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô vội vàng cầm lên xem, cái tên hiển thị trên màn hình lại là Cung Dạ Tiêu?
Sao muộn như thế rồi anh vẫn gọi cho cô? Chẳng phải lúc 8 giờ hơn mới gọi đến rồi sao?
Cô ngơ ngác vài giây, đợi đến khi cô bắt máy thì nhạc chuông đã sắp đến hồi kết rồi.
Trình Ly Nguyệt vội vàng bắt máy, "Alo…"
"Sao không nghe máy của tôi?" Giọng nói trầm êm tai của anh ẩn chứa vẻ không vui.
Tuy Trình Ly Nguyệt đang ở trong phòng, những vẫn hạ giọng oán trách: "Đã muộn thế này rồi, sao anh vẫn gọi điện thoại đến?"
"Muốn gọi thì gọi, làm gì có nhiều tại sao như thế?" Cung Dạ Tiêu hừ nhẹ, sau đó dịu giọng, hỏi: "Tiểu Trạch đã ngủ chưa?"
"Đều ngủ hết rồi." Trình Ly Nguyệt nằm trên giường, đặt điện thoại sát bên tai.
"Thế sao em vẫn còn chưa ngủ? Đang nhớ ai?" Cung Dạ Tiêu chất vất.
Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây, "Tôi đang suy nghĩ vài việc."
"Nghĩ đến việc về chồng cũ của em?"
Trình Ly Nguyệt cạn lời, chỉ đành trả lời với giọng điệu rất không vui: "Cung Dạ Tiêu, anh có thể đừng lôi tôi vào chung với Lục Tuấn Hiên không? Chẳng lẽ anh không biết tôi ghét hắn ta đến cỡ nào sao?"
"Ghét hắn mà vẫn còn ăn cơm với hắn?" Giọng điệu của Cung Dạ Tiêu càng không tốt.
"Bởi vì có một vài chuyện tôi cần phải biết từ chỗ hắn." Trình Ly Nguyệt tức giận.
"Chuyện gì, em có thể nói với tôi, tôi tin tôi có năng lực hơn Lục Tuấn Hiên."
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Có thể nhờ anh một việc không?"
"Nói!"
Anh có thể tìm danh sách cổ đông cấp cao của Tập đoàn Lục Thị vào 5 năm trước cho tôi không?" Trình Ly Nguyệt cầu xin, bây giờ muốn điều tra Tập đoàn Lục Thị quá khó khăn, nói không chừng có thể nhờ anh giúp được.