Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1331
191331.
Liễu phu nhân đưa Nhan Lạc Y ra ngoài, Phan Lê Hân trở lại thư phòng để xử lý công việc.
Trong vườn hoa, Liễu phu nhân tận lực tìm mọi chuyện của nhà họ Hàn trước kia để nói, không nhắc tới chuyện tai nạn xe kia.
"Cũng may là có cái bớt này của con, chúng ta mới có thể nhận ra con." Liễu phu nhân cảm thán nói.
Nhan Lạc Y đứng lại, nhìn bà, trong ánh mắt có sự tự trách nặng nề, "Bà Liễu, cái bớt này của con có phải là không may mắn không, nếu không thì tại sao những người yêu quý con đều rời con mà đi chứ?"
"Đứa nhỏ này, chuyện mê tín ở đâu ra vậy chứ? Cái này không liên quan tới con, lại càng không liên quan đến cái bớt của con, chẳng qua chỉ là thiên tai **, sinh chuyện rồi, ai có thể thoát được đây." Liễu phu nhân khuyên nhủ cô, thế nhưng, trong đầu bà lại hiện ra lần cùng đi bói với Tiểu Cầm, lần đó tahafy bói nói, vết bớt của đứa trẻ này thực sự có chút không ổn."
Tất nhiên, tin thì là đúng, không tin thì sai, không tin thì tốt hơn.
Nhan Lạc Y nghe thấy những lời này, tâm trạng cô vẫn ở dưới đáy vực như cũ, nếu là như vậy, cô thật sự sợ hãi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì cứ để mình cô gánh lấy là được, đừng lại làm liên lụy tới những người quan tâm cô.
Trở lại phòng khách, bữa tối đã sẵn sàng, Nhan Lạc Y tận sức ăn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn ăn ít như cũ, Liễu phu nhân đã chuẩn bị xong phòng cho cô, tối nay cô sẽ ở lại đây.
Hơn nữa, sau này trong nhà căn phòng đó sẽ thuộc về cô, lúc nào cô cũng có thể tới ở
Trong bữa cơm, Liễu phu nhân rất tò mò về công việc của cô, liền hỏi một câu.
Nhan Lạc Y kinh ngạc vài giây, nhìn về phía Phan Lê Hân, hắn trả lời thay cô, nói là làm việc ở phủ tổng thống.
Liễu phu nhân nghe xong lại dặn dò Phan Lê Hân nhất định phải chăm sóc cô cho thật tốt, cũng không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, Liễu phu nhân nói vài chuyện trong nhà với người làm, Nhan Lạc Y lại về phòng mình, theo sau, Phan Lê Hân cũng vào cùng.
"Lạc Y, chú quyết định sắp xếp cháu vào bộ phận thực tập, cháu thấy thế nào?" Phan Lê Hân tất nhiên không thể coi cô là người hầu mà sai bảo nữa.
Nhan Lạc Y ngạc nhiên, "Cháu vẫn có thể vào sao?"
"Chú sẽ sắp xếp cho cháu vào, còn về Lý Mỹ Thuần đó, chú sẽ cho cô ta đi, như vậy thì cháu không cần phải lo lắng đụng phải cô ta nữa." Phan Lê Hân đã thay cô suy nghĩ chu toàn.
Nhan Lạc Y khẽ trừng mắt, "Sao chú lại biết mối quan hệ giữa cháu và Lý Mỹ Thuần không tốt?"
"Lần mà cháu bị tố là do ba cô ta báo cáo, chắc chắn là có liên quan tới cô ta, nếu như hai người đã không vừa mắt nhau thì chú sẽ điều cô ta tới bộ phận ở dưới!"
"Cảm ơn phó tổng thống... à... chú!" Nhan Lạc Y ngượng ngùng sửa miệng.
Phan Lê Hân khẽ thở dài, nói với cô, "Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Sáng mai chú đưa cháu đi tảo mộ."
Nhan Lạc Y gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Cô ngồi trên sofa, cả người lại bị sự bi thương bao trùm, sao cô có thể ngủ được chứ? Lòng cô vẫn đang đau đớn khôn nguôi chỉ muốn khóc một trận lớn.
Chẳng bao lâu sau, Liễu phu nhân lại vào an ủi cô vài câu, bảo cô ngủ sớm chút rồi đi nghỉ. Liễu phu nhân nhìn cô ôm cuốn album đó, lúc đi ra, bà liền nói với con trai vẫn ở trong thư phòng, "Lê Hân, con phải khuyên bảo Lạc Y cho tốt vào, chút nữa nếu như mẹ ngủ rồi thì con qua xem con bé một chút."
"Được! Mẹ cứ đi nghỉ đi!" Phan Lê Hân đáp một tiếng.
Tối nay, Nhan Lạc Y vẫn luôn đau buồn tới mức nửa đêm rồi vẫn không ngủ nổi, cho tới ba giờ sáng, cô mới ôm lấy cuốn album mà thiếp đi, khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Phan Lê Hân nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy cô gái đến chăn còn không thèm đắp lại ôm chặt lấy cuốn album, hắn đưa tay nhẹ nhàng rút cuốn album ra, chèn kín chăn cho cô.
Nhan Lạc Y mệt mới mức không phát hiện ra điều gì, thậm chí khóe mắt vương lệ được người lau đi cô cũng chẳng hay biết.
Sáng sớm.
Đoàn xe của Phan Lê Hân đã chuẩn bị xong xuôi, Liễu phu nhân cả đêm đã chuẩn bị cho cô một bộ quần áo màu đen, để cô mặc vào rồi đi, Nhan Lạc Y cầm lấy chiếc váy dài màu đen, ở ngoài còn khoác thêm một chiếc áo vest màu đen.
Phan Lê Hân cũng mặc một bộ tây trang màu đen, đoàn xe dừng lại trước tiệm hoa một lát, Nhan Lạc Y tiến vào mua bốn bó hoa ra xong, đoàn xe mới lại đi tiếp đến nghĩa trang.
Lúc này ở nghĩa trang không một bóng người, vắng vẻ vô cùng.
Phan Lê Hân đi cùng cô, tới trước bốn bia mộ được đặt song song nhau, người trên bia mộ vẫn mang nụ cười quan sát thế giới này.
Phan Lê Hân lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình. Đó là một người phụ nữ vừa dịu dàng lại có nụ cười đẹp, giống cô tới năm phần, nước mắt của Nhan Lạc Y lại loạch xoạch rơi xuống, đưa bó hoa ở trong tay tới trước mộ, cô lần lượt đặt hoa cho từng người. Cô khẽ khóc, nhìn bọn họ, cảm giác đau đớn như đại hồng thủy lại ập tới.
Nhan Lạc Y ở lại nghĩa trang nửa giờ đồng hồ, mà người đàn ông ở bên cạnh vẫn luôn đứng cùng cô, hắn không nói gì, cũng chẳng khuyên nhủ cô, chỉ nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm và đau lòng.
Nửa giờ sau, Nhan Lạc Y ngồi xe về lại phủ tổng thống, Phan Lê Hân đưa cô về phòng nhỏ, dặn dò cô vài câu rồi trở lại văn phòng.
Nhan Lạc Y cắn môi, ôm lấy Tiểu bạch, tâm tình sa sút ngồi xuống ghế sofa.
Buổi chiều, bộ phận thực tập.
Lý Mỹ Thuần đang đắc ý lại nhận được một thông báo điều chỉnh nhân sự, điều cô ra khỏi bộ phận thực tập của phủ tổng thống, hơn nữa còn chọn một người ở cấp cưới khác ở bộ phận đó.
Thông báo bất ngờ này khiến cô ta chưa kịp chuẩn bị điều gì, thế nhưng, lệnh đã phát ra, cô ta không muốn tiếp nhận cũng chẳng được.
Nhưng Lý Mỹ Thuần vẫn không cam tâm, cô ta tới thẳng trước mặt trưởng bộ phận thực tập, "Bộ phận trưởng, tại sao tôi lại đột nhiên bị điều đi như vậy? Tôi làm không tốt chỗ nào sao? Hay tôi đã mắc phải lỗi sai gì?"
"Lý Mỹ Thuần, đây là lệnh ở trên đưa xuống, chúng tôi cũng chỉ chấp hành mà thôi, buổi chiều cô có thể đi được rồi."
"Thế nhưng... Là lệnh của ai ở trên chứ?"
"Là lệnh của văn phòng tổng thống đưa xuống."
Lý Mỹ Thuần biến sắc ngay lập tực, cô ta đã hiểu rồi, đây chắc chắn là Nhan Lạc Y báo thù cô ta, cô ta vậy mà lại có thể xin ngài phó tổng thống điều cô đi sao?
Tuy Lý Mỹ Thuần tức giận, thế nhưng, trong danh sách thực tập ở phủ tổng thống đã xóa tên cô ta rồi. Trong văn phòng tổng thống, khoảng năm giờ, Phan Lê Hân kết thúc công việc trong tay liền tới phòng nhỏ bên cạnh.
Để cô lại ở nhà hắn vẫn có chút lo lắng, hắn bước vào liền nhìn thấy Nhan Lạc Y đang ôm một cái gối ngủ trên sofa.
Tối qua cô mất ngủ tới tận ba giờ sáng, sáng nay lại phải dậy sớm, cô mới ngủ được khoảng bốn tiếng, lúc này cô ngủ rất sâu.
Phan Lê Hân lấy một cái chăn từ tầng hai xuống, đắp lên cho cô, từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ của người con gái này đều do hắn phụ trách chăm lo.
Buổi tối, Nhan Lạc Y ngủ tới lúc tự tỉnh, mở mắt, ngoài cửa sổ đã tối đen, mà trên người cô cũng được đắp thêm chăn, cô lập tức kinh ngạc ngồi dậy, xoa trán, một cảm giác tự trách xông tới.
Sao cô có thể ngủ tới tận giờ này cơ chứ?
Lúc này đã chín giờ tối rồi, cô nhấc chăn lên, đi về phía thư phòng.
Cô gõ cửa, ở trong, một giọng đàn ông trầm ấm vọng ra, "Vào đi."
Nhan Lạc Y mở cửa bước vào, sau bàn làm việc hào hoa đắt giá, người đàn ông đang ngồi xét duyệt tài liệu.
"Xin lỗi, cháu ngủ quên mất." Nhan Lạc Y có lỗi nói.
Ánh mắt của Phan Lê Hân có ý tươi cười, "Từ giờ trở đi sẽ hủy mọi việc mà cháu phải làm cho chú, cháu cứ yên tâm thành cháu gái chú ở đây đi! Cháu muốn làm gì cũng được."
Nhan Lạc Y cũng không thích ứng được, trong vòng hai ngày nay, thân phận của cô đã có sự thay đổi cực lớn, cô chớp chớp mắt, "Cháu..."
"Mai cháu có thể về lại bộ phận thực tập rồi, sau đó thì kí túc của cháu vẫn ở chỗ chú, phòng của cháu sẽ thay đổi một chút, chuyển tới phòng dành cho khách cạnh phòng ngủ của chú.
Nhan Lạc Y cảm kích, "Không cần, cháu ở phòng khách phụ cũng rất tốt rồi."
"Đó là phòng cho người làm ở, giờ cháu đã là chủ nhân của nơi đây, phòng của cháu phải để trống, còn cho người làm vào ở."
Hai chữ chủ nhân này khiến Nhan Lạc Y đờ ra một lát, dù cho cô đã tìm lại được thân phận của mình cũng không thể thích ứng ngay được.
"Vâng, cháu sẽ chuyển qua, cảm ơn chú." Nhan Lạc Y gật đầu.
"Để cháu có thể hoàn thành kì thực tập, trước tiên cháu cứ giữ bí mật về mối quan hệ của chúng ta đã, chuyên tâm vượt qua kì thực tập nửa năm này đi, chú sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí hợp lý ở phủ tổng thống. " Phan Lê Hân đã tính toán tốt cho tương lai của cô.
Cuộc đời của Nhan Lạc Y, có thể nói là thuận buồm xuôi gió rồi, bởi có quyền lực của hắn, cô sẽ không gặp khó khăn gì.
"Cảm ơn phó..." Nhan Lạc Y nói tới đây lại nuốt xuống, cô có chút thấp giọng nói, "Chú Phan."
Phan Lê Hân hơn cô chín tuổi, theo lý mà nói gọi chú cũng không quá.
"Được, tới phòng ăn ăn chút gì đó thôi, chú đã bảo họ để phần bữa tối cho cháu rồi."
"Vâng, được ạ." Nhan Lạc Y nói xong liền mau chóng đi ra.