Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1379
191379.
Từ nhỏ cô đã lớn lên cùng Phan Lê Hân nên năng lực của anh cô vô cùng nắm rõ. Lúc này, cô bỗng nhiên lại thấy nhớ đến phụ thân, cô vẫn nhớ khi phụ thân kế vị thì mình mới lên chín tuổi, khí đó cô và mẫu thân ngồi ở đây, tận mắt chứng kiến phụ thân tuyên thệ lời thề của tổng thống, nhưng giờ đây, thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhan Lạc Y ngồi vào vị trí của mình, ánh mắt cô hướng về phía khán đài, nơi đó có vài nhân viên đang làm công tác chuẩn bị, còn bên cạnh cũng đã có một vài nghị viên chủ chốt của quốc gia đang lần lượt tiến vào, đúng mười một giờ sẽ tiến hành nghi thức, lúc này mới chỉ khoảng mười giờ.
Cuối cùng thì những nhân vật quan trọng của quốc gia tới tham dự buổi lễ cũng đã ngồi kín cả khán đài, ánh mắt Nhan Lạc Y nhìn lên bục, cô khao khát được nhìn thấy bóng dáng anh.
Mười giờ năm mươi phút, Nhan Lạc Y nhìn thấy Phan Lê Hân đứng ở một cánh cửa, anh mặc trên người bộ vest màu tối, có vài trợ lý đang vây lấy anh, anh bước tới hàng đầu tiên, cách cô một đoạn.
Ánh mắt của anh lại càng trở nên sâu thẳm, trong mắt còn lấp lánh ngời sáng, khuy áo màu trắng cùng chiếc cà vạt thẫm màu càng thể hiện tác phong chỉn chu của anh, chúng cũng tôn lên được thân hình hoàn mỹ của người mặc.
Nam nhân này lúc nào mặc vest cũng toát ra vẻ quyến rũ khó cưỡng, kết hợp với ngoại hình như tượng tạc, anh có lẽ là một người đàn ông mà khiến bất cứ cô gái nào cũng phải cảm thấy rung động.
Nhưng, trên người anh có một khí chất khước từ tất thảy mọi sự quấy rầy.
Anh của ngày hôm nay, khí chất vương giả ắt hẳn lộ ra, thể hiện được tầm nhìn của chủ nhân một nước và phong phạm của một nhà lãnh đạo.
Ánh mắt Nhan Lạc Y nhìn anh đắm đuối, khoé mắt cô bất giác ngấn lệ, lúc này, cô là một trong những con dân của anh, cô hoà vào đoàn người ngưỡng mộ anh, tôn trọng anh.
Ánh mắt của Y Na Sa cũng lộ vẻ tán thưởng, ánh mắt của cô đặt vào góc mặt nghiên của Nhan Lạc Y, khoé miệng cô hiện lên một nụ cười thư thái.
Có người con gái như này ở bên cạnh anh, thật sự cô có thể yên tâm rồi.
Phan Lê Hân nhìn về hướng của một vài vị lãnh đạo cấp cao lớn tuổi gật đầu cười mỉm, anh đưa tay ra bắt lấy tay họ, do vị trí của anh cũng chỉ có thể bắt tay được với người của một hai hàng, khi ánh mắt anh hướng tới Nhan Lạc Y, anh đưa tay về phía cô.
Nhan Lạc Y hé môi cười rồi đưa tay về phía anh, nhưng trong mắt của người đàn ông này lại biểu lộ ra một sự thâm tình khác thường, anh không nói gì, nhưng trong sự giao thoa giữa ánh mắt cũng đủ để tâm hồn hai bên hiểu đối phương nghĩ gì.
Phan Lê Hân bước tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, có hai nhân vật quan trọng lên bục diễn giảng, sau đó là lời diễn giảng của Phan Lê Hân, trong tay anh không có bài diễn giảng, ánh mắt anh kiên định đầy ắp sự tự tin, ngữ khí của anh cũng chẳng có những mữ từ xa hoa, nhưng, mỗi một câu anh thốt ra đều khiến người ta cảm nhận được có một sức mạnh làm yên định lòng dân.
Lông mi của Nhan Lạc Y không ngừng chớp nhẹ, tựa như đang cố bắt lấy phong thái của người đàn ông này, trong lòng cô cũng vì bài diễn giảng của anh mà cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.
Dưới khán đài, một chàng pháo tay nhiệt liệt vang lên mãi không dứt.
Điển lễ tấn phong đã bắt đầu, Phan Lê Hân vô cùng nghiêm túc và nghiêm khắc hoàn thành trình tự nghi thức, khi anh đặt bút ký tên mình xuống thì anh đã chính thức trở thành tổng thống nhiệm kỳ mới của quốc gia này.
Tràng pháo tay lại một lần nữa vang lên, trong mắt của Nhan Lạc Y lấp lánh những giọt lệ, cô mừng thay cho anh, cũng thể hiện sự vinh hạnh khi được làm con dân của anh.
Điển lễ được truyền hình trực tiếp trên toàn cầu, thân phận của người đàn ông này đã được đặt nền móng từ bây giờ.
Tiếp sau đó còn có lời phát biểu của vài vị khách quan trọng, ánh mắt của Nhan Lạc Y lại chỉ dừng lại trên người của người đàn ông đứng tại vị trí chính giữa, tuy cô chỉ nhìn thấy phía sau lưng anh nhưng cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cuối cùng thì điển lễ cũng đến hồi kết, Nhan Lạc Y và Y Na Sa rời khỏi đó, Phan Lê Hân đứng ở trung ương, chỉ có người thân phận cao quý mới có thể bắt tay chúc mừng anh. Y Na Sa nhìn Nhan Lạc Y nói: “Lạc Y, em tới phòng nghỉ chờ anh ấy trước, lúc này anh ấy vẫn chưa có cách nào đi khỏi đây đâu.”
Nhan Lạc Y nhìn bóng dáng cao lớn ấy ở trong đoàn người, cô gật gật đầu, lúc này cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Nhan Lạc Y được Tần Chính sắp xếp cho một viên trợ lý đưa tới phòng nghỉ, còn Y Na Sa thì có việc đi trước rồi.
Trong phòng nghỉ có trà nước, cũng có cả điểm tâm mời gọi cô, nhưng trong lòng Nhan Lạc Y chỉ nghĩ tới anh.
Trong đại sảnh, Phan Lê Hân chỉ ở đó hơn hai mươi phút, anh quay đầu nhìn ra đằng sau tìm Tần Chính, khẽ giọng hỏi: “Lạc Y đang ở đâu?”
“Cô ấy đang ở trong phòng nghỉ đợi ngài.” Tần Chính trả lời một câu.
Ánh mắt Phan Lê Hân ánh lên một nụ cười, bước chân của anh liền sải bước về phía phòng nghỉ, tuy rằng ban nãy hai người họ đều có thể nhìn thấy đối phương nhưng lại chưa nói được với nhau câu nào.
Anh lúc này muốn gặp cô ngay lập tức, được ở riêng ôm lấy cô.
Nhan Lạc Y đang chờ ở bên trong phòng nghỉ, ngoài cửa bỗng nhiên vọng vào tiếng bước chân, cô vội đứng lên từ ghế sô pha, cửa mở ra, không phải Phan Lê Hân thì còn ai vào đây nữa?
Anh hôm nay thật sự vô cùng điển trai, ánh mắt Nhan Lạc Y không giấu nổi sự xúc động lại rưng rưng.
Phan Lê Hân đóng cửa vào rồi quay người lại, Nhan Lạc Y bước tới bên cạnh anh, bỗng nhiên cô có một cảm giac rất khác, có lẽ bởi thân phận của anh lại càng trở lên cao quý hơn! Nhan Lạc Y còn có chút ngại ngùng khi tiến lại gần anh cơ đấy!
Cô sợ sẽ mạo phạm tới uy nghiêm của người đàn ông này.
Vậy mà, Nhan Lạc Y còn chưa nói gì mà cánh tay của người đàn ông này đã vòng qua ôm chặt lấy cô vào lòng mình, Nhan Lạc Y ngay lập tức an tâm ôm chặt lấy anh.
“Chúc mừng anh, anh Lê Hân.” Nhan Lạc Y khẽ nói.
Phan Lê Hân cúi đầu xuống, anh thấy cô đang nhắm mắt lại, trên mi cô vẫn còn giọt lệ lấp lánh, anh khẽ cười bảo: “Em khóc gì vậy?”
“Em xúc động thay cho anh.” Nhan Lạc Y có chút ngại ngùng, cô cọ cọ vào lòng anh, dùng chiếc sơ mi đắt tiền của anh lau nước mắt.
Phan Lê Hân xót xa ôm lấy cô, anh cúi đầu rồi đặt một nụ hôn lên tóc cô: “Mấy hôm nay lạnh nhạt với em, uỷ khuất cho em quá.”
Nhan Lạc Y lắc lắc đầu trong vòng tay anh: “Không uỷ khuất, không uỷ khuất chút nào, em rất vui.”
Phan Lê Hậ đưa tay lên vuốt mái tóc dài của cô: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả mọi vinh diệu của anh đều sẽ chia sẻ cùng em.”
Nhan Lạc Y ôm lấy anh: “Em chỉ cần anh thôi.”
Phan Lê Hân khẽ đẩy cô từ lòng mình ra, Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, bờ môi đỏ mọng tựa cánh hoa khẽ hé, mê hoặc đến nỗi khiến trái tim của người đàn ông thấy xao xuyến. Anh cúi người xuống khoá chặt lấy môi cô.
Nụ hôn này vô cùng cuồng nhiệt, tại phòng nghỉ yên tĩnh này không có ai quấy rầy, cô là của anh, cho tới khi hơi thở của cô phủ lên bờ ngực anh.
Sau đó, Phan Lê Hân vẫn còn vài cuộc họp, ngày hôm nay anh vẫn chưa hết việc.
“Em về phủ tổng thống đợi anh nhé.” Phan Lê Hân dặn dò cô.
Trên đường Phan Lê Hân bước tới văn phòng, anh gọi điện cho mẫu thân, Liễu phu nhân ở đầu dây bên kia cũng cảm thấy tự hào vì anh, bà cũng vô cùng thận trọng nói với anh một vài điều, Phan Lê Hân nghiêm túc lắng nghe, sự giáo dục từ nhỏ của mẫu thân đối với anh đã giúp anh có được địa vị như ngày hôm nay.
Mẫu thân là một người có tầm nhìn xa trông trộng, mọi thứ hiện tại anh có được đều xuất phát từ sự bồi dưỡng ngay từ nhỏ của bà, anh chỉ nhớ là hồi nhỏ mẫu thân vô cùng nghiêm khắc, đến sau này khi anh trưởng thành thì bà lại trở nên vô cùng hiền từ.
Phan Lê Hân nói chuyện điện thoại với mẫu thân xong thì nhận được cú điện thoại từ chị gái Phan Lệ gọi tới, với người chị gái cách nhau tới hai mươi tuổi thì Phan Lê Hân vô cùng kính trọng chị. Phan Lê Hân nghe điện thoại cho tới tận khi vào đến văn phòng, anh bắt đầu xử lý các công việc tiếp theo.
Tin tức anh được tấn phong thành tổng thống đều được hoan nghênh nhiệt liệt trên toàn quốc.
Bên trong văn phòng của tập đoàn Hạ Thị, Hạ Lăng Sơ gập máy tính lại, ánh mắt lấp lánh lên vẻ tự hào đến từ gia tộc, lúc này bỗng có một vòng tay mảnh dẻ vòng qua cổ anh.
“Có cần gọi điện chúc mừng cậu không?” Một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào cất lên bên tai.
“Để mai đi! Hôm nay cậu nhất định bận lắm.” Hạ Lăng Sơ thấp giọng đáp, rồi anh giơ tay ra nắm lấy bàn tay đang vòng qua cổ mình, quay mặt lại nhìn thấy một dung mạo thanh tú ngọt ngào. Hạ Lăng Sơ đưa tay qua kéo người đó lại, Cung Vũ Ninh liền ngồi lên đùi anh, lộ ra hơi thở ngại ngùng của một thiếu nữ.
“Đợi anh bận xong đợt này sẽ cùng em về nước thăm bố mẹ nhé.”
“Được mà! Không vội gì đâu, anh cứ bận xong đi đã.” Cung Vũ Ninh nheo mắt cười, ánh mắt lộ lên chút tâm sự.
Hạ Lăng Sơ nhìn thấu được nỗi lòng của cô, anh khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Có phải em sợ quay về lại bị giục chuyện đẻ em bé không?”
Cung Vũ Ninh cười gật gật đầu, đồng thời cô cũng nhìn anh nói: “Bây giờ em không đẻ liệu anh có ý kiến gì không?”
Hạ Lăng Sơ ôm chặt lấy cô, ánh mắt trào lên sự cưng chiều hết mực: “Không ý kiến gì cả, em muốn lúc nào đẻ cũng được hết.”
Cung Vũ Ninh lại cảm thấy áy náy bởi sự chiều chuộng của anh, cô vùi mình vào cổ anh nói: “Vậy để em suy nghĩ thêm nhé, cho em thêm một chút thời gian nữa.”
“Em cứ suy nghĩ thong thả, không vội đâu.” Hạ Lăng Sơ trầm giọng an ủi cô một câu: “Bây giờ anh chỉ chiều em là đủ rồi, con cái thì để sau này sẽ tính tiếp.”