-
Chương 177
Cung Muội Muội hoảng hốt
Cung Muội Muội gật đầu với hắn: “Ừm, được!”
Phục vụ an ủi cô nói: “Cung tiểu thư đừng sợ, có lẽ là giải quyết ân oán.”
Bên ngoài, Dạ Lương Thành nói cho cảnh sát biết toàn bộ những gì mà hắn đã tận mắt thấy, mà cảnh sát cũng cần nắm rõ chứng cứ, khách sạn cũng có camera nên Dạ Lương Thành chỉ nói vài câu thì liền quay lại luôn.
Cung Muội Muội vẫn khoanh tay ngồi trên sô pha như cũ, cả người cô đều không ngừng run rẩy, trong đầu hiện lên toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng khi nãy.
Dạ Lương Thành bắt đầu lo lắng, hắn lo cô phải làm làm sao mới vượt qua được đêm nay? Bây giờ liệu cô còn dám ngủ một mình trong phòng của quán rượu không?
“Tôi đưa cô về phòng.” Dạ Lương Thành nhẹ giọng nói với cô.
Cung Muội Muội gật đầu, đứng dậy nhưng không nhấc nổi chân lên, bàn tay ấm ám của Dạ Lương Thành nắm chặt lấy tay cô rồi dìu cô đi.
Cái nắm tay của hắn cũng khiến Cung Muội Muội cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô bước theo hắn đi vào thang máy.
Thang máy đi thẳng một mạch lên tầng phòng tổng thống, ánh sáng đèn trong hành lang hắt lên tấm phù điêu, làm nổi bật vài phần khuynh hướng cảm xúc cổ đại phương tây. Nhưng lúc này, đối với Cung Muội Muội mà nói thì bầu không khí này có chút kì lạ.
Cung Muội Muội không khỏi hồi hộp, cô bắt đầu suy nghĩ về một việc, việc này khiến cô rất khó mở miệng nhưng lại là việc bắt buộc phải mở miệng.
Cô đi đến cửa phòng, ấn vân tay,cửa phòng đáp lời rồi mở ra. Cô cho rằng Dạ Lương Thành phải đi rồi nên vội kéo cánh tay hắn lại: “Anh Lương Thành, anh có thể ở lại với tôi không?”
Lời mà cô nói ra như là thỉnh cầu.
Dạ Lương Thành nheo mắt: “Cô sợ sao?”
Cung Muội Muội gật đầu, rồi lại ra sức gật đầu: “Ừm, tôi sợ, xin anh đấy, anh ở đây với tôi một đêm có được không? Chỗ này của tôi có hai phòng, anh có thể ngủ ở phòng còn lại.”
Dạ Lương Thành cúi thấp đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đáng thương của cô, đôi mắt đen khẽ chớp một cái: “Được! Tôi ở lại với cô.”
Cung Muội Muội liền thở dài một hơi, cô bước vào rồi đợi hắn vào mới đóng cửa lại, như thể cô sợ hắn sẽ rời đi vậy.
Đôi môi mỏng của Dạ Lương Thành khẽ cong lên, nha đầu này lại sợ tới mức này sao? Sợ tới mức để một người đàn ông như hắn vào phòng mà không lo lắng?
“Anh nói xem, cảnh sát sẽ sử lý vụ này ra sao? Liệu ba người kia có bị bắt không?” Cung Muội Muội hỏi.
Dạ Lương Thành rất kiên định nói với cô: “Đương nhiên rồi, bọn hắn sẽ phải trả giá cho hành vi của mình.”
Hắn nói như vậy là để cô an tâm một chút thôi. Cung Muội Muội đi đến tủ lạnh, lấy một chai nước rồi đưa cho Dạ Lương Thành, cô tự mình mở nắp chai sau đó uống liền vài ngụm nước lạnh để nén nỗi sợ xuống.
Dạ Lương Thành đứng dậy, hắn đang chuẩn bị đi quan sát một lượt cấu trúc của căn phòng này thì đột nhiên Cung Muội Muội nhớ ra điều gì đó. Cô vội xông đến chắn ngang cửa một căn phòng: “Không được vào phòng này.”
“Tại sao?”
“Đây là phòng của tôi, rất bừa bộn.” Thực ra, cô chợt nhớ rằng khi sáng cô có vứt vài cái áo ngực ở trên giường, sợ hắn nhìn thấy.
Dạ Lương Thành nhìn thấy cái sắc mặt bối rối của cô thì cũng hiểu ngay được, hắn chỉ sang một căn phòng khác: “Đây là phòng của tôi sao?”
“Ừm!” Cung Muội Muội gật đầu.
“Vậy tôi vào tắm trước đây.” Trên người Dạ Lương Thành dính toàn mùi lẩu, hắn không thích lắm nên muốn đi tắm rửa một chút.
Cung Muội Muội đáp một tiếng: “Được! Anh đi đi!”
“Nếu sợ thì cứ gọi tôi.” Dạ Lương Thành dặn dò cô một tiếng.
Cung Muội Muội gật đầu, thực ra hiện tại cô cũng không sợ đến vậy nữa. Nhưng cô vừa mới ý thức được rằng, đêm nay cô phải ở cùng với Dạ Lương Thành.
Trời ơi! Nếu như để ba mẹ và anh trai cô biết được, cô qua đêm cùng với một người đàn ông thì cô phải làm sao đây?
Dạ Lương Thành bước vào phòng, hắn còn thuận tay đóng cửa lại.
Cung Muội Muội vội thở gấp một hơi rồi cũng đi vào phòng của mình. Quả thực rất bừa bộn, trên giường còn có hai cái áo ngực vắt ngang dọc một cách lười biếng, cô vội vàng thu dọn tủ quần áo. Phòng Cung Muội Muội rất sáng sủa, cô nằm trên giường cố gắng không nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy, không nghĩ tới thì cô mới có thể tạm thời quên đi.
Cung Muội Muội ngửi thấy mùi lẩu trên bộ lễ phục lúc tối của mình, có chút không vừa ý. Cô vào phòng tắm rồi xả nước vào bồn tắm, dự định tắm rửa sạch sẽ một lượt.
Cô dọn phòng mất nửa tiếng, mái tóc màu hạt dẻ được buộc gọn gàng sau gáy, việc này càng làm nổi bật khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp của cô, càng toát ra hơi thở nữ tính trên người cô.
Lúc này, Cung Muội Muội đang quấn khăn tắm, cô mở chiếc tủ đặt áo ngủ, nhìn thấy áo ngủ của mình toàn là loại có dây đai, lại còn có chút gợi cảm.
Cô đưa tay lấy một bộ áo ngủ màu trắng sữa rồi mặc lên người sau đó thắt đai lại. Cung Muội Muội lúc này rất giống một tiểu thư thời cổ đại, đôi hàng mi dài buông xuống, áo ngủ quả thực giống với cổ trang.
Cung Muội Muội nín thở để nghe động tĩnh của căn phòng bên cạnh, cô nghĩ, nhất định là Dạ Lương Thành đã ngủ rồi!
Muộn như vậy rồi, cũng sắp một giờ sáng rồi! Nhưng cô vẫn không ngủ được, cảng tượng kinh hoàng khi nãy khiến cô không dám chợp mắt.
Cô lại khát rồi, cô đẩy cửa phòng đi ra ngoài lấy nước uống. Bóng đèn thủy tinh bên ngoài rất sáng, Cung Muội Muội lấy một chai nước rồi ngồi xuống ghế sô pha. Dù sao bây giờ cô cũng không ngủ được, cô lại muốn thức, thức đến khi mệt rồi thì lại đi ngủ.
Cô lấy ipad để xem phim và tin tức.
Lúc này, Dạ Lương Thành đã tắm xong, đang nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ được, thính giác của hắn rất nhạy bén. Hắn nghe thấy âm thanh đẩy cửa ở phòng bên cạnh, điều đó chứng tỏ người con gái kia đang ở phòng khách.
Cô đang làm gì vậy? Lẽ nào sợ tới mức không ngủ được sao?
Dạ Lương Thành ngồi dậy, khẽ nheo mắt. Hắn do dự một chút rồi mặc chiếc áo choàng trắng, thắt dây đai lại và đẩy cửa đi ra ngoài.
Cung Muội Muội đang đeo tai nghe xem phim, ánh mắt cũng đang hướng về phía cánh cửa phòng hắn. Cửa bỗng mở ra, cô liền mở to đôi mắt nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo ngủ trắng đang đi ra kia, hô hấp có chút đứt quãng.
Sao hắn còn chưa ngủ?
Cô tháo tai nghe ra, quan tâm hỏi: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Sao cô không ngủ?”
“Tôi sợ không ngủ được.” Cung Muội Muội thành thật nói, cô không chợp mắt còn bình thường chứ cứ hễ chợp mắt là lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy.
Dạ Lương Thành nheo mắt hỏi: “Vì vậy cô định thức trắng đêm sao?”
Cung Muội Muội gật đầu đáng thương: “Ừm! Thức qua đêm nay rồi tính tiếp.”
“Đêm nay cô thức, đêm mai cô lại sợ thì phải làm sao? Cô định tiếp tục thức sao?” Dạ Lương Thành không hề tán thành cách làm này của cô.
“Nhưng nếu không như vậy thì biết làm sao chứ?” Cung Muội Muội vặn hỏi hắn.
“Chẳng có gì phải sợ cả, chẳng qua chỉ là chết mất một người thôi mà, nói không chừng hắn đáng chết thì sao?”
“Sao anh lại nói như vậy?” Cung Muội Muội khẽ trừng mắt.
“Giao du với người của xã hội đen, vốn dĩ cũng chẳng có điểm nào tốt cả.”
Cung Muội Muội chớp mắt, cô đang suy nghĩ về vấn đề này. Có lúc nỗi sợ trong lòng chẳng qua chỉ là thấu hiểu bản chất của sự việc chưa triệt để, nếu như đã hiểu rồi thì nỗi sợ đó cũng có thể được giảm bớt.
“Được rồi, đừng xem nữa, về phòng ngủ đi.”