-
Chương 201
"Chúng em quen nhau hai năm rồi." Trình Ly Nguyệt ngồi ở ghế đối diện với cô, buồn rầu nhìn cô: "Bây giờ Cung Dạ Tiêu nói muốn gặp anh ta, em không biết nên làm sao?"
"Cung Dạ Tiêu sao lại biết sự tồn tại của cậu ta nhanh tới vậy? Thông tin của anh ta nhanh nhạy gớm!"
"Không phải, tối qua khi em gọi điện, Cung Dạ Tiêu đứng bên cạnh, nghe được anh ấy sắp về, còn nói buổi trưa sẽ mời Bùi Tử Hiên ăn cơm."
Linda lập tức khuyên cô: "Em tuyệt đối đừng để Cung Dạ Tiêu gặp cậu ta, nghe chị nói, hai người đàn ông này mà gặp nhau chắc chắn nhìn thấy nhau đã thấy gai mắt, Cung Dạ Tiêu thích em, Bùi Tử Hiên cũng thích em, hai con hổ tranh đấu nhất định sẽ có một con bị thương."
Trình Ly Nguyệt nhíu mày nói: "Em sẽ nói rõ ràng với Bùi Tử Hiên, anh ta chắc sẽ từ bỏ."
"Chị khá hiểu Bùi Tử Hiên, nếu cậu ta chịu từ bỏ thì ngay từ lần đầu tiên em từ chối, cậu ta đã từ bỏ rồi, nhưng em từ chối nhiều lần như vậy, cậu ta thà chấp nhận lùi một bước, làm bạn của em, trở thành chú mà Tiểu Trạch yêu mến, chị thấy cậu ta đang đợi em chứ không có ý định từ bỏ."
Trình Ly Nguyệt cảm thấy tâm trí rối bời, được người khác thích là một việc tốt nhưng bây giờ cô cảm thấy áp lực quá lớn.
"Nghe chị nói, Ly Nguyệt, em nhất định đừng để Cung Dạ Tiêu và cậu ta gặp mặt nhau, có thể sẽ đánh nhau đấy." Linda nghiêm túc nhìn cô.
"Nhưng…"
"Tới khi đó em sẽ đứng về phía ai? Bùi Tử Hiên có giúp đỡ em trong cuộc sống, chăm sóc em cũng hơn một năm, cậu ta còn giúp đỡ việc làm ăn của dì em hơn một năm qua, em nói em không đứng về phía cậu ta có được không? Cung Dạ Tiêu là ba của Tiểu Trạch, đối xử với em cũng rất tốt, đương nhiên em không thể nhìn anh ta bị đánh, có đúng không?"
Trình Ly Nguyệt bật cười: "Em nghĩ nếu như hai người đó đánh nhau em sẽ giúp Bùi Tử Hiên, Cung Dạ Tiêu tuyệt đối sẽ là người có thể đánh thắng."
Khi ra khỏi phòng của Linda, Trình Luyệt cảm thấy rất đau đầu, nghĩ tới việc Bùi Tử Hiên quan tâm tới mình trong hơn một năm qua, trong lòng cô cũng rất cảm động, anh đối xử rất tốt với con cô, cũng có giúp đỡ việc làm ăn của dì, còn hỏi han động viên cô hơn một năm, trong lòng cô, Bùi Tử Hiên đã là bạn bè, là ân nhân.
Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, cô sẽ không gả cho anh ta, vì cô không hề rung động trước anh, anh chỉ lớn hơn cô có một tuổi mà thôi.
Không giống với cảm giác mà Cung Dạ Tiêu đem tới cho cô, cứ lại gần là nhịp tim tăng lên, đầu óc trống rỗng, càng không có cảm giác hooc-môn tăng vọt.
Mười một giờ, Trình Ly Nguyệt trả lời email và gác lại chuyện của Bùi Tử Hiên sang một bên, bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, cô cầm lên nhìn, không phải Bùi Tử Hiên thì còn là ai?
Cô vội nghe điện thoại: "Alo!"
"Tôi vừa xuống máy bay, hiện đang trên đường tới công ty em, cùng lắm nửa tiếng nữa sẽ tới nơi, em đặt nhà hàng chưa?"
"Ok, tôi sẽ đặt, khi anh tới chúng ta sẽ cùng tới nhà hàng." Trình Ly Nguyệt đáp.
"Được, Ly Nguyệt, tôi rất nhớ em." Đầu bên kia, Bùi Tử Hiên nói xong liền tắt máy.
Trình Ly Nguyệt thở dài, bây giờ cô phải làm sao? Có thông báo cho Cung Dạ Tiêu không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Ly Nguyệt liền quyết định không thông báo, anh muốn trách thì cứ trách!
Trình Ly Nguyệt lập tức lên mạng đặt một nhà hàng ở gần, cô bước tới văn phòng của Linda nói một tiếng, hỏi cô: "Chị Linda, chị có đi ăn cơm cùng em không."
"Chị đi làm gì? Làm kẻ thứ ba sao?"
"Em và Bùi Tử Hiên không phải người yêu, chỉ là bạn bè ăn một bữa cơm thôi!"
"Chị không đi đâu, em đi đi! Nếu như bạn bè người thân của cậu ta cần thiết kế trang sức thì bảo cậu ta đừng quên chọn công ty chúng ta." Linda không quên mời đặt hàng, đồng thời đưa chìa khóa xe của mình cho cô: "Này, cái này em cầm lấy, trưa chị ăn cơm ở căng tin, hai người có xe cũng tiện hơn."
Trình Ly Nguyệt đón lấy chìa khóa sau đó bật cười: "Vâng, em sẽ hỏi anh ấy."
Tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu dáng người cao lớn, mạnh mẽ đứng trước cửa sổ, cúi nhìn phong cảnh từ trên cao, đôi mắt đen nhánh, cao quý và trầm lắng.
Lúc này anh giống như một bậc đế vương đứng trên cao, không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, anh nhíu mày, bước nhanh chân tới cầm điện thoại lên nghe: "Alo!"
"Alo, sếp, Trình tiểu thư vừa rời khỏi đại sảnh."
"Được, đi theo cô ấy, tôi muốn biết địa điểm cô ấy dùng bữa, còn nữa, chụp lại cảnh họ gặp mặt." Cung Dạ Tiêu dặn dò một tiếng, gương mặt sa sầm.
Anh biết cô sẽ không thể ngoan ngoãn gọi điện thoại cho mình, chết tiệt, cô ấy muốn lén lút gặp mặt gã Bùi Tử Hiên đó sao?
Gã đó có sức hút tới vậy sao, đã rất được lòng con trai anh, bây giờ lại mê hoặc cô ấy nữa?
Anh thật sơ suất, tưởng rằng bên cạnh cô sẽ xuất hiện những bông hoa đào khác, nào ngờ, cô còn cất giấu một bông hoa đào cũ, muốn ngắt bông hoa đào này thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Bên ngoài đường, Trình Ly Nguyệt đợi tới mười một rưỡi, cô nghĩ, Bùi Tử Hiên chắc cũng sắp tới rồi.
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, Trình Ly Nguyệt mở mắt, quan sát xem có phải xe của Bùi Tử Hiên hay không, bỗng nhiên cánh cửa xe mở ra.
Một đôi giày da cá sấu màu nâu cao cấp sáng bóng bước xuống, tiếp theo đó một bóng người cao ráo, hơi gầy chui ra khỏi xe, một chàng trai trẻ cao chừng một mét tám lăm, đeo kính râm, tóc chải chau chuốt, đẹp trai thời thượng đứng trước mặt cô.
Nói về ngũ quan, đây là một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn, nhưng khí chất thì trông có vẻ khá lưu manh, thậm chỉ giống với dân chơi.
Đây không phải Bùi Tử Hiên thì là ai?
Bùi Tử Hiên anh tuấn nho nhã gỡ kính râm xuống để lộ ra đôi mắt màu nâu đậm có một phần tư dòng máu lai, làn môi mỏng nở nụ cười hút hồn, mỉm cười mê hoặc nhìn cô: "Có phải tôi lại đẹp trai hơn rồi không?"
Nửa năm không gặp, anh ta vẫn không hề thay đổi, vẫn nói chuyện với giọng điệu đấy.
"Đẹp trai!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười khen ngợi.
"Nhìn thấy tôi mà em chỉ như vậy thôi sao?" Bùi Tử Hiên nhướng mày, vẻ mặt đau lòng thất vọng.
"Chứ anh còn muốn sao nữa?"
"Ôm đâu? Kiss đâu?" Bùi Tử Hiện nói yêu cầu với vẻ không mấy hài lòng.
"Không cần đâu! Đều thân quen lắm rồi." Trình Ly Nguyệt cười vui vẻ.
Bùi Tử Hiên mím môi: "Tôi biết em luôn vô tâm tới vậy, kiss có thể bỏ qua nhưng ôm thì nhất định phải có."
Trình Ly Nguyệt đành phải dang tay ôm khẽ anh ta: "Đi thôi, em dẫn anh đi ăn cơm."
Đúng lúc này, Bùi Tử Hiên cười gian xảo, lén hôn nhẹ lên trái cô, Trình Ly Nguyệt lập tức trừng mắt lườm anh ta: "Anh hôn lén!"
"Ai bảo em không chủ động, tôi đành phải hôn lén thôi."Bùi Tử Hiên tủi thân nói.
"Được rồi! Linda cho em mượn xe, chúng ta đi tới ăn thôi." Trình Ly Nguyệt nói với anh.
Bùi Tử Hiên thở dài nói: "Nếu như không phải xe của anh gửi đường hàng không chưa tới, anh đã có thể lái xe của mình rồi."
"Anh gửi xe bằng đường hàng không tới đây làm gì?" Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi.
"Ở lâu dài!" Bùi Tử Hiên trả lời.
"Ở lâu dài?" Trình Ly Nguyệt dừng lại nhìn anh: "Không phải anh phải về ngay sao?"
"Không đâu! Hiện nay tình hình trong nước rất tốt, có rất nhiều công ty nước ngoài đều tới đây giành thị trường, ba anh cũng muốn mở công ty con nên để anh qua đây khảo sát nửa năm, vì thế anh chí ít sẽ ở đây nửa năm."
Trình Ly Nguyệt không biết phải sao, cô vẫn tưởng rằng anh tới thăm cô rồi về liền! Không ngờ lại là ở lâu dài.
"Em có thái độ gì vậy, lẽ nào tôi ở lâu dài em không hoan nghênh sao?" Bùi Từ Hiên nói xong, liền nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng.
"Đâu có! Rất hoan nghênh." Trình Ly Nguyệt gượng cười.
Một đoạn video được gửi tới điện thoại của Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu nghe tiếng tin nhắn liền cầm điện thoại lên, anh nhấn mở đoạn video trên màn hình, mở ra, một đoạn video không tới hai phút nhưng khiến anh muốn ném ngay điện thoại đi.
Cô ôm cậu ta? Cậu ta hôn cô? Cô còn cười nói không có gì?
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, ánh mắt thoáng qua nụ cười nhạt cực kì nguy hiểm, Trình Ly Nguyệt, cô to gan gớm, dám ôm người đàn ông khác ngoài anh, lại còn để người khác hôn cô.
Cung Dạ Tiêu cầm lấy chìa khóa trên xe, bước nhanh ra khỏi cửa.
Trình Ly Nguyệt lái xe của Linda, vừa nhập vào dòng xe trên đường, xe của vệ sĩ liền chạy theo sau xe cô, đi theo suốt dọc được. Ở gara dưới tầng hầm của tập đoàn Cung Thị, một chiếc xe Bugatti màu đen cũng lao vút ra.