-
Chương 240
Ở căn cứ, vầng trăng tròn sáng tỏ treo trên nền trời, ánh sáng bạc lan tỏa mọi ngóc ngách trên thế gian.
Cung Muội Muội tắm xong liền lặng lẽ đợi Dạ Lương Thành tới tìm mình, là con gái cô đương nhiên e thẹn không dám chủ động gõ cửa phòng anh.
Anh đã hứa là sẽ đối xử thật tốt với cô trong những ngày này, cô đang đợi, đợi xem anh sẽ đối xử tốt với cô ra sao! Khoảng tám giờ, có tiếng gõ cửa, cô khẽ nở nụ cười ngọt ngào bước ra mở cửa, Dạ Lương Thành mặc trang phục đơn giản màu xanh lục đứng ngoài cửa.
"Muộn thế này rồi, anh có việc gì không?"
"Em đi dạo không?" Dạ Lương Thành hỏi cô.
Cung Muội Muội vừa ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn vầng trăng sáng tỏ, trời sao chi chít, đương nhiên cô rất muốn đi dạo! Trước đây cô cũng có ý định này chỉ vì sợ hãi nên không dám đi.
Nhưng có anh đi cùng, cô không còn gì phải sợ hãi nữa.
"Được thôi!" Cung Muội Muội gật đầu, cô không hề từ chối.
Đi xuống Dạ Lương Thành, căn cứ ban ngày tràn ngập sự uy nghiêm và sức mạnh của quân đội, tới tối nơi này trở lên vô cùng yên tĩnh, như thể một con hùng sư đang ngủ say, cho dù đang ngủ cũng khiến người ngoài không dám làm phiền, ẩn chứa một nguồn sức mạnh hùng mạnh.
Lúc này cho dù một số binh lính nhìn thấy họ cũng mau chóng lánh mặt, trốn ra thật xa, thủ trưởng hẹn hò bọn họ sao dám làm phiền.
Bọn họ cũng không thể ngờ rằng Cung Muội Muội xinh đẹp, trong sáng là vậy, tới thủ trưởng cũng phải ra tay.
Bình thường thủ trưởng lúc nào trông cũng lạnh lùng, khó gần, thì ra hoàn toàn không phải vậy.
Có người đẹp, anh ta tấn công nhanh hơn bất cứ ai.
Các binh lính rất tự giác, những nơi Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội đi dạo đều không có một bóng người, vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Cung Muội Muội vô cùng kích động và hạnh phúc, đột nhiên bàn tay vung qua vung lại của cô bị một bàn tay khác nắm lấy, sau đó tay hai người mười ngón đan xen vào nhau.
Dưới ánh trăng, gương mặt Cung Muội Muội khẽ ửng hồng, tim đập thình thịch.
Dạ Lương Thành cũng vô cùng phấn khích, anh chưa bao giờ dám mơ mộng có thể dắt tay người con gái mình yêu, đi trong căn cứ của mình, cảm giác này vô cùng yên bình.
Bỗng nhiên có một con chuột chạy ra, Cung Muội Muội sợ hãi khẽ kêu lên, nhào lên người Dạ Lương Thành theo bản năng, cánh tay rắn chắc của anh lập tức ôm lấy eo cô, một tay ôm mông, Cung Muội Muội quặp chặt đôi chân thon dài của mình vào eo anh, tay ôm chặt cổ anh.
Chủ động thực hiện kiểu ôm công chúa.
Dạ Lương Thành nhẹ nhàng ôm cô, hai người mặt đối mặt, dưới ánh trăng, gương mặt của cả hai trở lên mơ hồ, không khí càng trở lên ấm áp, diệu kì.
Hơi thở đan xen, trong không gian yên tĩnh, nhịp tim của cả hai đều rất rõ ràng.
Một bên mạnh mẽ, khỏe khắn, một bên hoảng loạn, gấp gáp.
Giờ phút này, màn đêm ban cho họ dũng khí, gỡ bỏ mọi đề phòng, Cung Muội Muội dứt khoát tới cùng, cô nuốt nước miếng, nhìn làn môi mỏng gợi cảm, kiên nghị của Dạ Lương Thành, khêu gợi cô chủ động dâng hiến môi hồng hôn anh.
Ánh mắt Dạ Lương Thành thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó là mong đợi và vui mừng, anh không hề né tránh, đợi làn môi ướt át và mềm mại của cô hôn mình.
Dạ Lương Thành hít một hơi thật sâu, ánh mắt sâu hút như bầu trời đêm.
Cung Muội Muội lúng túng chạm lên môi anh, sau đó lập tức bẽn lẽn lùi lại, nói với anh: "Đặt em xuống."
Dạ Lương Thành không cưỡng ép hôn cô, anh đặt cô xuống, Cung Muội Muội thẹn thùng đi lên trước mấy bước, quay đầu lại nhìn anh: "Dạ Lương Thành, anh thực sự thích em sao?"
"Ừ!"
"Anh thích em điểm nào?" Cung Muội Muội muốn biết.
Dạ Lương Thành nheo mắt, điểm này rất khó nói, đành phải đáp một câu: "Toàn bộ!"
Cung Muội Muội đỏ mặt, câu trả lời này khiến cô rất hài lòng.
Cô giơ tay ra, cảm nhận ánh trăng đang chiếu xuống, cô ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ, gió khẽ thổi qua, Dạ Lương Thành không khỏi ngây người, anh bước lên trước, như thể sợ rằng cô sẽ thực sự biến thành hằng nga cưỡi gió bay đi.
Rõ ràng biết rằng điều đó là không thể, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng, vội giơ tay ra giữ cô lại, nắm thật chắc: "Chúng ta đi tiếp thôi!" Cung Muội Muội muốn đi xa hơn nữa, cô rất thích không khí này.
Dạ Lương Thành ừ một tiếng, cô thích đi vậy thì anh sẽ đi cùng cô, nếu cô mệt anh sẽ cõng cô về.
Quả nhiên khi đi tới bãi cỏ cách đó ba km, Cung Muội Muội có anh bên cạnh càng trở lên to gan hơn, cô chưa từng ngắm trăng ở ngoài đồng hoang nhưng vẫn hoàn toàn không hề sợ hãi gì cả.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là Dạ Lương Thành cõng cô về.
Mười giờ tối, trong căn hộ của Cung Dạ Tiêu, cậu nhóc hưng phấn không tài nào ngủ được, còn muốn ngủ chung với Cung Dạ Tiêu, nhưng bị Trình Ly Nguyệt ngăn lại, chỉ sợ con giẫy đạp vào anh.
Cung Dạ Tiêu mặc dù rất thông cảm cho con nhưng anh cảm nhận được Trình Ly Nguyệt quan tâm tới vết thương của mình, vì thế chỉ có thể thiệt thòi con thôi.
Nếu như vết thương của anh lại vỡ ra, cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận.
Cậu nhóc ngủ rồi, Trình Ly Nguyệt cũng không sợ cả đêm không thể chợp mắt nữa, Cung Dạ Tiêu ở ngay cạnh cô.
"Được rồi, ngủ thôi." Trình Ly Nguyệt nói với người đàn ông vẫn đang ngồi trên sofa xử lý công việc.
Là một người bị thương, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn bình thường.
"Ở giường của em, hay anh vẫn ngủ giường anh?" Cung Dạ Tiêu đưa mắt lên nhìn cô hỏi.
"Anh ngủ giường anh, em ngủ giường em." Trình Ly Nguyệt thản nhiên nói.
"Không được, đêm nay chúng ta nhất định phải ngủ cùng nhau." Cung Dạ Tiêu vô cùng thẳng thắn.
Trình Ly Nguyệt bực bội: "Tại sao vậy?"
"Muốn ăn thịt em!"
Trình Ly Nguyệt nghe xong, dở khóc dở cười, giọng điều châm chọc anh: "Anh chắc chắn chứ, anh bây giờ có thể ăn thịt em được sao?"
Cung Dạ Tiêu nghe xong trong lòng lập tức bùng bùng ngọn lửa vô danh, cô ấy đang nghĩ gì vậy? Xem thường anh?
"Vậy hãy thử xem!" Ánh mắt anh vụt sáng, ánh lên lửa tình.
Trình Ly Nguyệt giật mình, không dám đùa kiểu này nữa, cô lên tiếng: "Ai ngủ giường người nấy, em sợ sẽ đụng vào vết thương của anh."
Cung Dạ Tiêu nhất quyết không chịu, anh nói: "Hai chiếc giường, em chọn một chiếc, nói chung tối nay nhất định phải ngủ chung."
"Tại sao?"
"Ngủ với em không cần lí do."
Trình Ly Nguyệt nhủ thầm, ngủ cùng nhau cũng không sao, dù sao anh bị thương thế này, có muốn cũng không thể làm gì cô được.
"Được thôi! Ngủ phòng anh nhé!" Trình Ly Nguyệt nhượng bộ.
Cung Dạ Tiêu đóng tài liệu này, anh đứng thẳng người dậy, nhìn không hề giống như đang bịt hương.
Trình Ly Nguyệt bước vào phòng anh, trải lại giường, cô đặt gối ngay ngắn lại cho Cung Dạ Tiêu, đỡ anh nằm xuống, Cung Dạ Tiêu mặc đồ ngủ nằm yên, Trình Ly Nguyệt nằm xuống bên anh không bị thương, Cung Dạ Tiêu dang tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, ra hiệu cô nằm vào lòng anh.
Trình Ly Nguyệt đành phải nhích người nằm vào, mặt kề sát ngực anh, thân mật giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau nằm ngủ.
Trình Ly Nguyệt thực sự rất mệt, nằm trong lòng anh vừa ấp áp vừa yên bình, cô nhanh chóng buồn ngủ.
Cung Dạ Tiêu cúi mắt, hơi thở nhẹ nhàng phả trên đầu cô, dưới ánh đèn tường lờ mờ, càng thêm tình cảm. Cung Dạ Tiêu không khỏi rầu rĩ khi nghĩ tới việc cô nghi ngờ khả năng của anh ban nãy, môi hôn nhẹ lên trán cô mấy cái.
Trình Ly Nguyệt mơ mơ màng màng nói: "Ừ... đừng hôn nữa!"
Cung Dạ Tiêu cứ muốn hôn, chắc do bị thương, không thể ăn thịt cô được vì vậy mới dùng cách này để chọc ghẹo cô, giải tỏa nỗi hận trong lòng.