-
Chương 259
Trình Ly Nguyệt ngủ hơn hai giờ đồng hồ, cô vốn không có thói quen ngủ trưa, nên dần dần có dấu hiệu tỉnh lại, cô xoay người, cánh tay vô tình bị thứ gì đó giữ lại, đôi mắt vốn đang từ từ tỉnh táo của cô lập tức mở ra.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ choáng váng, thần sắc hoảng hốt cảm giác có người đang ngồi ở đầu giường của mình. Trình Ly Nguyệt chớp đôi mắt còn đang mơ màng, gương mặt người đàn ông quay lưng với ánh mặt trời khiến cô cảm giác không chân thực, nhưng cho dù không cần nhìn kĩ, chỉ cần dựa vào cảm giác quen thuộc và hơi thở, Trình Ly Nguyệt cũng sợ hãi ngồi bật dậy.
Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình như một bóng ma.
Cung Dạ Tiêu.
Đây là người đàn ông cô không muốn nhìn thấy nhất trong lúc này.
"Anh..." Trình Ly Nguyệt giận dữ, đôi mắt oán hận nhìn anh: "Hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi."
"Ly Nguyệt, em nghe anh giải thích." Đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn cô, lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt sao có thể nghe anh giải thích? Mọi lời anh nói bây giờ cô đều không tin, cô nghiến răng phẫn nộ nói: "Có nghe thấy không, đi ra."
Nói xong, Trình Ly Nguyệt hất chăn ra, muốn xuống giường, Cung Dạ Tiêu thấy cô định đi, anh giữ cổ tay cô theo bản năng, muốn kéo cô lại.
Trình Ly Nguyệt đang tức giận, đẩy mạnh anh một cái, chỉ thấy Cung Dạ Tiêu cao lớn lùi ra sau, dựa vào cửa, tay anh ôm chặt lấy vị trí bị thương ở bụng.
Nếu bình thường Trình Ly Nguyệt có lẽ không thể đẩy nổi anh, nhưng hôm nay anh đã ngồi bất động ở bên giường suốt hai tiếng đồng hồ, kèm theo vết thương bị đè ép, lúc này Trình Ly Nguyệt chỉ đẩy một cái, sức lực của anh giảm sút, nên mới đứng không vững, lảo đảo lùi lại sau.
Trình Ly Nguyệt đang nổi giận, thấy anh ôm bụng liền nghĩ tới việc hôm qua anh cắt chỉ, vết thương vẫn chưa lành hẳn, cô giật mình nhìn anh, muốn quan tâm nhưng vẫn không thể nào nuốt giận.
Chỉ lo lắng nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu khẽ rên một tiếng, anh nhẹ nhàng rút vạt áo trong quần ra, vén lên nhỉ, chỉ thấy trên lớp băng là một mảng máu đỏ.
Trình Ly Nguyệt nín thở, lẽ nào vừa nãy cô đẩy anh khiến vết thương của anh vỡ ra rồi.
Cung Dạ Tiêu hạ vạt áo xuống, ngầng đầu, đôi mắt đau khổ nhìn cô, giọng nói hơi khàn: "Nghe anh giải thích có được không?"
Trình Ly Nguyệt cắn môi, quay mặt đi: "Tôi không muốn nghe, gần đây có bệnh viện, anh tới đó xử lý vết thương đi."
"Em không nghe anh sẽ không đi." Cung Dạ Tiêu trầm giọng, thái độ kiên quyết.
"Anh còn muốn ở lì lại đây sao? Nơi này không có chỗ cho anh ở." Trình Ly Nguyệt giận dữ nói, cô thực sự không ngờ anh lại nhanh chóng tìm đến đây tới vậy.
"Lời ông anh nói em đừng tin, mặc dù anh có hứa với ông như vậy nhưng anh tuyệt đối không có ý cướp Tiểu Trạch." Cung Dạ Tiêu nheo mắt, nhìn thẳng vào cô.
Trình Ly Nguyệt đôi mắt nảy lửa nhìn anh, nói: "Anh một bên hứa với ông anh, một bên diễn kịch với tôi, lại muốn tôi tin anh?"
Cung Dạ Tiêu nghe cô nói vậy lập sa sầm mặt, anh nghiến răng nói: "Nếu em không tin anh, anh lập tức tìm luật sư bảo đảm với em, viết giấy làm bằng chứng một năm sau anh tuyệt đối sẽ không dẫn Tiểu Trạch đi."
"Tôi biết luật sư của anh rất lợi hại, người như các người còn sợ thua kiện sao? Nếu thực sự muốn tôi yên tâm vậy thì anh hãy rời xa tôi và Tiểu Trạch, đừng bao giờ xuất hiện nữa." Trình Ly Nguyệt lúc này trong đầu chỉ có đề phòng, cảnh giác, vì thế mọi lời nói của anh đừng mong cô tin.
Cung Dạ Tiêu chưa bao giờ nôn nóng như lúc này, anh không ngờ mọi bảo đảm của anh trong mắt cô đều không có tác dụng.
"Trình Ly Nguyệt, sự tin tưởng của em đối với anh đâu?" Cung Dạ Tiêu lo lắng đành phải sử dụng phong cách bá đạo của mình.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, không hề mềm lòng phản bác: "Trước đây tôi tin tưởng anh nhưng bây giờ trên thế gian này người tôi không tin tưởng nhất chính là anh."
Câu nói này khiến trái tim Cung Dạ Tiêu đau nhói, do tim co bóp mạnh ảnh hưởng tới vết thương khiến gương mặt anh lại nhợt nhạt thêm vài phần, trán vã mồ hôi hột, anh vịn tay vào cửa, khẽ thở dốc.
Trình Ly Nguyệt kiên quyết nói với anh: "Hãy ra khỏi nhà dì tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Anh không đi." Cung Dạ Tiêu mím môi, nhịn đau, kiên quyết nói.
Trình Ly Nguyệt tức giận bước qua anh, nhìn bóng dáng cố chấp của anh nói: "Anh không đi, tôi đi."
"Em đi đâu?" Cung Dạ Tiêu vội hỏi.
"Không cần anh phải quan tâm." Trình Ly Nguyệt nói.
Cung Dạ Tiêu vội nghĩ tới việc cô một mình dẫn theo con, đi tới đâu cũng nguy hiểm, nếu như vì anh ở đây, buộc cô phải bỏ đi, anh nghiến răng nói: "Được, anh đi, nhưng anh sẽ không rời khỏi đây."
"Đó là việc của anh." Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh.
"Em hãy bình tĩnh lại, hai ngày sau chúng ta nói chuyện lại." Cung Dạ Tiêu đành phải cho cô thời gian, dù sao thì cô vừa bị kích động, lòng oán hận đối với anh đang vô cùng mãnh liệt.
Cung Dạ Tiêu kéo áo lại, che đi vết máu loang ra cả sơ mi trắng, không muốn để con nhìn thấy.
Nhưng Trình Ly Nguyệt nhìn thấy, trái tim cô thầm nhói đau, muốn quan tâm anh nhưng lại cố kìm nén, cô nghĩ, anh lớn như vậy rồi lẽ nào bị thương vẫn cần cô phải giục đi điều trị?
Vì thế, sự quan tâm này vẫn bị cô nuốt vào bụng.
Cung Dạ Tiêu đi qua cô, gương mặt tuấn tú ghé sát lại gần cô: "Ngày nào em còn chưa tin anh, ngày đó anh vẫn sẽ không rời khỏi đây."
Câu nói này giống như uy hiếp cô vậy.
Trình Ly Nguyệt nét mặt lạnh nhạt nói: "Cho dù anh ở đây cũng không liên quan gì tới tôi."
Hơi thở ấm nóng của Cung Dạ Tiêu phả lên mặt cô, Trình Ly Nguyệt ghét bỏ quay mặt đi, thái độ ghét bỏ đó biểu hiện rõ ràng khiến gương mặt anh sa sầm, cuối cùng anh cũng phát hiện ra khi cô lạnh lùng cũng không hề kém cạnh anh.
"Lát nữa xuống lầu không được thể hiện mối quan hệ của chúng ta trước mặt con." Trình Ly Nguyệt ra lệnh.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt: "Em yên tâm, con cũng là của anh, anh có cùng suy nghĩ như em."
Trình Ly Nguyệt sững sờ.
Xuống lầu, cậu bé cuối cùng cũng đợi được ba mẹ mình cùng xuống lầu.
"Baba, mami..." Cậu nhóc vui vẻ gọi, có thể nhìn thấy cả ba và mẹ ở ngôi nhà này thật tuyệt vời.
"Tiểu Trạch, ba con có việc bận phải đi rồi." Trình Ly Nguyệt cười nói với con.
"Đừng mà, đừng mà, để baba ở lại đây đi mà!" Cậu nhóc lập tức kéo lấy tay ba mình không muốn để anh đi.
Cung Dạ Tiêu quay đầu nhìn Trình Ly Nguyệt như muốn nói anh có thể ở lại đây được không?
Trình Ly Nguyệt bất mãn nhìn anh, nghiêm khắc nói với con: "Tiểu Trạch, không được nhõng nhẽo như vậy, ba con bân rồi."
"Con trai, yên tâm đi, mai ba sẽ tới thăm con."
"Thật ư?"
"Đương nhiên rồi, ba ở gần đây, chưa về nước ngay."
"Vâng! Khi nào ba về nước?"
"Khi nào mami về nước thì khi đó ba cũng về." Cung Dạ Tiêu nói đầy ẩn ý.