-
Chương 269
Sau khi Cung Muội Muội đi ra liền ngồi vào ghế lái phụ trong xe việt dã của Dạ Lương Thành, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Cám ơn anh, em mời anh ăn cơm."
"Được thôi." Dạ Lương Thành mỉm cười đáp.
Ở nước R.
Tình Ly Nguyệt không muốn đi gặp Cung Dạ Tiêu quá sớm, mặc dù cô biết lần này mình sẽ không thoát được, cô muốn đi khi con ngủ.
Cung Dạ Tiêu trong điện thoại cũng không ép buộc cô.
Thời gian bây giờ đã là chín giờ tối, ba đứa nhóc nô nghịch tới tận giờ ngủ, giờ đều đã ngủ trên giường của dì Mai, Trình Ly Nguyệt nhờ dì Mai ngủ chung với Tiểu Trạch tối nay, cô có việc phải đi ra ngoài một chuyến, cũng có thể rất muộn mới về.
Dì Mai chỉ mỉm cười không nói gì: "Con đi đi! Cứ để Tiểu Trạch cho dì."
Trình Ly Nguyệt lái một chiếc xe cũ lên đường, đây là xe của nhà dì Mai. Khách sạn Cung Dạ Tiêu ở là một khách sạn bảy sao sang trọng nhất trung tâm thành phố, số phòng của anh cũng đã gửi vào điện thoại của cô.
Trình Ly Nguyệt dừng xe ở gara khách sạn, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn huy hoàng rực rỡ, do dự không muốn bước vào.
Lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, cô mang ra nhìn, không phải Cung Dạ Tiêu thì còn là ai nữa?
Cô nhấn nút nghe nhưng không nói gì.
"Em tới rồi?" Giọng nói của Cung Dạ Tiêu ở đầu dây bên kia rất trầm và gợi cảm.
Trình Ly Nguyệt không muốn trả lời, lúc này cô cảm thấy có người đang tiến lại phía mình, cô ngoảnh đầu lại nhìn, Cung Dạ Tiêu mặc một bộ comple bước ra từ bên cạnh, giống như người tình hoàn hảo trong mơ, từng cử chỉ hành động đều vô cùng rung động lòng người.
Trình Ly Nguyệt thẫn thờ vài giây, thực ra trong lòng cô không hề bình tĩnh như cô đang biểu hiện, trái tim cô lần nào cũng lỗi nhịp vì anh, sự xuất hiện của anh khiến cô không tài nào bình tĩnh.
Trình Ly Nguyệt cúi mắt nhìn xuống mũi chân của mình, không muốn nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu bước từng bước lại gần bên cạnh cô, nheo mắt quan sát cô, cô không hề trang điểm đặc biệt, vẫn ăn vận hết sức bình thường.
Cho dù cô chỉ mặc trang phục bình thường, trang điểm không nổi bật, thì anh đã dành cho cô tình cảm sâu nặng rồi, cô có ăn mặc xấu xí thế nào đi nữa cũng không thể làm mất đi cảm xúc của anh đối với cô.
"Em ăn tối chưa?" Cung Dạ Tiêu hỏi.
Trình Ly Nguyệt mím môi không muốn trả lời anh.
"Anh cũng chưa ăn, chúng ta đi ăn chút gì đó."
"Tôi không ăn." Trình Ly Nguyệt không muốn đi ăn cùng anh.
"Không ăn? Em chắc chứ? Đợi tối nay em kiệt sức lả người đi thì cũng đừng trách anh nhé." Cung Dạ Tiêu mỉm cười một nụ cười đáng ghét.
Trình Ly Nguyệt tròn mắt lườm anh, trong lòng có chút bực bội, anh tự tin tới vậy sao? Một người đàn ông bị thương ở eo mà dám nói khoác tới vậy?
"Đi ăn chút gì đó với anh!" Cung Dạ Tiêu cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, giữ lấy tay cô bước vào khách sạn, lúc này nhà hàng ở tầng hai và tầng ba của khách sạn vẫn mở cửa.
Trình Ly Nguyệt vùng ra mấy lần đều không được, nếu như cô vùng mạnh ra thì sẽ có thể ảnh hưởng tới vết thương ở eo của anh, cô đành phải để mặc anh kéo mình đi.
Khi bước vào nhà hàng, sau khi Cung Dạ Tiêu ngồi xuống liền gọi món, Trình Ly Nguyệt nghe thấy anh gọi những món ăn ngọt mà mình yêu thích, cô liền bác bỏ: "Tôi không muốn ăn."
Cung Dạ Tiêu nhìn thái độ cự nự của cô liền nheo mắt: "Không cần phải làm khó cho dạ dày của mình."
Anh đoán cô chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên vì việc này, mắt cô có một chút quầng thâm, tối qua chắc mất ngủ!
Đúng vậy, Trình Ly Nguyệt ở nhà chưa ăn gì, cô không ăn nổi, trong lòng luôn bị việc này ảnh hưởng, cô không muốn ăn bất cứ thứ gì cả.
Lúc này nói thực lòng cô cũng hơi đói.
Sau mười mấy phút, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào, lần lượt bày các mọi điểm tâm bắt mắt và ngon miệng lên bàn, hương thơm thức ăn độc đáo xen lẫn mùi vị đồ ngọt là thứ phụ nữ thích nhất.
Trình Ly Nguyệt nhìn các món ngọt trên bàn, thầm nuốt nước miếng, anh cố tình dụ dỗ cô sao? Đúng là giày vò.
"Đừng khách sáo, đã gọi rồi thì đừng lãng phí, ăn thôi!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chăm chú vào một điểm, giống như đang giận dỗi.
Cung Dạ Tiêu cầm đùa gắp một miếng cô vẫn thích ăn đặt tới bên miệng cô: "Ăn đi! Khẩu vị ở đây ngon hơn ở trong nước nhiều."
Trình Ly Nguyệt ngửi thấy mùi thức ăn ở khoảng cách gần, cổ họng càng sít lại, miệng khô khan, người đàn ông này thật đáng ghét.
"Cần anh mớm cho em?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày, nếu cô muốn, anh không hề ngại ngần.
Trình Ly Nguyệt hít thật sâu, cầm đũa gắp thức ăn trong đĩa lên ăn, cô không muốn ăn đồ ăn anh gắp.
Cung Dạ Tiêu vẫn mỉm cười, đưa đũa cho thức ăn vào miệng mình, những món cô thích ăn anh cũng thích ăn theo cô.
Trình Ly Nguyệt sửng sốt, chả phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?
Chết tiệt, bây giờ tới sở thích của anh ta cô cũng hiểu rất rõ.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, khen ngợi một tiếng: "Rất ngon, quả nhiên sống lâu với một người, tới sở thích thói quen cũng bị đồng hóa."
Trình Ly Nguyệt bị anh đang nói ai, cô cúi đầu ăn không nói gì.
"Có rượu không? Tôi muốn uống chút rượu!" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, cô không thể có gì đó với anh khi đang tỉnh táo, cô muốn uống say, say rồi thì không còn biết gì nữa.
Cung Dạ Tiêu sa sầm sắc mặt: "Sao vậy? Em không tình nguyện trao mình cho anh tới vậy sao? Phải dùng rượu để khiến mình mất đi cảm giác?"
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh không cần quan tâm tôi làm gì, tối nay tôi sẽ phối hợp với anh là được chứ gì."
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu càng khó coi hơn, anh nghiến răng: "Không được uống rượu."
"Thôi được rồi, tôi tự xuống lầu mua." Trình Ly Nguyệt cho rằng, có thể làm anh tức giận cũng là một loại bản lĩnh.
Cung Dạ Tiêu nghiến răng, xương gò má nhô lên: "Em dám uống rượu thử xem."
Trình Ly Nguyệt mặc kệ anh, cô cảm thấy đồ ngọt ở đây quả nhiên ngon hơn trong nước rất nhiều, cô ăn thêm hai miếng nữa.
Cung Dạ Tiêu thực sự rất giận, lên giường với anh thực sự khiến cô xem là một cuộc giao dịch, nếu không có sự hòa hợp về linh hồn, chỉ có thể xác vậy thì đối với anh đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Mặc dù anh thực sự rất muốn có được cô, nhưng anh muốn toàn bộ con người cô, không chỉ thể xác.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, trong lòng quyết tâm không thể để cô uống rượu, lát nữa anh phải để cô thật sự cảm nhận được anh, cảm nhận được cơ thể anh gần gũi với cô ra sao, tuyệt đối không để cô dùng men rượu làm tê dại bản thân.
Khi món chính của anh được mang lên, Cung Dạ Tiêu ăn không hề ngon miệng, nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt lại sa sầm một chút.
Khi nhân viên phục vụ bước tới Trình Ly Nguyệt vẫn cười hỏi: "Làm ơn mang cho chúng tôi một chai whisky, cám ơn."
Cung Dạ Tiêu lạnh lùng đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ: "Không được mang lên cho cô ấy."
"Cung Dạ Tiêu, tiền của chai rượu này tôi tự trả." Trình Ly Nguyệt kháng nghị.
"Nếu em dám uống, anh sẽ đợi sau khi em tỉnh rượu, tiếp tục làm chuyện đó." Cung Dạ Tiêu uy hiếp.