-
Chương 341
Trong nước, buổi tối, bảy giờ rưỡi.
Một chiếc máy bay tư nhân Boeing 787 từ sân bay bay lên trời cao.
Trên ghế sa lông sang trọng, Cung Dạ Tiêu ngồi vắt chéo dôi chân thon dài, bật một cái đèn nhỏ trên đầu, nhìn tài liệu trong tay, ngũ quan anh tuấn như được điêu khắc mà thành, đường nét rõ ràng, gợi cảm mà hấp dẫn.
Bốn cô gái tiếp viên mỗi lần nhờ vào việc đưa trà đưa nước qua trộm nhìn hắn vài lần, dù có người đã bày chút kế vặt, ví dụ như, cởi nút cổ áo sơ mi thấp xuống để lộ ra một chút cảnh xuân, hay là trang điểm kĩ càng, giọng nói ngọt ngào, thế nhưng... người đàn ông này đều không để ý tới.
Thậm chí, khi hắn vừa liếc nhìn mấy cô gái này đã nhận ra ý đồ của bọn họ, ánh mắt và gương mặt lậ tức trở nên nghiêm khắc vô cùng, bị cảnh cáo vài lần như vậy, mấy cô tiếp viên cũng chẳng dám phạm lỗi sai thấp kém này nữa.
Bay liền bảy giờ đồng hồ, vậy mà Cung Dạ Tiêu lại chẳng hề muốn ngủ, hơn nữa tinh thần lại càng tỉnh táo hơn. Cuối cùng cũng có thể chăm sóc cha mẹ cùng con trai và cô ấy rồi.
Đây có lẽ chính là quãng thời gian thoải mái nhất đối với hắn trong một năm qua.
Mà ở bệnh viên trong nước, cạnh giường của Dạ Lương Thành có thêm một chiếc giường nhỏ, thế nhưng, Cung Muội Muội lại không muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ đó. Khi đã chắc chắn rằng Dạ Lương Thành không cần làm thêm bất kỳ kiểm tra nào nữa, cô liền chui vào chăn của hắn, ôm chặt lấy hắn mà ngủ.
Vết thương của Dạ Lương Thành khiến hắn chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, vừa khéo, thân hình nhỏ nhắn của Cung Muội Muội rất hợp để nằm trong lòng hắn, hai người thân mật rúc vào nhau.
Hiện giờ Dạ Lương Thành phát hiện khi ôm lấy cô nhóc này chất lượng giấc ngủ của hắn cũng tốt lên, tuy rằng thường sẽ có một vài phản ứng kinh người, lại thà cam tâm tình nguyện chịu chứ quyết không buông người ra.
Tại nông trong của nước Y, vì lệch múi giờ nên ở đây vừa khéo là tám giờ sáng, Trình Ly Nguyệt vén mái tóc dài ra sau, bên cạnh là điểm tâm và bữa sáng mà người làm mang tới, cô khoác một chiếc áo len ấm áp mà thoải mái, ở dưới là quần giữ nhiệt màu đen, cả người tản ra vẻ phong tình lười biếng.
"Mami, mami, máy bay của baba sắp tới rồi!" Cậu nhóc hưng phấn gõ gửa đi vào, ở sau còn có Tiểu Cầu Cầu đi theo.
"Đã ăn sáng chưa? Đến ăn sáng cùng mami nào." Trình Ly Nguyệt nói với nó.
"Con đã ăn xong từ lâu rồi, mami, mẹ cũng mau lên đi! Con mang Cầu Cầu ra vườn hoa chơi một chút." Cậu nhóc không thể chờ nổi muốn chạy đi chơi.
Trình Ly Nguyệt lười biếng nói, "Được, đi chơi đi!"
Đứa nhỏ ngây ngốc trong rừng xi măng biển thép của thành phố đã lâu, nơi như thế này chính là thiên đường để cậu nhóc tự do bay nhảy.
Khoảng một giờ sau.
Ba chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trong sân của nông trang, từ ghế sau của chiếc xe ở giữa, Cung Dạ Tiêu mặc áo gió đen bước xuống, gió đông thổi bay vạt áo gọn gàng của hắn có vẻ cũng mạnh hơn thường.
"Baba..." Một giọng nói non nớt truyền tới từ bãi cỏ, con trai mập mập mặc áo xanh chạy tới ôm chặt lấy hắn như bắt được quà vậy.
Cung Dạ Tiêu cười cúi người xuống, ôm con trai mặc áo lông dày dặn lên, ở dưới chân, Cầu Cầu đã vui mừng chạy quanh người hắn.
Cung Dạ Tiêu ôm con bước vào phòng khách, đám người làm đều thân thiết gọi hắn đại thiếu gia, hắn cũng không kiêu ngạo mà tới bắt chuyện một cách quen thuộc với họ.
Đang nghe con trai phấn khởi kể về chuyện là của giống ngựa lùn, ánh mắt của Cung Dạ Tiêu lại bị hấp dẫn bởi người con gái phong tình đang bước xuống cầu thang ở bên cạnh.
Chỉ thấy Trình Ly Nguyệt khoác lên một cái áo cánh dơi hoa nhí mang đầy chất địa phương, tóc xõa tung ở hai bên, gương mặt trắng ngần có vẻ như không nhiễm bụi trần, đẹp tới lóa mắt.
"Baba?" Cậu nhóc nhìn ánh mắt của ba dán chặt lên mami, rõ ràng là chẳng đặt nó vào trong mắt liền lấy hai tay quơ quơ mắt hắn.
"Chuyện của con lát nữa nói tiếp nhé." Cung Dạ Tiêu buông con xuống, trong đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười mê người nhìn vế phía người phụ nữ vừa xuống lầu, "Nhớ anh không?"
"Không nhớ." Trình Ly Nguyệt cong mày cười
. Cậu nhóc lập tức thức thời mà phát hiện, mami và baba muốn âu yếm nhau rồi, mang Tiểu Cầu Cầu đi chơi thôi.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu quan sát khắp cả người cô, tuy Trình Ly Nguyệt có mang quần áo qua, nhưng rõ ràng đã hòa vào với phong cách của địa phương, có lẽ là thấy hứng thú. Vì vậy, lúc cô đi dạo phố cùng Hạ Hầu Lâm đã chọn mấy bộ mang đậm bản sắc của nơi này.
Không thể không nói rằng Trình Ly Nguyệt mặc lên rất có phong tình, giống như hoa sen trên núi tuyết vậy, tinh khôi mà hoàn mỹ.
Mà đối với người đàn ông mà nói, cô càng tinh khôi, hắn lại càng muốn nghĩ làm sao để phá sự tinh khôi đi.
"Cả đêm qua anh không ngủ, đưa anh tới phòng của em đi." Cung Dạ Tiêu nói xong kéo cô lên lầu.
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên, "Sao anh lại không ngủ?"
Cung Dạ Tiêu đi lên tầng hai, đoán xem cô sẽ ngủ ở phòng nào, hắn đi qua, mở căn phòng ở phía trong cùng, trong phòng có đồ đạc của Trình Ly Nguyệt, hắn nắm tay cô bước vào.
"Anh có muốn ăn gì không?" Trong lòng Trình Ly Nguyệt khẳng định hắn chưa ăn gì.
"Anh ăn một chút trên máy bay rồi." Hiện giờ Cung Dạ Tiêu không đói, hắn khẽ giang tay ra, nói với cô: "Cởi quần áo cho anh."
Trình Ly Nguyệt thấy trên mặt hắn đúng là có vẻ buồn ngủ, mắt cũng đầy tơ máu, chắc chắn là lại làm việc trên máy bay nguyên đêm rồi!
Cô đưa tay cởi khóa áo gió cho hắn, treo len giá áo, bên trong hắn mặc một chiếc áo sơ mi caro tối màu, nhìn rất có kiểu cách, lộ ra vẻ phóng khoáng nên có của công tử nhà giàu.
Trình Ly Nguyệt cởi khuy áo cho hắn, lúc đang giơ tay cởi áo sơ mi ra, ở dưới lớp áo, cơ thể rắn chắc của đàn ông từng chút từng chút hiện ra trong tầm mắt của cô, như đang muốn hấp dẫn lấy người khác.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu dán chặt vào cô, để lộ ra hơi thở nguy hiểm muốn người ta phải thần phục.
Hơi thở ngọt ngào của cô, gương mặt khẽ ửng hồng, và cả đôi mắt tỏa ra sự mê ly mù mịt, lại thêm quần áo của cô, tựa như tinh linh vừa bước ra từ ngọn núi tuyết ở phía xa ngoài cửa sổ vậy.
Hầu kết của người đàn ông khẽ động, nhìn chằm chằm cô không rời dù gì là một giây.
Trình Ly Nguyệt biết hắn đang nhìn mình không chớp mắt, tim cô cũng đập ngày càng nhanh hơn, kể từ buổi tối bị hắn ép buộc cũng đã một tuần trôi qua rồi.
Chẳng rõ vì sao chỉ là bị hắn nhìn như vậy, cơ thể cô lại có một cảm giác tê liệt dần dâng lên.
Bỗng chốc, một cánh tay khỏe khoắn mờ ám đặt bên hông cô, kéo một cái, cả người cô đã dán chặt vào hắn rồi.
Trình Ly Nguyệt thở gấp, cô tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không phản kháng cũng chẳng đẩy ra. Người con gái dịu ngoan nghe theo như thú cưng khiến một loại tình cảm không thể kìm được dâng lên trong lồng ngực hắn.
Hắn muốn lập tức đè cô xuống giường, yêu thương cô một hồi, bởi vì, đối với hắn mà nói, một tuần vừa rồi đã phải kiềm chế quá nhiều.
Nhịp tim của Trình Ly Nguyệt lại càng nhanh hơn, cô cảm thấy có chút ngượng, lại không biết phải đẩy hắn ra thế nào.
"Xem ra người người vội vã muốn cũng chẳng phải chỉ có mình anh nhỉ." Đột nhiên Cung Dạ Tiêu thấp giọng cười một tiếng.