-
Chương 345
"Anh....Anh còn muốn?" Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông.
"Khát vọng với em trong tôi vĩnh viễn không thể nào hết được."Hắn nói xong liền giục cô,"Ngồi vào ghế sau."
"Cung Dạ Tiêu, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy ..."
"Tin anh đi, nơi này rất an toàn." Cung Dạ Tiêu thấp giọng liền đẩy cô vào ghế sau. Trình Ly Nguyệt cắn chặt môi, giờ phút này thần kinh cô dường như đang chịu thử thách, thế nhưng tiếng gầm nhẹ của hắn lại mang theo một năng lực ma mị khác thường, ám thị khêu gợi khiến cô vô cùng lo sợ.
Cô bắt đầu không kiểm soát được chính mình, bắt đầu chìm vào bầu không khí mà người đàn ông ấy tạo lên, khó lòng thoát ra.
Trong xe việt dã tối sầm tương phản hoàn toàn với ánh sáng ngoài cửa sổ, mà sự kích thích của ngoại cảnh càng khiến con người ta không thể chối từ. Ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông sắc như đao lóe lên, tựa như một con dã thú đói khát đang nín nhịn, chuẩn bị nuốt sống cô!
Hơn một giờ đồng hồ sau.
Cả người Trình Ly Nguyệt đầy mồ hôi nằm trong lòng hắn, mệt tới mức muốn ngất đi.
Đây vốn là một chuyến du lịch tới núi tuyết, người đàn ông này lại hoàn toàn biến nó thành thiên đường để đổi cách yêu.
Mãi cho đến hai giờ trưa họ mới mới về tới nông trang, người làm đã chuẩn bị một bàn thức ăn. Cả hai người đều rất đói, Trình Ly Nguyệt chân nhũn cả ra, không phải vì đói mà là vì mệt.
Trong nước.
Ở bệnh viện, sau 2 ngày nằm trên giường bệnh, cuối cùng Dạ Lương Thành cũng có thể xuất viện được rồi. Nếu không phải bác sĩ khăng khăng bắt hắn ở lại thì hắn đã sớm không còn ở đây.
Cung Muội Muội đang thu dọn đồ đạc trong phòng, Dạ Lương Thành đút tay vào trong túi, nhìn bóng dáng cô bận rộn không thôi, nội tâm tràn đầy thỏa mãn.
Càng ngày cô lại càng giống như nàng vợ nhỏ của hắn.
Hai ngày nay được quan tâm chăm sóc chu đáo hết mực đã khiến hắn cảm nhận được nhu tình của cô.
"Được rồi, không còn gì nữa rồi." Dạ Lương Thành nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên môi hôn một cái,"Chúng mình xuất viện thôi, trưa ra ngoài ăn vài thứ nhé. "
"Không phải về nhà anh sao?"
"Tối nay về, em cũng bí bách khá lâu rồi, anh đi giải tỏa dạo phố với em nhé."
Cung Muội Muội thực sự cũng có chút xấu hổ khi trở lại nhà họ Dạ, dù gì thì cô cũng chưa chuẩn bị tốt.
Từ bệnh viện ra, Dạ Lương Thành lái xe mình đưa cô đến khu trung tâm thương mại đi dạo. Về lại đất nước vừa an toàn lại vừa thoải mái này khiến lòng Cung Muội Muội vui sướng không thôi, không một chút phòng bị, cũng không có chiến loạn, tự do tự tại.
Dạ Lương Thành xuống xe, vẫn theo thói quen ôm chặt lấy cô như thể sợ đánh mất.
Xem xong quần áo, hai người tìm được một nhà hàng liền đi vào, vị trí ngồi của cả hai đều ngay cửa sổ, hưởng thụ bữa tiệc lớn đầy mỹ vị.
Cung Muội Muội bắt đầu ăn, Dạ Lương Thành híp mắt, dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô, khiến các cặp đôi bàn bên đều không tự chủ được mà liếc mắt nhìn đôi tình nhân có bề ngoài xuất sắc.
“Buổi tối đến nhà anh, em nhất định phải mua ít quà!" Cung Muội Muội đột nhiên nhớ ra điều này.
"Không cần mua đâu, em chính là món quà tốt nhất đối với họ rồi."
"Em á?" Cung Muội Muội chỉ tay vào mình, từ khi nào mà cô đã thành quà rồi?
Dạ Lương Thành nắm lấy tay cô, nhìn cô cười, Cung Muội Muội phản ứng lại, trái tim lập tức cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn nhướn mày, "Em vẫn phải mua."
Buổi chiều hai người liền đi chọn quà để tối quay về nhà họ Dạ. Dạ Lương Thành trả tiền, mặc dù Cung Muội Muội không muốn làm hắn tốn kém, nhưng người đàn ông này dù sao vẫn thích trả tiền trước mặt cô.
Dạ Lương Thành ngồi trên xe, lại nghĩ đến một việc, dùng vẻ mặt không thể chân thật hơn nhìn cô, "Muội Muội, em phải chuẩn bị trước, nói không chừng tối nay bố mẹ anh sẽ nhắc tới chuyện kết hôn của chúng mình đấy."
Cung Muội Muội lâp tức bị dọa sợ,"Hả!"
Dạ Lương thành cười xoa đầu cô," Nếu em không muốn kết hôn sớm như vậy thì anh có thể nói với bọn họ."
Cung Muội Muội xấu hổ cắn cắn môi, "Em thật sự chưa có dự định kết hôn sớm như vậy! Hoãn lại chút được không?"
Dạ Lương Thành khẽ thở dài, xét về tuổi tác, đúng là hắn lớn hơn cô tới bảy tuổi, hắn nuông chiều cười với cô, "Được! Vậy hoãn hai năm rồi bàn tiếp."
Cung Muội Muội có chút luống cuống,"Không cần tới hai năm đâu, ý em là, cho em thêm thời gian, nhưng cũng không cần quá dài."
" Được! Thời gian hôn lễ do em quyết, em muốn cưới lúc nào thì tổ chức lúc đó." Dạ Lương Thành hết thảy đều để cô làm chủ.
Nụ cười của Cung Muội Muội ngọt từ ánh mắt tới tận đáy lòng, người đàn ông này thực sự muốn nuông chiều cô hết mực mà!
Chạng vạng.
Nhà họ Dạ.
Tối nay cũng là một ngày cực kỳ được quan trọng, bởi đây là lần đầu tiên con trai dẫn bạn gái về nhà. Lần trước khi Dạ Lương Thành dẫn Cung Muội Muội về, bọn họ đều ở lại giường bệnh của ông, vì vậy chưa có dịp gặp mặt.
Nhưng tối nay, bọn họ lại rất mong chờ, về gia thế của Cung Muội Muội, nhà họ đều đã nắm rất rõ, căn bản không có gì quá nổi bật cần chú ý. Vả lại, bọn họ rất văn minh, con trai đã thích thì bọn họ cũng chẳng có ý kiến gì.
Xe của Dạ Lương Thành tiến vào sân, ba mẹ Dạ nghênh đón. Cung Muội Muội lấy quà từ thùng xe ra, Dạ phu nhân lập tức tiến lên oán trách, "Đến thì cứ đến thôi, còn mang quà cáp làm gì cơ chứ!"
"Đây là tấm lòng của Muội Muội đối với mọi người, mẹ nhận lấy đi!" Dạ Lương Thành nói với mẹ.
"Nào, mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm, Lương Thành, chăm sóc Muội Muội cho cẩn thận." Dạ phu nhân ôn nhu cười nói.
Một lúc sau, ông nội ở một cái nhà vườn nhỏ khác của mình giờ cũng tới. Giờ phút này, người một nhà cùng quây quần vui vẻ ăn bữa tối.
Cung Muội Muội cũng chẳng quá ngượng ngùng, hai nhà từ nhỏ đã quen nhau, cũng có không ít kỷ niệm, giờ phút này nói lại chuyện xưa, đều cảm thấy hết sức gần gũi.
Ăn cơm xong, ba mẹ Dạ đang bận thu dọn, ông Dạ cũng buồn ngủ. Lúc này, Dạ phu nhân bảo Dạ Lương Thành đưa Cung Muội Muội lên lầu nghỉ ngơi.
Nghe lời này, khiến cho Cung Muội Muội cười thẹn thùng, thật khó giải thích!
Dạ Lương Thành vẫn thong dong tự nhiên, nghe ra mẹ mình có ý muốn hai người thân mật, hắn liền ôm Cung Muội Muội lên lầu.
Đến phòng của hắn, Dạ Lương Thành vốn cũng không định khiến cô bối rối thêm nữa, thế nhưng, khi hắn vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng, bộ dạng thẹn thùng, khiến hắn thật sự nảy ra một ý.
"Tối nay có muốn ở nhà anh không?" Dạ Lương Thành thấp giọng hỏi.
Gương mặt Cung Muội Muội lập tức đỏ bừng lên,"Không cần đâu."
"Em nghĩ cái gì vậy? Ý anh không phải là chúng mình ngủ cùng nhau, mà là nhà anh vẫn còn phòng khác."
"Không, em sẽ về khách sạn." Cung Muội Muội lắc đầu, cô có rất nhiều nơi để đi, thế nhưng, căn phòng đó ở khách sạn là của cô. Vì vậy, căn phòng đó cũng là nơi cô thích nhất, nơi ở thoải mái nhất.
"Vậy anh đưa em về." Dạ Lương Thành không muốn làm cô lúng túng, cầm tay cô ra ngoài.
Trong phòng khách, Dạ Lương Thành tự đi nói với ba mẹ, sau đó dắt cô ra xe của hắn.
Đường đi theo hướng thẳng đến khách sạn.
Trên đường trở về khách sạn, Cung Muội Muội có chút yên tĩnh.
"Đang nghĩ gì vậy ?"
"Em đang nghĩ xem bao giờ anh trai em và Trình Li Nguyệt mới kết hôn." Chung quy lại thì Cung Muội Muội vẫn còn trẻ, mắc chứng sợ kết hôn.
Dạ Lương Thành cười đưa tay xoa đầu cô,"Yên tâm, nếu em chưa muốn kết hôn thì chúng ta cũng đừng vội."