Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375
"Em cho rằng tại sao Thẩm Quân Dao lại làm vậy?" Cung Dạ Tiêu cũng không hiểu.
Trình Ly Nguyệt thở dài: "Còn tại làm sao nữa, cô ta luôn cho rằng Lục Tuấn Hiên còn chưa dứt tình cũ với em, muốn cắt đứt hoàn toàn tình cảm của anh ta dành cho em, khiến anh ta hận em cả đời."
Cung Dạ Tiêu nghe xong nghiến răng nói: "Anh ta đâu xứng."
Trình Ly Nguyệt ôm đầu, tâm tư có phần hỗn loạn, dù thế nào đi nữa thì Thẩm Quân Dao cũng đã sảy thai, mặc dù không liên quan gì tới cô nhưng cô cũng không thể vui mừng hả hê được.
Lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, sau đó liền nghe thấy tiếng quát tháo: "Trình Ly Nguyệt đâu rồi? Gọi cô ta ra đây gặp tôi."
Giọng nói này...
Trình Ly Nguyệt lập tức nhíu mày, là Lục Tuấn Hiên.
Anh ta đã tìm tới nơi thật rồi.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lập tức sắc lạnh, nói với Trình Ly Nguyệt sau lưng: "Yên tâm, có anh ở đây, anh ta sẽ không làm gì được đâu."
Đúng trong lúc này, Lục Tuấn Hiên xuất hiện ở bên ngoài, anh ta đạp tung cửa, khi thấy trong phòng ngoài Trình Ly Nguyệt ra còn có cả Cung Dạ Tiêu, anh ta sững người trong giây lát.
Cung Dạ Tiêu là nhân vật khiến anh ta sợ hãi và kiêng kị.
Nhưng do quá phẫn nộ anh ta vẫn nhìn về phía Trình Ly Nguyệt: "Trình Ly Nguyệt, cô hận tôi đã cướp đoạt cổ phần của ba cô, nhưng tại sao cô lại độc ác hãm hại con tôi? Tại sao cô lại tàn nhẫn tới vậy?"
Trình Ly Nguyệt bình tĩnh nghe anh ta mắng, cô lạnh nhạt nhìn anh ta: "Lục Tuấn Hiên, tôi không hại con anh, tôi cũng không đẩy mạnh Thẩm Quân Dao."
"Cô còn dám xảo biện sao? Quân Dao còn đang nằm trong bệnh viện, cô ấy mới làm xong phẫu thuật, cô có biết mất đi đứa con cô ấy sẽ đau khổ thế nào không? Cô cũng là mẹ, sao cô có thể ra tay tàn độc tới vậy?" Gương mặt Lục Tuấn Hiên trở lên dữ tợn vì giận dữ và đau đớn.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi tin Ly Nguyệt không hại con anh, việc này tốt nhất anh hãy đi hỏi vợ anh."
"Cung Dạ Tiêu, đây là ân oán giữa tôi và Trình Ly Nguyệt, anh đừng xen vào." Lục Tuấn Hiên quay đầu cảnh cáo một tiếng.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Ai nói tôi không thể xen vào? Trình Ly Nguyệt là bạn gái tôi, việc của cô ấy tôi chắc chắn sẽ can dự."
Giọng nói vô cùng kiên định.
Trình Ly Nguyệt đứng sau lưng anh cũng hơi sững sờ, nhìn bóng dáng cao lớn của anh giống như thiên thần đang bảo vệ cô khỏi mọi tổn thương, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Cung Dạ Tiêu, đừng tưởng rằng tôi sợ anh! Trình Ly Nguyệt đã giết con của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cô ta đâu." Lục Tuấn Hiên đã bị nỗi đau mất con làm cho mất lí trí.
"Nếu anh dám động tới cô ấy cũng có nghĩa sẽ đối địch với Cung Dạ Tiêu tôi, anh cứ thử xem." Cung Dạ Tiêu khinh miệt khiêu khích.
Lục Tuấn Hiên nghiến răng, phẫn nộ nắm chặt tay: "Cung Dạ Tiêu, đừng ức hiếp người quá đáng, tôi không sợ anh đâu!"
Trình Ly Nguyệt lớn tiếng gọi anh ta: "Lục Tuấn Hiên, tôi có thể nói rõ ràng với anh rằng, tôi không đẩy Thẩm Quân Dao, là cô ta tự động ngã xuống, mặc dù tôi không biết tại sao cô ta lại làm như vậy, nhưng tôi không đẩy cô ta... tôi không đẩy!" Trình Ly Nguyệt nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Lục Tuấn Hiên nhìn cô, lúc này anh ta căn bản không tin cô.
"Tôi không cần biết cô có đẩy hay không, nhưng cô tuyệt đối có động cơ." Lục Tuấn Hiên không hề tin cô.
"Nếu anh đã nghĩ vậy thì tôi cũng không còn gì để nói." Trình Ly Nguyệt quay đi.
"Chúng ta hãy chờ xem." Lục Tuấn Hiên biết hôm nay có Cung Dạ Tiêu ở đây, anh không thể làm gì Trình Ly Nguyệt được, nhưng mối hận này sao anh có thể nuốt trôi.
Trong bệnh viện, Thẩm Quân Dao đương nhiên cũng gọi hết người nhà họ Lục tới, Trần Hà và Lục Nhã Tình tới nơi, Trần Hà khóc tới suýt ngất, đứa cháu nội mà bà ta mong ngóng bao lâu đã không còn, bà đau đớn tới mức không thở nổi.
Đó là cốt nhục của nhà họ Lục, có lẽ đó còn là một đứa con trai, Trần Hà căm hận nghiến răng: "Trình Ly Nguyệt, con tiện nhân... Sao cô ta lại tàn độc tới vậy! Cô ta là kẻ giết người!"
Khóe miệng Thẩm Quân Dao thoáng nụ cười đắc ý, màn kịch này cô ta diễn thật đạt, không hề có chút sơ hở nào.
Bây giờ người nhà họ Lục đã hận Trình Ly Nguyệt thấu xương, đặc biệt là khi nhìn thấy mối hận của Lục Tuấn Hiên, cô nghĩ cả đời này sẽ không cần lo lắng Trình Ly Nguyệt quyến rũ chồng mình nữa rồi.
Lục Nhã Tình cũng giận dữ chửi mắng: "Trình Ly Nguyệt đúng là một mụ đàn bà lòng dạ rắn độc, tới một đứa trẻ chưa chào đời cũng có thể xuống tay, cô ta nhất định không được chết dễ dàng."
Trần Hà khóc tới mức hai mắt sưng húp, bà thương cháu nội mình, khóc được chừng hơn mười phút, bệnh huyết áp cao tái phát, lập tức được đưa tới phòng bệnh khác để thở máy, Lục Nhã Tình cũng đi trông bà, trong phòng bệnh chỉ có một mình Thẩm Quân Dao.
Cô ta cười nhạt, bây giờ ngoại trừ chưa được ngủ ra, cô không hề có vấn đề gì cả! Lúc này cô đã dán băng vệ sinh cẩn thận rồi, có thể yên tâm nằm ngủ.
Cũng trong lúc này, Lục Tuấn Hiên về lại bệnh viện, vừa tới nơi đã nghe nói mẹ mình tức giận đổ bệnh phải nằm viện, anh ta giận dữ đấm mạnh tay vào tường, lòng căm hận bao trùm khắp người anh ta. Lúc này anh chỉ muốn bất chấp mọi giá liều mạng một sống một còn với Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu đứng trước bàn làm việc của Trình Ly Nguyệt, nhìn gương mặt sa sầm của cô, anh trầm giọng nói: Chiều nay đừng đi làm nữa, nghỉ phép đi! Anh đưa em về nhà!"
"Em không muốn đi đâu cả, anh về công ty đi!" Trình Ly Nguyệt đầu óc rối bời, nhưng cô không thể nào nhận tội danh này được.
"Em cho rằng anh có thể yên tâm để một mình em ở đây sao?" Cung Dạ Tiêu nhíu mày, nếu như không có anh ở đây, Lục Tuấn Hiên e rằng đã tức giận đánh cô rồi.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, gượng cười nói: "Vậy em phải làm sao? Bỏ chạy? Lẩn trốn? Hay là thừa nhận em là người đã giết con của Lục Tuấn Hiên?"
"Em không cần phải thừa nhận gì cả, cũng không phải bỏ chạy, lẩn trốn, em cứ sống thoải mái là được." Cung Dạ Tiêu nói.
Chính vì không làm gì cả nên Trình Ly Nguyệt mới không muốn rời khỏi công ty, nếu như cô bỏ về, nhân viên cả công ty sẽ cho rằng cô chột dạ, cô trốn tránh, cô tiếp tục ở lại công ty là muốn minh chứng rằng cô không hề có lỗi.
Bỗng điện thoại của Cung Dạ Tiêu đổ chuông, anh bước ra ngoài nghe điện thoại. Lúc này Linda cũng gõ cửa bước vào, nhìn thấy Trình Ly Nguyệt cô lo lắng hỏi: "Vừa rồi em không sao chứ?"
"Em không sao." Trình Ly Nguyệt mím môi lắc đầu.
"Cũng may chị báo cho Cung Dạ Tiêu, nếu không anh ta ra tay đánh người thì phải làm sao?" Linda cảm thấy mình làm rất đúng.
"Cám ơn chị Linda." Trình Ly Nguyệt chớp mắt mỉm cười.
Lúc này, Đường Duy Duy bưng một chén trà bước vào: "Chị Ly Nguyệt, uống chén trà cho bớt giận đi chị, em tin chị."
Nói xong, cô bưng trà cho Linda, Linda xua tay bảo cô cứ đặt xuống. Đường Duy Duy bước tới trước sofa, chuẩn bị đặt chén trà xuống bàn thì bỗng nhiên cô tinh mắt nhìn thấy trên ghế sofa màu trắng có dính một vết máu rất nổi bật.