-
Chương 434
Lúc chạng vạng, đoàn xe của Cung Dạ Tiêu tới đón mẹ, an ủi Cung Muội Muội một lát, bọn họ liền rời đi.
Toàn bộ biệt thự được che phủ bằng ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn dầu, đường mòn của hoa viên tĩnh mịch mà hoa lệ, Cung Muội Muội bưng tới một chậu nước ấm, bắt đầu chậm rãi giúp Dạ Lương Thành lau chùi thân thể, việc cô thích nhất đó là xoa mặt cho hắn, khăn mặt trắng tinh, nhẹ nhàng xoa lên ngũ quan anh tuấn khôi ngô của hắn, thoa trên hàng mi vừa rậm vừa cong dài trên mặt hắn, sau đó, chiếc mũi khiêu ngạo, môi mỏng gợi cảm mê người.
Một bên xoa, Cung Muội Muội lại không nhịn được cúi người xuống, trên mặt của hắn ta, đôi mắt, cánh mũi, hạ xuống từng cái từng cái hôn nồng nhiệt, trước đây cô nhất định sẽ ngại ngùng, nhưng hiện tại, cô chẳng sợ gì nữa.
Dù cho phải lau tới nơi bí mật nhất của hắn, trừ việc có chút xấu hổ, cô cũng không quá để tâm nữa.
Cô nghĩ vậy, mà điều khiến cho cô cảm thấy kỳ diệu là, hắn có phản ứng.
Mỗi lần như vậy Cung Muội Muội đều đỏ mặt giải quyết giúp hắn, đây cũng là nơi duy nhất trên cơ thể của hắn có phản ứng, tuy việc này làm cho cô xấu hổ không nói lên lời, nhưng, cô vẫn nói với bác sĩ.
Bác sĩ cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Một phen kiện cáo của công ty Thế Tước kia, hiện giờ đã đến giai đoạn kết thúc, Giản Vân phạm tội thương mại, nhận hình phạt sáu tháng, mà công ty của Khải Lâm cũng đã đứng ra giải thích, hơn nữa trả lại tác phẩm cho công ty Thế Tước, vĩnh viễn không được sử dụng.
Kết quả như vậy, coi như khiến cho Linda hài lòng, mà Trình Ly Nguyệt bàn giao công việc cho nhà họ Tịch , cũng không cần lo lắng nhiều nữa.
Sân bay quốc tế, một phi cơ tư nhân chậm rãi dừng lại ở chỗ đất bằng phẳng nơi đỗ máy bay tư nhân, khoang máy hạ xuống, từ bên trong bước ra một thân hình thon dài trầm ổn, tay Tịch Phong Hàn mặc tây trang màu đen, dưới sự nghênh đón của hai bên tiếp viên hàng không, hắn từng bước từng bước đi xuống bậc thang.
Mà phía sau hắn, sáu tên thân tín chậm rãi đi theo.
Sân bay về đêm, dưới sự vậy quanh của người thân tín, vệ sĩ, Tịch Phong Hàn lộ ra khí thế phi phàm, ưu nhã tôn quý tuyệt đối, thân là dòng máu cùng với thân phận hoàng thất, tổng thống hiện giờ, hắn gọi là cậu, mà mẹ của hắn, là công chúa của một đất nước, vì vậy, thân phận của hắn đương nhiên cao quý phi thường.
"Cậu Tịch, xe của cậu đã sắp xếp xong rồi, mời cậu trước tiên đi gặp ngài tổng thống."
"Được rồi!" Tịch Phong Hàn suy nghĩ một chút, rồi cất bước đi tới chỗ ngồi trong xe.
Hắn vừa làm một bài phỏng vấn về nước mang tính chất quốc gia, đảm nhiệm chức trách của một thành viên hoàng thất, sự nghiệp ngoại giao của hắn cùng với mánh khóe vẫn luôn song hành cùng nhau, quan hệ mật thiết tới sự quý mến của ngài tổng thống đương nhiệm đối với hắn,cũng khiến cho quốc gia xây dựng được hình tượng mười phần tốt đẹp trong mắt người ngoài, bên ngoài có lời đồn rằng, ngài tổng thống dường như có ý định cho hắn kế nhiệm sự nghiệp.
Xe của Tịch Phong Hàn chạy trên ngã tư đường, hắn nhìn dòng xe cộ đi lại, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng của Trình Ly Nguyệt, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cong lên, có một sự thật vẫn luôn chờ đợi hắn chứng minh.
Chỉ là trước đây khi nhận được thông tin, hắn chỉ có thể xuất ngoại một chuyến, như vậy thời gian tiếp đến, hắn sẽ dần dần làm sáng tỏ quan hệ của Trình Ly Nguyệt với hắn.
Trước mắt, chứng cớ hắn nắm giữ duy nhất chính là, cô có nét tương đồng với mẹ hắn khi còn trẻ, có tới bảy mươi phần trăm về mức độ tương đồng, thêm nữa xét về tuổi tác cô vừa vặn phù hợp với khoảng thời gian mẹ hắn mất trí nhớ trốn đi.
Thực ra, trong lòng Tịch Phong Hàn, thật sự hi vọng, cô gái này chính là đứa trẻ mà trong thâm tâm mẹ hắn luôn cảm thấy áy náy, trước đây thời điểm trí nhớ của mẹ hắn vẫn tốt, bà thường lén lút khóc thầm, chỉ là, hiện tại, trí nhớ của bà càng ngày càng sa sút, tâm nguyện của bà, hắn vẫn luôn không dám quên đi.
Hắn hi vọng, khi mẹ vẫn còn ở trên cõi đời này, tìm thấy cô, mặc dù cô không phải con ruột của họ, hắn vẫn sẽ nhận cô em gái này.
Mười giờ tối.
Trình Ly Nguyệt sau khi dỗ dành đứa bé đi ngủ, cô lại khẽ trở lại phòng, chỉ thấy Cung Dạ Tiêu thân thể hoàn mỹ cường tráng để trần ngồi trên giường, trong tay cầm văn kiện, mà mặt bàn bên cạnh, còn chất vài đống.
Trình Ly Nguyệt không khỏi đau lòng vén chăn lên giường, hướng đến hắn nói,"Hay là, ngày mai lại xem!"
"Không sao, em ngủ trước đi." Cung Dạ Tiêu mấy ngày nay chồng chất những việc cần làm, hắn nhất định phải mau chóng giải quyết.
"A! Lục Tuấn Hiên, việc chia cổ phần, anh nói chuyện với anh ta chưa?"
"Vẫn chưa! Hắn dạo gần đây bị tài vụ trong công ty làm cho mệt đến nỗi không thể kết thúc, qua vài ngày anh sẽ nói chuyện với hắn, yên tâm, việc này anh sẽ giải quyết êm đẹp." Cung Dạ Tiêu an ủi một tiếng.
Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đặt lên trên đùi hắn,"Em đương nhiên tin tưởng anh, em chỉ lo lắng Lục Tuấn Hiên biết việc em đưa quyền quyết định cổ phần cho anh, hắn sẽ không chịu giao cho em."
"Hắn đưa cho e cổ phần, trên thực tế là giúp bản thân hắn giảm bớt áp lực, muốn dùng phần cổ phần này đả động em, sau đó, cũng ám chỉ hắn sẽ không đối đầu với anh nữa."
Trình Ly Nguyệt mím môi cười,"Hắn sợ anh à!"
"Anh sẽ làm cho hắn sợ." Cung Dạ Tiêu bĩu môi hừ lạnh!
Trình Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy người đàn ông này chính là ngang ngược như vậy, từ khi mới quen hắn, hắn trong sinh mệnh của cô, hắn vẫn luôn bá đạo hống hách, Trình Ly Nguyệt không biết tại sao, giờ phút này, cô chỉ cảm thấy thân thể có một chút tê dại.
Cô đột nhiên khe khẽ vùi đầu xuống, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, nhìn thấy động tác này của cô, lập tức nói liền một hơi,"Cô bé, em đang làm gì vậy?"
"A! Không có làm gì, anh bận việc của anh đi." Trình Ly Nguyệt có chút rầu rĩ nói.
Cô dám thế kia rồi, hắn còn có thể tiếp tục sao? Cung Dạ Tiêu lập tức giả bộ tiếp tục xem văn kiện, thuận theo cô, xem xem cô có thể làm gì đối với hắn.
Mãi đến khi…
Trong nháy mắt thần sắc Cung Dạ Tiêu căng thẳng lên, nha đầu này học được lúc nào vậy? Có thể dễ dàng khiến cho hắn âm thầm thích thú như vậy,
Trình Ly Nguyệt có chút đắc ý, tiếp tục.
Cung Dạ Tiêu làm sao có thể tiếp tục xem văn kiện nữa? Hắn ngay tức khắc vứt đống văn kiện trong tay lên bàn, đem cô gái nhỏ đang bận rộn kéo lại gần, nhìn cô khuôn miệng nhỏ nhắn đầy ướt át, hắn lập tức không mảy may ghét bỏ cúi xuống, hôn nồng nhiệt.
Giờ phút này, hắn không khống chế được sự xúc động của bản thân, nha đầu này, gần đây càng ngày càng khiến cho hắn không thể tự kiềm chế .
Từ sau khi Trình Ly Nguyệt đồng ý không dùng biện pháp, mỗi lần hắn đều nhất định phải dùng đến hai tiếng đồng hồ mới cảm thấy thoải mái, Trình Ly Nguyệt có chút hối hận khi trêu chọc hắn rồi, ban đầu còn cho rằng mười một giờ có thể ngủ, sự thật là bị hắn lăn qua lăn lại đến tận hai giờ rưỡi sáng, cô hiện giờ không còn chút sức lực nào.
Rúc vào lòng hắn ngủ, mà Cung Dạ Tiêu trái lại tinh thần mười phần dồi dào, hắn ấn mở đèn tường ở đầu giường, tiếp tục xem văn kiện.
Hắn nhìn văn kiện một lúc, liền không nén nổi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ngọt ngào ngủ trong lòng mình, dưới ánh đèn, nước da của cô trắng trẻo ửng hồng, khuôn miệng nhỏ nhắn, bóng mờ của hàng mi dài hạ xuống, đẹp như một bức tranh.
Cung Dạ Tiêu xem xong phần văn kiện cuối cùng, hắn nằm xuống, gắt gao ôm lấy cô vào trong lòng,trên trán cô nhẹ nhàng thơm lên một nụ hôn chúc ngủ ngon, hắn mới yên tâm nhắm mắt lại, cùng cô ngủ.
Giờ đây, chỉ có ôm cô, giấc ngủ của hắn mới có thể đạt được trạng thái tốt nhất, dường như biến thành một loại thói quen, hắn nghĩ, đời này, hắn không thể lạc mất cô, hắn nhất định chăm sóc che chở cho cô cả đời.