-
Chương 653
Bóng lưng của Mễ Liễu nhanh chóng rời khỏi căn phòng, Trì Dương đã ăn xong bữa tối từ sớm nhìn thấy bóng dáng của cô, anh kinh ngạc đẩy cửa xuống xe, nhưng mà, thân hình của Mễ Liễu lướt qua anh, chạy gấp gáp về phía cánh cổng lớn.
Sau khi Trì Dương kinh ngạc, liền nhớ đến trong căn phòng còn có Tịch Phong Hàn, trong lòng anh bỗng thắt lại, anh dường như xông vào phía bên trong, khi anh gấp rút mở cửa căn phòng, vừa vặn nhìn thấy thân hình của Tịch Phong Hàn đang chống vào chiếc ghế, cả khuôn mặt tuấn tú ấy bao trùm làn hơi thở đau khổ nặng nề.
“Tịch thiếu gia.” Trì Dương lập tức bước đến đỡ lấy anh.
“Tôi không sao.” Tịch Phong Hàn trầm giọng hỏi, “Cô ấy đâu?”
“Hỏa Hỏa tiểu thư chạy ra rồi, cần tôi đuổi theo không?” Trì Dương vội vàng hỏi.
“Không cần đâu! Cho cô ấy tĩnh tâm suy nghĩ đi!”
Nhìn chiếc bàn bên cạnh, thức ăn vẫn chưa ăn xong, Trì Dương kinh ngạc hỏi, “Hai người đã cãi nhau sao?”
Tịch Phong Hàn giữ trán ngồi lên ghế sofa, đầu như muốn nổ tung, “Trì Dương, tôi muốn hủy buổi lễ đính hôn với Vân Nhược.”
Trì Dương lập tức mở to con mắt, anh ta có một dự cảm, sau khi Hỏa Hỏa xuất hiện, nguyên con người của Tịch Phong Hàn đều đã thay đổi, anh không còn tỉnh táo lý trí, anh bị tình cảm chi phối, cho dù công việc chính trị của anh vẫn xuất sắc như cũ, nhưng chuyện tình cảm lại rối ren lung tung.
Anh nghĩ rằng mình sẽ vì sự kì vọng của Tịch phu nhân, cứ như thế mà cưới Dương Vân Nhược, hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, nhưng không ngờ, anh vẫn nảy ra ý định hủy hôn.
“Tịch thiếu gia, ngài cần suy nghĩ cho kĩ, ngài có biết hậu quả của cách làm này sẽ như thế nào không? Ngài sẽ phải đối mặt với sự trách móc và nghi ngờ của người dân cả nước, phát sinh ra những hậu quả không ngờ.”
“Tôi nguyện gánh chịu tất cả, tôi không thể đã có lỗi với Hỏa Hỏa, lại tiếp tục có lỗi với Vân Nhược, tôi đã từng rất cố gắng thử yêu cô ấy, nhưng, từ khi Hỏa Hỏa xuất hiện trở lại, tôi đã không thể yên lặng được nữa.” Tịch Phong Hàn đau đầu, Trì Dương bên cạnh liền đỡ lấy anh, “Tịch thiếu gia, có cần tôi lấy thuốc cho ngài không?”
Tịch Hàn Phong vào một năm về trước, sau khi Hỏa Hỏa xảy ra chuyện, anh đã có triệu chứng đau đầu, cũng đã uống nửa năm thuốc liều lượng nhẹ, giờ đây, Trì Dương nhìn anh cau mày, và sự đau khổ trong đôi mắt của anh, thì biết chứng nhức đầu lại trỗi dậy nữa rồi.
“Tịch thiếu gia, vậy ngài làm sao ăn nói với người dân cả nước đây? Ngài có biết hôm ngài tuyên bố ngày kết hôn, người dân cả nước đã vui mừng biết bao? Ai nấy đều mong chờ đến ngày vui của ngài, nếu ngài đột nhiên hủy bỏ, họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Trì Dương nêu ra vấn đề sắc bén trước mặt Tịch Phong Hàn, lựa chọn người dân của anh, hay lựa chọn tình yêu của anh.
“Tịch thiếu gia, tất cả mọi thứ của Dương Vân Nhược tiểu thư đều đủ tư cách trở thành đệ nhất phu nhân, cho dù ngài có hủy bỏ hôn lễ, ngài cũng không thể cưới Hỏa Hỏa tiểu thư, lỡ như thân phận của cô ấy bị bại lộ, ngài có biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?” Trì Dương can đảm khuyên nhủ anh ta.
Nắm đấm của Tịch Phong Hàn đã nắm chặt đến đỉnh điểm, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Nếu trong lòng ngài lúc này thực sự rối loạn, ngài có thể dời ngày cử hành hôn lễ, để ngài yên tĩnh trở lại, nhưng việc hủy bỏ hôn lễ, thực sự không thể tự mình quyết định.” Trì Dương khuyên nhủ.
Tất cả những lời Trì Dương nói, Tịch Phong Hàn đều đã suy nghĩ tới, bây giờ, anh đích thực không còn trong trạng thái mất hết lý trí như lúc nãy, nhiều vấn đề sắc bén hiện thực đều bày ra trước mặt anh, sự kì vọng của mẹ, lời hứa với Dương Vân Nhược, và câu trả lời cho nhân dân cả nước, thân thế của Hỏa Hỏa.
Tất cả những thứ này, như cùng một dòng nước chảy, cản trở trước mặt anh, khiến anh dù có thích cô ấy đến thế nào đi chăng nữa, anh và cô, cũng đều trở nên vô dụng.
“Về thôi!” Tịch Phong Hàn đứng dậy, sải bước lớn đến cánh cửa phòng, sau lưng Trì Dương thở nhẹ, anh biết tình cảm của Tịch Phong Hàn dành cho Hỏa Hỏa quá sâu đậm, để cho đến khi cô ấy xuất hiện, khiến cho anh toàn bộ rối tung, trên đời này, người phụ nữ duy nhất có thể ảnh hưởng đến anh, ngoại trừ người thân, thì chỉ có cô gái tên Hỏa Hỏa mà thôi.
Tình cảm của anh đối với cô, không chỉ là tình cảm trai gái, còn có sự nợ nần của mạng sống.
Trì Dương đau lòng cho anh, nhưng càng đồng cảm với anh, ông trời đã ban tặng cho anh trí thông minh, nhưng chỉ có trên phương diện tình cảm, xảy ra rất nhiều trắc trở.
Sau khi lên xe, Trì Dương cho vệ sĩ lái xe đến, anh ngồi vào ghế sau, từ hộp chứa thuốc để ở cốp xe lấy ra hai loại thuốc mà Tịch Phong Hàn thường uống.
“Tịch thiếu gia, uống thuốc đi!” Trì Dương một tay cầm nước, một tay cầm thuốc.
Tịch Phong Hàn nhận ba viên thuốc từ tay anh ta, nốc hết một lượt, Trì Dương đưa ly nước tới.
Một chiếc xe hơi đang lao vút trong màn đêm, ghế sau của chiếc xe, một cô gái đang tựa vào ô cửa sổ, gió đêm thổi bay mái tóc đen dài trước ngực, như múa lượn trên khuôn mặt của cô, cô không có cử động, cũng không có xua ra, cô giống như một con búp bê không có sinh khí.
Bỗng nhiên, cô giơ ra cánh tay phải, chầm chậm sờ lên đôi môi đỏ mềm mại, trong đầu nghĩ, toàn là khung cảnh trong nhà hàng, nụ hôn mãnh liệt với người đàn ông đó.
Hơi thở lạnh nhạt của anh, bàn tay ấm áp của anh, thân thể của anh, thậm chí cô cảm nhận được phản ứng cơ thể mạnh mẽ của anh.
Cô giống như một con điên mất hết tất cả lý trí, thốt ra nhiều lời nói như thế, cuối cùng còn đi cưỡng hôn anh, đó là cảm giác mà cô chưa bao giờ dám thừa nhận, đã hiện rõ từng chút một vào đêm nay.
Cô thích anh.
Hình như cái sự yêu thích này đã ăn sâu vào trong xương máu và linh hồn cô, dù cô có mất trí đi chăng nữa, cô vẫn yêu anh.
Cô có một dự cảm mạnh mẽ, bản thân trước khi mất trí, nhất định là yêu người đàn ông này điên dại, nếu không, lúc ở trong nhà hàng, khi biết được mình được phân đi nơi khác làm vệ sĩ, dáng vẻ của cô lại sợ sệt đến thế?
Cô không hiểu được, nếu trước kia đã từng yêu anh, thì nụ hôn của đêm nay, cô cảm nhận được tình yêu biểu lộ một cách điên cuồng, nếu như anh cũng yêu cô, tại sao anh lại không cưới cô?
Là do thân phận của cô quá bình thường, không đủ tư cách sánh vai với anh sao? Hoặc là có những nguyên nhân khác không thể nói ra.
Mễ Liễu lấy chứng minh nhân dân của mình từ trong túi, đưa cho tài xế phía trước, “Chú ơi, xin chở cháu tới địa chỉ trên chứng minh thư.”
Tài xế dừng xe, cầm lấy chứng minh thư nhìn lướt địa chỉ, tò mò hỏi, “Đây là địa chỉ nhà cũ của cháu sao?”
“Đúng vậy!” Mễ Liễu đáp, cô thực sự nên đi xem thử căn nhà cũ của cô có dáng vẻ như thế nào, cô có quá nhiều nghi vấn và sự khó hiểu.
Tài xế lập tức đạp ga, quay đầu xe tại chỗ, chạy thẳng theo hướng đi của địa chỉ.
Khi tài xế lái xe tới điểm đến, Mễ Liễu nhìn con đường dưới ánh đèn tối tăm, cô cau nhẹ mày, “Chính xác là nơi đây chứ ạ?”
“Bảo đảm không có sai đâu, tiểu thư, đây là nhà cũ của cô, cô quên rồi sao!”
“Dạ! Cám ơn.” Sau khi Mễ Liễu thanh toán tiền, cô bước xuống xe, tài xế lập tức rời khỏi.
Thân hình của Mễ Liễu được in bóng trải dài trên mặt đất, cô từng bước tìm kiếm đi về phía trước dò tìm số nhà, do lúc này khoảng mười giờ tối, những tiệm bán hàng nhỏ lẻ bên đường vẫn còn kinh doanh, nhưng đều đang dọn dẹp.