-
Chương 869
19869
"Tiểu Kha, quay lại, dừng lại cho tao!" Cung Vũ Trạch ở phía sau ra lệnh cho nó, lúc này anh cũng không còn quan tâm tới nho nhã nữa, cứ thế chạy sau lưng Tiểu Kha.
"Ẳng... ẳng..." Tiểu Kha cũng không tấn công ai, nó chỉ chạy nhanh về phía trước, như thế ở phía trước có ai đó thu hút sự chú ý của nó.
Hạ An Ninh khi đang chụp hình, cô nghe thấy sau lưng có tiếng chó sủa, hơn nữa lại thuộc loại sủa to sủa khỏe, cô bất giác quay đầu lại nhìn, tới thợ ảnh và trợ lý ở bên cạnh cũng ngạc nhiên quay ra nhìn con chó to lớn kia.
Sau đó họ nhìn thấy hướng con chó đó đang lao tới chính là hướng của bọn họ, với khí thế hiện tại của nó, cứ như thể lao tới để cắn người, thợ chụp ảnh và trợ lý đều hoảng sợ.
Không kịp ôm đồ trên mặt đất, vội vàng né tránh sang một bên, lúc này khi họ né ra xa mấy mét rồi mới phát hiện ra con chó đó đang lao thẳng về phía Hạ An Ninh.
"An Ninh... mau tránh ra, nguy hiểm lắm, có chó điên." Trợ lý kêu thất thanh, sắp sửa sợ tới ngất đi, chân đã mềm nhũn.
Hạ An Ninh cũng giật mình nhưng khi cô nhìn thấy con chó to lớn đang lao về phía mình, sự hoảng sợ trong mắt cô lập tức biến thành vui mừng và kinh ngạc.
Du khách ở bên cạnh cũng có người giật mình sợ hãi, nghĩ thầm chó nhà ai mà không dắt cẩn thận? Thả rông ra đường cho cắn người thế này, mau tránh xa sang một bên.
"Ẳng... ẳng..." Tiểu Kha vui mừng nhảy lên, nhào về phía Hạ An Ninh, khi tất cả mọi người tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me thì chỉ thấy con chó to lớn khí thế hùng hổ ban nãy không hề cắn Hạ An Ninh mà chỉ mừng rỡ, làm nũng với cô.
Vừa rúc vừa liếm lên người cô, còn Hạ An Ninh cũng mỉm cười ôm nó, vui mừng gọi tên nó: "Tiểu kha, sao mày lại ở đây?"
"Tiểu Kha, đúng là mày sao?"
"Ẳng... ẳng..." Tiểu Kha mừng rỡ chào hỏi.
Trợ lý, thợ chụp ảnh và du khách ở bên cạnh mới thở phào, thì ra con chó này không cắn người, là nhìn thấy người quen.
Đúng là một pha hú hồn.
Hạ An Ninh vui mừng vuốt ve đầu Tiểu Kha, sau đó cô lập tức nghĩ tới một vấn đề, Tiểu Kha ở đây vậy thì Cung Vũ Trạch phải chăng cũng đang ở gần đây?
Khi Hạ An Ninh ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người cao lớn đang chạy nhanh về phía này, đó không phải Cung Vũ Trạch thì còn là ai?
Ánh mặt trời buổi chiều ở trước mặt anh dường như cũng trở nên lu mờ.
Hạ An Ninh ôm Tiểu Kha, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bước tới, trái tim co thắt lại, tới hơi thở cũng trở nên gấp gáp, từ sau tối hôm đó, không ngờ sau một tuần, họ lại gặp mặt bất ngờ thế này.
Không có sự chuẩn bị về tâm lý.
Hạ An Ninh cảm thấy tim mình phải chịu một áp lực cực lớn, khiến cô không biết nên làm sao trước mặt anh, thậm chí cô phát hiện chó mà cô đang ôm cũng là của anh, cô vội vàng buông Tiểu Kha ra, chỉ sợ sẽ bị anh trách móc.
Cung Vũ Trạch không ngờ điều khiến Tiểu Kha giật tuột dây xích không phải có thứ gì thú vị mà là cô ở đây!
Tiểu Kha cứ thế dẫn anh tới trước mặt cô, Cung Vũ Trạch lập tức sa sầm sắc mặt.
Một là vì Tiểu Kha ban nãy không nghe lời, hai cũng là vì đột nhiên gặp phải người mà anh vẫn chưa muốn gặp.
Hạ An Ninh cúi đầu, không cầm được lòng vẫn vỗ về Tiểu Kha.
Cung Vũ Trạch bước tới trách móc Tiểu Kha: "Mày chạy gì vậy? Đã bảo là không được chạy lung tung mà?"
Tiểu Kha lập tức quỳ gối, dùng hai chân trước để nói với anh, nó tìm được nữ chủ nhân rồi.
"Ai nói với mày tao muốn gặp cô ta?" Giọng Cung Vũ Trạch lập tức lạnh lùng.
Điều này khiến trái tim Hạ An Ninh như bị đâm mạnh một nhát, cô đứng dậy nói với anh: "Anh đừng trách Tiểu Kha, anh không muốn gặp tôi, tôi đi là được."
Nói xong, Hạ An Ninh liền quay người bước về phía đám đông bên cạnh, trợ lý bịt chặt miệng, không ngờ lại được gặp lại anh chàng siêu đẹp trai này, thì ra con chó đó là của anh ta, quả nhiên tới chó của anh ta cũng rất ngầu!
Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhì theo bóng Hạ An Ninh rời đi, trái tim như bị bóp nghẹt.
Lúc này, Tiểu Kha thấy Hạ An Ninh cứ bỏ đi như vậy liền kêu lên mấy tiếng không nỡ, sau đó nó quay đầu cắn lấy quần Cung Vũ Trạch tỏ ý bảo anh mau đuổi theo Hạ An Ninh.
"Chúng ta về thôi." Cung Vũ Trạch nói xong liền giơ tay kéo dây của nó đi về phía xe.
Tiểu Kha lập tức sủa ăng ẳng hai tiếng về phía Hạ An Ninh, nói với cô họ phải đi rồi.
Bóng Hạ An Ninh chững lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang rời đi, trái tim cô vô cùng đau đớn, kèm thêm một tuần qua làm việc qua sức khiến cô bị tụt đường huyết và kiệt sức, cô chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trời đất quay cuồng.
Cô cứ thế mềm người ngã xuống đất.
"A! An Ninh... An Ninh..." Trợ lý là người đầu tiên phát hiện ra cô vội vàng kêu lên và xông tới.
Hạ An Ninh ngất xỉu ngã xuống đất, Tiểu Kha dường như cũng cảm nhận được, nó lập tức quay đầu sủa ăng ẳng về phía Hạ An Ninh, Cung Vũ Trạch thuận theo tiếng sủa của nó, quay đầu nhìn lại.
Anh thấy Hạ An Ninh ngã ra đất, một cô gái và một chàng trai trẻ tuổi vây quanh cô, lo lắng gọi tên cô.
Cô ngất xỉu rồi? Cung Vũ Trạch giật mình lo lắng, anh buông Tiểu Kha ra, chạy nhanh về hướng Hạ An Ninh ngất xỉu.
Tiểu Kha còn tới bên cạnh Hạ An Ninh nhanh hơn cả anh, nó lo lắng kêu lên vài tiếng, sắc mặt Hạ An Ninh tái mét và ra mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm nghiền, yếu ớt dưới ánh nắng mặt trời, như thể một bông hoa héo tàn.
Cung Vũ Trạch vội vàng cúi xuống, trợ lý liền tránh sang một bên, Cung Vũ Trạch lập tức đưa tay bế Hạ An Ninh đang hôn mê lên. Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh, có một chiếc taxi đang đợi khách ở gần đó.
Xe của anh lại ở quá xa, anh đành phải bế Hạ An Ninh về phía xe taxi, bên cạnh Tiểu Kha cũng chạy theo, không dời họ nửa bước.
Cung Vũ Trạch kéo cửa xe, Tiểu Kha cũng ngoan ngoãn nhảy vào trong xe, tài xế phía trước lập tức từ chối: "Xin lỗi, xe tôi không chở thú cưng."
"Bạn tôi ngất xỉu rồi, phiền đưa chúng tôi tới bệnh viện." Cung Vũ Trạch mặc dù lo lắng nhưng giọng nói vẫn vô cùng lễ độ.
"Nhưng chó của anh..."
"Ẳng ẳng..." Tiểu Kha lập tức sủa lớn về phía tài xe như thể đang nói, nữ chủ nhân của nó ngất xỉu rồi, mau đi thôi.
Cung Vũ Trạch sa sầm sắc mặt: "Mạng người quan trọng, mau đi thôi."
Tài xế thấy cô gái trong lòng anh đang ngất xỉu đành phải nghiến răng khởi động xe lao về phía bệnh viện gần đây.
Trên đường đi, Tiểu Kha không làm phiến tài xế lái xe, Cung Vũ Trạch ngồi trong xe, lúc này anh mới có thời gian quan sát cô gái trong lòng, anh từng ôm cô nhưng lần này hình như cân nặng của cô nhẹ đi không ít!
Tới hai bên má bầu bĩnh cũng dường như hóp lại, chạm vào không còn cám giác thích tay, Cung Vũ Trạch cảm thấy tim nhói đau.
Sao cô lại gầy ra thế này?
Lẽ nào là vì anh sao?