Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
CHƯƠNG 12: SOÁI CA HÀN PHIÊU
CHƯƠNG 12: SOÁI CA HÀN PHIÊU
“Sương Sương, cậu ra đây với tớ một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Bỗng nhiên Lâm Phiên Phiên kéo Lâm Sương Sương vào phòng làm việc riêng của mình, sau đó đóng cửa lại.
Không đợi Lâm Phiên Phiên nói, Lâm Sương Sương đã tự mình mở lời trước: “Phiên Phiên, cậu không cần nói gì cả, tớ biết bây giờ cậu đang khinh thường tớ, nói thực thì ngay đến cả tớ cũng đang khinh thường chính bản thân tớ đây...”
Nói xong, bỗng nhiên Lâm Sương Sương ôm mặt khóc nức nở.
Nghĩ đến việc Lâm Sương Sương cô, một người có thành tích xuất sắc mọi mặt tốt nghiệp đại học danh giá, lý lịch lẫn dung mạo tất cả mọi thứ đều xuất chúng, cô từng có hoài bão ý chí lớn như vậy, muốn giống như một người đàn ông tạo dựng sự nghiệp lớn, nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, khiến cho mọi ý chí phấn đấu của cô đều biến mất hết, khiến cho cô cũng chỉ có thể trở nên giống với các cô gái thành thị, làm thư ký kiêm tình nhân của tổng giám đốc có tiền, trong lòng cô cũng khổ sở lắm chứ!
Thấy Lâm Sương Sương không kiềm chế được cảm xúc như vậy, những lời Lâm Phiên Phiên vốn định trách mắng cô cũng chỉ đành nuốt lại vào trong bụng, nhẹ nhàng an ủi: “Cậu với tổng giám đốc... bao lâu rồi?”
“Từ ngày thứ ba khi mình vào công ty thì đã bắt đầu rồi...”
Lâm Sương Sương không muốn giấu giếm thêm gì với Lâm Phiên Phiên nữa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Dân Thường thì cô đã dần dần bị vẻ phong lưu tà mị của người đàn ông này mê hoặc, cho nên mới trong ba ngày ngắn ngủi liền sa vào thế tiến công cuồng dã của hắn.
Nghĩ đến cảnh ngày hôm đó lần đầu tiên cô với Triệu Dân Thường lén lút vụng trộm với nhau ở phòng làm việc mà khắp người Lâm Sương Sương đã không chịu nổi đỏ ửng lên.
“Cái gì?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc: “Cậu đến tập đoàn Triệu thị sau cả tớ, nhưng chắc cũng được ba bốn tháng nay rồi, thì ra cậu với tổng giám đốc vẫn luôn duy trì mối quan hệ như vậy, tại sao cậu lại không nói cho tớ biết chứ?”
“Tớ sợ cậu sẽ khinh thường tớ...”
Lâm Sương Sương cúi đầu xuống nói khẽ.
Lâm Phiên Phiên thở dài một tiếng: “Vậy Hàn Phiêu, anh ấy có biết không?”
Hàn Phiêu là bạn trai của Lâm Sương Sương, còn với Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương là bạn cùng trường, có điều lớn hơn các cô một tuổi, tính ra thì vẫn là đàn anh của các cô.
Lại càng cúi thấp: “Anh ấy không biết”.
Vừa nhắc đến Hàn Phiêu, trên mặt Lâm Sương Sương chợt lóe lên vẻ áy náy: “Bọn tớ không ở chung với nhau, anh ấy ở phòng trọ của anh ấy, tớ ở phòng trọ của tớ, bình thường anh ấy cũng ít khi đòi tớ làm chuyện ấy, cho nên anh ấy vẫn chưa phát hiện ra.”
“Cậu đối xử với anh ấy như vậy thật không công bằng, cậu định cứ tiếp tục mãi như vậy sao?”
Lâm Phiên Phiên không nhịn được nghĩ đến mình, nghĩ đến Hoắc Mạnh Lam, hắn yêu em gái cô nhưng lại vẫn muốn bám chặt lấy cô, loại người như vậy thực sự là quá ích kỷ quá ghê tởm.
Lâm Sương Sương lắc đầu không biết làm sao: “Mình từng nghĩ sẽ chia tay với Hàn Phiêu, nhưng vẫn chưa có dịp để nói ra.”
“Cái gì? Cậu lại chọn chia tay với Hàn Phiêu sao? Sương Sương cậu tỉnh táo lại đi, Triệu Dân Thường hắn là một gã lăng nhăng chơi bời phóng đãng, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong phòng làm việc với Mễ Lạc làm cái chuyện đó, vậy mà cậu vẫn muốn vì một người đàn ông như vậy mà vứt bỏ Hàn Phiêu sao?”
Lâm Phiên Phiên tiếp tục kinh ngạc.
Đối với Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên vẫn còn rất quen thuộc, năm đó anh là đàn anh nổi tiếng ở trường của các cô, dáng người đẹp đẽ, tuấn tú hơn người, tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai tài giỏi từ trong cốt tủy, hơn nữa tính tình rất khiêm tốn, rất biết chăm sóc người khác.
Một người đàn ông hoàn hảo đến vậy mà Lâm Sương Sương không cần, lại đi chọn cái tên Triệu Dân Thường chơi bời phóng đãng cực độ kia, đến Lâm Phiên Phiên cũng không chịu nổi mà phải đòi lại công bằng cho Hàn Phiêu.
Lâm Sương Sương lắc đầu nói: “Tổng giám đốc anh ấy lạm tình, mình biết kiểu người như anh ấy không thể yêu được, nhưng mình lại yêu anh ấy, mình đã không thể kìm chế được mà yêu anh ấy...”
Cô yêu vẻ tà mị của hắn, yêu vẻ cuồng dã của hắn, yêu vẻ không ràng buộc gì của hắn, cô không chỉ đã quay lưng phản bội lại Hàn Phiêu, đến cả trái tim mình mà cô cũng phản bội, cô đã không còn xứng đáng với người đàn ông tốt như Hàn Phiêu nữa rồi.
Lâm Phiên Phiên bất lực ngồi lại chỗ của mình, cô biết lúc này cho dù cô có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì cả: “Được thôi, đây là con đường do cậu lựa chọn, hy vọng cậu sẽ không phải hối hận, còn về Hàn Phiêu, trái tim của cậu đã không còn anh ấy nữa, vậy thì sớm kết thúc với người ta đi, để cho người ta được tự do.”
Những câu này Lâm Phiên Phiên rất muốn nói với Hoắc Mạnh Lam, nhưng tiếc là Hoắc Mạnh Lam vốn không thể nào buông tha cho cô...
Một ngày đi làm trôi qua thật là nhanh, chớp mắt một cái đã đến giờ tan sở.
Lâm Phiên Phiên đi cùng với Lâm Sương Sương ra khỏi tập đoàn Triệu thị, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hàn Phiêu đã đứng ở bên ngoài chờ từ lâu.
Hoàng hôn buông xuống, Hàn Phiêu bên dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đậm, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V kiểu Hàn, nhìn rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sạch sẽ, ung dung, tràn đầy sức sống, toát lên vẻ đẹp nam tính khác biệt so với người khác.
Thu hút được biết bao ánh mắt của các nữ công nhân viên chức tan sở phải quay lại ngắm nhìn.
CHƯƠNG 12: SOÁI CA HÀN PHIÊU
“Sương Sương, cậu ra đây với tớ một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Bỗng nhiên Lâm Phiên Phiên kéo Lâm Sương Sương vào phòng làm việc riêng của mình, sau đó đóng cửa lại.
Không đợi Lâm Phiên Phiên nói, Lâm Sương Sương đã tự mình mở lời trước: “Phiên Phiên, cậu không cần nói gì cả, tớ biết bây giờ cậu đang khinh thường tớ, nói thực thì ngay đến cả tớ cũng đang khinh thường chính bản thân tớ đây...”
Nói xong, bỗng nhiên Lâm Sương Sương ôm mặt khóc nức nở.
Nghĩ đến việc Lâm Sương Sương cô, một người có thành tích xuất sắc mọi mặt tốt nghiệp đại học danh giá, lý lịch lẫn dung mạo tất cả mọi thứ đều xuất chúng, cô từng có hoài bão ý chí lớn như vậy, muốn giống như một người đàn ông tạo dựng sự nghiệp lớn, nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, khiến cho mọi ý chí phấn đấu của cô đều biến mất hết, khiến cho cô cũng chỉ có thể trở nên giống với các cô gái thành thị, làm thư ký kiêm tình nhân của tổng giám đốc có tiền, trong lòng cô cũng khổ sở lắm chứ!
Thấy Lâm Sương Sương không kiềm chế được cảm xúc như vậy, những lời Lâm Phiên Phiên vốn định trách mắng cô cũng chỉ đành nuốt lại vào trong bụng, nhẹ nhàng an ủi: “Cậu với tổng giám đốc... bao lâu rồi?”
“Từ ngày thứ ba khi mình vào công ty thì đã bắt đầu rồi...”
Lâm Sương Sương không muốn giấu giếm thêm gì với Lâm Phiên Phiên nữa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Dân Thường thì cô đã dần dần bị vẻ phong lưu tà mị của người đàn ông này mê hoặc, cho nên mới trong ba ngày ngắn ngủi liền sa vào thế tiến công cuồng dã của hắn.
Nghĩ đến cảnh ngày hôm đó lần đầu tiên cô với Triệu Dân Thường lén lút vụng trộm với nhau ở phòng làm việc mà khắp người Lâm Sương Sương đã không chịu nổi đỏ ửng lên.
“Cái gì?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc: “Cậu đến tập đoàn Triệu thị sau cả tớ, nhưng chắc cũng được ba bốn tháng nay rồi, thì ra cậu với tổng giám đốc vẫn luôn duy trì mối quan hệ như vậy, tại sao cậu lại không nói cho tớ biết chứ?”
“Tớ sợ cậu sẽ khinh thường tớ...”
Lâm Sương Sương cúi đầu xuống nói khẽ.
Lâm Phiên Phiên thở dài một tiếng: “Vậy Hàn Phiêu, anh ấy có biết không?”
Hàn Phiêu là bạn trai của Lâm Sương Sương, còn với Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương là bạn cùng trường, có điều lớn hơn các cô một tuổi, tính ra thì vẫn là đàn anh của các cô.
Lại càng cúi thấp: “Anh ấy không biết”.
Vừa nhắc đến Hàn Phiêu, trên mặt Lâm Sương Sương chợt lóe lên vẻ áy náy: “Bọn tớ không ở chung với nhau, anh ấy ở phòng trọ của anh ấy, tớ ở phòng trọ của tớ, bình thường anh ấy cũng ít khi đòi tớ làm chuyện ấy, cho nên anh ấy vẫn chưa phát hiện ra.”
“Cậu đối xử với anh ấy như vậy thật không công bằng, cậu định cứ tiếp tục mãi như vậy sao?”
Lâm Phiên Phiên không nhịn được nghĩ đến mình, nghĩ đến Hoắc Mạnh Lam, hắn yêu em gái cô nhưng lại vẫn muốn bám chặt lấy cô, loại người như vậy thực sự là quá ích kỷ quá ghê tởm.
Lâm Sương Sương lắc đầu không biết làm sao: “Mình từng nghĩ sẽ chia tay với Hàn Phiêu, nhưng vẫn chưa có dịp để nói ra.”
“Cái gì? Cậu lại chọn chia tay với Hàn Phiêu sao? Sương Sương cậu tỉnh táo lại đi, Triệu Dân Thường hắn là một gã lăng nhăng chơi bời phóng đãng, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong phòng làm việc với Mễ Lạc làm cái chuyện đó, vậy mà cậu vẫn muốn vì một người đàn ông như vậy mà vứt bỏ Hàn Phiêu sao?”
Lâm Phiên Phiên tiếp tục kinh ngạc.
Đối với Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên vẫn còn rất quen thuộc, năm đó anh là đàn anh nổi tiếng ở trường của các cô, dáng người đẹp đẽ, tuấn tú hơn người, tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai tài giỏi từ trong cốt tủy, hơn nữa tính tình rất khiêm tốn, rất biết chăm sóc người khác.
Một người đàn ông hoàn hảo đến vậy mà Lâm Sương Sương không cần, lại đi chọn cái tên Triệu Dân Thường chơi bời phóng đãng cực độ kia, đến Lâm Phiên Phiên cũng không chịu nổi mà phải đòi lại công bằng cho Hàn Phiêu.
Lâm Sương Sương lắc đầu nói: “Tổng giám đốc anh ấy lạm tình, mình biết kiểu người như anh ấy không thể yêu được, nhưng mình lại yêu anh ấy, mình đã không thể kìm chế được mà yêu anh ấy...”
Cô yêu vẻ tà mị của hắn, yêu vẻ cuồng dã của hắn, yêu vẻ không ràng buộc gì của hắn, cô không chỉ đã quay lưng phản bội lại Hàn Phiêu, đến cả trái tim mình mà cô cũng phản bội, cô đã không còn xứng đáng với người đàn ông tốt như Hàn Phiêu nữa rồi.
Lâm Phiên Phiên bất lực ngồi lại chỗ của mình, cô biết lúc này cho dù cô có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì cả: “Được thôi, đây là con đường do cậu lựa chọn, hy vọng cậu sẽ không phải hối hận, còn về Hàn Phiêu, trái tim của cậu đã không còn anh ấy nữa, vậy thì sớm kết thúc với người ta đi, để cho người ta được tự do.”
Những câu này Lâm Phiên Phiên rất muốn nói với Hoắc Mạnh Lam, nhưng tiếc là Hoắc Mạnh Lam vốn không thể nào buông tha cho cô...
Một ngày đi làm trôi qua thật là nhanh, chớp mắt một cái đã đến giờ tan sở.
Lâm Phiên Phiên đi cùng với Lâm Sương Sương ra khỏi tập đoàn Triệu thị, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hàn Phiêu đã đứng ở bên ngoài chờ từ lâu.
Hoàng hôn buông xuống, Hàn Phiêu bên dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đậm, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V kiểu Hàn, nhìn rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sạch sẽ, ung dung, tràn đầy sức sống, toát lên vẻ đẹp nam tính khác biệt so với người khác.
Thu hút được biết bao ánh mắt của các nữ công nhân viên chức tan sở phải quay lại ngắm nhìn.