Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-256
CHƯƠNG 256: NGU XUẨN NHƯ VẬY
CHƯƠNG 256: NGU XUẨN NHƯ VẬY
Thời gian vẫn luôn tàn nhẫn như vậy!
Lâm Phiên Phiên cảm thấy, cô rời khỏi nơi này bốn năm, thì ông Lâm chính là người mà cô có lỗi nhất.
Bốn năm không gặp, bốn năm không liên lạc, chắc là cha cũng rất nhớ cô!
Lâm Phiên Phiên đứng rất lâu ở cạnh giường của ông Lâm, cô đứng im, không nói một lời, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi, đây là lần đầu tiên cô khóc trong suốt bốn năm qua.
Giống như là cô muốn giải tỏa toàn bộ sự ấm ức mà bản thân phải chịu đựng trong suốt bốn năm qua vậy.
Thì ra, trong suốt bốn năm qua cô chưa từng khóc, không phải là vì trái tim cô đã chai sạn mà là vì không gặp được người đáng để cho cô phải khóc.
Cuối cùng thì Lâm Phiên Phiên cũng không đánh thức ông Lâm dậy, chẳng qua là lúc cô rời khỏi thì cũng mang theo bàn chải đánh răng của ông Lâm và Lý Mịch Hương.
Tuy chuyện này đã được làm rõ nhưng Lâm Phiên Phiên cảm thấy cô còn cần kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn.
Đúng vậy, Lâm Phiên Phiên muốn đi xét nghiệm ADN...
Đợi đến lúc Lâm Phiên Phiên về đến thành phố B thì trời cũng đã tối.
Cô vừa về đến nơi liền trông thấy Lâm Tinh Tinh đang đứng đợi cô ở trước cửa khách sạn.
“Cô đến sớm hơn nhiều so với dự đoán của tôi.”
Lâm Phiên Phiên nói với Lâm Tinh Tinh: “Thế nào, cô đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?”
Lâm Tinh Tinh dùng ánh mắt oán độc để nhìn Lâm Phiên Phiên, cô ta không cam lòng nói: “Nếu tôi đưa 5% cổ phần công ty Phàm Thanh cho cô thì cô thật sự sẽ bằng lòng nhường lại vị trí cô hai nhà họ Mạc cho tôi sao?”
Lâm Phiên Phiên cũng không để ý đến ánh mắt phẫn hận của Lâm Tinh Tinh mà gật đầu trả lời: “Đương nhiên, tôi sẽ giữ lời, về điểm này thì chắc cô phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
Lâm Tinh Tinh vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi phần, đúng là như vậy, Lâm Phiên Phiên không giống cô, từ trước đến nay Lâm Phiên Phiên đều không biết nói dối, chỉ cần đã hứa với người khác là nhất định sẽ làm được, hơn nữa trong việc này thì cô ta cũng chỉ còn cách lựa chọn tin Lâm Phiên Phiên sẽ không nuốt lời, ai bảo cô là hàng giả chứ!
Vì vậy Lâm Tinh Tinh lập tức lấy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà cô ta đã chuẩn bị từ trước ra.
Sau khi hai người ký hợp đồng, Lâm Tinh Tinh cũng chỉ có thể cắn răng mà rời khỏi đó, 5% cổ phần cũng không tính là nhiều, nhưng mà đối với một công ty đang trong thời kỳ phát triển như Phàm Thanh thì chỗ cổ phần đó cũng đáng giá mấy chục tỷ liền.
Việc bị Lâm Phiên Phiên lừa lấy mấy triệu chỉ trong chớp mắt khiến cho Lâm Tinh Tinh đau lòng đến mức chỉ hận không thể bóp chết đối phương.
Nhưng mà so với việc trở thành con gái của Giang Sa, trở thành cô hai của nhà họ Mạc thì Lâm Tinh Tinh tình nguyện mất đi mấy triệu này, chỉ cần cô ta vẫn giữ được địa vị thì không lo không có tiền.
Mà Lâm Phiên Phiên chính là nắm chắc tâm lý này của Lâm Tinh Tinh nên mới lấy được 5% cổ phần, sau khi xoay người, cô lập tức nở một nụ cười lạnh, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trước đây, chỉ cần cô đã hứa thì sẽ nhất định làm được, bây giờ vẫn thế, nhưng mà tiêu chuẩn của cô lại thay đổi rồi.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể khiến cho cô giữ lời hứa, trước đây là Mạc Tiểu Vang, còn giờ là Lâm Tinh Tinh.
Lâm Phiên Phiên cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, trong lòng cô cũng không khỏi cảm khái, Lâm Tinh Tinh đã trải qua nhiều chuyện như thế mà vẫn còn ngu xuẩn đến vậy, coi cô ta là đối thủ chính là sỉ nhục IQ của chính mình!
Lâm Phiên Phiên không ngừng thầm chế nhạo Lâm Tinh Tinh, khi cô đang chuẩn bị bước vào thang máy thì phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó ôm chặt lấy cô từ sau lưng, giọng nói trầm thấp: “Đi theo anh.”
Khi gặp phải loại chuyện này thì phản ứng đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là phản kháng, trong những chiêu phòng thân mà cô từng học thì cũng có một vài chiêu có thể giải quyết việc bị người khống chế từ phía sau, nhưng mà Lâm Phiên Phiên chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó... thì cô cũng không phản kháng, mà ngoan ngoãn rời khỏi khách sạn với người đó.
Bởi vì người đột nhiên xuất hiện sau rồi cứng rắn muốn mang Lâm Phiên Phiên đi là Sở Tường Hùng!
Từ lúc Sở Tường Hùng tiếp cận là Lâm Phiên Phiên đã nhận ra, cho nên cô mới không phản kháng.
Sau khi đưa Lâm Phiên Phiên vào bên trong xe thì Sở Tường Hùng lập tức tăng tốc, lái xe rời khỏi đây.
Đáng tiếc, cho dù anh lái xe với vận tốc lớn nhất thì Lâm Phiên Phiên vẫn luôn bình tĩnh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng không hề thay đổi.
Cuối cùng thì Sở Tường Hùng cũng dừng xe ở một vùng ngoại ô vắng người.
Anh quay đầu lại, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Phiên Phiên mà không hề chớp mắt, một lúc lâu sau thì Sở Tường Hùng bắt đầu tháo dây an toàn ra, rồi kéo Lâm Phiên Phiên ngồi lên đùi của mình, anh định hôn Lâm Phiên Phiên thật sâu.
Chỉ là Sở Tường Hùng tuy nhanh nhưng Lâm Phiên Phiên còn nhanh hơn, cô giơ tay lên che khiến cho nụ hôn của anh rơi vào trong lòng bàn tay của cô, còn cánh tay kia thì đặt lên trên ngực của đối phương khiến cho Sở Tường Hùng không thể nhích lại gần hơn.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì người thỏa hiệp trước vẫn là Sở Tường Hùng, ánh mắt của anh tràn đầy sự thống khổ: “Em yêu, em đừng như vậy nữa, ánh mắt của em đã nói cho anh biết là em vẫn còn yêu anh, giống như anh vẫn còn yêu em, nếu như còn yêu nhau thì chúng ta hãy về bên nhau, giống như trước đây vậy.”
CHƯƠNG 256: NGU XUẨN NHƯ VẬY
Thời gian vẫn luôn tàn nhẫn như vậy!
Lâm Phiên Phiên cảm thấy, cô rời khỏi nơi này bốn năm, thì ông Lâm chính là người mà cô có lỗi nhất.
Bốn năm không gặp, bốn năm không liên lạc, chắc là cha cũng rất nhớ cô!
Lâm Phiên Phiên đứng rất lâu ở cạnh giường của ông Lâm, cô đứng im, không nói một lời, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi, đây là lần đầu tiên cô khóc trong suốt bốn năm qua.
Giống như là cô muốn giải tỏa toàn bộ sự ấm ức mà bản thân phải chịu đựng trong suốt bốn năm qua vậy.
Thì ra, trong suốt bốn năm qua cô chưa từng khóc, không phải là vì trái tim cô đã chai sạn mà là vì không gặp được người đáng để cho cô phải khóc.
Cuối cùng thì Lâm Phiên Phiên cũng không đánh thức ông Lâm dậy, chẳng qua là lúc cô rời khỏi thì cũng mang theo bàn chải đánh răng của ông Lâm và Lý Mịch Hương.
Tuy chuyện này đã được làm rõ nhưng Lâm Phiên Phiên cảm thấy cô còn cần kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn.
Đúng vậy, Lâm Phiên Phiên muốn đi xét nghiệm ADN...
Đợi đến lúc Lâm Phiên Phiên về đến thành phố B thì trời cũng đã tối.
Cô vừa về đến nơi liền trông thấy Lâm Tinh Tinh đang đứng đợi cô ở trước cửa khách sạn.
“Cô đến sớm hơn nhiều so với dự đoán của tôi.”
Lâm Phiên Phiên nói với Lâm Tinh Tinh: “Thế nào, cô đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?”
Lâm Tinh Tinh dùng ánh mắt oán độc để nhìn Lâm Phiên Phiên, cô ta không cam lòng nói: “Nếu tôi đưa 5% cổ phần công ty Phàm Thanh cho cô thì cô thật sự sẽ bằng lòng nhường lại vị trí cô hai nhà họ Mạc cho tôi sao?”
Lâm Phiên Phiên cũng không để ý đến ánh mắt phẫn hận của Lâm Tinh Tinh mà gật đầu trả lời: “Đương nhiên, tôi sẽ giữ lời, về điểm này thì chắc cô phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
Lâm Tinh Tinh vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi phần, đúng là như vậy, Lâm Phiên Phiên không giống cô, từ trước đến nay Lâm Phiên Phiên đều không biết nói dối, chỉ cần đã hứa với người khác là nhất định sẽ làm được, hơn nữa trong việc này thì cô ta cũng chỉ còn cách lựa chọn tin Lâm Phiên Phiên sẽ không nuốt lời, ai bảo cô là hàng giả chứ!
Vì vậy Lâm Tinh Tinh lập tức lấy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà cô ta đã chuẩn bị từ trước ra.
Sau khi hai người ký hợp đồng, Lâm Tinh Tinh cũng chỉ có thể cắn răng mà rời khỏi đó, 5% cổ phần cũng không tính là nhiều, nhưng mà đối với một công ty đang trong thời kỳ phát triển như Phàm Thanh thì chỗ cổ phần đó cũng đáng giá mấy chục tỷ liền.
Việc bị Lâm Phiên Phiên lừa lấy mấy triệu chỉ trong chớp mắt khiến cho Lâm Tinh Tinh đau lòng đến mức chỉ hận không thể bóp chết đối phương.
Nhưng mà so với việc trở thành con gái của Giang Sa, trở thành cô hai của nhà họ Mạc thì Lâm Tinh Tinh tình nguyện mất đi mấy triệu này, chỉ cần cô ta vẫn giữ được địa vị thì không lo không có tiền.
Mà Lâm Phiên Phiên chính là nắm chắc tâm lý này của Lâm Tinh Tinh nên mới lấy được 5% cổ phần, sau khi xoay người, cô lập tức nở một nụ cười lạnh, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trước đây, chỉ cần cô đã hứa thì sẽ nhất định làm được, bây giờ vẫn thế, nhưng mà tiêu chuẩn của cô lại thay đổi rồi.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể khiến cho cô giữ lời hứa, trước đây là Mạc Tiểu Vang, còn giờ là Lâm Tinh Tinh.
Lâm Phiên Phiên cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, trong lòng cô cũng không khỏi cảm khái, Lâm Tinh Tinh đã trải qua nhiều chuyện như thế mà vẫn còn ngu xuẩn đến vậy, coi cô ta là đối thủ chính là sỉ nhục IQ của chính mình!
Lâm Phiên Phiên không ngừng thầm chế nhạo Lâm Tinh Tinh, khi cô đang chuẩn bị bước vào thang máy thì phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó ôm chặt lấy cô từ sau lưng, giọng nói trầm thấp: “Đi theo anh.”
Khi gặp phải loại chuyện này thì phản ứng đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là phản kháng, trong những chiêu phòng thân mà cô từng học thì cũng có một vài chiêu có thể giải quyết việc bị người khống chế từ phía sau, nhưng mà Lâm Phiên Phiên chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó... thì cô cũng không phản kháng, mà ngoan ngoãn rời khỏi khách sạn với người đó.
Bởi vì người đột nhiên xuất hiện sau rồi cứng rắn muốn mang Lâm Phiên Phiên đi là Sở Tường Hùng!
Từ lúc Sở Tường Hùng tiếp cận là Lâm Phiên Phiên đã nhận ra, cho nên cô mới không phản kháng.
Sau khi đưa Lâm Phiên Phiên vào bên trong xe thì Sở Tường Hùng lập tức tăng tốc, lái xe rời khỏi đây.
Đáng tiếc, cho dù anh lái xe với vận tốc lớn nhất thì Lâm Phiên Phiên vẫn luôn bình tĩnh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng không hề thay đổi.
Cuối cùng thì Sở Tường Hùng cũng dừng xe ở một vùng ngoại ô vắng người.
Anh quay đầu lại, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Phiên Phiên mà không hề chớp mắt, một lúc lâu sau thì Sở Tường Hùng bắt đầu tháo dây an toàn ra, rồi kéo Lâm Phiên Phiên ngồi lên đùi của mình, anh định hôn Lâm Phiên Phiên thật sâu.
Chỉ là Sở Tường Hùng tuy nhanh nhưng Lâm Phiên Phiên còn nhanh hơn, cô giơ tay lên che khiến cho nụ hôn của anh rơi vào trong lòng bàn tay của cô, còn cánh tay kia thì đặt lên trên ngực của đối phương khiến cho Sở Tường Hùng không thể nhích lại gần hơn.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì người thỏa hiệp trước vẫn là Sở Tường Hùng, ánh mắt của anh tràn đầy sự thống khổ: “Em yêu, em đừng như vậy nữa, ánh mắt của em đã nói cho anh biết là em vẫn còn yêu anh, giống như anh vẫn còn yêu em, nếu như còn yêu nhau thì chúng ta hãy về bên nhau, giống như trước đây vậy.”