Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
CHƯƠNG 297: CÒN ĐAU HƠN CHẾT
CHƯƠNG 297: CÒN ĐAU HƠN CHẾT
Nhưng không ngờ, Lâm Tinh Tinh còn không có cốt khí hơn trong tưởng tượng của cô, trên bàn tiệc, chẳng những không biểu hiện ra vẻ phẫn nộ hay bất mãn gì đối với Sở Lý, thậm chí còn liên tiếp lấy lòng, chỉ thiếu chưa đem vẻ nhiệt huyết dán lên sự lạnh lùng của người ta thôi, cô ở bên cạnh nhìn còn thật sự thấy tức, nhưng vì ngại Sở Quy Thôn ở đây, cô không tiện đi lên phát tác, cho nên, chỉ có thể dùng miệng để xả, mắng Lâm Tinh Tinh một trận.
Lại không biết, trong lòng Lâm Tinh Tinh thật ra có một... dự định khác của riêng cô ta.
Cô ta không phải con gái Giang Sa, không phải cô hai nhà họ Mạc, điều này cô rõ hơn bất cứ ai, mà Lâm Phiên Phiên thỉnh thoảng xuất hiện, thực sự khiến cô sắp chết mất, cô biết cái danh cô hai nhà họ Mạc này của mình sớm muộn sẽ bị lấy đi, cô không thể ngồi chờ chết, trước khi chân tướng rõ ràng, cô phải tìm được một lối thoát khác cho mình.
Mà lần xem mặt này cùng Sở Lý, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất cho cô nhảy lên được một cái thuyền lớn khác, phải biết rằng, bất luận là tiền tài hay thế lực của Sở gia, đều không thua Mạc gia chút nào.
Vì vậy, Lâm Tinh Tinh liền đè xuống hết thảy oán hận đã từng tích lũy trong lòng, mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón Sở Lý, trong lòng thề phải nắm chắc cơ hội lần này, trước khi không còn là cô hai nhà họ Mạc, cũng phải trở thành mợ hai nhà họ Sở.
Thậm chí, không tiếc phạm vào nỗi đau của Giang Sa.
Thấy Giang Sa tức giận, Lâm Tinh Tinh lập tức lôi cái cớ đã sớm nghĩ xong ra, ỏn ẻn làm nũng nói: "Mẹ à, con biết mẹ tốt với con, nhưng... con thật sự rất thích anh ấy, vô cùng thích cực kỳ thích, nếu không, trước đây con cũng sẽ không tự hạ mình làm tình nhân của anh ấy, tuy anh ấy đối với con không quá tốt, nhưng con thích anh ấy, con muốn gả cho anh ấy, con muốn làm vợ anh ấy, con có lòng tin, anh ấy sớm muộn cũng sẽ yêu con, mẹ, mẹ giúp con đi, con thực sự..."
"Không được, chuyện này tuyệt đối không được!"
Không đợi Lâm Tinh Tinh làm nũng xong, Giang Sa đã lạnh giọng cắt đứt, đây là lần đầu tiên Giang Sa từ chối sau khi Lâm Tinh Tinh làm nũng.
Nhìn vẻ mặt "không cho phép thương lượng" của Giang Sa, Lâm Tinh Tinh lập tức có chút không dám tự tiện thêm nữa, đối với Giang Sa, cô ta vẫn không dám tùy tùy tiện tiện giống như đối với mẹ của mình (bà Lâm - Lý Mịch Hương), muốn hét thì hét muốn mắng thì mắng, bởi vì, Giang Sa bình thường trông thì có vẻ như rất bình dị gần gũi, nhưng đây chẳng qua là trước mặt mọi người, sau lưng, hầu hết thời gian Giang Sa đều lạnh như băng, là loại băng lạnh kinh khủng này khiến người ta không dám đến gần, thêm nữa bản thân Lâm Tinh Tinh lại chột dạ, đương nhiên càng thêm không dám làm càn.
Giang Sa biết mới vừa biểu cảm của mình quá mức nghiêm khắc, sắc mặt hòa hoãn lại, lại nói: "Niêu Niêu, lần này nghe lời mẹ, Sở Lý nó không phải là chồng của con, về sau mẹ lại chọn một cuộc hôn nhân càng thêm môn đăng hộ đối cho con, con..."
Giang Sa đang nói chuyện, đột nhiên không khống chế được ngáp liên hồi, trong bụng Giang Sa bỗng nhiên réo lên một tiếng, không tốt.
Vội vàng đẩy Lâm Tinh Tinh ra phía ngoài, hấp tấp nói: "Nói chung, một câu thôi, con tuyệt đối không thể gả cho Sở Lý! Hiện tại con cũng không cần trở về bàn tiệc, tùy tiện đi chơi đâu cũng được, bụng mẹ khó chịu, đi toilet chút, chờ lát nữa mẹ sẽ trực tiếp về nhà."
"Vì sao con lại không thể..."
Lâm Tinh Tinh còn muốn tranh thủ một ít cơ hội, hơn nữa câu nói cô tuyệt đối không thể gả cho Sở Lý kia của Giang Sa, thật khiến cô khó hiểu, vì sao cô lại không thể, vì sao vì sao, nhưng Giang Sa đẩy rất dùng sức, rất gấp gáp, cô vừa mở miệng đã bị đẩy ra, sau đó "Sầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Lâm Tinh Tinh tức đến giậm chân, đứng tại chỗ một lúc lâu hờn dỗi, sau đó mới chán nản đi ra.
Cô vừa đi, Lâm Phiên Phiên nép ở góc tường chỗ rẽ cũng đi ra.
Cuộc đối thoại giữa Giang Sa và Lâm Tinh Tinh, Lâm Phiên Phiên nghe rõ mồn một qua cánh cửa toilet không có hiệu quả cách âm, trong lòng cảm động vì sự khổ tâm suy xét của Giang Sa, càng thấy Lâm Tinh Tinh trơ trẽn vô liêm sỉ.
Nhưng, đúng lúc Lâm Phiên Phiên cũng muốn nhấc chân rời khỏi, trong phòng rửa tay đột nhiên truyền đến một tiếng động, tựa như vật gì đập mạnh xuống đất, còn kèm theo tiếng rên thống khổ.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là: Giang Sa bị trượt chân trong phòng vệ sinh rồi.
Vì vậy, hầu như không chút suy nghĩ, Lâm Phiên Phiên xoay nắm cửa vọt vào, có thể là Giang Sa vừa rồi đóng gấp quá, cửa cũng không khóa trái bên trong, lúc này Lâm Phiên Phiên vọt một cái là vào.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt, lại khiếp Lâm Phiên Phiên kinh ngạc khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn - Giang Sa không trượt chân, mà là... hai tay vặn xoắn tóc mình, đụng đầu lên tường, từng cái, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, không nương tay với mình chút nào.
"Dì... Dì làm gì, dì làm sao vậy..."
Lâm Phiên Phiên sải bước xông lên ngăn bà tiếp tục tổn thương chính mình.
"Đừng... đừng ngăn cản dì... để cho dì đập... dì thật là khó chịu... sống còn khó chịu hơn chết..."
Hai mắt Giang Sa sung huyết nắm chặt cánh tay Lâm Phiên Phiên, móng tay đâm ngập vào trong da thịt của Lâm Phiên Phiên, ánh mắt tan rã, rơi lệ không ngừng, giọng nói run rẩy, cả người run lên.
CHƯƠNG 297: CÒN ĐAU HƠN CHẾT
Nhưng không ngờ, Lâm Tinh Tinh còn không có cốt khí hơn trong tưởng tượng của cô, trên bàn tiệc, chẳng những không biểu hiện ra vẻ phẫn nộ hay bất mãn gì đối với Sở Lý, thậm chí còn liên tiếp lấy lòng, chỉ thiếu chưa đem vẻ nhiệt huyết dán lên sự lạnh lùng của người ta thôi, cô ở bên cạnh nhìn còn thật sự thấy tức, nhưng vì ngại Sở Quy Thôn ở đây, cô không tiện đi lên phát tác, cho nên, chỉ có thể dùng miệng để xả, mắng Lâm Tinh Tinh một trận.
Lại không biết, trong lòng Lâm Tinh Tinh thật ra có một... dự định khác của riêng cô ta.
Cô ta không phải con gái Giang Sa, không phải cô hai nhà họ Mạc, điều này cô rõ hơn bất cứ ai, mà Lâm Phiên Phiên thỉnh thoảng xuất hiện, thực sự khiến cô sắp chết mất, cô biết cái danh cô hai nhà họ Mạc này của mình sớm muộn sẽ bị lấy đi, cô không thể ngồi chờ chết, trước khi chân tướng rõ ràng, cô phải tìm được một lối thoát khác cho mình.
Mà lần xem mặt này cùng Sở Lý, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất cho cô nhảy lên được một cái thuyền lớn khác, phải biết rằng, bất luận là tiền tài hay thế lực của Sở gia, đều không thua Mạc gia chút nào.
Vì vậy, Lâm Tinh Tinh liền đè xuống hết thảy oán hận đã từng tích lũy trong lòng, mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón Sở Lý, trong lòng thề phải nắm chắc cơ hội lần này, trước khi không còn là cô hai nhà họ Mạc, cũng phải trở thành mợ hai nhà họ Sở.
Thậm chí, không tiếc phạm vào nỗi đau của Giang Sa.
Thấy Giang Sa tức giận, Lâm Tinh Tinh lập tức lôi cái cớ đã sớm nghĩ xong ra, ỏn ẻn làm nũng nói: "Mẹ à, con biết mẹ tốt với con, nhưng... con thật sự rất thích anh ấy, vô cùng thích cực kỳ thích, nếu không, trước đây con cũng sẽ không tự hạ mình làm tình nhân của anh ấy, tuy anh ấy đối với con không quá tốt, nhưng con thích anh ấy, con muốn gả cho anh ấy, con muốn làm vợ anh ấy, con có lòng tin, anh ấy sớm muộn cũng sẽ yêu con, mẹ, mẹ giúp con đi, con thực sự..."
"Không được, chuyện này tuyệt đối không được!"
Không đợi Lâm Tinh Tinh làm nũng xong, Giang Sa đã lạnh giọng cắt đứt, đây là lần đầu tiên Giang Sa từ chối sau khi Lâm Tinh Tinh làm nũng.
Nhìn vẻ mặt "không cho phép thương lượng" của Giang Sa, Lâm Tinh Tinh lập tức có chút không dám tự tiện thêm nữa, đối với Giang Sa, cô ta vẫn không dám tùy tùy tiện tiện giống như đối với mẹ của mình (bà Lâm - Lý Mịch Hương), muốn hét thì hét muốn mắng thì mắng, bởi vì, Giang Sa bình thường trông thì có vẻ như rất bình dị gần gũi, nhưng đây chẳng qua là trước mặt mọi người, sau lưng, hầu hết thời gian Giang Sa đều lạnh như băng, là loại băng lạnh kinh khủng này khiến người ta không dám đến gần, thêm nữa bản thân Lâm Tinh Tinh lại chột dạ, đương nhiên càng thêm không dám làm càn.
Giang Sa biết mới vừa biểu cảm của mình quá mức nghiêm khắc, sắc mặt hòa hoãn lại, lại nói: "Niêu Niêu, lần này nghe lời mẹ, Sở Lý nó không phải là chồng của con, về sau mẹ lại chọn một cuộc hôn nhân càng thêm môn đăng hộ đối cho con, con..."
Giang Sa đang nói chuyện, đột nhiên không khống chế được ngáp liên hồi, trong bụng Giang Sa bỗng nhiên réo lên một tiếng, không tốt.
Vội vàng đẩy Lâm Tinh Tinh ra phía ngoài, hấp tấp nói: "Nói chung, một câu thôi, con tuyệt đối không thể gả cho Sở Lý! Hiện tại con cũng không cần trở về bàn tiệc, tùy tiện đi chơi đâu cũng được, bụng mẹ khó chịu, đi toilet chút, chờ lát nữa mẹ sẽ trực tiếp về nhà."
"Vì sao con lại không thể..."
Lâm Tinh Tinh còn muốn tranh thủ một ít cơ hội, hơn nữa câu nói cô tuyệt đối không thể gả cho Sở Lý kia của Giang Sa, thật khiến cô khó hiểu, vì sao cô lại không thể, vì sao vì sao, nhưng Giang Sa đẩy rất dùng sức, rất gấp gáp, cô vừa mở miệng đã bị đẩy ra, sau đó "Sầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Lâm Tinh Tinh tức đến giậm chân, đứng tại chỗ một lúc lâu hờn dỗi, sau đó mới chán nản đi ra.
Cô vừa đi, Lâm Phiên Phiên nép ở góc tường chỗ rẽ cũng đi ra.
Cuộc đối thoại giữa Giang Sa và Lâm Tinh Tinh, Lâm Phiên Phiên nghe rõ mồn một qua cánh cửa toilet không có hiệu quả cách âm, trong lòng cảm động vì sự khổ tâm suy xét của Giang Sa, càng thấy Lâm Tinh Tinh trơ trẽn vô liêm sỉ.
Nhưng, đúng lúc Lâm Phiên Phiên cũng muốn nhấc chân rời khỏi, trong phòng rửa tay đột nhiên truyền đến một tiếng động, tựa như vật gì đập mạnh xuống đất, còn kèm theo tiếng rên thống khổ.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là: Giang Sa bị trượt chân trong phòng vệ sinh rồi.
Vì vậy, hầu như không chút suy nghĩ, Lâm Phiên Phiên xoay nắm cửa vọt vào, có thể là Giang Sa vừa rồi đóng gấp quá, cửa cũng không khóa trái bên trong, lúc này Lâm Phiên Phiên vọt một cái là vào.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt, lại khiếp Lâm Phiên Phiên kinh ngạc khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn - Giang Sa không trượt chân, mà là... hai tay vặn xoắn tóc mình, đụng đầu lên tường, từng cái, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, không nương tay với mình chút nào.
"Dì... Dì làm gì, dì làm sao vậy..."
Lâm Phiên Phiên sải bước xông lên ngăn bà tiếp tục tổn thương chính mình.
"Đừng... đừng ngăn cản dì... để cho dì đập... dì thật là khó chịu... sống còn khó chịu hơn chết..."
Hai mắt Giang Sa sung huyết nắm chặt cánh tay Lâm Phiên Phiên, móng tay đâm ngập vào trong da thịt của Lâm Phiên Phiên, ánh mắt tan rã, rơi lệ không ngừng, giọng nói run rẩy, cả người run lên.