Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-306
CHƯƠNG 306: MƯU KẾ TỈ MỈ
CHƯƠNG 306: MƯU KẾ TỈ MỈ
Mà trên chiếc bàn trước mặt cô ta có để một chai rượu vang đắt tiền và hai chiếc ly.
Ánh mắt Sở Tường Hùng lóe sáng. Cảnh tượng quen thuộc như vậy càng làm anh tức giận hơn. Bởi vì điều này nhắc anh nhớ tới những tính toán trong đêm bốn năm trước.
Mạc Tiểu Vang dường như không nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Sở Tường Hùng. Cô ta tươi cười, giơ tay ra hiệu cho Sở Tường Hùng tới ngồi cạnh mình.
Sở Tường Hùng đi tới và ngồi đối diện cô ta, sau đó đi thẳng vào vấn đề, đặt đơn ly hôn cùng một cái bút lên bàn, nói: “Không cần nói nhiều, cô ký tên, tất cả những gì cô nên có, tôi sẽ đều cho cô.”
Trên mặt Mạc Tiểu Vang vẫn tươi cười, hình như đã sớm biết Sở Tường Hùng sẽ có hành động như vậy. Cô ta ngoan ngoãn nhìn xuống chữ ký của Sở Tường Hùng trên đơn ly hôn, nét bút của anh vẫn cứng cáp, kiên định vậy. Một khi cô ta ký tên lên, đơn ly hôn này sẽ lập tức có hiệu lực.
“Được, em ký!”
Ngoài dự đoán của Sở Tường Hùng, Mạc Tiểu Vang quả thật không nói một lời vô nghĩa nào, cầm bút và ký tên.
Sở Tường Hùng thực sự giật mình, nhưng trong lòng phần nhiều là thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ, Mạc Tiểu Vang chỉ ký một chữ “Mạc” thì đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Tường Hùng với đôi mắt rưng rưng, lộ vẻ đáng thương, nức nở nói: “Tường Hùng, trước khi ly hôn em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề cuối cùng, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Sở Tường Hùng quay đầu đi mà không nhìn cô ta, im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc này rồi mà cô còn hỏi vấn đề này, không phải rất vô nghĩa sao? Không quan tâm có yêu hay không, chuyện này cũng đã qua. Cô đừng kéo dài thời gian nữa, ký đi!”
Cho dù có yêu thì cũng là trước kia, nhưng tất cả ký ức tốt đẹp đều bị Mạc Tiểu Vang xóa dần trong mấy năm qua. Nếu không phải lo lắng Mạc Tiểu Vang nghe xong sẽ tức giận không chịu kí tên, Sở Tường Hùng sẽ không nói chuyện khôn khéo như thế.
“Đúng vậy, bây giờ hỏi chuyện này quả thật không có ý nghĩa gì nữa...”
Mạc Tiểu Vang chậm rãi đặt cái bút trong tay xuống, cầm chai rượu vang trên bàn lên và nói: “Em biết trái tim anh cứng như đá, em không có khả năng cứu vãn được. Nhưng tình cảm vợ chồng chúng ta mấy năm qua cũng không thể nói kết thúc là kết thúc được, đúng không? Chúng ta có phải nên cạn một ly, từ biệt những gì đã qua giữa chúng ta không?”
Cô ta vừa nói chuyện xong, liền muốn rót cho Sở Tường Hùng một ly rượu.
“Khoan đã!”
Trong mắt Sở Tường Hùng có phần lạnh lùng. Anh giống như nhà ảo thuật, lấy từ phía sau ra một chai rượu vang, khóe miệng cong lên đầy giễu cợt, nói: “Biết cô thích uống rượu vang nên tôi cố ý mang đến một chai Lafite năm 82, tuyệt đối thơm ngon hơn chai trong tay cô mấy chục lần.”
Nói xong, Sở Tường Hùng mở nút chai, rót rượu vào hai cái ly.
Anh vĩnh viễn không quên chuyện bốn năm trước, cũng ở đây, Mạc Tiểu Vang đã nói ra lời tương tự, sau đó lừa anh uống hết một ly rượu vang. Kết quả, anh mất đi Lâm Phiên Phiên. Cho nên lần này, anh đã học khôn, không quan tâm Mạc Tiểu Vang có giở mánh khóe cũ ra không, anh không định ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Nếu cô ta thích uống như thế, anh liền chiều theo. Nhưng anh chỉ uống rượu do mình mang đến.
Quả nhiên, Mạc Tiểu Vang thấy Sở Tường Hùng cảnh giác như vậy thì sắc mặt không khỏi có chút khó coi, lúng túng đặt xuống chai rượu vang không có cơ hội rót ra. Mạc Tiểu Vang cắn răng cầm ly rượu vang do Sở Tường Hùng rót cho mình, cố tươi cười và nói: “Được, vậy chúng ta thưởng thức chai Lafite năm 82 của anh.”
Sở Tường Hùng mỉm cười và uống cạn, sau đó giơ tay lên ra hiệu Mạc Tiểu Vang có thể tiếp tục ký tên.
Nào ngờ một giây tiếp theo, anh lập tức cảm giác cơ thể của mình không ổn, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng tới mức không nâng lên nổi. Đây chẳng phải là dấu hiệu sắp ngất xỉu sao?
Sở Tường Hùng ngạc nhiên, cố mở mắt nhìn Mạc Tiểu Vang. Một giây trước vẻ mặt Mạc Tiểu Vang còn bất mãn, lúc này đã tươi cười rất đắc ý, đây tuyệt đối là vẻ tươi cười khi thực hiện được âm mưu.
“Cái... ly...”
Một giây trước khi bất tỉnh, Sở Tường Hùng cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân.
Rượu là do anh mang đến nên không thể có vấn đề, như vậy vấn đề chỉ có thể ở trên ly rượu.
Không ngờ, Mạc Tiểu Vang muốn khiến anh hôn mê, đã tính toán cẩn thận như vậy.
Nhìn Sở Tường Hùng ngã xuống sô pha đối diện, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Một người phụ nữ phải dùng thủ đoạn này mới có thể giữ được một người đàn ông, thật sự quá thất bại.
Nhưng cô ta chỉ có thể làm như thế, cô ta thật sự không còn cách nào khác.
Không thể không nói, Mạc Tiểu Vang là người thông minh. Cô ta biết rõ, nếu như hẹn Sở Tường Hùng ở nơi khác sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy, bởi vì chỉ có ở đây mới có thể làm Sở Tường Hùng nổi giận, con người một khi tức giận thường dễ đánh mất lý trí, đương nhiên anh sẽ dễ bị lừa hơn.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng biết Sở Tường Hùng nhất định sẽ đề phòng mình, cho nên cô ta chuẩn bị hai phương án. Cô ta không chỉ bỏ thuốc trong rượu, ngay cả trong ly rượu cũng được bôi thuốc. Kết quả giống như cô ta đoán và cũng giống như cô ta mong muốn.
CHƯƠNG 306: MƯU KẾ TỈ MỈ
Mà trên chiếc bàn trước mặt cô ta có để một chai rượu vang đắt tiền và hai chiếc ly.
Ánh mắt Sở Tường Hùng lóe sáng. Cảnh tượng quen thuộc như vậy càng làm anh tức giận hơn. Bởi vì điều này nhắc anh nhớ tới những tính toán trong đêm bốn năm trước.
Mạc Tiểu Vang dường như không nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Sở Tường Hùng. Cô ta tươi cười, giơ tay ra hiệu cho Sở Tường Hùng tới ngồi cạnh mình.
Sở Tường Hùng đi tới và ngồi đối diện cô ta, sau đó đi thẳng vào vấn đề, đặt đơn ly hôn cùng một cái bút lên bàn, nói: “Không cần nói nhiều, cô ký tên, tất cả những gì cô nên có, tôi sẽ đều cho cô.”
Trên mặt Mạc Tiểu Vang vẫn tươi cười, hình như đã sớm biết Sở Tường Hùng sẽ có hành động như vậy. Cô ta ngoan ngoãn nhìn xuống chữ ký của Sở Tường Hùng trên đơn ly hôn, nét bút của anh vẫn cứng cáp, kiên định vậy. Một khi cô ta ký tên lên, đơn ly hôn này sẽ lập tức có hiệu lực.
“Được, em ký!”
Ngoài dự đoán của Sở Tường Hùng, Mạc Tiểu Vang quả thật không nói một lời vô nghĩa nào, cầm bút và ký tên.
Sở Tường Hùng thực sự giật mình, nhưng trong lòng phần nhiều là thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ, Mạc Tiểu Vang chỉ ký một chữ “Mạc” thì đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Tường Hùng với đôi mắt rưng rưng, lộ vẻ đáng thương, nức nở nói: “Tường Hùng, trước khi ly hôn em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề cuối cùng, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Sở Tường Hùng quay đầu đi mà không nhìn cô ta, im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc này rồi mà cô còn hỏi vấn đề này, không phải rất vô nghĩa sao? Không quan tâm có yêu hay không, chuyện này cũng đã qua. Cô đừng kéo dài thời gian nữa, ký đi!”
Cho dù có yêu thì cũng là trước kia, nhưng tất cả ký ức tốt đẹp đều bị Mạc Tiểu Vang xóa dần trong mấy năm qua. Nếu không phải lo lắng Mạc Tiểu Vang nghe xong sẽ tức giận không chịu kí tên, Sở Tường Hùng sẽ không nói chuyện khôn khéo như thế.
“Đúng vậy, bây giờ hỏi chuyện này quả thật không có ý nghĩa gì nữa...”
Mạc Tiểu Vang chậm rãi đặt cái bút trong tay xuống, cầm chai rượu vang trên bàn lên và nói: “Em biết trái tim anh cứng như đá, em không có khả năng cứu vãn được. Nhưng tình cảm vợ chồng chúng ta mấy năm qua cũng không thể nói kết thúc là kết thúc được, đúng không? Chúng ta có phải nên cạn một ly, từ biệt những gì đã qua giữa chúng ta không?”
Cô ta vừa nói chuyện xong, liền muốn rót cho Sở Tường Hùng một ly rượu.
“Khoan đã!”
Trong mắt Sở Tường Hùng có phần lạnh lùng. Anh giống như nhà ảo thuật, lấy từ phía sau ra một chai rượu vang, khóe miệng cong lên đầy giễu cợt, nói: “Biết cô thích uống rượu vang nên tôi cố ý mang đến một chai Lafite năm 82, tuyệt đối thơm ngon hơn chai trong tay cô mấy chục lần.”
Nói xong, Sở Tường Hùng mở nút chai, rót rượu vào hai cái ly.
Anh vĩnh viễn không quên chuyện bốn năm trước, cũng ở đây, Mạc Tiểu Vang đã nói ra lời tương tự, sau đó lừa anh uống hết một ly rượu vang. Kết quả, anh mất đi Lâm Phiên Phiên. Cho nên lần này, anh đã học khôn, không quan tâm Mạc Tiểu Vang có giở mánh khóe cũ ra không, anh không định ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Nếu cô ta thích uống như thế, anh liền chiều theo. Nhưng anh chỉ uống rượu do mình mang đến.
Quả nhiên, Mạc Tiểu Vang thấy Sở Tường Hùng cảnh giác như vậy thì sắc mặt không khỏi có chút khó coi, lúng túng đặt xuống chai rượu vang không có cơ hội rót ra. Mạc Tiểu Vang cắn răng cầm ly rượu vang do Sở Tường Hùng rót cho mình, cố tươi cười và nói: “Được, vậy chúng ta thưởng thức chai Lafite năm 82 của anh.”
Sở Tường Hùng mỉm cười và uống cạn, sau đó giơ tay lên ra hiệu Mạc Tiểu Vang có thể tiếp tục ký tên.
Nào ngờ một giây tiếp theo, anh lập tức cảm giác cơ thể của mình không ổn, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng tới mức không nâng lên nổi. Đây chẳng phải là dấu hiệu sắp ngất xỉu sao?
Sở Tường Hùng ngạc nhiên, cố mở mắt nhìn Mạc Tiểu Vang. Một giây trước vẻ mặt Mạc Tiểu Vang còn bất mãn, lúc này đã tươi cười rất đắc ý, đây tuyệt đối là vẻ tươi cười khi thực hiện được âm mưu.
“Cái... ly...”
Một giây trước khi bất tỉnh, Sở Tường Hùng cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân.
Rượu là do anh mang đến nên không thể có vấn đề, như vậy vấn đề chỉ có thể ở trên ly rượu.
Không ngờ, Mạc Tiểu Vang muốn khiến anh hôn mê, đã tính toán cẩn thận như vậy.
Nhìn Sở Tường Hùng ngã xuống sô pha đối diện, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Một người phụ nữ phải dùng thủ đoạn này mới có thể giữ được một người đàn ông, thật sự quá thất bại.
Nhưng cô ta chỉ có thể làm như thế, cô ta thật sự không còn cách nào khác.
Không thể không nói, Mạc Tiểu Vang là người thông minh. Cô ta biết rõ, nếu như hẹn Sở Tường Hùng ở nơi khác sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy, bởi vì chỉ có ở đây mới có thể làm Sở Tường Hùng nổi giận, con người một khi tức giận thường dễ đánh mất lý trí, đương nhiên anh sẽ dễ bị lừa hơn.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng biết Sở Tường Hùng nhất định sẽ đề phòng mình, cho nên cô ta chuẩn bị hai phương án. Cô ta không chỉ bỏ thuốc trong rượu, ngay cả trong ly rượu cũng được bôi thuốc. Kết quả giống như cô ta đoán và cũng giống như cô ta mong muốn.