Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-419
CHƯƠNG 419: TÍNH TOÁN TRƯỚC
CHƯƠNG 419: TÍNH TOÁN TRƯỚC
Ấn tượng của Lâm Phiên Phiên đối với Triệu Dân Thường tương đối sâu sắc, còn nhớ rất rõ ngày mà cô vẫn làm việc ở tập đoàn Triệu Thị, với thân phận là thư ký trưởng của Triệu Dân Thường thì Triệu Dân Thường cũng đã nhiều lần có ý đồ với cô. Nếu không có ý chí kiên định, sống chết không chịu chấp thuận thì e là cô cũng sớm trở thành một trong những người phụ nữ của hắn ta giống như Sương Sương bây giờ rồi. Nghĩ đến Sương Sương, Lâm Phiên Phiên không khỏi dâng trào tức giận với Triệu Dân Thường. Mấy năm nay, Triệu Dân Thường luôn mang theo Sương Sương bên mình, rồi tùy ý mà hành hạ, làm nhục; hơn nữa còn phải làm bảo mẫu cho Tiểu Trạc- con gái hắn ta nữa. Tới khi sắp phá sản vẫn còn muốn lợi dụng sơ hở pháp luật mà hủy hoại cả cuộc đời của Sương Sương, đúng là loại hung ác quá thể mà!
Nhưng cái con người làm càn kiêu ngạo như vậy lại đột nhiên mất tích sau khi trắng tay, lẽ nào vì không chống đỡ nổi sự đả kích này mà lại lén lút tìm đến nơi không có ai rồi tự chấm dứt cuộc đời hay sao? Trong đầu Lâm Phiên Phiên đang nghĩ tới khả năng đó để hả giận. Huống hồ hiện tại Triệu Dân Thường không những hai bàn tay trắng mà còn vì muốn dồn Lưu Lân vào chỗ chết nhưng trái lại lại bị Lưu Lân đánh cho bị thương ở cột sống thắt lưng, cuối cùng còn khiến cho nửa thân dưới bại liệt, Lâm Phiên Phiên thực sự không thể tưởng tượng được, ngoài chết ra thì Triệu Dân Thường còn có thể làm gì được nữa?
Sở Tường Hùng do dự một lát rồi nghiêm mặt nói: “Em yêu à, anh có thể nói cho em biết chỗ của Triệu Dân Thường, nhưng em phải hứa với anh là không được kích động đâu nhé.”
Ngay khi nghe giọng điệu có chút bất thường của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lập tức ngồi thẳng người, lẽ nào Triệu Dân thường lại làm chuyện tày trời gì rồi sao?
Lâm Phiên Phiên thấp thỏm nhìn Sở Tường Hùng, “Anh nói đi, em sẽ không kích động đâu.”
Sở Tường Hùng đáp: “Triệu Dân Thường đã đến thôn Ôn Ôn.”
Câu trả lời ấy như sét đánh ngang tai, cho dù Lâm Phiên Phiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn không khỏi kinh hoàng, cô liên tiếp hỏi mấy câu: “Gì cơ? Hắn ta đã đến thôn Ôn Ôn sao? Hắn ta đến thôn Ôn Ôn làm gì? Hắn ta đi khi nào vậy?”
Nửa tháng trước, Sương Sương và Lưu Lân trở về thôn Ôn Ôn, Lâm Phiên Phiên còn đích thân tiễn bọn họ lên tận xe, cứ tưởng rằng Sương Sương cuối cùng cũng đã thoát được khỏi Triệu Dân Thường, không ngờ là Triệu Dân Thường cũng đã đến thôn Ôn Ôn rồi, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?
Hiểu được Lâm Phiên Phiên đang lo lắng chuyện gì, Sở Tường Hùng đưa tay nựng lấy khuôn mặt vì kích động mà có chút nóng bừng của cô, an ủi: “Em yên tâm, Triệu Dân Thường bây giờ không còn là hắn ta của ngày trước nữa rồi, hắn ta của hiện tại không những không quyền không tiền mà trở thành một kẻ tàn tật bị liệt nửa người, tạm thời thì hắn không thể làm hại nổi Sương Sương và Lưu Lân được đâu.”
Nghe vậy Lâm Phiên Phiên cũng yên tâm được phần nào, có điều hai chữ “tạm thời” mà Sở Tường Hùng nói kia lại khiến cô khó hiểu, “Tại sao lại nói là tạm thời? Lẽ nào mọi chuyện còn có thể thay đổi?”
“Đúng vậy, lần này Triệu Dân Thường đến thôn Ôn Ôn hoàn toàn không phải là để nhắm thẳng vào Sương Sương, mà là vì... kỳ nhông!”
Sở Tường Hùng thành thật nói.
“Kỳ nhông?”
Lâm Phiên Phiên khẽ ngạc nhiên, “Năm đó Triệu Dân Thường vì ngắm được địa lý đặc thù của thôn Ôn Ôn rất thích hợp với nuôi kỳ nhông mà bỏ ra khoản tiền lớn mua lại mảnh đất rừng chuyên dụng để nuôi kỳ nhông, thế nhưng Triệu Dân Thường đã tuyên bố phá sản, tất cả những tài sản động sản và bất động sản trên danh nghĩa của hắn ta hẳn là đều bị ngân hàng thu hồi lại rồi mới phải chứ, không lẽ ngân hàng lại vô lý mà bỏ qua quyền kinh doanh ở thôn Ôn Ôn này của hắn ta sao?”
Dựa theo ước tính thời gian để kỳ nhông trưởng thành là bốn năm thì lô kỳ nhông mà Triệu Dân Thường nuôi ở thôn Ôn Ôn này đến năm nay vừa lớn đến tầm, có thể bán ra thị trường được rồi. Nếu như để hắn ta bán ra thị trường thành công thì nhất định sẽ kiếm được một khoản tiền kếch xù, có thể cho rằng, ngay lập tức Triệu Dân Thường có thể nhờ vào kỳ nhông mà đổi đời, lại lần nữa sở hữu khối tài sản kếch xù rồi!
Sở Tường Hùng đáp: “Theo lý thuyết thì đúng như em nói, nhưng theo như anh được biết thì quyền kinh doanh nuôi kỳ nhông ở thôn Ôn Ôn ngay từ đầu không phải đăng ký trên danh nghĩa của Triệu Dân Thường mà là trên danh nghĩa của Lưu Tàn Nhơn.”
“Còn có cả chuyện này nữa sao?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, năm đó chuyện nuôi kỳ nhông còn chưa xử lý xong thì cô vì không thể chịu đựng nổi sự quấy nhiễu của Triệu Dân Thường mà rời khỏi tập đoàn Triệu Thị, quả thực là không biết còn có chuyện này. “Không biết là Lưu Tàn Nhơn năm đó được Triệu Dân Thường cưng chiều quá hay là vì Triệu Dân Thường đã sớm có tính toán trước, đã nghĩ trước cho mình một con đường lui. Nhưng cũng không thể phủ nhận, đây quả đúng là đường lui tốt nhất và cũng là duy nhất của Triệu Dân Thường.”
Sở Tường Hùng bùi ngùi nói.
Cứ nghĩ đến Triệu Dân Thường trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thua keo này bày keo khác, tâm tư khó khăn lắm mới có thể buông xuôi được của Lâm Phiên Phiên lại một lần nữa xiết chặt lại. Như vậy là những tháng ngày tốt đẹp của Sương Sương và Lưu Lân chưa kịp bắt đầu thì e là lập tức đã bị kết thúc, càng nghĩ Lâm Phiên Phiên càng thêm lo lắng, dừng lại một lát rồi cô không cam lòng mà phân tích tiếp: “Nếu như năm ấy hắn ta để quyền kinh doanh trên danh nghĩa của Lưu Tàn Nhơn vậy thì hắn ta cũng chẳng có quyền gì mà can thiệp vào nữa. Huống hồ Lưu Tàn Nhơn đã chết mấy năm rồi thì quyền kinh doanh nên được kế thừa từ người thân nhất của cô ta, hơn nữa Triệu Dân Thường lại không chính thức cưới cô ta làm vợ, xét về pháp luật thì hắn ta không được tính là bất cứ ai của Lưu Tàn Nhơn cả. Như vậy tuyệt nhiên không có quyền dây máu ăn phần ở vụ nuôi kỳ nhông...”
CHƯƠNG 419: TÍNH TOÁN TRƯỚC
Ấn tượng của Lâm Phiên Phiên đối với Triệu Dân Thường tương đối sâu sắc, còn nhớ rất rõ ngày mà cô vẫn làm việc ở tập đoàn Triệu Thị, với thân phận là thư ký trưởng của Triệu Dân Thường thì Triệu Dân Thường cũng đã nhiều lần có ý đồ với cô. Nếu không có ý chí kiên định, sống chết không chịu chấp thuận thì e là cô cũng sớm trở thành một trong những người phụ nữ của hắn ta giống như Sương Sương bây giờ rồi. Nghĩ đến Sương Sương, Lâm Phiên Phiên không khỏi dâng trào tức giận với Triệu Dân Thường. Mấy năm nay, Triệu Dân Thường luôn mang theo Sương Sương bên mình, rồi tùy ý mà hành hạ, làm nhục; hơn nữa còn phải làm bảo mẫu cho Tiểu Trạc- con gái hắn ta nữa. Tới khi sắp phá sản vẫn còn muốn lợi dụng sơ hở pháp luật mà hủy hoại cả cuộc đời của Sương Sương, đúng là loại hung ác quá thể mà!
Nhưng cái con người làm càn kiêu ngạo như vậy lại đột nhiên mất tích sau khi trắng tay, lẽ nào vì không chống đỡ nổi sự đả kích này mà lại lén lút tìm đến nơi không có ai rồi tự chấm dứt cuộc đời hay sao? Trong đầu Lâm Phiên Phiên đang nghĩ tới khả năng đó để hả giận. Huống hồ hiện tại Triệu Dân Thường không những hai bàn tay trắng mà còn vì muốn dồn Lưu Lân vào chỗ chết nhưng trái lại lại bị Lưu Lân đánh cho bị thương ở cột sống thắt lưng, cuối cùng còn khiến cho nửa thân dưới bại liệt, Lâm Phiên Phiên thực sự không thể tưởng tượng được, ngoài chết ra thì Triệu Dân Thường còn có thể làm gì được nữa?
Sở Tường Hùng do dự một lát rồi nghiêm mặt nói: “Em yêu à, anh có thể nói cho em biết chỗ của Triệu Dân Thường, nhưng em phải hứa với anh là không được kích động đâu nhé.”
Ngay khi nghe giọng điệu có chút bất thường của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lập tức ngồi thẳng người, lẽ nào Triệu Dân thường lại làm chuyện tày trời gì rồi sao?
Lâm Phiên Phiên thấp thỏm nhìn Sở Tường Hùng, “Anh nói đi, em sẽ không kích động đâu.”
Sở Tường Hùng đáp: “Triệu Dân Thường đã đến thôn Ôn Ôn.”
Câu trả lời ấy như sét đánh ngang tai, cho dù Lâm Phiên Phiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn không khỏi kinh hoàng, cô liên tiếp hỏi mấy câu: “Gì cơ? Hắn ta đã đến thôn Ôn Ôn sao? Hắn ta đến thôn Ôn Ôn làm gì? Hắn ta đi khi nào vậy?”
Nửa tháng trước, Sương Sương và Lưu Lân trở về thôn Ôn Ôn, Lâm Phiên Phiên còn đích thân tiễn bọn họ lên tận xe, cứ tưởng rằng Sương Sương cuối cùng cũng đã thoát được khỏi Triệu Dân Thường, không ngờ là Triệu Dân Thường cũng đã đến thôn Ôn Ôn rồi, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?
Hiểu được Lâm Phiên Phiên đang lo lắng chuyện gì, Sở Tường Hùng đưa tay nựng lấy khuôn mặt vì kích động mà có chút nóng bừng của cô, an ủi: “Em yên tâm, Triệu Dân Thường bây giờ không còn là hắn ta của ngày trước nữa rồi, hắn ta của hiện tại không những không quyền không tiền mà trở thành một kẻ tàn tật bị liệt nửa người, tạm thời thì hắn không thể làm hại nổi Sương Sương và Lưu Lân được đâu.”
Nghe vậy Lâm Phiên Phiên cũng yên tâm được phần nào, có điều hai chữ “tạm thời” mà Sở Tường Hùng nói kia lại khiến cô khó hiểu, “Tại sao lại nói là tạm thời? Lẽ nào mọi chuyện còn có thể thay đổi?”
“Đúng vậy, lần này Triệu Dân Thường đến thôn Ôn Ôn hoàn toàn không phải là để nhắm thẳng vào Sương Sương, mà là vì... kỳ nhông!”
Sở Tường Hùng thành thật nói.
“Kỳ nhông?”
Lâm Phiên Phiên khẽ ngạc nhiên, “Năm đó Triệu Dân Thường vì ngắm được địa lý đặc thù của thôn Ôn Ôn rất thích hợp với nuôi kỳ nhông mà bỏ ra khoản tiền lớn mua lại mảnh đất rừng chuyên dụng để nuôi kỳ nhông, thế nhưng Triệu Dân Thường đã tuyên bố phá sản, tất cả những tài sản động sản và bất động sản trên danh nghĩa của hắn ta hẳn là đều bị ngân hàng thu hồi lại rồi mới phải chứ, không lẽ ngân hàng lại vô lý mà bỏ qua quyền kinh doanh ở thôn Ôn Ôn này của hắn ta sao?”
Dựa theo ước tính thời gian để kỳ nhông trưởng thành là bốn năm thì lô kỳ nhông mà Triệu Dân Thường nuôi ở thôn Ôn Ôn này đến năm nay vừa lớn đến tầm, có thể bán ra thị trường được rồi. Nếu như để hắn ta bán ra thị trường thành công thì nhất định sẽ kiếm được một khoản tiền kếch xù, có thể cho rằng, ngay lập tức Triệu Dân Thường có thể nhờ vào kỳ nhông mà đổi đời, lại lần nữa sở hữu khối tài sản kếch xù rồi!
Sở Tường Hùng đáp: “Theo lý thuyết thì đúng như em nói, nhưng theo như anh được biết thì quyền kinh doanh nuôi kỳ nhông ở thôn Ôn Ôn ngay từ đầu không phải đăng ký trên danh nghĩa của Triệu Dân Thường mà là trên danh nghĩa của Lưu Tàn Nhơn.”
“Còn có cả chuyện này nữa sao?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, năm đó chuyện nuôi kỳ nhông còn chưa xử lý xong thì cô vì không thể chịu đựng nổi sự quấy nhiễu của Triệu Dân Thường mà rời khỏi tập đoàn Triệu Thị, quả thực là không biết còn có chuyện này. “Không biết là Lưu Tàn Nhơn năm đó được Triệu Dân Thường cưng chiều quá hay là vì Triệu Dân Thường đã sớm có tính toán trước, đã nghĩ trước cho mình một con đường lui. Nhưng cũng không thể phủ nhận, đây quả đúng là đường lui tốt nhất và cũng là duy nhất của Triệu Dân Thường.”
Sở Tường Hùng bùi ngùi nói.
Cứ nghĩ đến Triệu Dân Thường trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thua keo này bày keo khác, tâm tư khó khăn lắm mới có thể buông xuôi được của Lâm Phiên Phiên lại một lần nữa xiết chặt lại. Như vậy là những tháng ngày tốt đẹp của Sương Sương và Lưu Lân chưa kịp bắt đầu thì e là lập tức đã bị kết thúc, càng nghĩ Lâm Phiên Phiên càng thêm lo lắng, dừng lại một lát rồi cô không cam lòng mà phân tích tiếp: “Nếu như năm ấy hắn ta để quyền kinh doanh trên danh nghĩa của Lưu Tàn Nhơn vậy thì hắn ta cũng chẳng có quyền gì mà can thiệp vào nữa. Huống hồ Lưu Tàn Nhơn đã chết mấy năm rồi thì quyền kinh doanh nên được kế thừa từ người thân nhất của cô ta, hơn nữa Triệu Dân Thường lại không chính thức cưới cô ta làm vợ, xét về pháp luật thì hắn ta không được tính là bất cứ ai của Lưu Tàn Nhơn cả. Như vậy tuyệt nhiên không có quyền dây máu ăn phần ở vụ nuôi kỳ nhông...”