Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
CHƯƠNG 70: CHẠM MẶT
CHƯƠNG 70: CHẠM MẶT
Vì Lâm Phiên Phiên đã quyết định không làm việc cho tập đoàn Triệu Thị, nên cũng không cần đến sự hợp tác với Triệu Dân Thường, Sở Tường Hùng vì muốn ở lại thôn chơi thêm hai ngày nữa nên bọn họ đã cùng nhau lên núi hái nấm.
Hôm nay, Lâm Phiên Phiên khoác một chiếc áo choàng màu vàng, cùng chiếc váy dài in họa tiết hoa màu hồng phấn, nhìn cô thật xinh đẹp và tươi mới, đi bộ giữa núi rừng trông cô như một chú bướm nhỏ đầy màu sắc đang tung bay nhảy múa, làm lay động lòng người.
Đặc biệt là phần sau khoét hông, mỗi lần cô cúi xuống hái nấm lại để lộ ra phần hông mịn màng, thấy cảnh tượng như vậy Sở Tường Hùng cảm thấy cơ thể nóng ran, máu trong người đang sôi sùng sục,
"Bảo bối, làm sao đây, càng nhìn càng thấy bảo bối của anh là người đẹp nhất thế gian này!"
Nhân lúc Lâm Phiên Phiên không chú ý, Sở Tường Hùng vòng cánh tay ôm trọn cô từ phía sau, cắn nhẹ vào chiếc tai nhỏ dễ thương của cô rồi thổi vào trong đó một làn hươi thở nóng bỏng"
"A, anh thật xấu tính, dọa em à"
Lâm Phiên Phiên đnag chăm chú tìm nấm trên mặt đất, đột nhiên bị Sở Tường Hùng ôm chặt từ phái sau khiến cô không khỏi giật mình, quay người lại, cô đấm nhẹ lên ngực anh vờ quở trách, nhưng trong tim thì đang chìm đắm với lười nói ngọt ngào mà anh dành cho mình.
Sở Tường Hùng bị dáng vẻ nhỏ nhắn, quyến rũ của Phiên Phiên làm cho mê hoặc, anh nắm lấy hai tay cô đặng giở trò.
"Đừng!"
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng đẩy anh ra, ngượng ngùng chớp mắt :"Cũng không thèm nhìn xem đây là đâu, anh ngày càng không biết xấu hổ"
Sở Tường Hùng không đồng ý nói:"anh thấy nơi này cũng không tồi, xung quanh đều là cây, đến một bóng người cũng không có".
Nói xong , lại ông lấy Phiên Phiên, nói lời dụ dỗ "Bảo bối, hay là chúng ta thử ở đây đi, ngày ngày chỉ lăn qua lăn lại trong phòng không còn hứng thú nữa, đến đây, thử một lần nào."
Vừa nói tay anh vừa ôm lấy bầu ngực của Phiên Phiên, nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm.
"Không được!"
Lâm Phiên Phiên vừa ngại ngùng vwuaf bối rối, bảo cô làm chuyện này ở bên ngoài, cô thực sự không làm được.
Sở Tường Hùng vẫn ôm cô không buông, còn đưa phần dưới đang cương cứng của mình cọ sát vào hai đùi cô, Lâm Phiên Phiên muốn thoát cũng không thoát được, cắn mạnh vào tay Sở Tường Hùng.
Ui cha!
Sở Tường Hùng bị đau, bàn tay ôm Phiên Phiên nới lỏng, nhân cơ hội này cô nhanh chóng nhấc váy chạy về phái trước.
"Này, em chạy chậm một chút, cẩn thận đã dưới chân"
Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên chạy nhanh, trong lòng có chút lo sợ cô sẽ bị ngã.
Lâm Phiên Phiên nghe thấy vậy quay người lại nhìn anh với bộ mặt tinh nghịch, cười khúc khích rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Sở Tường Hùng nhanh chóng bắt kịp cô, một người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy thì Lâm Phiên Phiên không phải đối thủ của anh rồi.
Hai phút sau, cô bị anh đuổi kịp.
Hai người đang chạy nhảy nô đùa thì nghe thấy tiếng ngựa hí, ngoảnh đầu lại xem thì thấy Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu đang ngồi sát bên nhau trên lưng ngựa, đi về hướng con đường nhỏ dưới núi.
Oa, là Sương Sương và Hắc Tiêu.
Lâm Phiên Phiên thích thú ra mặt, muốn chạy ra chào hỏi hai người ấy.
Sở Tường Hùng thấy vậy nói " Coi như chưa nhìn thấy họ đi, hai người họ đang "làm việc", E đừng làm phiền hộ lúc này".
Phiên Phiên bị anh nói vậy cau mày "Làm việc gì?"
Hai bọn họ chỉ là đang cưỡi ngựa thôi mà, có lẽ Hắc Tiêu đang dạy Sương Sương cưỡi ngựa cũng nên
"Em đúng là ngốc!"
Sở Tường Hùng dí mũi Phiên Phiên sau đó chỉ về phái hai người kia nói: "Em nhìn đi, hai bọn họ đang ngồi dính chặt vào nhau, như vậy chỉ có thể là đang làm tình.
Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng làm cho một phen kinh ngạc, hai mày cô chau lại đấm cho Sở Tường Hùng một cú đấm nói "Sao anh lại nói Sương Sương như vậy, người mà cô ấy thích là Triệu Dân Thường, cô ấy sao có thể thích loại người như Hắc Tiêu được, em không cho phép anh nói Sương Sương như vậy."
Sở Tường Hùng vẫn cố nói thêm " Em nếu như không tin có thể nhìn thấy biết hiện của Sương Sương, mặt cô ấy đỏ ửng, mắt nhằm hờ, môi khẽ mở, đây rõ ràng là khuôn mặt đang tận hưởng, và nếu không có gì thì sao họ phải dùng chiếc áo choàng lớn như vậy để che lại, Bảo bối à, e phải tin vào IQ của anh, anh đoán tuyệt đối không sai.
Lâm Phiên Phiên vẫn lắc đầu không tin "Không thể như thế được, Sương Sương rõ ràng là thích Triệu Dân Thường, cô ấy không thể....không thể cùng tên Hắc Tiêu kia.... được".
Nhưng giọng nói của cô ngày một yếu đi, bởi những gì Sở Tường Hùng nói cùng với biểu hiện trên khuôn mặt Sương Sương đã chứng mình đây là sự thật.
"Em không tin đúng không, được, để anh gọi bọn họ hỏi rõ sự việc rốt cuộc như thế nào!"
Sở Tường Hùng khó chịu với bộ dạng có đánh chết cũng không tin của Phiên Phiên bèn giơ tay lên gọi "Hey, Lâm Sương Sươngn Hắc Tiêu, hai người đang làm vì vậy?."
CHƯƠNG 70: CHẠM MẶT
Vì Lâm Phiên Phiên đã quyết định không làm việc cho tập đoàn Triệu Thị, nên cũng không cần đến sự hợp tác với Triệu Dân Thường, Sở Tường Hùng vì muốn ở lại thôn chơi thêm hai ngày nữa nên bọn họ đã cùng nhau lên núi hái nấm.
Hôm nay, Lâm Phiên Phiên khoác một chiếc áo choàng màu vàng, cùng chiếc váy dài in họa tiết hoa màu hồng phấn, nhìn cô thật xinh đẹp và tươi mới, đi bộ giữa núi rừng trông cô như một chú bướm nhỏ đầy màu sắc đang tung bay nhảy múa, làm lay động lòng người.
Đặc biệt là phần sau khoét hông, mỗi lần cô cúi xuống hái nấm lại để lộ ra phần hông mịn màng, thấy cảnh tượng như vậy Sở Tường Hùng cảm thấy cơ thể nóng ran, máu trong người đang sôi sùng sục,
"Bảo bối, làm sao đây, càng nhìn càng thấy bảo bối của anh là người đẹp nhất thế gian này!"
Nhân lúc Lâm Phiên Phiên không chú ý, Sở Tường Hùng vòng cánh tay ôm trọn cô từ phía sau, cắn nhẹ vào chiếc tai nhỏ dễ thương của cô rồi thổi vào trong đó một làn hươi thở nóng bỏng"
"A, anh thật xấu tính, dọa em à"
Lâm Phiên Phiên đnag chăm chú tìm nấm trên mặt đất, đột nhiên bị Sở Tường Hùng ôm chặt từ phái sau khiến cô không khỏi giật mình, quay người lại, cô đấm nhẹ lên ngực anh vờ quở trách, nhưng trong tim thì đang chìm đắm với lười nói ngọt ngào mà anh dành cho mình.
Sở Tường Hùng bị dáng vẻ nhỏ nhắn, quyến rũ của Phiên Phiên làm cho mê hoặc, anh nắm lấy hai tay cô đặng giở trò.
"Đừng!"
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng đẩy anh ra, ngượng ngùng chớp mắt :"Cũng không thèm nhìn xem đây là đâu, anh ngày càng không biết xấu hổ"
Sở Tường Hùng không đồng ý nói:"anh thấy nơi này cũng không tồi, xung quanh đều là cây, đến một bóng người cũng không có".
Nói xong , lại ông lấy Phiên Phiên, nói lời dụ dỗ "Bảo bối, hay là chúng ta thử ở đây đi, ngày ngày chỉ lăn qua lăn lại trong phòng không còn hứng thú nữa, đến đây, thử một lần nào."
Vừa nói tay anh vừa ôm lấy bầu ngực của Phiên Phiên, nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm.
"Không được!"
Lâm Phiên Phiên vừa ngại ngùng vwuaf bối rối, bảo cô làm chuyện này ở bên ngoài, cô thực sự không làm được.
Sở Tường Hùng vẫn ôm cô không buông, còn đưa phần dưới đang cương cứng của mình cọ sát vào hai đùi cô, Lâm Phiên Phiên muốn thoát cũng không thoát được, cắn mạnh vào tay Sở Tường Hùng.
Ui cha!
Sở Tường Hùng bị đau, bàn tay ôm Phiên Phiên nới lỏng, nhân cơ hội này cô nhanh chóng nhấc váy chạy về phái trước.
"Này, em chạy chậm một chút, cẩn thận đã dưới chân"
Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên chạy nhanh, trong lòng có chút lo sợ cô sẽ bị ngã.
Lâm Phiên Phiên nghe thấy vậy quay người lại nhìn anh với bộ mặt tinh nghịch, cười khúc khích rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Sở Tường Hùng nhanh chóng bắt kịp cô, một người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy thì Lâm Phiên Phiên không phải đối thủ của anh rồi.
Hai phút sau, cô bị anh đuổi kịp.
Hai người đang chạy nhảy nô đùa thì nghe thấy tiếng ngựa hí, ngoảnh đầu lại xem thì thấy Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu đang ngồi sát bên nhau trên lưng ngựa, đi về hướng con đường nhỏ dưới núi.
Oa, là Sương Sương và Hắc Tiêu.
Lâm Phiên Phiên thích thú ra mặt, muốn chạy ra chào hỏi hai người ấy.
Sở Tường Hùng thấy vậy nói " Coi như chưa nhìn thấy họ đi, hai người họ đang "làm việc", E đừng làm phiền hộ lúc này".
Phiên Phiên bị anh nói vậy cau mày "Làm việc gì?"
Hai bọn họ chỉ là đang cưỡi ngựa thôi mà, có lẽ Hắc Tiêu đang dạy Sương Sương cưỡi ngựa cũng nên
"Em đúng là ngốc!"
Sở Tường Hùng dí mũi Phiên Phiên sau đó chỉ về phái hai người kia nói: "Em nhìn đi, hai bọn họ đang ngồi dính chặt vào nhau, như vậy chỉ có thể là đang làm tình.
Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng làm cho một phen kinh ngạc, hai mày cô chau lại đấm cho Sở Tường Hùng một cú đấm nói "Sao anh lại nói Sương Sương như vậy, người mà cô ấy thích là Triệu Dân Thường, cô ấy sao có thể thích loại người như Hắc Tiêu được, em không cho phép anh nói Sương Sương như vậy."
Sở Tường Hùng vẫn cố nói thêm " Em nếu như không tin có thể nhìn thấy biết hiện của Sương Sương, mặt cô ấy đỏ ửng, mắt nhằm hờ, môi khẽ mở, đây rõ ràng là khuôn mặt đang tận hưởng, và nếu không có gì thì sao họ phải dùng chiếc áo choàng lớn như vậy để che lại, Bảo bối à, e phải tin vào IQ của anh, anh đoán tuyệt đối không sai.
Lâm Phiên Phiên vẫn lắc đầu không tin "Không thể như thế được, Sương Sương rõ ràng là thích Triệu Dân Thường, cô ấy không thể....không thể cùng tên Hắc Tiêu kia.... được".
Nhưng giọng nói của cô ngày một yếu đi, bởi những gì Sở Tường Hùng nói cùng với biểu hiện trên khuôn mặt Sương Sương đã chứng mình đây là sự thật.
"Em không tin đúng không, được, để anh gọi bọn họ hỏi rõ sự việc rốt cuộc như thế nào!"
Sở Tường Hùng khó chịu với bộ dạng có đánh chết cũng không tin của Phiên Phiên bèn giơ tay lên gọi "Hey, Lâm Sương Sươngn Hắc Tiêu, hai người đang làm vì vậy?."