Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570
Chương 570
Lí Thù Vũ đầy kinh ngạc! Cuối cùng cô ta cũng nhớ ra cô †a gặp người này ở đâu, ba năm trước trong lễ mừng thọ của Chủ tịch Hội đồng quản trị Truyền thông Lục Thị, giải trí Quang Hòa được mời đến tham dự. Truyền thông Lục Thị là trùm của ngành giải trí điện ảnh trong nước. Hôm đó, có rất nhiều nghệ sĩ và các công ty truyên thông đến chúc mừng.
Lí Thù Vũ nói xong câu đó, xung quanh bỗng ồn ào… Cậu chủ của Truyền thông Lục Thị.
Đây không phải là bạn của trai bao, bạn của trai bao không phải là trai bao, là cậu chủ của Truyền Thông Lục Thị?
Vậy, vậy trai bao mà cô chủ nhà họ Nguy muốn mua một đêm, cũng không phải là trai bao?
Không phải trai bao, vậy… là gì?
“Cô Ngụy, đối tượng mà cô muốn bỏ 100 vạn ra để mua một đêm, cậu ấy là Tô Lương Mặc của nhà họ Tô” Lục Trầm cười như không cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Na.
Tô Lương Mặc nhà họ Tô!
Là… nhà họ Tô đó sao?
Đám người đang ầm ï náo loạn bỗng nhiên im bặt. Nhà họ Tô, là nhà họ Tô đó sao?
Khóe môi Ngụy Na run run, cô ta vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Là, là nhà họ Tô đó sao?” Đừng hoang mang, có, có lẽ không phải nhà họ Tô đó, đừng tự mình dọa mình. Ngụy Na mặt trắng bệch tự an ủi bản thân. Không thể nào, nếu là nhà họ Tô đó, nếu là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đó, chắc chắn cô ta không thể nào có cơ hội đứng trước mặt anh khua môi múa mép như thế này, có lẽ anh đã ném cô ta xuống biển Thái Bình Dương từ lâu rồi.
Nếu như Lục Trầm nghe được tiếng lòng của Ngụy Na lúc này, chắc chắn anh ta sẽ tán dương cô ta: Cô gái, cô cũng biết mình khoa trương quá à.
Thực sự thì Lục Trầm cũng có chút không hiểu Tô Lương Mặc của ngày hôm nay, nếu đổi lại là Tô Lương Mặc của trước đây, chắc chắn anh đã ném cô gái ngu ngốc ngạo mạn này xuống Thái Bình Dương từ lâu rồi, sao có thể cho cô ta cơ hội đứng trước mặt anh khua môi múa mép chứ?
Đừng nói đến để cô ta châm chọc khiêu khích như thế này!
Thực ra đây là một hiểu nhầm, Tô Lương Mặc sớm đã không thể nhịn được rồi, ai có tâm trạng nghe cô ta lảm nhảm, thao thao bất tuyệt chứ.
Anh nhẫn nại, kiên trì như vậy là vì muốn cứu vấn lại một chút hình tượng xấu xí của mình đã bị hủy hoại sạch sẽ trong mắt Lương Tiểu Ý, xây dựng lại hình ảnh một Tô Lương Mặc nho nhã thanh lịch… giống như cái tên người nước ngoài kia.
Tên Savvy Wayne Klutz kia chính là một tên giả tạo. một con hổ ăn thịt người, anh ta lúc nào cũng thích ra vẻ nho nhã lịch thiệp trước mặt Lương Tiểu Ý… Chỉ là giả vờ lịch sự nho nhã thôi mà, tên Savvy Wayne Klutz kia làm được thì Tô Lương Mặc anh cũng làm được!
Vị Tổng giám đốc ngốc nghếch nào đó có lòng đố ky rất lớn, anh đã hạ mình xuống, học theo tình địch của mình cách ra vẻ là một công tử nho nhã, lịch thiệp. Nhưng tiếc là, suy nghĩ của anh thì tốt, nhưng anh lại không thể học được kỹ năng diễn xuất siêu phàm của ảnh đế Savvy, kết quả, anh không chỉ không thể cứu vãn lại được hình tượng trong lòng Lương Tiếu Ý, anh còn đánh mất hết mặt mũi trước mặt cô.
Vị Tổng giám đốc ngốc nghếch nào đó không thể nhãn nhịn thêm được nữa, cuối cùng đã phát hỏa, Ngụy Na và nhà họ Ngụy trở thành tội phạm đầu sỏ, con cừu chịu tội, trở thành đối tượng phát tiết của vị Tổng giám đốc tâm tình bứt rứt khó chịu nào đó.
Trở lại vấn đề chính.
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm xẹt qua một tia hài hước: “Cô Ngụy tưởng là nhà họ Tô nào? Còn có nhà họ Tô nào có người đứng đầu tên là Tô Lương Mặc à?”
Ầm!
Trong đầu Ngụy Na vang lên tiếng nổ ầm ầm, cô ta… vừa sỉ nhục người đàn ông cao ngạo lạnh lùng Tô Lương Mặc là Ngưu Lang? Còn tuyên bố dùng một trăm vạn mua một đêm với Tô Lương Mặc – người giàu có nhất đất nước?
“Chúc mừng cô Ngụy. Bây giờ cô đã hiểu vì sao tôi nói hôm nay cô không có cơ hội rồi chứ?” Lục Trầm cười như không cười. Những kẻ quen ỷ quyền thế ức hiếp người khác, thì phải lau cho rõ hai mắt, nhìn cho kỹ người đối diện mình là ai, có thân phận gì, nếu không, sẽ có kết cục giống như Ngụy Na ngày hôm nay.
Lí Thù Vũ đầy kinh ngạc! Cuối cùng cô ta cũng nhớ ra cô †a gặp người này ở đâu, ba năm trước trong lễ mừng thọ của Chủ tịch Hội đồng quản trị Truyền thông Lục Thị, giải trí Quang Hòa được mời đến tham dự. Truyền thông Lục Thị là trùm của ngành giải trí điện ảnh trong nước. Hôm đó, có rất nhiều nghệ sĩ và các công ty truyên thông đến chúc mừng.
Lí Thù Vũ nói xong câu đó, xung quanh bỗng ồn ào… Cậu chủ của Truyền thông Lục Thị.
Đây không phải là bạn của trai bao, bạn của trai bao không phải là trai bao, là cậu chủ của Truyền Thông Lục Thị?
Vậy, vậy trai bao mà cô chủ nhà họ Nguy muốn mua một đêm, cũng không phải là trai bao?
Không phải trai bao, vậy… là gì?
“Cô Ngụy, đối tượng mà cô muốn bỏ 100 vạn ra để mua một đêm, cậu ấy là Tô Lương Mặc của nhà họ Tô” Lục Trầm cười như không cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Na.
Tô Lương Mặc nhà họ Tô!
Là… nhà họ Tô đó sao?
Đám người đang ầm ï náo loạn bỗng nhiên im bặt. Nhà họ Tô, là nhà họ Tô đó sao?
Khóe môi Ngụy Na run run, cô ta vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Là, là nhà họ Tô đó sao?” Đừng hoang mang, có, có lẽ không phải nhà họ Tô đó, đừng tự mình dọa mình. Ngụy Na mặt trắng bệch tự an ủi bản thân. Không thể nào, nếu là nhà họ Tô đó, nếu là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đó, chắc chắn cô ta không thể nào có cơ hội đứng trước mặt anh khua môi múa mép như thế này, có lẽ anh đã ném cô ta xuống biển Thái Bình Dương từ lâu rồi.
Nếu như Lục Trầm nghe được tiếng lòng của Ngụy Na lúc này, chắc chắn anh ta sẽ tán dương cô ta: Cô gái, cô cũng biết mình khoa trương quá à.
Thực sự thì Lục Trầm cũng có chút không hiểu Tô Lương Mặc của ngày hôm nay, nếu đổi lại là Tô Lương Mặc của trước đây, chắc chắn anh đã ném cô gái ngu ngốc ngạo mạn này xuống Thái Bình Dương từ lâu rồi, sao có thể cho cô ta cơ hội đứng trước mặt anh khua môi múa mép chứ?
Đừng nói đến để cô ta châm chọc khiêu khích như thế này!
Thực ra đây là một hiểu nhầm, Tô Lương Mặc sớm đã không thể nhịn được rồi, ai có tâm trạng nghe cô ta lảm nhảm, thao thao bất tuyệt chứ.
Anh nhẫn nại, kiên trì như vậy là vì muốn cứu vấn lại một chút hình tượng xấu xí của mình đã bị hủy hoại sạch sẽ trong mắt Lương Tiểu Ý, xây dựng lại hình ảnh một Tô Lương Mặc nho nhã thanh lịch… giống như cái tên người nước ngoài kia.
Tên Savvy Wayne Klutz kia chính là một tên giả tạo. một con hổ ăn thịt người, anh ta lúc nào cũng thích ra vẻ nho nhã lịch thiệp trước mặt Lương Tiểu Ý… Chỉ là giả vờ lịch sự nho nhã thôi mà, tên Savvy Wayne Klutz kia làm được thì Tô Lương Mặc anh cũng làm được!
Vị Tổng giám đốc ngốc nghếch nào đó có lòng đố ky rất lớn, anh đã hạ mình xuống, học theo tình địch của mình cách ra vẻ là một công tử nho nhã, lịch thiệp. Nhưng tiếc là, suy nghĩ của anh thì tốt, nhưng anh lại không thể học được kỹ năng diễn xuất siêu phàm của ảnh đế Savvy, kết quả, anh không chỉ không thể cứu vãn lại được hình tượng trong lòng Lương Tiếu Ý, anh còn đánh mất hết mặt mũi trước mặt cô.
Vị Tổng giám đốc ngốc nghếch nào đó không thể nhãn nhịn thêm được nữa, cuối cùng đã phát hỏa, Ngụy Na và nhà họ Ngụy trở thành tội phạm đầu sỏ, con cừu chịu tội, trở thành đối tượng phát tiết của vị Tổng giám đốc tâm tình bứt rứt khó chịu nào đó.
Trở lại vấn đề chính.
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm xẹt qua một tia hài hước: “Cô Ngụy tưởng là nhà họ Tô nào? Còn có nhà họ Tô nào có người đứng đầu tên là Tô Lương Mặc à?”
Ầm!
Trong đầu Ngụy Na vang lên tiếng nổ ầm ầm, cô ta… vừa sỉ nhục người đàn ông cao ngạo lạnh lùng Tô Lương Mặc là Ngưu Lang? Còn tuyên bố dùng một trăm vạn mua một đêm với Tô Lương Mặc – người giàu có nhất đất nước?
“Chúc mừng cô Ngụy. Bây giờ cô đã hiểu vì sao tôi nói hôm nay cô không có cơ hội rồi chứ?” Lục Trầm cười như không cười. Những kẻ quen ỷ quyền thế ức hiếp người khác, thì phải lau cho rõ hai mắt, nhìn cho kỹ người đối diện mình là ai, có thân phận gì, nếu không, sẽ có kết cục giống như Ngụy Na ngày hôm nay.