Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 599
Chương 599
Ông ta ăn mặc vô cùng trang trọng. Lương Tiểu Ý nheo mắt đánh giá ông ta một lượt, vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng trên mặt ông ta, nhưng cô vẫn có cảm giác quen mắt. Cô nhìn kỹ thêm một lần nữa, cô khẳng định cô chưa từng gặp người này.
Ông ta ngồi trên ghế dựa trong phòng khách, nhưng lại không phải là của ghế nhà cô.
Một cái ghế bành làm bằng gỗ sưa, chạm trổ rồng phượng, chắc chắn không hề rẻ. Một cái ghế bành nhưng có thể có giá trị bằng thu nhập mấy năm, thậm chí mấy chục năm của một người bình thường.
Ông ta là ai?
Có ba người khác đang đứng phía sau ông ta, một người tuổi khá cao, hai người mặc vest đen.
Cách ăn mặc này…
Ông ta từ từ quay đầu lại, Lương Tiểu Ý kinh ngạc!
Đôi mắt của ông ta đục ngầu nhưng lại ánh lên vẻ nhanh nhẹn, khiến người ta không dám khinh thường, càng không dám có nửa phần bất kính.
Phong thái của ông ta… càng nhìn càng thấy giống một người.
“Cô là Lương Tiểu Ý?” Ông ta nói, dò xét nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang đứng ở cửa, ông ta chỉ hỏi duy nhất một câu, dường như nói thêm một câu, ông ta sẽ cảm thấy lãng phí.
“Đúng, tôi là…” Lương Tiểu Ý vừa trả lời, một bóng dáng nhỏ bé lanh lợi chạy đến trước mặt cô, giọng nói non nớt của Đại Bảo vang lên: “Mommy, mommy về rồi”
Vị trí cô đứng lúc nãy không nhìn thấy con trai cô, bây giờ cậu bé chạy từ bên cạnh ra, Lương Tiểu Ý vừa nhìn thấy con trai, cô liền mỉm cười: “m, mommy về rồi”
Cô vừa nói xong, một giọng nói nghiêm túc vang lên, cắt ngang hai mẹ con.
“Không có quy tắc”
Cho dù con nhà mình có không ngoan đi nữa, nếu như bị người khác nói như vậy, cho dù là ai đều sẽ không vui.
Lương Tiểu Ý ngồi xổm xuống hỏi Đại Bảo của cô: “Chú Savvy đâu con?”
“Chú Savvy nói tối nay sẽ đích thân nấu cơm, nên chú ấy đi siêu thị mua đồ ăn Giọng nói non nớt của Lương Chi Hoành vang lên, sau đó cậu quay người nhìn về ông già vừa mắng cậu “Không có quy tắc”: “Sau đó ông này đến, nói là tìm mommy, con nói mommy không ở nhà, bọn họ liền bảo con gọi điện cho mommy, bọn họ nói sẽ ở đây chờ”
Lương Chỉ Hoành nói xong, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ hỏi Lương Tiểu Ý: “Mommy, chú Savvy từng nói, không mời mà đến là bất lịch sự. Có phải ông này rất bất lịch sự không mommy?”
“…” Lương Tiểu Ý không biết nói gì.
Lời của trẻ con, nhưng ông nội Tô nghe thấy lại cảm thấy vô cùng chướng tai.
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Lương Tiểu Ý gật đầu, nói với cậu nhóc: “Con lên trên nhà trước đi”
“Vâng” Cậu nhóc nghe theo lời Lương Tiểu Ý.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lương Tiểu Ý và đám người của ông nội Tô.
Lương Tiểu Ý bình thản nhìn về phía ông nội Tô: “Cháu vẫn còn nhớ ông, ông Tô.” Chỉ một câu nói đã chỉ ra thân phận của ông nội Tô.
Ông nội Tô mặt lạnh lùng: “Từng có duyên gặp mặt một lần, lúc đó ta không hề nghĩ rằng, con bé con này lại “lợi hại” như thế.
Đương nhiên, Lương Tiểu Ý nhận ra ý tứ trong câu nói của ông nội Tô.
“Ông Tô hôm nay đột nhiên đến thăm, không biết là có chuyện gì?” Lương Tiểu Ý không muốn nhiều lời với ông ta, cô tin chắc, người như ông nội Tô, chắc chắn không vô cớ mà tìm đến đây.
“Ta đến đưa cho cô cái này” Ông nội Tô vừa nói, chú Phùng ở phía sau liền đưa cho Lương Tiểu Ý một quyển sổ màu xanh.
Lương Tiểu Ý nghi hoặc liếc mắt nhìn, bên trên viết rõ ràng bốn chữ “Chứng nhận ly hôn”, trong lòng cô có chút khó hiểu, cô mở ra nhìn… Hai mắt cô mở trừng!
Ông ta ăn mặc vô cùng trang trọng. Lương Tiểu Ý nheo mắt đánh giá ông ta một lượt, vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng trên mặt ông ta, nhưng cô vẫn có cảm giác quen mắt. Cô nhìn kỹ thêm một lần nữa, cô khẳng định cô chưa từng gặp người này.
Ông ta ngồi trên ghế dựa trong phòng khách, nhưng lại không phải là của ghế nhà cô.
Một cái ghế bành làm bằng gỗ sưa, chạm trổ rồng phượng, chắc chắn không hề rẻ. Một cái ghế bành nhưng có thể có giá trị bằng thu nhập mấy năm, thậm chí mấy chục năm của một người bình thường.
Ông ta là ai?
Có ba người khác đang đứng phía sau ông ta, một người tuổi khá cao, hai người mặc vest đen.
Cách ăn mặc này…
Ông ta từ từ quay đầu lại, Lương Tiểu Ý kinh ngạc!
Đôi mắt của ông ta đục ngầu nhưng lại ánh lên vẻ nhanh nhẹn, khiến người ta không dám khinh thường, càng không dám có nửa phần bất kính.
Phong thái của ông ta… càng nhìn càng thấy giống một người.
“Cô là Lương Tiểu Ý?” Ông ta nói, dò xét nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang đứng ở cửa, ông ta chỉ hỏi duy nhất một câu, dường như nói thêm một câu, ông ta sẽ cảm thấy lãng phí.
“Đúng, tôi là…” Lương Tiểu Ý vừa trả lời, một bóng dáng nhỏ bé lanh lợi chạy đến trước mặt cô, giọng nói non nớt của Đại Bảo vang lên: “Mommy, mommy về rồi”
Vị trí cô đứng lúc nãy không nhìn thấy con trai cô, bây giờ cậu bé chạy từ bên cạnh ra, Lương Tiểu Ý vừa nhìn thấy con trai, cô liền mỉm cười: “m, mommy về rồi”
Cô vừa nói xong, một giọng nói nghiêm túc vang lên, cắt ngang hai mẹ con.
“Không có quy tắc”
Cho dù con nhà mình có không ngoan đi nữa, nếu như bị người khác nói như vậy, cho dù là ai đều sẽ không vui.
Lương Tiểu Ý ngồi xổm xuống hỏi Đại Bảo của cô: “Chú Savvy đâu con?”
“Chú Savvy nói tối nay sẽ đích thân nấu cơm, nên chú ấy đi siêu thị mua đồ ăn Giọng nói non nớt của Lương Chi Hoành vang lên, sau đó cậu quay người nhìn về ông già vừa mắng cậu “Không có quy tắc”: “Sau đó ông này đến, nói là tìm mommy, con nói mommy không ở nhà, bọn họ liền bảo con gọi điện cho mommy, bọn họ nói sẽ ở đây chờ”
Lương Chỉ Hoành nói xong, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ hỏi Lương Tiểu Ý: “Mommy, chú Savvy từng nói, không mời mà đến là bất lịch sự. Có phải ông này rất bất lịch sự không mommy?”
“…” Lương Tiểu Ý không biết nói gì.
Lời của trẻ con, nhưng ông nội Tô nghe thấy lại cảm thấy vô cùng chướng tai.
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Lương Tiểu Ý gật đầu, nói với cậu nhóc: “Con lên trên nhà trước đi”
“Vâng” Cậu nhóc nghe theo lời Lương Tiểu Ý.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lương Tiểu Ý và đám người của ông nội Tô.
Lương Tiểu Ý bình thản nhìn về phía ông nội Tô: “Cháu vẫn còn nhớ ông, ông Tô.” Chỉ một câu nói đã chỉ ra thân phận của ông nội Tô.
Ông nội Tô mặt lạnh lùng: “Từng có duyên gặp mặt một lần, lúc đó ta không hề nghĩ rằng, con bé con này lại “lợi hại” như thế.
Đương nhiên, Lương Tiểu Ý nhận ra ý tứ trong câu nói của ông nội Tô.
“Ông Tô hôm nay đột nhiên đến thăm, không biết là có chuyện gì?” Lương Tiểu Ý không muốn nhiều lời với ông ta, cô tin chắc, người như ông nội Tô, chắc chắn không vô cớ mà tìm đến đây.
“Ta đến đưa cho cô cái này” Ông nội Tô vừa nói, chú Phùng ở phía sau liền đưa cho Lương Tiểu Ý một quyển sổ màu xanh.
Lương Tiểu Ý nghi hoặc liếc mắt nhìn, bên trên viết rõ ràng bốn chữ “Chứng nhận ly hôn”, trong lòng cô có chút khó hiểu, cô mở ra nhìn… Hai mắt cô mở trừng!