Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 607
Chương 607
Nhưng một khi cô gặp câu hỏi khó hiểu, cô đều tìm kiếm sự giúp đỡ của anh ta, cho dù ban nãy cô đang đối diện với khuôn mặt hung dữ của anh ta.
Savvy đưa tay lấy ra một cái khăn trong túi áo ra, đưa cho.
Lương Tiểu Ý: “Lau đi” Đáy mắt anh ta xẹt qua một tia chua chát: “Lau sạch mặt rồi đi gặp anh ta đi”
“Cần anh đưa em đi không?” Savvy hỏi.
“Không, không cần” Lương Tiểu Ý chạy trối chết.
Lương Tiểu Ý chạy ra khỏi biệt thự, Savvy lặng lẽ đứng nhìn mà không đuối theo. Có lẽ lúc này Tiểu Ý cần bình tĩnh lại.
Lương Tiểu Ý thực sự cần phải bình tĩnh lại.
Cô bắt một chiếc taxi trên đường: “Đến bệnh viện nhân dân số 1”
Sau khi nói điểm đến, Lương Tiểu Ý như người mất hồn ngồi trên taxi, cô lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Những hình ảnh này cô đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lần, trước đây, cô luôn cảm thấy bầu trời Hạ Môn vô cùng trong xanh, gió biển cùng với không khí trong lành, thật dễ chịu. Nhưng hôm nay, vẫn là bầu trời ấy, nhưng cô lại thấy có chút ảm đạm.
“Chú ơi;’ Lương Tiểu Ý dựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời: “Chú nói xem, bầu trời ở Hạ Môn như thế nào?” Cô hỏi.
Tài xế là người đàn ông khoảng 40 tuổi. Chú nghe xong liền nhìn Lương Tiểu Ý qua gương chiếu hậu: “Bầu trời còn có thể như thế nào chứ, mây trắng, bầu không khí trong xanh.
Đương nhiên tôi sẽ không nói đến những nguyên lý khúc xạ học từ cấp hai”
Lương Tiểu Ý “Dạ” một tiếng, nhưng đôi mắt lại nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Chú tài xế đã lái xe cả nửa đời người, kiểu người nào cũng đã từng gặp, nhưng chưa từng thấy có ai giống như Lương Tiểu Ý.
“Cô gái” Chú tài xế hỏi: “Cô có nhìn bầu trời đến bao giờ, thì bầu trời ấy cũng sẽ không trở thành hình dáng mà cô muốn.
Bầu trời ấy mà, luôn ở đó. Cô đã bao giờ nhìn thấy biển chưa?
Rất nhiều người đều đã nhìn thấy biển, những cảm nhận của mỗi người lại không giống nhau. Có người nói biển cả mênh mông, một con sóng lớn ập đến, lại càng trở nên rộng lớn.
Nhưng cũng có người nói, biển cả đáng sợ, một con sóng lớn ập đến nhấn chìm vô số sinh mạng, vô cùng tàn nhãn. Nhưng những suy nghĩ của người ta, thì có liên quan gì đến biển chứ?”
Lương Tiểu Ý dường như hiểu ra, đúng, điều phải thay đổi là cách nghĩ của con người, biển lớn bao la hay tàn nhãn, thì có liên quan gì đến biển cả cơ chứ?
Cô lại nhìn lên bầu trời, dù bầu trời sáng sủa hay u tối, thì cũng có liên quan gì đến bầu trời? Là do tự trái tim cô thay đổi mà thôi.
Còn tình cảm của Savvy… Cho dù đến giờ cô vãn không thể nào chấp nhận được, nhưng cô không chấp nhận, thì thứ tình cảm mạnh mẽ đó của Savvy sẽ không tồn tại sao? Cảm xúc mạnh mẽ của Savvy khiến cô sợ, nên cảm xúc của anh ta rất đáng sợ sao?
Không! Đương nhiên không phải. Biển lớn vẫn là biển lớn, bầu trời vẫn là bầu trời, còn tình cảm của Savvy, vẫn sẽ là tình cảm của riêng anh ấy.
Tình cảm của Savvy không đáng sợ, mà trong lòng cô sợ hãi.
Vậy thì, cô sợ cái gì?
“Cảm ơn chú” Tâm trạng của Lương Tiểu Ý trở nên tốt hơn nhiều. Chú lái xe nghe những lời đó, bật cười, lắc lắc đầu, mấy người trẻ tuổi đúng là… Sự khôn ngoan trong cuộc sống ở đâu mà có? Có một số kiến thức phải được tích lũy theo tuổi tác, là trí tuệ của người già.
Nhưng một khi cô gặp câu hỏi khó hiểu, cô đều tìm kiếm sự giúp đỡ của anh ta, cho dù ban nãy cô đang đối diện với khuôn mặt hung dữ của anh ta.
Savvy đưa tay lấy ra một cái khăn trong túi áo ra, đưa cho.
Lương Tiểu Ý: “Lau đi” Đáy mắt anh ta xẹt qua một tia chua chát: “Lau sạch mặt rồi đi gặp anh ta đi”
“Cần anh đưa em đi không?” Savvy hỏi.
“Không, không cần” Lương Tiểu Ý chạy trối chết.
Lương Tiểu Ý chạy ra khỏi biệt thự, Savvy lặng lẽ đứng nhìn mà không đuối theo. Có lẽ lúc này Tiểu Ý cần bình tĩnh lại.
Lương Tiểu Ý thực sự cần phải bình tĩnh lại.
Cô bắt một chiếc taxi trên đường: “Đến bệnh viện nhân dân số 1”
Sau khi nói điểm đến, Lương Tiểu Ý như người mất hồn ngồi trên taxi, cô lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Những hình ảnh này cô đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lần, trước đây, cô luôn cảm thấy bầu trời Hạ Môn vô cùng trong xanh, gió biển cùng với không khí trong lành, thật dễ chịu. Nhưng hôm nay, vẫn là bầu trời ấy, nhưng cô lại thấy có chút ảm đạm.
“Chú ơi;’ Lương Tiểu Ý dựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời: “Chú nói xem, bầu trời ở Hạ Môn như thế nào?” Cô hỏi.
Tài xế là người đàn ông khoảng 40 tuổi. Chú nghe xong liền nhìn Lương Tiểu Ý qua gương chiếu hậu: “Bầu trời còn có thể như thế nào chứ, mây trắng, bầu không khí trong xanh.
Đương nhiên tôi sẽ không nói đến những nguyên lý khúc xạ học từ cấp hai”
Lương Tiểu Ý “Dạ” một tiếng, nhưng đôi mắt lại nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Chú tài xế đã lái xe cả nửa đời người, kiểu người nào cũng đã từng gặp, nhưng chưa từng thấy có ai giống như Lương Tiểu Ý.
“Cô gái” Chú tài xế hỏi: “Cô có nhìn bầu trời đến bao giờ, thì bầu trời ấy cũng sẽ không trở thành hình dáng mà cô muốn.
Bầu trời ấy mà, luôn ở đó. Cô đã bao giờ nhìn thấy biển chưa?
Rất nhiều người đều đã nhìn thấy biển, những cảm nhận của mỗi người lại không giống nhau. Có người nói biển cả mênh mông, một con sóng lớn ập đến, lại càng trở nên rộng lớn.
Nhưng cũng có người nói, biển cả đáng sợ, một con sóng lớn ập đến nhấn chìm vô số sinh mạng, vô cùng tàn nhãn. Nhưng những suy nghĩ của người ta, thì có liên quan gì đến biển chứ?”
Lương Tiểu Ý dường như hiểu ra, đúng, điều phải thay đổi là cách nghĩ của con người, biển lớn bao la hay tàn nhãn, thì có liên quan gì đến biển cả cơ chứ?
Cô lại nhìn lên bầu trời, dù bầu trời sáng sủa hay u tối, thì cũng có liên quan gì đến bầu trời? Là do tự trái tim cô thay đổi mà thôi.
Còn tình cảm của Savvy… Cho dù đến giờ cô vãn không thể nào chấp nhận được, nhưng cô không chấp nhận, thì thứ tình cảm mạnh mẽ đó của Savvy sẽ không tồn tại sao? Cảm xúc mạnh mẽ của Savvy khiến cô sợ, nên cảm xúc của anh ta rất đáng sợ sao?
Không! Đương nhiên không phải. Biển lớn vẫn là biển lớn, bầu trời vẫn là bầu trời, còn tình cảm của Savvy, vẫn sẽ là tình cảm của riêng anh ấy.
Tình cảm của Savvy không đáng sợ, mà trong lòng cô sợ hãi.
Vậy thì, cô sợ cái gì?
“Cảm ơn chú” Tâm trạng của Lương Tiểu Ý trở nên tốt hơn nhiều. Chú lái xe nghe những lời đó, bật cười, lắc lắc đầu, mấy người trẻ tuổi đúng là… Sự khôn ngoan trong cuộc sống ở đâu mà có? Có một số kiến thức phải được tích lũy theo tuổi tác, là trí tuệ của người già.