Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 618
Chương 618
“Em dám kết hôn cùng hắn ta?” Giọng nói lạnh lùng gần như rít qua khỏi kẽ răng.
Cho dù anh biết cô vì muốn trốn khỏi anh mới kết hôn, cho dù lúc trước anh để cô rời đi… Anh vẫn không thể chấp nhận được việc bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, anh †a còn có thể dùng thân phận quang minh chính đại bước vào cuộc đời cô.
Mặt anh tối sầm, lúc trước anh để cô đi, không phải anh chưa từng nghĩ những chuyện này sẽ xảy ra, anh tưởng rằng anh có thể vui vẻ ở nơi xa chúc cô hạnh phúc, nhưng thực tế thì, anh, không, thể, làm, được!
Muốn anh nhìn cô trở thành vợ người khác, anh, không, làm, được!
Một khi đế vương tức giận, máu đỏ chảy ngàn dặm. Tô Lương Mặc nổi giận khiến Lục Trầm có một dự cảm không lành.
Bỗng nhiên, anh quay đầu nhìn Lục Trâm, hai mắt lạnh lẽo: “Lục Trầm, chuyện giao cho cậu, cậu đã giải quyết xong chưa?”
Lục Trầm rất nhanh liền phản ứng lại: “Bên trong máy bay đã được thiết kế lại, tất cả đều làm theo yêu cầu của cậu” Lục Trầm không cần Tô Lương Mặc nói thêm một điều gì, anh ta đã hiểu được dụng ý của Tô Lương Mặc. Đôi mắt đào hoa ánh lên tia lo lắng: “Cậu yên tâm, tớ sẽ sắp xếp người đến phá rối, ngăn cản hôn lễ này lại. Chỉ chờ cậu khỏe lại, ngay lập tức sẽ bay sang bên đó”
“Không!” Tô Lương Mặc giơ một tay lên, quả quyết nói: “Tớ phải đích thân đi!”
“Được” Lục Trầm nói: “Chờ cơ thể cậu khỏe lại…”
“Không! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!” Anh không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
“Nhưng vết thương của cậu vừa có chuyển biến tốt: Lục Trầm kiên quyết phản đối: “Tóm lại, bây giờ cậu đi, tớ không đồng ý!”
Tô Lương Mặc đã ngồi dậy, rời khỏi giường bệnh, anh nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy quần áo của mình ở đâu, anh chau mày, cầm điện thoại lên, bước nhanh ra ngoài, rời khỏi phòng bệnh.
Lục Trầm muốn ngăn lại nhưng không được, Tô Lương Mặc đã quyết tâm rồi.
Lục Trầm thở dài một tiếng, ngón tay xoa xoa thái dương, kiếp sau chắc chăn anh ta sẽ không làm bạn với tên này nữa!
“Này! Tô Lương Mặc, cậu định cứ thế mà đi à?” Lục Trầm đuổi theo, anh ta phải chạy mới theo kịp bước chân dài của người đàn ông phía trước. Anh gọi điện thoại, rõ ràng rành mạch truyền mệnh lệnh mới.
Lục Trầm đuổi theo: “Cậu định mặc bộ đồ bệnh nhân này đi à?” Anh ta dám chắc, nếu như Tổng giám đốc Tập đoàn Tài chính Tô Thị mặc đồ bệnh nhân như thế này ra ngoài, lỡ như bị bọn paparazi chụp được, chắc chắn sẽ trở thành tin tức đầu tiên trong bản tin ngày mai.
Tô Lương Mặc bị Lục Trầm giữ vai lại từ phía sau, anh đành phải dừng lại, lãnh đạm quay đầu lại liếc nhìn Lục Trâm, khóe môi mỏng bình thản hỏi: “Phạm pháp à?”
“Ặc…” Lục Trâm bị chặn họng… “Không phạm pháp…”
“Vậy là được rồi” Anh từ từ thu lại ánh mắt, bờ vai vừa chuyển động liền thoát khỏi bàn tay của Lục Trầm, anh tiếp tục đi về phía thang máy. Lục Trầm thấy anh đã đến cửa thang máy, anh ta chỉ đành hét lớn về phía Tô Lương Mặc: “Đúng là không phạm pháp, nhưng lỡ như cậu bị phóng viên hay bọn paparazi nhìn thấy, ngày mai chắc chắn cậu sẽ lên đầu bảng tin đấy!”
Người đàn ông phía trước vẫn không dừng bước chân lại, anh tiếp tục đi về phía trước. Anh dừng lại trước cửa thang máy, ấn nút xuống tầng, bấy giờ anh mới lạnh nhạt nói một câu: “Nếu như bộ phận truyền thông của công ty chỉ làm một đám vô dụng, vừa hay có thể cắt giảm biên chế”
_ Bờ vai Lục Trầm bất lực cụp xuống.
Hôm nay coi như Lục Trầm được mở rộng tầm mắt, hóa ra bộ phận truyền thông của công ty họ có một chức năng khác ~ chuyên giúp Tổng giám đốc bác bỏ các tin đồn nhảm.
Nếu như để trưởng phòng truyền thông Lục Đình Vũ nghe thấy, có khi anh ta sẽ tức chết.
Đúng lúc này, thang máy đã lên đến nơi, cửa thang máy vừa mở, Tô Lương Mặc không bước vào ngay, mà anh quay người lại nhìn Lục Trầm: “Cậu muốn cùng tớ đi đến đất nước kia hay là định ở lại đây thu dọn tàn cuộc?”
“Em dám kết hôn cùng hắn ta?” Giọng nói lạnh lùng gần như rít qua khỏi kẽ răng.
Cho dù anh biết cô vì muốn trốn khỏi anh mới kết hôn, cho dù lúc trước anh để cô rời đi… Anh vẫn không thể chấp nhận được việc bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, anh †a còn có thể dùng thân phận quang minh chính đại bước vào cuộc đời cô.
Mặt anh tối sầm, lúc trước anh để cô đi, không phải anh chưa từng nghĩ những chuyện này sẽ xảy ra, anh tưởng rằng anh có thể vui vẻ ở nơi xa chúc cô hạnh phúc, nhưng thực tế thì, anh, không, thể, làm, được!
Muốn anh nhìn cô trở thành vợ người khác, anh, không, làm, được!
Một khi đế vương tức giận, máu đỏ chảy ngàn dặm. Tô Lương Mặc nổi giận khiến Lục Trầm có một dự cảm không lành.
Bỗng nhiên, anh quay đầu nhìn Lục Trâm, hai mắt lạnh lẽo: “Lục Trầm, chuyện giao cho cậu, cậu đã giải quyết xong chưa?”
Lục Trầm rất nhanh liền phản ứng lại: “Bên trong máy bay đã được thiết kế lại, tất cả đều làm theo yêu cầu của cậu” Lục Trầm không cần Tô Lương Mặc nói thêm một điều gì, anh ta đã hiểu được dụng ý của Tô Lương Mặc. Đôi mắt đào hoa ánh lên tia lo lắng: “Cậu yên tâm, tớ sẽ sắp xếp người đến phá rối, ngăn cản hôn lễ này lại. Chỉ chờ cậu khỏe lại, ngay lập tức sẽ bay sang bên đó”
“Không!” Tô Lương Mặc giơ một tay lên, quả quyết nói: “Tớ phải đích thân đi!”
“Được” Lục Trầm nói: “Chờ cơ thể cậu khỏe lại…”
“Không! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!” Anh không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
“Nhưng vết thương của cậu vừa có chuyển biến tốt: Lục Trầm kiên quyết phản đối: “Tóm lại, bây giờ cậu đi, tớ không đồng ý!”
Tô Lương Mặc đã ngồi dậy, rời khỏi giường bệnh, anh nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy quần áo của mình ở đâu, anh chau mày, cầm điện thoại lên, bước nhanh ra ngoài, rời khỏi phòng bệnh.
Lục Trầm muốn ngăn lại nhưng không được, Tô Lương Mặc đã quyết tâm rồi.
Lục Trầm thở dài một tiếng, ngón tay xoa xoa thái dương, kiếp sau chắc chăn anh ta sẽ không làm bạn với tên này nữa!
“Này! Tô Lương Mặc, cậu định cứ thế mà đi à?” Lục Trầm đuổi theo, anh ta phải chạy mới theo kịp bước chân dài của người đàn ông phía trước. Anh gọi điện thoại, rõ ràng rành mạch truyền mệnh lệnh mới.
Lục Trầm đuổi theo: “Cậu định mặc bộ đồ bệnh nhân này đi à?” Anh ta dám chắc, nếu như Tổng giám đốc Tập đoàn Tài chính Tô Thị mặc đồ bệnh nhân như thế này ra ngoài, lỡ như bị bọn paparazi chụp được, chắc chắn sẽ trở thành tin tức đầu tiên trong bản tin ngày mai.
Tô Lương Mặc bị Lục Trầm giữ vai lại từ phía sau, anh đành phải dừng lại, lãnh đạm quay đầu lại liếc nhìn Lục Trâm, khóe môi mỏng bình thản hỏi: “Phạm pháp à?”
“Ặc…” Lục Trâm bị chặn họng… “Không phạm pháp…”
“Vậy là được rồi” Anh từ từ thu lại ánh mắt, bờ vai vừa chuyển động liền thoát khỏi bàn tay của Lục Trầm, anh tiếp tục đi về phía thang máy. Lục Trầm thấy anh đã đến cửa thang máy, anh ta chỉ đành hét lớn về phía Tô Lương Mặc: “Đúng là không phạm pháp, nhưng lỡ như cậu bị phóng viên hay bọn paparazi nhìn thấy, ngày mai chắc chắn cậu sẽ lên đầu bảng tin đấy!”
Người đàn ông phía trước vẫn không dừng bước chân lại, anh tiếp tục đi về phía trước. Anh dừng lại trước cửa thang máy, ấn nút xuống tầng, bấy giờ anh mới lạnh nhạt nói một câu: “Nếu như bộ phận truyền thông của công ty chỉ làm một đám vô dụng, vừa hay có thể cắt giảm biên chế”
_ Bờ vai Lục Trầm bất lực cụp xuống.
Hôm nay coi như Lục Trầm được mở rộng tầm mắt, hóa ra bộ phận truyền thông của công ty họ có một chức năng khác ~ chuyên giúp Tổng giám đốc bác bỏ các tin đồn nhảm.
Nếu như để trưởng phòng truyền thông Lục Đình Vũ nghe thấy, có khi anh ta sẽ tức chết.
Đúng lúc này, thang máy đã lên đến nơi, cửa thang máy vừa mở, Tô Lương Mặc không bước vào ngay, mà anh quay người lại nhìn Lục Trầm: “Cậu muốn cùng tớ đi đến đất nước kia hay là định ở lại đây thu dọn tàn cuộc?”