Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75:
Diệp Ánh Du nghĩ về tất cả những gì mình đang có, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá. Ngay cả khi trong tương lai cô có thể đi theo phương hướng tốt đẹp do thầy hướng dẫn của mình vạch ra, từ bán hàng đến lập kế hoạch, rồi lại trở thành cấp cao của công ty, thậm chí sử dụng tài nguyên mạng lưới quen biết mà cô có vào thời điểm đó để thành lập công ty, nhưng vào thời điểm đó ở tương lai chứ không phải bây giờ, không phải đã có được ở trong tay rồi!
Cái dáng vẻ đứng ở vị trí cao hơn người rồi ghé mắt nhìn xuống của Nam Cung Hàn sao mà có thể đáng ghét đến như thế chứ! Sao có thể chắc chắn rằng là cô không thể phản kháng, mà chỉ có thể phục tùng thôi chứ?!
Tâm trạng của Diệp Ánh Du dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trong sáng linh động và có nét phóng khoáng, xoay người rời đi. Thà chết chứ không đầu hàng, thà là ngọc nát còn hơn đá lành!
Nếu đã không thể khiến cho Nam Cung Hàn làm theo điều mà cô muốn, vậy thì mắc gì cô phải khổ sở cầu xin lòng thương xót chứ, như vậy chỉ càng làm tăng những trò đùa của anh mà thôi.
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô rời đi mà không nói lời nào, nheo đôi mắt đen đầy mê hoặc có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc lại, cái khí thế đàn áp đầy người đó lại đột ngột giảm xuống, ngay cả không khí cũng gần như đông cứng lại.
“Cô không muốn khôi phục lại công ty nhà họ Diệp sao?” Giọng anh trâm xuống cực kỳ, và mang theo đó vẻ quyến rũ ma mị kinh người, cứ như thể Diệp Ánh Du chỉ cần đồng ý, thì sẽ ngay lập tức thực hiện nó vì cô.
Tuy nhiên, Diệp Ánh Du, người đã một chân bước lên cầu thang, cả cơ thể chỉ dừng lại một lúc, sau đó cô kiên quyết đi tiếp vê phía trước.
Có vẻ như lúc này, đã hoàn toàn từ bỏ mọi thứ.
Nam Cung Hàn cười một tiếng chế nhạo: “Thật là nhàm chán. Tôi còn tưởng đây là một con mồi hiếm gặp và thú vị lắm chứ, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế.”
Anh không còn để ý đến Diệp Ánh Du nữa, từ từ nhấm nháp thưởng thức ly rượu đỏ, vẻ mặt vẫn như thường, thậm chí còn cùng với người bạn thân là Lê Hiểu Vũ đến quán bar chơi một lúc.
Nhưng khi biết Diệp Ánh Du không chịu ăn trưa và ăn tối, anh đã gọi điện cho Trần Minh Toàn, bảo nhanh chóng giải phóng công ty nhỏ của nhà họ Diệp.
Sáu giờ sáng tinh mơ, Diệp Ánh Du mở mắt, cả đêm không ngủ khiến dưới mắt cô có một lớp quâng thâm mỏng, đặc biệt là trên làn da trắng nốn của cô, cực kỳ dễ thấy.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Cô liếc nhìn bản thân trong gương, rồi thờ ơ quay đầu, định đứng dậy.
Chính thím Vân đã sắp xếp đồ dùng vệ sinh cho cô, rồi lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp: “Cô Du, cô dùng cái này đi, đây là sản phẩm mới nhất vừa được nghiên cứu xong của công ty. Hiệu quả cực kỳ tốt, có thể nhanh chóng loại bỏ quầng thâm dưới mắt đấy.”
Diệp Ánh Du nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi từ chối: “Tôi không dùng đâu, cám ơn thím.”
Thím Vân bình tĩnh đặt một lọ màu xanh lam lên bàn trang điểm: “Cô nhìn xem, còn có cái gì mà cô thích không, tôi sẽ cho người đi mua thêm.”
Đây không phải là phòng ngủ của Nam Cung Hàn mà là một căn phòng dành cho khách ở tầng một. Tất cả các vật dụng trang trí kể cả không gian đều thấp hơn một bậc, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo.
Tối hôm qua Diệp Ánh Du kiên quyết muốn đến phòng khách ngủ, Nam Cung Hàn lại không có ở đó, thím Vân cũng không dám từ chối cô, nên sáng nay cô lại đến dọn dẹp, chuẩn bị sắp xếp lại một chút theo sở thích của cô.
“Không cần đâu, đã ổn lắm rồi ạ.”
Diệp Ánh Du nghĩ về tất cả những gì mình đang có, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá. Ngay cả khi trong tương lai cô có thể đi theo phương hướng tốt đẹp do thầy hướng dẫn của mình vạch ra, từ bán hàng đến lập kế hoạch, rồi lại trở thành cấp cao của công ty, thậm chí sử dụng tài nguyên mạng lưới quen biết mà cô có vào thời điểm đó để thành lập công ty, nhưng vào thời điểm đó ở tương lai chứ không phải bây giờ, không phải đã có được ở trong tay rồi!
Cái dáng vẻ đứng ở vị trí cao hơn người rồi ghé mắt nhìn xuống của Nam Cung Hàn sao mà có thể đáng ghét đến như thế chứ! Sao có thể chắc chắn rằng là cô không thể phản kháng, mà chỉ có thể phục tùng thôi chứ?!
Tâm trạng của Diệp Ánh Du dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trong sáng linh động và có nét phóng khoáng, xoay người rời đi. Thà chết chứ không đầu hàng, thà là ngọc nát còn hơn đá lành!
Nếu đã không thể khiến cho Nam Cung Hàn làm theo điều mà cô muốn, vậy thì mắc gì cô phải khổ sở cầu xin lòng thương xót chứ, như vậy chỉ càng làm tăng những trò đùa của anh mà thôi.
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô rời đi mà không nói lời nào, nheo đôi mắt đen đầy mê hoặc có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc lại, cái khí thế đàn áp đầy người đó lại đột ngột giảm xuống, ngay cả không khí cũng gần như đông cứng lại.
“Cô không muốn khôi phục lại công ty nhà họ Diệp sao?” Giọng anh trâm xuống cực kỳ, và mang theo đó vẻ quyến rũ ma mị kinh người, cứ như thể Diệp Ánh Du chỉ cần đồng ý, thì sẽ ngay lập tức thực hiện nó vì cô.
Tuy nhiên, Diệp Ánh Du, người đã một chân bước lên cầu thang, cả cơ thể chỉ dừng lại một lúc, sau đó cô kiên quyết đi tiếp vê phía trước.
Có vẻ như lúc này, đã hoàn toàn từ bỏ mọi thứ.
Nam Cung Hàn cười một tiếng chế nhạo: “Thật là nhàm chán. Tôi còn tưởng đây là một con mồi hiếm gặp và thú vị lắm chứ, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế.”
Anh không còn để ý đến Diệp Ánh Du nữa, từ từ nhấm nháp thưởng thức ly rượu đỏ, vẻ mặt vẫn như thường, thậm chí còn cùng với người bạn thân là Lê Hiểu Vũ đến quán bar chơi một lúc.
Nhưng khi biết Diệp Ánh Du không chịu ăn trưa và ăn tối, anh đã gọi điện cho Trần Minh Toàn, bảo nhanh chóng giải phóng công ty nhỏ của nhà họ Diệp.
Sáu giờ sáng tinh mơ, Diệp Ánh Du mở mắt, cả đêm không ngủ khiến dưới mắt cô có một lớp quâng thâm mỏng, đặc biệt là trên làn da trắng nốn của cô, cực kỳ dễ thấy.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Cô liếc nhìn bản thân trong gương, rồi thờ ơ quay đầu, định đứng dậy.
Chính thím Vân đã sắp xếp đồ dùng vệ sinh cho cô, rồi lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp: “Cô Du, cô dùng cái này đi, đây là sản phẩm mới nhất vừa được nghiên cứu xong của công ty. Hiệu quả cực kỳ tốt, có thể nhanh chóng loại bỏ quầng thâm dưới mắt đấy.”
Diệp Ánh Du nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi từ chối: “Tôi không dùng đâu, cám ơn thím.”
Thím Vân bình tĩnh đặt một lọ màu xanh lam lên bàn trang điểm: “Cô nhìn xem, còn có cái gì mà cô thích không, tôi sẽ cho người đi mua thêm.”
Đây không phải là phòng ngủ của Nam Cung Hàn mà là một căn phòng dành cho khách ở tầng một. Tất cả các vật dụng trang trí kể cả không gian đều thấp hơn một bậc, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo.
Tối hôm qua Diệp Ánh Du kiên quyết muốn đến phòng khách ngủ, Nam Cung Hàn lại không có ở đó, thím Vân cũng không dám từ chối cô, nên sáng nay cô lại đến dọn dẹp, chuẩn bị sắp xếp lại một chút theo sở thích của cô.
“Không cần đâu, đã ổn lắm rồi ạ.”