Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 12: Con gái cao quý
Tống Vu Quân nhìn Tống Mỹ Nhân bằng một cặp mắt khinh bỉ, ánh mắt săm soi nhìn sơ qua một lượt rồi khẽ cười.
“Một tiếng anh trai của Tống tiểu thư tôi không dám nhận, xin hãy thu lại hết đi.”
“Ý anh là sao?”
“Đơn giản thế mà cô cũng không hiểu à? Trước giờ tôi không có em gái, hơn nữa cũng không muốn nghe từ cái miệng không được sạch sẽ của cô.”
“Anh…”
Tống Mỹ Nhân bất ngờ khi nghe Tống Vu Quân nói về mình như vậy, sắc mặt có hơi tái lại một chút, miệng lắp bắp không nên lời.
Nhìn biểu cảm chột dạ của Tống Mỹ Nhân khiến cho Tống Vu Quân thấy thỏa mãn, trên mặt tràn đầy sự đắc ý.
Thấy không nói lại Tống Vu Quân, Tống Mỹ Nhân liên quay sang Tống Hùng Anh để cầu tiếp viện.
Cô ta lay lay tay của cha mình, gương mặt làm ra vẻ hết sức đáng thương giống như Tống Vu Quân vừa mới vụ oan cho cô ta vậy.
“Ba! Ba xem con trai của ba nói chuyện với con như thế nào kìa.Anh ta ở trong cái nhà này mới được hai năm mà đã kiêu ngạo không coi ai ra gì rôi.Sau này năm được quyền thì còn vênh mặt lên tới trời, không coi lời cha nói ra gì, lúc đó sẽ tống cổ cha con mình ra khỏi căn biệt thự này mất.”
Tống Hùng Anh xoa xoa tay an ủi con gái cưng của mình, gương mặt hết sức dịu dàng nhìn Tống Mỹ Nhân, đứa con gái mà ông ta hết mực yêu thương.
Chưa đầy ba giây sau ông ta liền thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân, giống như đang nhìn cái gai trong mắt, lớn tiếng châm chọc Tống Vu Quân.
Trong mắt ông ta chỉ có mỗi Tống Mỹ Nhân là người được ông ta cưng chiều nhất nhà mà thôi.
“Mày là anh mà dám ăn nói như vậy với em gái mày à? Cách cư xử không khác gì một đứa đầu đường xó chợ.Về đây hai năm rồi mà vẫn không gột rửa được bản chất nghèo hèn từ con điếm kia à? Đúng là thứ con hoang ngu ngốc.”
Trải qua hai năm bị bắt nạt, xỉa xói của nhà họ Tổng đä khiến cho Tống Vu Quân rèn luyện được sự điềm tĩnh của bản thân, anh ta không còn bốc đồng nổi giận như thằng nhóc hai năm trước nữa mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Thứ nhất! Không cùng mẹ với tôi, cần quái gì phải chấp nhận một tiếng anh trai của cô ta? Thứ hai, những điều tôi nói là sự thật, miệng cô ta dơ thì không lẽ tôi phải bảo sạch? Thứ ba, ông luôn miệng mắng tôi là con hoang, là đứa con ngoài giá thú không được chấp nhận, từ khi mang thai đã ép mẹ tôi đi phá thai mà bây giờ lại cần tới sự hiện diện của tôi sao? Lòng dạ của ông bây giờ không qua mặt được tôi đâu ông già.”
Vừa nói Tống Vu Quân vừa cười, nụ cười của sự khinh bỉ dân lộ ra trên gương mặt điển trai không tì vết.
Nhìn bộ đồ hở hang mà Tống Mỹ Nhân đang mặc trên người, mùi nước hoa nồng nặc mà cô ta đang sử dụng hình như có phảng phất chút mùi hương của đàn ông.
Điều tố cáo cô ta nhiều nhất chính là dấu hôn ở cổ.
Đỏ chót như quả cà chua chín mọng.
Mọi thứ trên người cô ta đều đứng về phía của Tống Vu Quân, ngay cả một đứa ngu xuẩn nhất cũng biết phân biệt được ai đúng ai sai cơ mà.
Mỹ Nhân thấy Tống Vu Quân đang nhìn chằm chằm mình thì đột nhiên chột dạ ôm lấy vết đỏ ở cổ rồi nói.
“Đừng có mà nói xẵng bậy, đêm qua không cẩn thận bị muỗi cắn.Không lẽ chỉ vì một chút vết cắn mà anh có thể vu oan giá họa cho tôi được.”
Gương mặt của Tống Mỹ Nhân hiện rõ sự hoang mang, con ngươi màu nâu nhạt cũng rẽ run lên vài phân.
Tay cô ta không tự chủ được mà năm thành nắm đấm trên đùi.
Căng thẳng đối mặt với Tống Vu Quân.
Tống Vu Quân không muốn tiếp tục tranh luận với cô ta thêm chút nào nữa.
Anh nhẹ nhàng nâng ly vang đỏ trên tay rôi ngửa cổ uống cạn chỉ bằng một hơi.
Giọng điệu châm biếm lại vang lên.
“Tống tiểu thư! Tôi chưa đề cập tới vấn đề nào của cô kia mà, chính cô có tật giật mình tự nói ra tất cả.À mà, con muỗi cắn cổ cô chắc phải cao một mét tám và nặng tâm bảy mươi kí thì mới để lại được vết cắn vĩ đại như thế nhỉ.Tôi nói không sai chứ?”
Tống Vu Quân chỉ biết cười, từ khi bước chân vào đây anh ta đã được khai sáng rất nhiều thứ.
Tính cách ăn chơi trác táng của đám thượng lưu này Tống Vu Quân còn lạ gì nữa? Ngay cả khi bản thân có giết người thì cũng chỉ cần vung tiên ra là xong.
Trong thế giới xa hoa thì đám người này có cái quái gì mà không dám làm? Ngay cả tôn nghiêm hay liêm sỉ cũng sẵn sàng vứt bỏ để đạt lấy mục đích mà thôi.
Nói bóng nói gió như vậy thì cũng đủ để hiếu.
“Ba! Ba xem con trai của ba như thế nào kìa.”
Tống Mỹ Nhân nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy bỏ lên phòng, thái độ vùng vằng không khác gì một đứa trẻ con bị lấy mất đồ chơi.
Lớn đầu rồi mà cư xử cứ như con nít.
Bỏ lên phòng rồi đóng cửa cái rầm.
“Tống Vu Quân, mày lên phòng gặp tao ngay lập tức.”
Sắc mặt của Tống Hùng Anh không mấy khả quan cho lắm, ông ta cũng tức giận không kém Tống Mỹ Nhân, một hai đòi Tống Vu Quân phải lên phòng riêng gặp mình.
Ngay khi Tống Vu Quân vừa bước vào thì đám gia nhân bên cạnh xông tới đè anh ta ngã xuống đất, dùng dây thừng trói chân tay lại trên một cây cột rôi lui về sau.
Tống Vu Quân bất ngờ khi bị rơi vào hoàn cảnh này.
Anh ta vùng vẫy thoát ra khỏi nhưng vô ích.
Đám gia nhân quá đông, anh ta không địch lại nổi.
Tống Hùng Anh ngôi chễm chệ trên chiếc ghế lớn, tay vuốt ve cây roi da, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Vu Quân rồi nói.
“Tống gia không phải gia đình không có phép tắc, ngay cả em gái của mày mà mày cũng dám đặt điều bôi nhọ sao? Rốt cuộc hai năm qua mày đã học được những điều có ích nào cho gia tộc này không? Hay với một nửa dòng máu của con điếm kia khiến mày càng ngày càng ngu dốt? Hôm nay tao sẽ đánh cho mày sáng mắt ra.Để xem mày còn dám ăn gian nói dối nữa hay không.”
Vừa nói ông ta vừa dùng roi quất vào người Tống Vu Quân, tiếng roi vun vút vang lên trong không khí nghe thật rợn người.
Đám gia nhân không ai dám ngước mặt lên nhìn.
Chỉ yên lặng rồi nhắm tịt mắt, có người còn dùng hai tay bịt tai lại.
Đây không phải là lần đầu Tống Vu Quân phải chịu những đòn roi man rợ từ Tống Hùng Anh.
Suốt hai năm nay lão già này chưa từng coi anh ta như một con người bình thường.
Hứng lên là lôi Tống Vu Quân ra đánh đập như một con chó không hơn không kém.
Riết rôi trên người anh ta chỉ còn lại những vết sẹo chi chít trên lưng.
Tống Vu Quân ngước mặt lên nhìn Tống Hùng Anh, rồi nói.
“Ông nói tôi đặt điều? Tôi rảnh hơi để làm việc đó hay sao? Hay là do ông thẹn quá hóa giận, kiểm cớ trút giận lên người tôi đúng không?”
“Con gái của tao không phải là thứ đĩ điểm giống mẹ mày, nó cao quý, sang trọng.Vậy mà mày dám nói nó như thế? Hôm nay tao phải đánh chết mày mới hả dạ”
Tống Vu Quân vội phản ứng lại khi nghe Tống Hùng Anh sỉ nhục lăng mạ mẹ của mình, ánh mắt của anh ta dân dân mất kiểm soát trở nên đỏ au vì tức giận, khuôn mặt hung dữ khiến cho Tống Hùng Anh phải khựng lại trong giây lát.
“Ông không có quyền xúc phạm mẹ tôi, ông nên cảm ơn bà vì đã sinh cho ông một đứa con trai.
Không vô dụng như mụ vợ của ông, chỉ đẻ được mỗi đứa con gái vô dụng”
“Cảm ơn một con điểm? Mày bị thiểu năng? Tới bây giờ mày còn coi trọng ả ta hay sao? Từ bé đã vứt bỏ mày theo thằng đàn ông khác, tới bây giờ cũng không có bất cứ liên lạc gì.Vậy mà mày còn tôn sùng ả ta tới mức này?”
Tống Hùng Anh châm chọc Tống Vu Quân, quất roi da loạn xạ vào người anh ta, chất lỏng màu đỏ cũng bắt đầu chảy thành từng giọt xuống sàn.
Mùi tanh tưởi của máu cũng xộc thẳng lên mũi khiến cho ai ai cũng bịt mũi buồn nôn.
Tống Vu Quân nhìn Tống Mỹ Nhân bằng một cặp mắt khinh bỉ, ánh mắt săm soi nhìn sơ qua một lượt rồi khẽ cười.
“Một tiếng anh trai của Tống tiểu thư tôi không dám nhận, xin hãy thu lại hết đi.”
“Ý anh là sao?”
“Đơn giản thế mà cô cũng không hiểu à? Trước giờ tôi không có em gái, hơn nữa cũng không muốn nghe từ cái miệng không được sạch sẽ của cô.”
“Anh…”
Tống Mỹ Nhân bất ngờ khi nghe Tống Vu Quân nói về mình như vậy, sắc mặt có hơi tái lại một chút, miệng lắp bắp không nên lời.
Nhìn biểu cảm chột dạ của Tống Mỹ Nhân khiến cho Tống Vu Quân thấy thỏa mãn, trên mặt tràn đầy sự đắc ý.
Thấy không nói lại Tống Vu Quân, Tống Mỹ Nhân liên quay sang Tống Hùng Anh để cầu tiếp viện.
Cô ta lay lay tay của cha mình, gương mặt làm ra vẻ hết sức đáng thương giống như Tống Vu Quân vừa mới vụ oan cho cô ta vậy.
“Ba! Ba xem con trai của ba nói chuyện với con như thế nào kìa.Anh ta ở trong cái nhà này mới được hai năm mà đã kiêu ngạo không coi ai ra gì rôi.Sau này năm được quyền thì còn vênh mặt lên tới trời, không coi lời cha nói ra gì, lúc đó sẽ tống cổ cha con mình ra khỏi căn biệt thự này mất.”
Tống Hùng Anh xoa xoa tay an ủi con gái cưng của mình, gương mặt hết sức dịu dàng nhìn Tống Mỹ Nhân, đứa con gái mà ông ta hết mực yêu thương.
Chưa đầy ba giây sau ông ta liền thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân, giống như đang nhìn cái gai trong mắt, lớn tiếng châm chọc Tống Vu Quân.
Trong mắt ông ta chỉ có mỗi Tống Mỹ Nhân là người được ông ta cưng chiều nhất nhà mà thôi.
“Mày là anh mà dám ăn nói như vậy với em gái mày à? Cách cư xử không khác gì một đứa đầu đường xó chợ.Về đây hai năm rồi mà vẫn không gột rửa được bản chất nghèo hèn từ con điếm kia à? Đúng là thứ con hoang ngu ngốc.”
Trải qua hai năm bị bắt nạt, xỉa xói của nhà họ Tổng đä khiến cho Tống Vu Quân rèn luyện được sự điềm tĩnh của bản thân, anh ta không còn bốc đồng nổi giận như thằng nhóc hai năm trước nữa mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Thứ nhất! Không cùng mẹ với tôi, cần quái gì phải chấp nhận một tiếng anh trai của cô ta? Thứ hai, những điều tôi nói là sự thật, miệng cô ta dơ thì không lẽ tôi phải bảo sạch? Thứ ba, ông luôn miệng mắng tôi là con hoang, là đứa con ngoài giá thú không được chấp nhận, từ khi mang thai đã ép mẹ tôi đi phá thai mà bây giờ lại cần tới sự hiện diện của tôi sao? Lòng dạ của ông bây giờ không qua mặt được tôi đâu ông già.”
Vừa nói Tống Vu Quân vừa cười, nụ cười của sự khinh bỉ dân lộ ra trên gương mặt điển trai không tì vết.
Nhìn bộ đồ hở hang mà Tống Mỹ Nhân đang mặc trên người, mùi nước hoa nồng nặc mà cô ta đang sử dụng hình như có phảng phất chút mùi hương của đàn ông.
Điều tố cáo cô ta nhiều nhất chính là dấu hôn ở cổ.
Đỏ chót như quả cà chua chín mọng.
Mọi thứ trên người cô ta đều đứng về phía của Tống Vu Quân, ngay cả một đứa ngu xuẩn nhất cũng biết phân biệt được ai đúng ai sai cơ mà.
Mỹ Nhân thấy Tống Vu Quân đang nhìn chằm chằm mình thì đột nhiên chột dạ ôm lấy vết đỏ ở cổ rồi nói.
“Đừng có mà nói xẵng bậy, đêm qua không cẩn thận bị muỗi cắn.Không lẽ chỉ vì một chút vết cắn mà anh có thể vu oan giá họa cho tôi được.”
Gương mặt của Tống Mỹ Nhân hiện rõ sự hoang mang, con ngươi màu nâu nhạt cũng rẽ run lên vài phân.
Tay cô ta không tự chủ được mà năm thành nắm đấm trên đùi.
Căng thẳng đối mặt với Tống Vu Quân.
Tống Vu Quân không muốn tiếp tục tranh luận với cô ta thêm chút nào nữa.
Anh nhẹ nhàng nâng ly vang đỏ trên tay rôi ngửa cổ uống cạn chỉ bằng một hơi.
Giọng điệu châm biếm lại vang lên.
“Tống tiểu thư! Tôi chưa đề cập tới vấn đề nào của cô kia mà, chính cô có tật giật mình tự nói ra tất cả.À mà, con muỗi cắn cổ cô chắc phải cao một mét tám và nặng tâm bảy mươi kí thì mới để lại được vết cắn vĩ đại như thế nhỉ.Tôi nói không sai chứ?”
Tống Vu Quân chỉ biết cười, từ khi bước chân vào đây anh ta đã được khai sáng rất nhiều thứ.
Tính cách ăn chơi trác táng của đám thượng lưu này Tống Vu Quân còn lạ gì nữa? Ngay cả khi bản thân có giết người thì cũng chỉ cần vung tiên ra là xong.
Trong thế giới xa hoa thì đám người này có cái quái gì mà không dám làm? Ngay cả tôn nghiêm hay liêm sỉ cũng sẵn sàng vứt bỏ để đạt lấy mục đích mà thôi.
Nói bóng nói gió như vậy thì cũng đủ để hiếu.
“Ba! Ba xem con trai của ba như thế nào kìa.”
Tống Mỹ Nhân nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy bỏ lên phòng, thái độ vùng vằng không khác gì một đứa trẻ con bị lấy mất đồ chơi.
Lớn đầu rồi mà cư xử cứ như con nít.
Bỏ lên phòng rồi đóng cửa cái rầm.
“Tống Vu Quân, mày lên phòng gặp tao ngay lập tức.”
Sắc mặt của Tống Hùng Anh không mấy khả quan cho lắm, ông ta cũng tức giận không kém Tống Mỹ Nhân, một hai đòi Tống Vu Quân phải lên phòng riêng gặp mình.
Ngay khi Tống Vu Quân vừa bước vào thì đám gia nhân bên cạnh xông tới đè anh ta ngã xuống đất, dùng dây thừng trói chân tay lại trên một cây cột rôi lui về sau.
Tống Vu Quân bất ngờ khi bị rơi vào hoàn cảnh này.
Anh ta vùng vẫy thoát ra khỏi nhưng vô ích.
Đám gia nhân quá đông, anh ta không địch lại nổi.
Tống Hùng Anh ngôi chễm chệ trên chiếc ghế lớn, tay vuốt ve cây roi da, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Vu Quân rồi nói.
“Tống gia không phải gia đình không có phép tắc, ngay cả em gái của mày mà mày cũng dám đặt điều bôi nhọ sao? Rốt cuộc hai năm qua mày đã học được những điều có ích nào cho gia tộc này không? Hay với một nửa dòng máu của con điếm kia khiến mày càng ngày càng ngu dốt? Hôm nay tao sẽ đánh cho mày sáng mắt ra.Để xem mày còn dám ăn gian nói dối nữa hay không.”
Vừa nói ông ta vừa dùng roi quất vào người Tống Vu Quân, tiếng roi vun vút vang lên trong không khí nghe thật rợn người.
Đám gia nhân không ai dám ngước mặt lên nhìn.
Chỉ yên lặng rồi nhắm tịt mắt, có người còn dùng hai tay bịt tai lại.
Đây không phải là lần đầu Tống Vu Quân phải chịu những đòn roi man rợ từ Tống Hùng Anh.
Suốt hai năm nay lão già này chưa từng coi anh ta như một con người bình thường.
Hứng lên là lôi Tống Vu Quân ra đánh đập như một con chó không hơn không kém.
Riết rôi trên người anh ta chỉ còn lại những vết sẹo chi chít trên lưng.
Tống Vu Quân ngước mặt lên nhìn Tống Hùng Anh, rồi nói.
“Ông nói tôi đặt điều? Tôi rảnh hơi để làm việc đó hay sao? Hay là do ông thẹn quá hóa giận, kiểm cớ trút giận lên người tôi đúng không?”
“Con gái của tao không phải là thứ đĩ điểm giống mẹ mày, nó cao quý, sang trọng.Vậy mà mày dám nói nó như thế? Hôm nay tao phải đánh chết mày mới hả dạ”
Tống Vu Quân vội phản ứng lại khi nghe Tống Hùng Anh sỉ nhục lăng mạ mẹ của mình, ánh mắt của anh ta dân dân mất kiểm soát trở nên đỏ au vì tức giận, khuôn mặt hung dữ khiến cho Tống Hùng Anh phải khựng lại trong giây lát.
“Ông không có quyền xúc phạm mẹ tôi, ông nên cảm ơn bà vì đã sinh cho ông một đứa con trai.
Không vô dụng như mụ vợ của ông, chỉ đẻ được mỗi đứa con gái vô dụng”
“Cảm ơn một con điểm? Mày bị thiểu năng? Tới bây giờ mày còn coi trọng ả ta hay sao? Từ bé đã vứt bỏ mày theo thằng đàn ông khác, tới bây giờ cũng không có bất cứ liên lạc gì.Vậy mà mày còn tôn sùng ả ta tới mức này?”
Tống Hùng Anh châm chọc Tống Vu Quân, quất roi da loạn xạ vào người anh ta, chất lỏng màu đỏ cũng bắt đầu chảy thành từng giọt xuống sàn.
Mùi tanh tưởi của máu cũng xộc thẳng lên mũi khiến cho ai ai cũng bịt mũi buồn nôn.