Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-224
Chương 224: Hoắc Anh Tuấn ngại ngùng
Ba đứa trẻ ngẩng mặt lên và đồng thanh nói: ‘Oa’, và ngay lập tức mong chờ được gặp ông ngoại.
“Nhưng mẹ ơi! Nếu ông nội là siêu nhân sao ông nội lại ở đây? Sao mà lại ốm được?”
Hai anh trai chớp mắt nhìn Thi Tịnh. Mặc dù mẹ không nói cho chúng biết chuyện gì đã xảy ra với ông ngoại, ngay từ khi vừa bước chân vào toà chính của viện điều dưỡng chúng đã hiểu nhất định là cơ thể ông ngoại không khoẻ nên mới phải vào đây.
Nhưng chỉ có em gái mới có thể hồn nhiên hỏi ra được câu này, bọn chúng sợ rằng mẹ sẽ buồn.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt chỉ cười, cúi người xoa đầu bọn chúng: “Chỉ cần là con người đều sẽ có thể bị bệnh. Mẹ và chú cũng sẽ bị bệnh. Bởi do ông ngoại bị bệnh nên mẹ mới càng cần đưa các con đi thăm ông ấy.
Người ốm nếu mà nghe thấy người thân ở bên quan tâm và trò chuyện sẽ mau chóng khoẻ lại phải không nào? “
“Vâng!”
“Tuyệt quá! Con muốn ông ngoại mau khoẻ lại!”
Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương nhẹ nhõm liếc nhau một cái, cửa thang máy đúng lúc tách ra, một nhóm người chậm rãi bước tới trước phòng bệnh của Đường Hữu Thiện.
Hít một hơi thật sâu, Đường Hoa Nguyệt giả vờ vui vẻ nói: “Bố! Bố xem con đưa ai đến gặp bố này?” Cô vừa mở cửa vừa nói.
Ba đứa trẻ vui vẻ chạy tới, nhìn thấy Đường Hữu Thiện vô thức näm trên giường bệnh với đầy ống dẫn nhãng nhịt, bọn chúng nhất thời đều ngẩn ra một giây, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Thí Tịnh nhẹ nhàng chạm vào bàn tay thô ráp và già nua của Đường Hữu Thiện: ‘Ôi, ông ngoại thật tuyệt, ông ngoại thực sự trông giống như siêu nhân!”
Hai cậu nhóc lập tức vây quanh giường bệnh của Đường Hữu Thiện, nói chuyện bô lô ba la với ông nội vài câu, nghe kỹ còn pha tạp vài câu tự giới thiệu bằng tiếng Anh.
Đường Hoa Nguyệt hạnh phúc nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, cùng Tân Dương lau người cho ông lão, sau đó xoa bóp một chút.
Cả buổi chiều cả nhà quây quần bên nhau trong phòng bệnh, ba đứa trẻ ai cũng nói chuyện đến khô cả họng, bụng cũng đói meo.
Đường Hoa Nguyệt ra lệnh, “Đi thôi các con, lần sau có cơ hội chúng ta lại tới thăm ông ngoại, bây giờ mẹ sẽ đưa con đi ăn đồ ngon nhé.”
Hai đứa lớn và ba đứa nhỏ cẩn thận chào tạm biệt Đường Hữu Thiện, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa như sợ đánh thức ông lão đã ngủ nhiều năm bên trong.
Không ai nhìn thấy ngón tay của ông lão vốn đã cứng ngắc từ lâu bất giác khẽ nhúc nhích sau khi mọi người rời khỏi phòng.
Điều mà Đường Hoa Nguyệt thậm chí không ngờ tới là lúc này Hoắc Anh Tuấn đã đợi sẵn bên ngoài tòa nhà.
Anh sợ không đợi được Đường Hoa Nguyệt và đứa nhỏ, nên đã vội vàng chạy tới sau buổi trưa, anh ta đã ở trong xe đợi mấy tiếng đồng hồ.
Đúng lúc này, mấy người cấp dưới đang †ìm anh báo cáo công việc, Hoắc Anh Tuấn xuống xe, đi vài bước gọi điện thoại.
Đường Hoa Nguyệt nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Thi Tịnh, hai người con trai không còn chơi đùa nghịch ngợm chốc chạy qua kia lát chạy qua đây, Tân Dương bên cạnh còn có hai nam trợ lý đi cùng.
Từ trong thang máy, Thi Tịnh gương mặt mong đợi hỏi Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ, chúng ta đi ăn gì đây!”
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Thi Tịnh phát hiện ra ánh mắt của mẹ không nhìn vào mặt mình mà thay vào đó là ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ngoài cổng của điều dưỡng.
Thị Tịnh cũng nhìn theo: “Đó là bố!”
Khung cảnh viện điều dưỡng vừa trống rỗng vừa yên tĩnh, dù Hoắc Tư Yến đang quay lưng nói chuyện điện thoại với vài người, nhưng vẫn nghe rõ ràng giọng nói lanh lảnh của con gái vừa rồi.
Anh như chết đứng, anh không ngờ rằng Đường Hoa Nguyệt lại mang đứa trẻ ra vào lúc này.
Hoắc Tư Yến lập tức giơ tay còn lại lên thu hút sự chú ý đồng thời khí thế giáo huấn cho đầu dây bên kia: “Các người nhìn xem cỏ ở cổng chính đều chết héo rồi! Để bệnh nhân nhìn thấy cực kì không tốt sẽ ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của bệnh nhân! Phải đổi cho tôi!”
Thuộc hạ đang báo cho Hoắc Tư Noãn lập tức sửng sốt “Hả…
Mới một giây trước bọn họ đang nói về việc của trò chơi? Cỏ gì vậy? Bệnh nhân ở đâu ra?
Hoäc Anh Tuấn hẳng giọng: “Còn nữa trên tường bao phía tây cũng có vết nứt! Nếu chẳng may vỡ ra rơi phải ai, ai chịu trách nhiệm? Cải tạo, phải cải tạo hết cho tôi!”
Sau khi gào lên hai câu khó hiểu này, Hoäc Anh Tuấn liền cúp điện thoại, chậm rãi quay lại với chút ngại ngùng.
- ---------------------------
Ba đứa trẻ ngẩng mặt lên và đồng thanh nói: ‘Oa’, và ngay lập tức mong chờ được gặp ông ngoại.
“Nhưng mẹ ơi! Nếu ông nội là siêu nhân sao ông nội lại ở đây? Sao mà lại ốm được?”
Hai anh trai chớp mắt nhìn Thi Tịnh. Mặc dù mẹ không nói cho chúng biết chuyện gì đã xảy ra với ông ngoại, ngay từ khi vừa bước chân vào toà chính của viện điều dưỡng chúng đã hiểu nhất định là cơ thể ông ngoại không khoẻ nên mới phải vào đây.
Nhưng chỉ có em gái mới có thể hồn nhiên hỏi ra được câu này, bọn chúng sợ rằng mẹ sẽ buồn.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt chỉ cười, cúi người xoa đầu bọn chúng: “Chỉ cần là con người đều sẽ có thể bị bệnh. Mẹ và chú cũng sẽ bị bệnh. Bởi do ông ngoại bị bệnh nên mẹ mới càng cần đưa các con đi thăm ông ấy.
Người ốm nếu mà nghe thấy người thân ở bên quan tâm và trò chuyện sẽ mau chóng khoẻ lại phải không nào? “
“Vâng!”
“Tuyệt quá! Con muốn ông ngoại mau khoẻ lại!”
Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương nhẹ nhõm liếc nhau một cái, cửa thang máy đúng lúc tách ra, một nhóm người chậm rãi bước tới trước phòng bệnh của Đường Hữu Thiện.
Hít một hơi thật sâu, Đường Hoa Nguyệt giả vờ vui vẻ nói: “Bố! Bố xem con đưa ai đến gặp bố này?” Cô vừa mở cửa vừa nói.
Ba đứa trẻ vui vẻ chạy tới, nhìn thấy Đường Hữu Thiện vô thức näm trên giường bệnh với đầy ống dẫn nhãng nhịt, bọn chúng nhất thời đều ngẩn ra một giây, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Thí Tịnh nhẹ nhàng chạm vào bàn tay thô ráp và già nua của Đường Hữu Thiện: ‘Ôi, ông ngoại thật tuyệt, ông ngoại thực sự trông giống như siêu nhân!”
Hai cậu nhóc lập tức vây quanh giường bệnh của Đường Hữu Thiện, nói chuyện bô lô ba la với ông nội vài câu, nghe kỹ còn pha tạp vài câu tự giới thiệu bằng tiếng Anh.
Đường Hoa Nguyệt hạnh phúc nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, cùng Tân Dương lau người cho ông lão, sau đó xoa bóp một chút.
Cả buổi chiều cả nhà quây quần bên nhau trong phòng bệnh, ba đứa trẻ ai cũng nói chuyện đến khô cả họng, bụng cũng đói meo.
Đường Hoa Nguyệt ra lệnh, “Đi thôi các con, lần sau có cơ hội chúng ta lại tới thăm ông ngoại, bây giờ mẹ sẽ đưa con đi ăn đồ ngon nhé.”
Hai đứa lớn và ba đứa nhỏ cẩn thận chào tạm biệt Đường Hữu Thiện, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa như sợ đánh thức ông lão đã ngủ nhiều năm bên trong.
Không ai nhìn thấy ngón tay của ông lão vốn đã cứng ngắc từ lâu bất giác khẽ nhúc nhích sau khi mọi người rời khỏi phòng.
Điều mà Đường Hoa Nguyệt thậm chí không ngờ tới là lúc này Hoắc Anh Tuấn đã đợi sẵn bên ngoài tòa nhà.
Anh sợ không đợi được Đường Hoa Nguyệt và đứa nhỏ, nên đã vội vàng chạy tới sau buổi trưa, anh ta đã ở trong xe đợi mấy tiếng đồng hồ.
Đúng lúc này, mấy người cấp dưới đang †ìm anh báo cáo công việc, Hoắc Anh Tuấn xuống xe, đi vài bước gọi điện thoại.
Đường Hoa Nguyệt nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Thi Tịnh, hai người con trai không còn chơi đùa nghịch ngợm chốc chạy qua kia lát chạy qua đây, Tân Dương bên cạnh còn có hai nam trợ lý đi cùng.
Từ trong thang máy, Thi Tịnh gương mặt mong đợi hỏi Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ, chúng ta đi ăn gì đây!”
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Thi Tịnh phát hiện ra ánh mắt của mẹ không nhìn vào mặt mình mà thay vào đó là ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ngoài cổng của điều dưỡng.
Thị Tịnh cũng nhìn theo: “Đó là bố!”
Khung cảnh viện điều dưỡng vừa trống rỗng vừa yên tĩnh, dù Hoắc Tư Yến đang quay lưng nói chuyện điện thoại với vài người, nhưng vẫn nghe rõ ràng giọng nói lanh lảnh của con gái vừa rồi.
Anh như chết đứng, anh không ngờ rằng Đường Hoa Nguyệt lại mang đứa trẻ ra vào lúc này.
Hoắc Tư Yến lập tức giơ tay còn lại lên thu hút sự chú ý đồng thời khí thế giáo huấn cho đầu dây bên kia: “Các người nhìn xem cỏ ở cổng chính đều chết héo rồi! Để bệnh nhân nhìn thấy cực kì không tốt sẽ ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của bệnh nhân! Phải đổi cho tôi!”
Thuộc hạ đang báo cho Hoắc Tư Noãn lập tức sửng sốt “Hả…
Mới một giây trước bọn họ đang nói về việc của trò chơi? Cỏ gì vậy? Bệnh nhân ở đâu ra?
Hoäc Anh Tuấn hẳng giọng: “Còn nữa trên tường bao phía tây cũng có vết nứt! Nếu chẳng may vỡ ra rơi phải ai, ai chịu trách nhiệm? Cải tạo, phải cải tạo hết cho tôi!”
Sau khi gào lên hai câu khó hiểu này, Hoäc Anh Tuấn liền cúp điện thoại, chậm rãi quay lại với chút ngại ngùng.
- ---------------------------