Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Là cô ấy quá ngây thơ rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại, Đường Hoa Nguyệt bối rối hồi
lâu, nghe giọng điệu của Hoặc Anh Tuấn, anh
chắc hẳn lại tức giận rồi.
Đường Hoa Nguyệt tự giêu cọợt, từ sau khi
Hoặc Anh Tuấn ra tù, bọn họ không cãi nhau thì
cũng là đang cãi nhau.
Không có ngày nào là bình yên.
Cô cố gắng xoa dịu tâm trạng không lâu ban
nãy vừa gặp lại Lục Xuyên Mạn, cuối cùng vẫn là
ngoan ngoãn trở về nhà.
Vừa lúc có thể nói với anh ấy.
Chuyện Lục Xuyên Mạn đã tỉnh dậy.
Nhưng khi vừa quay về biệt thự, đã nhìn thây
người hai bên đứng song song đối diện nhau.
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên
ghế sô pha trong phòng khách, Từ Uyến Nhan
bên cạnh mặc váy dài màu trắng ngà, khuôn mặt
xinh đẹp võ cùng bình tính.
Phía bên kia, hai người già mang theo một
đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ gây gò nhỏ bé, nó thu mình lại sau
lưng người lớn, lộ ra đôi mắt to đen như quả nho,
quay tròn người, dường như đầy tò mò về mọi thứ
xung quanh.
Nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Đường Hoa
Nguyệt ngơ ngác, đứa trẻ lại trông rất giống mình.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy bà cụ
sốt sắng nói với cô: "Hoa Nguyệt! Cô cuối cùng
cũng đã trở về rồi"
Sắc mặt Hoäc Anh Tuấn đen sâm lại, ánh mắt
lạnh lùng liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, khoanh tay
trước ngực giương mắt lên xem vở kịch này.
“Mãy người là ai?” Đường Hoa Nguyệt hỏi
không chút vòng vo, hai người già kia có vẻ sợ hãi
trước sự thờ ơ của nàng.
Sau khi quay sang nhìn nhau, bà cụ mới thỏ
thẻ: "Hoa Nguyệt, cô đừng nóng giận, tôi biết cô
không muốn chúng tôi xuất hiện trước mặt cô,
nhưng... nhưng đứa nhỏ bị bệnh, gia đình chúng
tôi thật sự không gánh vác nổi tiền thuốc được
nữa, chúng tôi lại không thể liên lạc được với cô,
vì vậy chúng tôi mới bất đắc dĩ phải tìm đến tận
đây. ˆ
"Các người đang nói cái gì vậy?”
Đường Hoa Nguyệt càng nghe càng hồ đồ,
nhưng phảng phất có chút cảm giác rằng hai
người xa lạ này bây giờ định ép cho cô một đứa
conl
"Tôi vốn không quen biết mấy người, mấy
người có quan hệ gì với tôi chứ?”
Phản ứng của Đường Hoa Nguyệt dường như
không phải đang nói dõi, Hoắc Anh Tuấn không
khỏi nheo mắt lại, tiếp tục xem diễn biến tình hình
hiện tại.
Từ Uyển Nhan xoa nhẹ các ngón tay, nhưng
không hề lên tiếng, cô tiếp tục xem màn kịch hay
này.
Hai người già lại nhìn nhau, sau đó bà cụ nói:
"Hoa Nguyệt, cô không thể nói như vậy. Mấy năm
trước chính là cô đã giao đứa trẻ cho chúng tôi
trông nom, dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cho
nó thật tốt. Lễ nào cô đã quên rồi sao?"
"Xuyên Mạn trở thành người thực vật, cô lại
xinh đẹp trẻ trung, cũng không muốn gánh vác
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại, Đường Hoa Nguyệt bối rối hồi
lâu, nghe giọng điệu của Hoặc Anh Tuấn, anh
chắc hẳn lại tức giận rồi.
Đường Hoa Nguyệt tự giêu cọợt, từ sau khi
Hoặc Anh Tuấn ra tù, bọn họ không cãi nhau thì
cũng là đang cãi nhau.
Không có ngày nào là bình yên.
Cô cố gắng xoa dịu tâm trạng không lâu ban
nãy vừa gặp lại Lục Xuyên Mạn, cuối cùng vẫn là
ngoan ngoãn trở về nhà.
Vừa lúc có thể nói với anh ấy.
Chuyện Lục Xuyên Mạn đã tỉnh dậy.
Nhưng khi vừa quay về biệt thự, đã nhìn thây
người hai bên đứng song song đối diện nhau.
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên
ghế sô pha trong phòng khách, Từ Uyến Nhan
bên cạnh mặc váy dài màu trắng ngà, khuôn mặt
xinh đẹp võ cùng bình tính.
Phía bên kia, hai người già mang theo một
đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ gây gò nhỏ bé, nó thu mình lại sau
lưng người lớn, lộ ra đôi mắt to đen như quả nho,
quay tròn người, dường như đầy tò mò về mọi thứ
xung quanh.
Nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Đường Hoa
Nguyệt ngơ ngác, đứa trẻ lại trông rất giống mình.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy bà cụ
sốt sắng nói với cô: "Hoa Nguyệt! Cô cuối cùng
cũng đã trở về rồi"
Sắc mặt Hoäc Anh Tuấn đen sâm lại, ánh mắt
lạnh lùng liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, khoanh tay
trước ngực giương mắt lên xem vở kịch này.
“Mãy người là ai?” Đường Hoa Nguyệt hỏi
không chút vòng vo, hai người già kia có vẻ sợ hãi
trước sự thờ ơ của nàng.
Sau khi quay sang nhìn nhau, bà cụ mới thỏ
thẻ: "Hoa Nguyệt, cô đừng nóng giận, tôi biết cô
không muốn chúng tôi xuất hiện trước mặt cô,
nhưng... nhưng đứa nhỏ bị bệnh, gia đình chúng
tôi thật sự không gánh vác nổi tiền thuốc được
nữa, chúng tôi lại không thể liên lạc được với cô,
vì vậy chúng tôi mới bất đắc dĩ phải tìm đến tận
đây. ˆ
"Các người đang nói cái gì vậy?”
Đường Hoa Nguyệt càng nghe càng hồ đồ,
nhưng phảng phất có chút cảm giác rằng hai
người xa lạ này bây giờ định ép cho cô một đứa
conl
"Tôi vốn không quen biết mấy người, mấy
người có quan hệ gì với tôi chứ?”
Phản ứng của Đường Hoa Nguyệt dường như
không phải đang nói dõi, Hoắc Anh Tuấn không
khỏi nheo mắt lại, tiếp tục xem diễn biến tình hình
hiện tại.
Từ Uyển Nhan xoa nhẹ các ngón tay, nhưng
không hề lên tiếng, cô tiếp tục xem màn kịch hay
này.
Hai người già lại nhìn nhau, sau đó bà cụ nói:
"Hoa Nguyệt, cô không thể nói như vậy. Mấy năm
trước chính là cô đã giao đứa trẻ cho chúng tôi
trông nom, dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cho
nó thật tốt. Lễ nào cô đã quên rồi sao?"
"Xuyên Mạn trở thành người thực vật, cô lại
xinh đẹp trẻ trung, cũng không muốn gánh vác
- ---------------------------