Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 321: Không phải tại cô à
Diệu Tư cũng hiểu lầm như vậy.
Anh ta híp mắt đánh giá Quân Nhật Đình, tròng mắt đầy u ám.
"Có vẻ như cô nói đúng. Cô quả thực không phải người phụ nữ mà anh ta coi trọng."
Anh thì thầm vào tai Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ trầm mặc, ánh mắt đầy tức giận.
"Vậy anh có thể xem xét đề nghị trước đây của tôi, đúng không?"
Cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại để thương lượng với Diệu Tư.
Diệu Tư khẽ cười: “Cô quả thật là một người phụ nữ thú vị, lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng đưa ra điều kiện với tôi."
Lê Ngọc Mỹ vẫn im lặng, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Thế mà, chưa nghe được câu trả lời của Diệu Tư thì Quân Nhật Đình đã đến nơi rồi.
Thì ra vừa rồi khi cả hai đang nói chuyện, Quân Nhật Đình đã ra hiệu cho người của mình đi vòng ra sau để cứu người.
Chỉ trong vòng vài nhịp thở, kẻ tấn công bất ngờ đã tiếp cận được Diệu Tư. Trước khi bị phát giác, bọn họ đã bất ngờ tập kích và nhanh như chớp đã khống chế được mấy tên canh gác.
Chờ người của Diệu Tư phát hiện ra sự bất thường muốn đánh trả, thì đã bị người do Quân Nhật Đình phái tới đối phó trở tay không kịp.
Sắc mặt của Diệu Tư tái đi, anh ta không ngờ rằng con tin đã nằm trong tay mình mà Quân Nhật Đình nói ra tay thì vẫn lập tức ra tay luôn.
Lê Ngọc Mỹ cũng sửng sốt.
Trước khi Diệu Tư kịp tóm lấy cô rồi tiếp tục đe dọa thì anh ta đã bị tấn công ngược lại.
Bất đắc dĩ, Diệu Tư chỉ có thể thả Lê Ngọc Mỹ ra để đánh trả, nếu không sẽ bị thương nặng chí mạng.
Nhìn thấy cơ hội này, người của Quân Nhật Đình lập tức giải cứu Lê Ngọc Mỹ.
Diệu Tư muốn ngăn cản lại nhưng cũng đã muộn rồi, chỉ có thể nhìn Lê Ngọc Mỹ được cứu đi.
"Không bị thương chứ?"
Nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ bước tới, Quân Nhật Đình cau mày hỏi, ánh mắt của anh quét qua cô ta.
Lê Ngọc Mỹ sững sờ, hai mắt sáng lên.
"Không sao..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì cả người đã ngã vào người Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình vô thức giữ cô lại, ánh mắt đầy lo lắng.
"Ngọc Mỹ?"
Anh khẽ gọi, nhưng người trước ngực lại không có chút phản ứng nào.
Chỉ thấy hai mắt Lê Ngọc Mỹ nhắm nghiền, mặt trắng bệnh, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Mà Diệu Tư vừa đấu một trận xong cũng nhìn thấy được cảnh này.
Anh ta hơi nhướng mày, có vẻ như đang nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, sự thú vị trong mắt càng ngày càng sâu.
"Rút lui!"
Anh ta đẩy tên vệ sĩ đang làm vướng víu mình, rồi hét lên một cách lạnh lùng.
Lời vừa dứt, mấy tên vẫn đang đánh nhau vội vàng vừa đánh vừa vội rút lui theo sau.
"Tổng giám đốc Đình, bọn chúng chạy rồi, có cần đuổi theo nữa không?"
Hà Văn Tuấn trông thấy đám người của Diệu Tư lên xe đi khỏi, nghiên đầu hỏi Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình quét mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi, rồi lại nhìn Lê Ngọc Mỹ đang nằm trước ngực, khẽ nói:" Cậu báo tin cho cảnh sát, phái một nhóm đuổi theo, những người khác theo tôi đến bệnh viện."
Nói xong, anh bế Lê Ngọc Mỹ rời khỏi công trường bỏ hoang này.
Nhưng lại không phát hiện ta, lúc anh nói đi đến bệnh viện, Lê Mỹ Ngọc nằm trong lòng khẽ nhếch môi.
Hai mắt cô ta nhắm nghiền, tham lam ép vào ngực Quân Nhật Đình, muốn chiếm lấy cả hơi thở của anh.
Đây xem như là cơ hội để cô ta có thể ở gần với anh nhất, trong lòng ắt hẳn chỉ mong con đường này cứ đi mãi mà không có điểm đến.
Cô ta cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi ngủ thiếp đi trong lòng Quân Nhật Đình lúc nào không hay.
Chẳng bao lâu đã tới bệnh viện, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó từ trước, đợi Quân Nhật Đình đến nơi lập tức đưa Lê Ngọc Mỹ đi kiểm tra.
"Tổng giám đốc Quân, cô Lê chỉ bị trầy xước ngoài da, ngoài ra trên người không có thương nghiêm trọng nào. Có lẽ là vì hoảng sợ quá độ nên mới ngất xỉu."
Sau khi khám cho Lê Ngọc Mỹ, bác sĩ báo kết quả với Quân Nhật Đình. Nghe thấy vậy, anh mới tạm thời yên tâm.
"Khi nào thì cô ấy tỉnh lại?"
Đang nói thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang.
"Nhật Đình, Ngọc Mỹ đâu rồi?"
Bà Kim Hồng nhìn thấy Quân Nhật Đình, lo lắng hỏi.
Phía sau bà còn có bố mẹ của Lê Ngọc Mỹ cũng đang ngóng nhìn anh, đợi câu trả lời.
"Không sao rồi. Chỉ là bị hoảng loạn một chút nên ngất đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi!"
Cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến vấn đề khác.
"Đang yên đang lành, sao lại bị bắt cóc?"
Mẹ của Lê Ngọc Mỹ bất mãn nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, trầm giọng hỏi.
Bà Kim Hồng nghe thấy thế, khóe miệng giật giật, không biết nên giải thích như thế nào.
Dù sao cũng không thể nói với người khác là con gái của bà ấy chịu bắt cóc thay cho mình.
Quân Nhật Đình kể lại mọi chuyện không chút giấu giếm.
"Cháu sẽ giải thích với Ngọc Mỹ về việc này. Đợi cô ấy tỉnh lại, cháu sẽ đích thân xin lỗi cô ấy."
Mẹ của Lê Ngọc Mỹ dù không hài lòng nhưng nghĩ đến tâm tư của con gái, cũng đành im lặng cho qua chuyện.
"Cậu có lòng là tốt rồi, vậy thì Ngọc Mỹ nhà chúng tôi giao cho cậu chăm sóc."
Bà ta đã quyết tâm tạo cơ hội cho con gái, Quân Nhật Đình cũng không thể từ chối được, buộc phải chịu trách nhiệm thôi.
...
Cùng lúc này, ở bến tàu thủ đô.
Bọn người Diệu Tư khó khăn lắm mới thoát khỏi người của Quân Nhật Đình, dừng lại nghỉ ngơi.
Anh ta hỏi thân tín của mình:" Có bao nhiêu anh em bị thương?"
Người kia tính toán một hồi, nói: "Có mười mấy người bị thương nặng, vả lại tung tích của chúng tôi bị lộ rồi. Bây giờ chỉ có thể trốn để không bị cảnh sát bắt lại. Có thể nói là tổn thất rất lớn".
Diệu Tư nghe xong, trong lòng sục sôi lửa giận.
Anh ta không ngờ Quân Nhật Đình lại vì chuyện này mà đánh động đến cảnh sát, khiến đàn em của anh ta bị thương.
"Căn dặn bọn nó đi xử lí sạch sẽ tàn dư cho tao."
Thân tín của anh ta gật đầu, vừa định quay người rời đi. Diệu Tư lại nghĩ đến lời Lê Ngọc Mỹ nói với mình lúc trước, bèn gọi cậu ta lại.
"Mày sai hai đứa làm việc cẩn thận đi theo dõi Hứa Thanh Khê."
Mà Hứa Thanh Khê rõ ràng không hề biết đến việc này.
Từ lúc Quân Nhật Đình rời đi đến giờ, lúc nào cô cũng cảm thấy bất an. Anh đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, làm sao cô có thể yên tâm đây.
Cô nhìn thấy Mạc Ly đứng ở cửa, cũng không còn bận tâm đến thích hay không, cất tiếng hỏi: “Mạc Ly, cô có liên lạc được với Nhật Đình không? Lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì, tôi đang lo không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không?"
Nghe đến đây, Mạc Ly đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Cô Hứa, cô nói thế là có ý gì, đương nhiên là cậu chủ không xảy ra chuyện gì rồi."
Cô ta vừa nói xong, trong mắt càng dâng lên sự ghét bỏ: "Nếu như không phải tại cô, bây giờ tôi đã có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cậu chủ rồi."
Hứa Thanh Khê dĩ nhiên nhìn thấu được cô ta không vừa ý với mình, cô chau mày nhìn Mạc Ly, cảm thấy bản thân vốn không nên hỏi người phụ nữ này.
Cô không thèm so đo nữa, lấy điện thoại trên bàn định tự mình gọi cho Quân Nhật Đình xem sao.
Nhưng đầu dây bên kia còn chưa thông thì bỗng nghe thấy giọng nói vui mừng của Mạc Ly.
"Cậu chủ, cậu về rồi, cậu có bị thương không? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không?"
Quân Nhật Đình bước vào phòng, trả lời lạnh nhạt.
"Tôi không sao!"
Hứa Thanh Khê sững người, tỉ mỉ quan sát Quân Nhật Đình, đang muốn hỏi gì đó thì đã bị Mạc Ly chen ngang.
"Cậu chủ không sao là tốt rồi, tôi với mợ chủ đang lo cho cậu lắm. Vậy cô Lê được cứu rồi phải không?"
Cô ta đều đã nói hết những lời mà cô muốn nói, còn cầm áo khoác mà Quân Nhật Đình vừa cởi ra đến treo lên giá áo, hệt như một cô vợ nhỏ.
Hứa Thanh Khê nhìn mấy hành động của Mạc Ly, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh ta híp mắt đánh giá Quân Nhật Đình, tròng mắt đầy u ám.
"Có vẻ như cô nói đúng. Cô quả thực không phải người phụ nữ mà anh ta coi trọng."
Anh thì thầm vào tai Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ trầm mặc, ánh mắt đầy tức giận.
"Vậy anh có thể xem xét đề nghị trước đây của tôi, đúng không?"
Cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại để thương lượng với Diệu Tư.
Diệu Tư khẽ cười: “Cô quả thật là một người phụ nữ thú vị, lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng đưa ra điều kiện với tôi."
Lê Ngọc Mỹ vẫn im lặng, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Thế mà, chưa nghe được câu trả lời của Diệu Tư thì Quân Nhật Đình đã đến nơi rồi.
Thì ra vừa rồi khi cả hai đang nói chuyện, Quân Nhật Đình đã ra hiệu cho người của mình đi vòng ra sau để cứu người.
Chỉ trong vòng vài nhịp thở, kẻ tấn công bất ngờ đã tiếp cận được Diệu Tư. Trước khi bị phát giác, bọn họ đã bất ngờ tập kích và nhanh như chớp đã khống chế được mấy tên canh gác.
Chờ người của Diệu Tư phát hiện ra sự bất thường muốn đánh trả, thì đã bị người do Quân Nhật Đình phái tới đối phó trở tay không kịp.
Sắc mặt của Diệu Tư tái đi, anh ta không ngờ rằng con tin đã nằm trong tay mình mà Quân Nhật Đình nói ra tay thì vẫn lập tức ra tay luôn.
Lê Ngọc Mỹ cũng sửng sốt.
Trước khi Diệu Tư kịp tóm lấy cô rồi tiếp tục đe dọa thì anh ta đã bị tấn công ngược lại.
Bất đắc dĩ, Diệu Tư chỉ có thể thả Lê Ngọc Mỹ ra để đánh trả, nếu không sẽ bị thương nặng chí mạng.
Nhìn thấy cơ hội này, người của Quân Nhật Đình lập tức giải cứu Lê Ngọc Mỹ.
Diệu Tư muốn ngăn cản lại nhưng cũng đã muộn rồi, chỉ có thể nhìn Lê Ngọc Mỹ được cứu đi.
"Không bị thương chứ?"
Nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ bước tới, Quân Nhật Đình cau mày hỏi, ánh mắt của anh quét qua cô ta.
Lê Ngọc Mỹ sững sờ, hai mắt sáng lên.
"Không sao..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì cả người đã ngã vào người Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình vô thức giữ cô lại, ánh mắt đầy lo lắng.
"Ngọc Mỹ?"
Anh khẽ gọi, nhưng người trước ngực lại không có chút phản ứng nào.
Chỉ thấy hai mắt Lê Ngọc Mỹ nhắm nghiền, mặt trắng bệnh, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Mà Diệu Tư vừa đấu một trận xong cũng nhìn thấy được cảnh này.
Anh ta hơi nhướng mày, có vẻ như đang nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, sự thú vị trong mắt càng ngày càng sâu.
"Rút lui!"
Anh ta đẩy tên vệ sĩ đang làm vướng víu mình, rồi hét lên một cách lạnh lùng.
Lời vừa dứt, mấy tên vẫn đang đánh nhau vội vàng vừa đánh vừa vội rút lui theo sau.
"Tổng giám đốc Đình, bọn chúng chạy rồi, có cần đuổi theo nữa không?"
Hà Văn Tuấn trông thấy đám người của Diệu Tư lên xe đi khỏi, nghiên đầu hỏi Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình quét mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi, rồi lại nhìn Lê Ngọc Mỹ đang nằm trước ngực, khẽ nói:" Cậu báo tin cho cảnh sát, phái một nhóm đuổi theo, những người khác theo tôi đến bệnh viện."
Nói xong, anh bế Lê Ngọc Mỹ rời khỏi công trường bỏ hoang này.
Nhưng lại không phát hiện ta, lúc anh nói đi đến bệnh viện, Lê Mỹ Ngọc nằm trong lòng khẽ nhếch môi.
Hai mắt cô ta nhắm nghiền, tham lam ép vào ngực Quân Nhật Đình, muốn chiếm lấy cả hơi thở của anh.
Đây xem như là cơ hội để cô ta có thể ở gần với anh nhất, trong lòng ắt hẳn chỉ mong con đường này cứ đi mãi mà không có điểm đến.
Cô ta cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi ngủ thiếp đi trong lòng Quân Nhật Đình lúc nào không hay.
Chẳng bao lâu đã tới bệnh viện, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó từ trước, đợi Quân Nhật Đình đến nơi lập tức đưa Lê Ngọc Mỹ đi kiểm tra.
"Tổng giám đốc Quân, cô Lê chỉ bị trầy xước ngoài da, ngoài ra trên người không có thương nghiêm trọng nào. Có lẽ là vì hoảng sợ quá độ nên mới ngất xỉu."
Sau khi khám cho Lê Ngọc Mỹ, bác sĩ báo kết quả với Quân Nhật Đình. Nghe thấy vậy, anh mới tạm thời yên tâm.
"Khi nào thì cô ấy tỉnh lại?"
Đang nói thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang.
"Nhật Đình, Ngọc Mỹ đâu rồi?"
Bà Kim Hồng nhìn thấy Quân Nhật Đình, lo lắng hỏi.
Phía sau bà còn có bố mẹ của Lê Ngọc Mỹ cũng đang ngóng nhìn anh, đợi câu trả lời.
"Không sao rồi. Chỉ là bị hoảng loạn một chút nên ngất đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi!"
Cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến vấn đề khác.
"Đang yên đang lành, sao lại bị bắt cóc?"
Mẹ của Lê Ngọc Mỹ bất mãn nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, trầm giọng hỏi.
Bà Kim Hồng nghe thấy thế, khóe miệng giật giật, không biết nên giải thích như thế nào.
Dù sao cũng không thể nói với người khác là con gái của bà ấy chịu bắt cóc thay cho mình.
Quân Nhật Đình kể lại mọi chuyện không chút giấu giếm.
"Cháu sẽ giải thích với Ngọc Mỹ về việc này. Đợi cô ấy tỉnh lại, cháu sẽ đích thân xin lỗi cô ấy."
Mẹ của Lê Ngọc Mỹ dù không hài lòng nhưng nghĩ đến tâm tư của con gái, cũng đành im lặng cho qua chuyện.
"Cậu có lòng là tốt rồi, vậy thì Ngọc Mỹ nhà chúng tôi giao cho cậu chăm sóc."
Bà ta đã quyết tâm tạo cơ hội cho con gái, Quân Nhật Đình cũng không thể từ chối được, buộc phải chịu trách nhiệm thôi.
...
Cùng lúc này, ở bến tàu thủ đô.
Bọn người Diệu Tư khó khăn lắm mới thoát khỏi người của Quân Nhật Đình, dừng lại nghỉ ngơi.
Anh ta hỏi thân tín của mình:" Có bao nhiêu anh em bị thương?"
Người kia tính toán một hồi, nói: "Có mười mấy người bị thương nặng, vả lại tung tích của chúng tôi bị lộ rồi. Bây giờ chỉ có thể trốn để không bị cảnh sát bắt lại. Có thể nói là tổn thất rất lớn".
Diệu Tư nghe xong, trong lòng sục sôi lửa giận.
Anh ta không ngờ Quân Nhật Đình lại vì chuyện này mà đánh động đến cảnh sát, khiến đàn em của anh ta bị thương.
"Căn dặn bọn nó đi xử lí sạch sẽ tàn dư cho tao."
Thân tín của anh ta gật đầu, vừa định quay người rời đi. Diệu Tư lại nghĩ đến lời Lê Ngọc Mỹ nói với mình lúc trước, bèn gọi cậu ta lại.
"Mày sai hai đứa làm việc cẩn thận đi theo dõi Hứa Thanh Khê."
Mà Hứa Thanh Khê rõ ràng không hề biết đến việc này.
Từ lúc Quân Nhật Đình rời đi đến giờ, lúc nào cô cũng cảm thấy bất an. Anh đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, làm sao cô có thể yên tâm đây.
Cô nhìn thấy Mạc Ly đứng ở cửa, cũng không còn bận tâm đến thích hay không, cất tiếng hỏi: “Mạc Ly, cô có liên lạc được với Nhật Đình không? Lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì, tôi đang lo không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không?"
Nghe đến đây, Mạc Ly đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Cô Hứa, cô nói thế là có ý gì, đương nhiên là cậu chủ không xảy ra chuyện gì rồi."
Cô ta vừa nói xong, trong mắt càng dâng lên sự ghét bỏ: "Nếu như không phải tại cô, bây giờ tôi đã có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cậu chủ rồi."
Hứa Thanh Khê dĩ nhiên nhìn thấu được cô ta không vừa ý với mình, cô chau mày nhìn Mạc Ly, cảm thấy bản thân vốn không nên hỏi người phụ nữ này.
Cô không thèm so đo nữa, lấy điện thoại trên bàn định tự mình gọi cho Quân Nhật Đình xem sao.
Nhưng đầu dây bên kia còn chưa thông thì bỗng nghe thấy giọng nói vui mừng của Mạc Ly.
"Cậu chủ, cậu về rồi, cậu có bị thương không? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không?"
Quân Nhật Đình bước vào phòng, trả lời lạnh nhạt.
"Tôi không sao!"
Hứa Thanh Khê sững người, tỉ mỉ quan sát Quân Nhật Đình, đang muốn hỏi gì đó thì đã bị Mạc Ly chen ngang.
"Cậu chủ không sao là tốt rồi, tôi với mợ chủ đang lo cho cậu lắm. Vậy cô Lê được cứu rồi phải không?"
Cô ta đều đã nói hết những lời mà cô muốn nói, còn cầm áo khoác mà Quân Nhật Đình vừa cởi ra đến treo lên giá áo, hệt như một cô vợ nhỏ.
Hứa Thanh Khê nhìn mấy hành động của Mạc Ly, trong lòng vô cùng khó chịu.