Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451-453
Chương 451
Bà Hách dừng lại một chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Nhưng một giây tiếp theo, bà ta liền thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tại sao lại không thể chứ? Con không phải thích con gái nhà họ Mạc sao? Con gái nhà họ Mạc được thừa kế rất nhiều tài sản, rất ưu tú đấy.”
Bà Hách rất vừa ý cô chủ nhà họ Mạc. Thân phận và gia thế đều không tầm thường. Hơn nữa lại là con gái độc nhất nhà họ, tài sản này tương lai không phải để lại cho đứa con gái này hay sao. Để lại cho con gái cũng đồng nghĩa là để lại cho họ Hách của bà. Với số tiền này với thế lực của nhà họ Mạc, nhà họ Hách nhất định có thể một lần nữa vùng lên rồi.
Hách Liên Thành nhìn biểu hiện của mẹ mình liền biết ngay kế hoạch của bà là gì. Anh ta không nhịn được bèn lên tiếng: “Đó là lý do tại sao mẹ ở trong mắt con lại trở thành người ăn bám đàn ông. Vợ con sau này nhất định phải là người con yêu nhất, con không chấp nhận bất kỳ cuộc hôn nhân sắp đặt nào.”
“Hách Liên Thành, mẹ đồng ý hôn nhân giữa con và nhà họ Mạc, con còn muốn thế nào nữa?”
“Nhưng ngoại trừ Mạc Mộng Thần ra thì con không chấp nhận ai khác.”
“Mạc Mộng Thần, Mạc Mộng Thần, lại là cô ta. Cô ta đã chết, con đừng nhắc đến cô ta nữa có được không?”
Tâm trạng bà Hách trở nên cực kỳ kích động. Đứa con gái đã chết làm cho bà ta sống không được yên.
“Kiếp này con sẽ không lấy ai ngoại trừ cô ấy.”
“Vậy con muốn kết hôn với một người chết sao? Làm cho nhà họ Hách chúng ta tuyệt hậu sao?”
Hách Liên Thành biểu cảm lạnh lùng: “Con người khi còn sống chỉ có thể chuyên tâm cả đời. Về chuyện xảy ra sau khi chết, ai lại quản nhiều như vậy?”
“Con, con không phải cố ý chọc tức mẹ phải không?”
“Mẹ, con sẽ nghiêm túc nói lại cho mẹ rõ, con cả đời này sẽ không kết hôn. Nếu mẹ còn phản đối, con sẽ sử dụng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, hoặc là đi nhận con nuôi.”
Bà Hách ngây ngẩn cả người. Bà thấy Hách Liên Thành rất nghiêm túc liền nói lớn: “Mẹ không cho phép, không cho phép con làm chuyện này.”
“Mẹ không ngăn được con đâu, tháng trước con đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi, sẽ không thể có con được.”
Bà Hách đầu óc lùng bùng một trận, đầu đau như búa bổ.
Đã phẫu thuật?
Giọng bà run rẩy nhìn con trai: “Tại sao, tại sao lại không nói với mẹ, mẹ trong mắt con không quan trọng sao?”
Tại sao lại thế này?
Bà ta đã vì đứa con này mà hy sinh rất nhiều, kết quả là nó lại không cảm kích mà ngày càng rời xa. Không phải, trước khi gặp đứa con gái Mạc Mộng Thần kia, quan hệ giữa bà ta và con trai vẫn rất tốt. Tất cả đều vì con bé sao chổi đó.
Hách Liên Thành không nói gì. Thái độ của anh ta làm cho bà Hách có chút sợ hãi.
“Con trai, hãy nghe mẹ nói đây, là do mẹ trước đó đã sai, con đừng như thế. Về sau con yêu ai mẹ sẽ đồng ý, được không?”
Hách Liên Thành cúi xuống nhìn bà ta: “Nói như thế thì tại sao trước kia mẹ lại phản đối Mạc Mộng Thần? Cô ấy có chỗ nào không tốt? Bất luận thân phận hay gia cảnh, hay ngũ quan lẫn dung mạo, cô ấy có chỗ nào không tốt. Còn mẹ lại làm khó cô ấy?”
Không khí nhất thời im ắng.
Bà Hách đáy mắt hiện lên một tia chột dạ, bà ta lập tức trả lời: “Mẹ làm khó cô ta lúc nào, mẹ chỉ đang huấn luyện cô ấy thôi. Đừng tưởng tự dưng mà được làm con dâu nhà họ Hách.”
“Có đúng vậy không?”
Ánh mắt của Hách Liên Thành trở nên gượng gạo: “Con không tin, chắc chắn có nguyên nhân khác.”
“Con không tin à? Vậy con cho rằng là mẹ hại chết nó? Vậy con đi báo cảnh sát đi, nói cho nhà họ Mạc là mẹ đã giết Mạc Mộng Thần, con đi đi.”
“Mẹ kích động như vậy để làm gì?”
Bà Hách nuốt nước bọt: “Mẹ, mẹ có như thế à?”
Hách Liên Thành ánh mắt thâm trầm: “Mấy hôm trước con nằm mơ, mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói lúc chết không nhắm mắt, cho nên con đã đi điều tra về cái chết của Mộng Thần.”
“Con có ý gì, cái chết của cô ta chính là ngoài ý muốn mà thôi. Con muốn điều tra cái gì?”
Không lẽ lại nói là Hách Liên Thành phát hiện ra điều gì?
Không thể nào.
Sau bao nhiêu năm còn có thể tra ra được gì đây?
Vẻ mặt Hách Liên Thành lạnh lùng: “Đây là việc của con.”
Nói xong, Hách Liên Thành liền bỏ đi, để bà Hách đứng im như trời trồng. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hách Liên Thành, sau lưng bà ta bỗng toát mồ hôi lạnh.
Không thể nào, không thể phát hiện ra cái gì được. Đây là bà nghĩ lung tung thôi.
Bà Hách đã cố gắng hết sức giữ vững tâm lý, một người đã chết làm sao có thể uy hiếp tính mạng của bà ta, tuyệt đối không thể.
Bà ta phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhất định không thể tự mình làm bậy.
Bên ngoài bữa tiệc.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang nắm tay nhau trên sân. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi sao lại xuất hiện?”
Tiêu Khôn Hoằng sẽ không tình cờ xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Có người nói với trợ lý, em ở trong toilet xảy ra chuyện, anh mới vội vã chạy tới. Nhưng lúc anh đến nói, lại không thấy em ở đó.”
Lúc ấy Tiêu Khôn Hoằng mới biết đã xảy ra chuyện không ổn. Hẳn là có kẻ đã đánh lạc hướng anh, dụ anh qua đây.
“Chẳng qua em ở trong toilet gặp chút chuyện, khổng cẩn thận ngã đập đầu xuống đất, đối phương hoàn toàn không làm gì được em.”
“Là kẻ nào?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng.
Còn có kẻ ở đây, dám xuống tay với vợ anh.
“Không biết, có một người say xỉn đi ra. Đây là nhà họ Mạc, không được lộn xộn, dù sao em cũng đánh được anh ta mấy cái.”
Thi Nhân kéo tay anh, vội vàng dỗ dành anh: “Chẳng qua, lạ ở chỗ, vì sao anh lại đi toilet trước, sau đó mới đến phòng nghỉ.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút: “Cô chủ nhà họ Mạc kia, lần sau em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Anh cũng thấy cô ta có vấn đề à?”
Thi Nhân bỗng nhiên hạ giọng: “Lúc trước Mạc Tử Tây nói ghét cô ta, về sau trải qua bao nhiêu chuyện, em mới phát hiện là một số người không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài.”
“Ừm, loại phụ nữ này lòng dạ rất sâu xa.”
“Còn không phải sao? Cô ta là một con người bí hiểm, cố tỏ ra ngây thơ, vô số tội. Cô ta và bà Hách đột nhiên cùng xông vào phòng nghỉ, giống như cùng nhau bắt gian, nói chuyện rất đáng ghét.”
Thi Nhân nhắc tới chuyện này có chút tức tối.
Cô nghiến răng: “Cũng may, hai người đó đều không thể mắng được em.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng rất hài lòng, vợ anh luôn không thích bị thiệt thòi, như vậy sẽ khiến cô sống tự do hơn. Tính cách như vậy, anh rất an tâm.
“Không nói đến bà Hách, trước đấy cũng thất bại dưới tay em. Còn cô chủ kia, lên giọng dạy đời mắng em, cũng bị em mắng lại. Cô ta không phải muốn lập miếu sao? Căn bản không thể cãi lại, nếu không phải là người cứng rắn, thì không thể chịu đựng được.”
Ha ha, nghĩ đến chuyện này, Thi Nhân vẫn thấy có chút vui vẻ.
Giống như bạn xem như không quen tôi, nhưng lại không xong với ta tôi.
Tiêu Khôn Hoằng gãi gãi sống mũi cô: “Ừ, lần sau tiếp tục phát huy.
“Anh không nghĩ cách cư xử của em có vấn đề sao? Không những không có phong thái tao nhã của thục nữ, lại không phù hợp với thần phận bà chủ.”
“Không, đấy chính là những xiềng xích của người khác, em không cần để ý ánh mắt của người ngoài. Em chỉ cần chăm sóc bản thân, làm thế nào thấy thoải mái là được.”
Cô là người phụ nữ của Tiêu Khôn Hoằng này, vì sao lại phải sống vì người khác?
Thi Nhân ôm anh một cái: “Làm sao bây giờ, em ngày càng thích anh rồi.”
Người đàn ông trước mặt vòng tay qua ôm eo cô, đáy mắt lộ ra ý cười. Bọn họ ăn ý với nhau cũng chưa đề cập đến chuyện của Hách Liên Thành.
Thi Nhân dựa vào vòng tay của anh, ngước lên nhìn: “Anh không hỏi tại sao Hách Liên Thành và em lại ở cùng trong phòng nghỉ sao?”
“Em không nói thì anh sẽ không hỏi?”
“Anh tin tưởng em vậy?”
“Đương nhiên”
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng hôn lên trán cô, anh xoa đầu cô, trong mắt không tràn đầy ý cười.
Đương nhiên là giả rồi.
Lúc bước vào phòng nghỉ kia, anh hận không thể cho Hách Liên Thành ăn một đấm, đem anh ta ngã xuống đất đến nỗi không đứng dậy được, sau đấy còn muốn đuổi anh ta đi nơi khác, làm bọn họ cả đời này cũng không có cách nào gặp lại. Nhưng anh tin vợ anh và Hách Liên Thành không có gì. Anh chỉ không thích sự xuất hiện của Hách Liên Thành bên cạnh Thi Nhân, sẽ làm anh không vui, cảm thấy những gì của mình lại bị người khác thèm muốn.
Anh rất không vui.
Chẳng qua anh biết anh không thể bộc lộ điều đó trước mặt vợ mình. Bây giờ bà xã đã ỷ lại vào anh như vậy rồi, chứng tỏ quyết định của anh lúc nãy là chính xác. Bằng không anh lo lắng rằng mình sẽ khiến vợ sợ hãi.
Tiêu Khôn Hoằng biết cách đối đãi với tình cảm của đối phương không giống với người thường.
Chương 452
Tiêu Khôn Hoằng đã từng phạm nhiều lỗi sai tương tự. Sau đấy, Diệp Tranh đã khai thông cho anh, cũng chỉ ra một số hành vi và cảm xúc bất thường của anh. Cho nên anh đã cố gắng hết sức ép bản thân trở thành một người bình thường. Chỉ bằng cách này vợ anh mới không sợ hãi và chấp nhận anh từng chút một.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng tươi cười, càng thêm ôn nhu. Anh sẽ từng chút một chiếm lấy trái tim nhỏ bé của vợ mình, loại bỏ hình bóng của người đàn ông khác.
“Kỳ thật cũng không có gì. Lúc ấy chẳng qua ở toilet gặp phải gã say xỉn, khi vội vã chạy ra lại đụng trúng Hách Liên Thành.”
“Ừm, hẳn là lúc ấy em tới tìm anh”
“Em biết, dù sao lúc sau em vẫn không nhịn được, tới hỏi anh ta chuyện của Mạc Mộng Thần.”
Vẫn còn tò mò chuyện của cái cô Mạc Mộng Thần kia.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn cô: “Anh ta nói sao?”
Anh muốn xem xem, Hách Liên Thành giải thích như thế nào.
“Anh ta thừa nhận”
Ánh mắt của Thi Nhân bỗng trầm xuống: “Lúc ấy Hách Liên Thành trông rất buồn rầu, nhìn qua đã thấy tâm tình không tốt, cho nên em mới theo anh ta vào phòng nghỉ. Sau đó nói chút chuyện về Mạc Mộng Thần, lúc sau bà Hách cùng cái cô chủ ngây thơ vô số tội kia đã tới rồi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng trong lòng khinh thường Hách Liên Thành. Nếu biết hiện tại cảm thấy tội lỗi, tại sao lúc trước lại làm?
Năm năm trước, lúc ở trong đường hầm của Việt Nam, còn nghĩ anh ta muốn cướp vợ mình. Món nợ này Tiêu Khôn Hoằng còn chưa tính đến. Anh ta sẽ đem Hách Liên Thành từng chút từng chút rời xa người vợ của mình, cho đến khi nơi này không còn bóng dáng của vợ anh ta và đứa trẻ nữa.
“Ừ, bỗng nhiên em đồng cảm với anh ta.”
Đồng cảm?
Tiêu Khôn Hoằng không biết là Hách Liên Thành có chỗ nào đáng đồng cảm.
Đây không phải đều là do anh ta gieo gió thì gặt bão sao?
“Em biết anh nhất định không đồng ý với lời em nói. Nhưng anh ngẫm lại xem, nếu lúc trước trong đường hầm em không đâm vào đuôi xe của Hách Liên Thành, thì bây giờ có thể không có cơ hội đứng trước mặt anh rồi.”
Thi Nhân nhìn anh đầy ẩn ý. Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, thiếu chút nữa là quên chuyện này.
Lúc trước anh đã nghĩ Thi Nhân xảy ra chuyện trong đường hầm bị sụp. Tiêu Khôn Hoằng vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó. Tim như bị khoét rỗng, máu chảy đầm đìa.
“Cho nên em mới đồng cảm với anh ta.”
Thi Nhân sửa sang lại một chút cà vạt của Tiêu Khôn Hoằng, nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc trước không phải anh ta cứu em, thì bây giờ có lẽ anh cũng giống như anh ta. Dù sao người cũng đã mất, mặc kệ cô ấy đã làm gì, chúng em đều không thể nghe, không thể nhìn thấy.”
Bất kỳ điều gì đều không còn ý nghĩa.
Tiêu Khôn Hoằng bỗng nắm lấy tay cô, có chút dùng lực: “Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Em biết, anh bình tĩnh lại một chút, em chỉ lấy ví dụ thôi. Nhìn anh bị dọa đến nỗi sợ chưa kìa.”
Thi Nhân nhìn anh cười cười. Cô nói tiếp: “Cho nên chúng ta phải trân trọng hiện tại, đừng đợi mất mát mới biết hối hận.”
Khi người ta chết đi thì làm cái gì cũng vô ích. Tuy cô không hỏi Hách Liên Thành vì sao Mạc Mộng Thần lại gặp tai nạn. Nhưng nhìn bà Hách và cách bà ta hòa thuận với Hách Liên Thành, cô liền đoán ra đại khái. Với một bà mẹ chồng như vậy, sẽ là xui xẻo tám đời.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô, dáng vẻ khẩn trương, lúc trước anh thiếu chút nữa đã mất cô rồi. Anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ giống như Hách Liên Thành. Năm năm đó, anh có sống cũng không bằng chết. Đối mặt với một người đã chết, mọi thứ dường như rất bất lực.
“Được rồi, bọn mình không nói chuyện về anh ta nữa. Qua thăm mấy đứa nhỏ đi, chơi lâu như vậy, hẳn rất đói bụng.”
Thi Nhân dẫn Tiêu Khôn Hoằng đi đến khu vui chơi giải trí. Ba đứa trẻ ngừng chơi đùa, ngồi xuống đất nói chuyện với nhau.
Thi Nhân đứng bên cạnh lớn tiếng gọi: “Bắc, Nam, Khê ơi.”
Ba đứa nhỏ đồng loạt quay đầu. Ba đứa bé mặt tròn, môi đỏ, răng trắng, hai mắt sáng ngời, xoay người chạy về phía Thi Nhân: “Mẹ.”
“Còn muốn tiếp tục chơi sao?”
Thi Nhân xoa đầu ba đứa, sờ thấy sau lưng chúng ướt đẫm mồ hôi. Dù sao bây giờ đang là mùa hè, mặc dù có nơi che nắng với gió từ điều hòa nhưng vẫn rất nóng.
“Đói bụng, đói bụng rồi.”
Bé út xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Lại đây.”
Tiêu Khôn Hoằng đối với con gái nhỏ vẫy vẫy tay, xoay người ôm lấy cô bé: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Khi đến gần con gái, anh ngửi thấy trên người đứa nhỏ có cả mùi mồ hôi lẫn mùi sữa. Một người đàn ông luôn giữ sạch sẽ như anh, sẽ rất khó chịu khi ngửi thấy mùi này. Nhưng sau lễ rửa tội của ba đứa nhỏ, anh cũng có thể chấp nhận mức độ này.
Ví dụ khi mới ôm bé ba, Mạc Tiểu Khê đã để lại 2 dấu chân trên bộ đồ của anh.
Thi Nhân nắm tay bé lớn và bé hai, đi tới khu ẩm thực. Lúc này có rất nhiều người đang ăn uống. Một gia đình 5 người xuất hiện, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Cùng lúc cũng có rất nhiều phụ huynh mang theo con nhỏ ngồi ghép bàn với họ, vốn là bàn dài nhưng lại muốn ngồi gần một chút.
Ba đứa nhỏ hiển nhiên đã kết bạn lúc ở đây. Mấy đứa trẻ ngồi thành một nhóm, ríu rít nói chuyện. Thi Nhân thấy vậy cũng không ngăn cản.
Một phụ nữ gần đó cười nói: “Cô Thi Nhân, cô có thấy vất vả khi mang theo 3 đứa nhỏ không? Tôi dẫn theo một đứa cũng đã thấy đủ mệt rồi.”
“Đúng vậy, ba đứa thoạt nhìn thì đáng yêu, nhưng lúc ầm ĩ lên đúng là tra tấn người khác.”
“Còn không phải là sức mạnh của trẻ con lớn vô cùng à.”
Một số phụ huynh thấy nói đến bọn trẻ thì liền đồng loạt.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi cạnh vợ, im lặng gắp thức ăn cho cô, không nói lời nào. Thỉnh thoảng còn để ý đến tình hình bọn trẻ. Đúng là hình ảnh của người chồng hoàn hảo.
Thi Nhân rõ ràng là đã quen. Nhưng chị phụ huynh bên cạnh rõ là có chút ngạc nhiên. Ở đây ai cũng làm mẹ, vậy chồng họ ở nhà có vai trò gì đều dễ hiểu. Họ đều cho rằng đó là điều bình thường.
Nhưng nhìn Tiêu Khôn Hoằng mới phát hiện chồng mình nổi tiếng hơn chồng của họ? Nhìn đi nhìn lại thì chồng của bọn họ chỉ là chủ gia sản của gia đình?
“Cô Thi Nhân, làm thế nào cô huấn luyện được chồng mình vậy, dạy cho chúng tôi với?”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật ngưỡng mộ cô đấy.”
“Có bí quyết gì không?”
Thi Nhân dở khóc dở cười: “Bí quyết ở đâu ra vậy, chẳng qua lúc ở nhà tôi bớt thời gian trông con đi, sẽ để anh ấy cùng trông con.”
“Chồng cô cũng tự nguyện làm sao?”
“Thời gian đầu chưa quen, nhưng về sau thì cũng quen thôi. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi khá đặc biệt, dù sao tôi cũng xa anh ấy vài năm. Anh ấy cũng muốn bù đắp lại tấm lòng.”
Thi Nhân cũng không muốn khoe khoang, cũng không có ý so sánh. Bà mẹ kia càng trở nên thành khẩn: “Tôi thấy cũng không phải chỉ có bù đắp, có thể được thế này, chắc chắn là anh ấy cũng muốn vậy.”
“Tôi về cũng làm thử xem có hiệu quả không.”
Thi Nhân cười cười, bình tĩnh thêm zalo của mấy bà mẹ, để lấy liên lạc. Trong đó, có một vị phụ huynh nhìn qua danh sách bạn bè của mình, ngạc nhiên nói: “Cô Thi Nhân, cô là nhà thiết kế trang sức à?”
“Đúng vậy, đây là nghề nghiệp của tôi. Về sau nếu cần, tôi có thể giúp các cô thiết kế trang sức.
“Tôi đã mua bộ trang sức trước kia cô thiết kế đấy. Nó rất đẹp. Đến sinh nhật tôi, cô thiết kế cho tôi một bộ nhé?”
“Được”.
Thi Nhân gật đầu cười, thảo nào có nhiều người thích tham gia loại tiệc như thế này. Vô hình chung, nó đã đem lại nhiều cơ hội cho bản thân cô.
“Ai là Thi Nhân? Gọi cô ta ra ngay.
Phía sau có một người phụ nữ hùng hổ xông vào khu ẩm thực, chỉ đích danh tên của Thi Nhân.
Chương 453
Khu ẩm thực cũng có không ít người đang dùng bữa, thấy có người lớn tiếng là hét, rõ ràng là có chuyện.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ.
Một số người biết rằng Thi Nhân là người hét lên, vì vậy đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vẻ hóng hớt.
Thi Nhân bình tĩnh nói: “Chính là tôi.”
Cô nhìn sang, dường như không nhận ra người đàn bà kia, tại sao bà ta lại hung hăng làm bộ như muốn tính sổ với cô?
“Chính là cô, bộ dạng chó má của cô.” Đối phương trực tiếp sải bước tới, thấy Thi Nhân đang ngồi cùng với các bà vợ khác, liền khinh thường nói: “Cô đúng là con hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn những ông chồng giàu có. Các bà vợ ở đây cũng nên cẩn thận, tránh để bị cắm sừng, lại còn bị chồng chán ghét. ”
Hả?
Thi Nhân đột nhiên dở khóc dở cười. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô từ bao giờ trở thành hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn chồng người khác rồi?
Mấy từ này nghe cũng thật thú vị.
Những người phụ nữ xung quanh Thi Nhân cũng lần lượt che miệng nói: “Cô ta uống say rồi đến đây nói nhảm sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, ăn nói bậy bạ là phải chịu trách nhiệm đó.”
“Đây là một dịp long trọng của nhà họ Mạc, sao loại người gì cũng có thế này?”
Chỉ với một lời nói đã trực tiếp giải vây cho Thi Nhân. Dù sao, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết cô là ai. Vợ của một người đàn ông giàu có, sao có thể đi quyến rũ chồng người khác?
Chồng cô Tiêu Khôn Hoằng vốn là người có ngoại hình ưa nhìn, muốn vóc dáng có vóc dáng, xét về thứ hạng giá trị thì anh được coi là đứng đầu trong đại tiệc này.
Như vậy Thi Nhân có lí do gì để làm những chuyện ấy?
Hơn nữa, người phụ nữ gây rắc rối này, thoạt nhìn không biết cô ta là ai, ăn mặc cũng rất trần tục, căn bản không phải là thành viên thuộc nhóm bọn họ, hoặc cô ta không phải người cùng đẳng cấp ở đây.
Nếu đã không cùng đẳng cấp, vậy đồng nghĩa với việc thân phận của cô ta thấp còn thấp hơn bọn họ.
Vậy thì Thi Nhân càng không có lý do gì để làm điều đó.
Thi Nhân mỉm cười với những người phụ nữ xung quanh cô, như ngầm cảm ơn họ đã lên tiếng thay mình.
Cô nhìn người đối diện: “Xin lỗi, có phải cô đã nhận nhầm người rồi không? Không chừng là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì, người tôi tìm chính là cô. Đừng tưởng rằng cô có thể lừa gạt bọn họ là có thể lừa gạt tôi. Tôi nói cho cô biết điều đó là không bao giờ.”
“Nếu cô đã nói vậy, cô có bằng chứng xác thực không? Dù sao thì cô cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô không có chứng cứ mà dám hắt bát nước bẩn này lên người tôi, tôi sẽ giao cho luật sư xử lí vụ việc. ”
Đối phương tức giận nói: “Làm sao tôi không có chứng cứ? Mới vừa rồi chính cô và chồng tôi còn làm bậy trong phòng vệ sinh ngoài vườn đằng kia, kết quả cô muốn trả giá nhưng chồng tôi không đồng ý. Cô còn ra tay với anh ấy.”
Biểu cảm trên mặt Thi Nhân từ từ biển mất, hóa ra cô ta là vợ của người đàn ông trong phòng vệ sinh kia.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh đột nhiên lạnh xuống, đúng lúc anh định mở miệng thì Thi Nhân vội nắm lấy tay anh, dùng ánh mắt ra hiệu: Em sẽ tự xử lý.
Cô có thể xử lí chút việc nhỏ này.
Nhìn nơi này nhiều người như vậy, cô nhất định phải lấy lại thanh danh và chứng minh sự trong sạch của mình. Tiêu Khôn Hoằng mím môi mỏng không lên tiếng.
Nếu cô vợ nhỏ đã nói mình có thể tự xử lý, anh tạm thời sẽ không can thiệp, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai vợ chồng kia. Vừa rồi chính chồng cô ta đã ra tay với Thi Nhân, đúng là không biết tốt xấu.
Vốn là muốn giữ thể diện cho cô vợ nhỏ, nên không tính so đo chuyện này.
Nhưng có người hết lần này đến lần khác tự lao vào chỗ chết, được lắm, trong mắt người đàn ông lóe lên sát khí, toàn thân lạnh lẽo.
Thi Nhân nắm tay Tiêu Khôn Hoằng, đem anh trấn an ở phía sau rồi lên tiếng: “Đúng là có chuyện như vậy xảy ra.”
Sau khi Thi Nhân thừa nhận, bốn phía xôn xao hẳn lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, người phụ nữ này to gan như vậy sao? Dám gây rối trong bữa tiệc?
Cũng có người không tin, điều này khó có thể xảy ra.
Mấy người phụ nữ bên cạnh Thi Nhân cũng choáng váng, sau đó liền cảm thấy không thể nào, Thi Nhân không có lý do gì phải làm như vậy.
Thương lượng giá cả?
Cho là nơi này để ngắ trăng hóng gió sao? Còn bàn về giá cả.
“Những gì cô nói chỉ đúng một nửa.”
Thi Nhân tiếp tục nói: “Hóa ra người đàn ông trong phòng vệ sinh là chồng cô. Thật khéo, tôi đang không biết phải tìm người ở đâu.”
“Biết là tốt, bây giờ cô biết sợ rồi sao? Các người nhìn rõ bản chất của cô ta đi. Cô ta chính là một con hồ ly tinh lão luyện. Lúc trước tôi đã gọi điện thoại cảnh cáo cô không được đến gần chồng tôi, nếu không tôi sẽ cho cô chết không nhắm mắt.”
Thi Nhân trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đối phương nhất thời bị chọc giận: “Biểu hiện của cô là có ý gì?”
“Rất rõ ràng, đó là biểu hiện của sự chế nhạo.”
Thi Nhân tiếp tục: “Tôi đi từ nhà vệ sinh ra, không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông say rượu định táy máy tay chân, nhưng đã bị tôi dạy dỗ cho một trận. Vốn dĩ tôi không muốn so đo với một người say làm gì, nhưng nếu cô đã nói vậy, tôi sẽ để luật sư xử lý vấn đề này.”
“Giọng điệu cũng lớn thật, gọi luật sư sao? Cô có đủ tiền chưa? Có muốn tôi cho một ít không?”
Thi Nhân lắc đầu, không biết nói gì cho phải.
Cô đặt chiếc ly xuống: “Cô có biết tôi là ai không?”
“Cô ngoại trừ là hồ ly tinh, còn có thể là ai?”
Lúc này, mấy bà vợ bên cạnh Thi Nhân không thể chịu đựng được nữa liền nói: “Tôi nói này cô gái, giá trị của chiếc quần trên người Thi Nhân cũng bằng cả bộ trang phục và trang sức trên người cô rồi. Vậy cô nói xem cô ấy là ai?”
“Cái gì cũng không biết, lại dám ra đây cắn người. Thật nực cười.”
“Ha ha ha, phải không? Đây hẳn là trò đùa vui nhất mà tôi từng nghe.”
Đối phương sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng: “Các người có ý gì?”
Những người phụ nữ nhất thời cười phá lên.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Ý cười ngu xuẩn.”
Thi Nhân kéo tay anh, người đàn ông này thật độc miệng.
Đối phương thẹn quá hóa giận, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cậu nhóc trắng trẻo này, cậu có tư cách gì mà lên tiếng, cậu không có tư cách ở đây.”
Thi Nhân nhất thời sự ngây người.
Cô ta vừa nói Tiêu Khôn Hoằng là cậu nhóc trắng trẻo?
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thi Nhân cẩn thận nhìn nét mặt anh, sau đó gật đầu nói: “Nhìn anh quả thực có chút trắng trẻo.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh không nghĩ đó là một lời khen ngợi.
Những người phụ nữ ngồi đó cũng bật cười, căn bản không nhịn được.
Lần này ngay cả mọi người xung quanh cũng cười phá lên.
Dám nói Tiêu Khôn Hoằng như vậy, đây không phải là cười nhạo thì là gì?
Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra người phụ nữ kia đại khái cái gì cũng không biết, ngay cả Tiêu Khôn Hoằng cũng không nhận ra, cho nên tự nhiên lời nói vừa rồi không hề đáng tin.
“Các người cười cái gì?”
Đối phương đứng tại chỗ, cảm giác mình như một gã hề.
“Cười cô ngu ngốc đó, đồ nhà quê.”
“Thi Nhân là vợ của Tiêu Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn. Cậu nhóc trắng trẻo cô nhắc tới chính là Tổng giám đốc Hoằng của tập đoàn Quang Viễn. Cô cảm thấy điều mình vừa nói có phải rất nực cười không?”
Một Tổng giám đốc tập đoàn và vợ của anh.
Người phụ nữ kia trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Thi Nhân lại có lai lịch lớn như vậy.
Mặc dù không biết Thi Nhân là ai, nhưng cô ta đã nghe nói qua rằng nhà họ Mạc với tập đoàn Quang Viễn từng hợp tác ở Việt Nam để làm cầu nối giao thương.
Bất kể như thế nào, Tập đoàn Quang Viễn nhất định là một tập đoàn rất xuất sắc ở Việt Nam.
Với lại lịch bối cảnh như vậy, quả thực không thể làm ra những điều vừa rồi. Đối phương lắp bắp mở miệng: “Đúng, nhưng có người nói với tôi như vậy.”
Bà Hách dừng lại một chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Nhưng một giây tiếp theo, bà ta liền thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tại sao lại không thể chứ? Con không phải thích con gái nhà họ Mạc sao? Con gái nhà họ Mạc được thừa kế rất nhiều tài sản, rất ưu tú đấy.”
Bà Hách rất vừa ý cô chủ nhà họ Mạc. Thân phận và gia thế đều không tầm thường. Hơn nữa lại là con gái độc nhất nhà họ, tài sản này tương lai không phải để lại cho đứa con gái này hay sao. Để lại cho con gái cũng đồng nghĩa là để lại cho họ Hách của bà. Với số tiền này với thế lực của nhà họ Mạc, nhà họ Hách nhất định có thể một lần nữa vùng lên rồi.
Hách Liên Thành nhìn biểu hiện của mẹ mình liền biết ngay kế hoạch của bà là gì. Anh ta không nhịn được bèn lên tiếng: “Đó là lý do tại sao mẹ ở trong mắt con lại trở thành người ăn bám đàn ông. Vợ con sau này nhất định phải là người con yêu nhất, con không chấp nhận bất kỳ cuộc hôn nhân sắp đặt nào.”
“Hách Liên Thành, mẹ đồng ý hôn nhân giữa con và nhà họ Mạc, con còn muốn thế nào nữa?”
“Nhưng ngoại trừ Mạc Mộng Thần ra thì con không chấp nhận ai khác.”
“Mạc Mộng Thần, Mạc Mộng Thần, lại là cô ta. Cô ta đã chết, con đừng nhắc đến cô ta nữa có được không?”
Tâm trạng bà Hách trở nên cực kỳ kích động. Đứa con gái đã chết làm cho bà ta sống không được yên.
“Kiếp này con sẽ không lấy ai ngoại trừ cô ấy.”
“Vậy con muốn kết hôn với một người chết sao? Làm cho nhà họ Hách chúng ta tuyệt hậu sao?”
Hách Liên Thành biểu cảm lạnh lùng: “Con người khi còn sống chỉ có thể chuyên tâm cả đời. Về chuyện xảy ra sau khi chết, ai lại quản nhiều như vậy?”
“Con, con không phải cố ý chọc tức mẹ phải không?”
“Mẹ, con sẽ nghiêm túc nói lại cho mẹ rõ, con cả đời này sẽ không kết hôn. Nếu mẹ còn phản đối, con sẽ sử dụng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, hoặc là đi nhận con nuôi.”
Bà Hách ngây ngẩn cả người. Bà thấy Hách Liên Thành rất nghiêm túc liền nói lớn: “Mẹ không cho phép, không cho phép con làm chuyện này.”
“Mẹ không ngăn được con đâu, tháng trước con đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi, sẽ không thể có con được.”
Bà Hách đầu óc lùng bùng một trận, đầu đau như búa bổ.
Đã phẫu thuật?
Giọng bà run rẩy nhìn con trai: “Tại sao, tại sao lại không nói với mẹ, mẹ trong mắt con không quan trọng sao?”
Tại sao lại thế này?
Bà ta đã vì đứa con này mà hy sinh rất nhiều, kết quả là nó lại không cảm kích mà ngày càng rời xa. Không phải, trước khi gặp đứa con gái Mạc Mộng Thần kia, quan hệ giữa bà ta và con trai vẫn rất tốt. Tất cả đều vì con bé sao chổi đó.
Hách Liên Thành không nói gì. Thái độ của anh ta làm cho bà Hách có chút sợ hãi.
“Con trai, hãy nghe mẹ nói đây, là do mẹ trước đó đã sai, con đừng như thế. Về sau con yêu ai mẹ sẽ đồng ý, được không?”
Hách Liên Thành cúi xuống nhìn bà ta: “Nói như thế thì tại sao trước kia mẹ lại phản đối Mạc Mộng Thần? Cô ấy có chỗ nào không tốt? Bất luận thân phận hay gia cảnh, hay ngũ quan lẫn dung mạo, cô ấy có chỗ nào không tốt. Còn mẹ lại làm khó cô ấy?”
Không khí nhất thời im ắng.
Bà Hách đáy mắt hiện lên một tia chột dạ, bà ta lập tức trả lời: “Mẹ làm khó cô ta lúc nào, mẹ chỉ đang huấn luyện cô ấy thôi. Đừng tưởng tự dưng mà được làm con dâu nhà họ Hách.”
“Có đúng vậy không?”
Ánh mắt của Hách Liên Thành trở nên gượng gạo: “Con không tin, chắc chắn có nguyên nhân khác.”
“Con không tin à? Vậy con cho rằng là mẹ hại chết nó? Vậy con đi báo cảnh sát đi, nói cho nhà họ Mạc là mẹ đã giết Mạc Mộng Thần, con đi đi.”
“Mẹ kích động như vậy để làm gì?”
Bà Hách nuốt nước bọt: “Mẹ, mẹ có như thế à?”
Hách Liên Thành ánh mắt thâm trầm: “Mấy hôm trước con nằm mơ, mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói lúc chết không nhắm mắt, cho nên con đã đi điều tra về cái chết của Mộng Thần.”
“Con có ý gì, cái chết của cô ta chính là ngoài ý muốn mà thôi. Con muốn điều tra cái gì?”
Không lẽ lại nói là Hách Liên Thành phát hiện ra điều gì?
Không thể nào.
Sau bao nhiêu năm còn có thể tra ra được gì đây?
Vẻ mặt Hách Liên Thành lạnh lùng: “Đây là việc của con.”
Nói xong, Hách Liên Thành liền bỏ đi, để bà Hách đứng im như trời trồng. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hách Liên Thành, sau lưng bà ta bỗng toát mồ hôi lạnh.
Không thể nào, không thể phát hiện ra cái gì được. Đây là bà nghĩ lung tung thôi.
Bà Hách đã cố gắng hết sức giữ vững tâm lý, một người đã chết làm sao có thể uy hiếp tính mạng của bà ta, tuyệt đối không thể.
Bà ta phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhất định không thể tự mình làm bậy.
Bên ngoài bữa tiệc.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang nắm tay nhau trên sân. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi sao lại xuất hiện?”
Tiêu Khôn Hoằng sẽ không tình cờ xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Có người nói với trợ lý, em ở trong toilet xảy ra chuyện, anh mới vội vã chạy tới. Nhưng lúc anh đến nói, lại không thấy em ở đó.”
Lúc ấy Tiêu Khôn Hoằng mới biết đã xảy ra chuyện không ổn. Hẳn là có kẻ đã đánh lạc hướng anh, dụ anh qua đây.
“Chẳng qua em ở trong toilet gặp chút chuyện, khổng cẩn thận ngã đập đầu xuống đất, đối phương hoàn toàn không làm gì được em.”
“Là kẻ nào?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng.
Còn có kẻ ở đây, dám xuống tay với vợ anh.
“Không biết, có một người say xỉn đi ra. Đây là nhà họ Mạc, không được lộn xộn, dù sao em cũng đánh được anh ta mấy cái.”
Thi Nhân kéo tay anh, vội vàng dỗ dành anh: “Chẳng qua, lạ ở chỗ, vì sao anh lại đi toilet trước, sau đó mới đến phòng nghỉ.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút: “Cô chủ nhà họ Mạc kia, lần sau em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Anh cũng thấy cô ta có vấn đề à?”
Thi Nhân bỗng nhiên hạ giọng: “Lúc trước Mạc Tử Tây nói ghét cô ta, về sau trải qua bao nhiêu chuyện, em mới phát hiện là một số người không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài.”
“Ừm, loại phụ nữ này lòng dạ rất sâu xa.”
“Còn không phải sao? Cô ta là một con người bí hiểm, cố tỏ ra ngây thơ, vô số tội. Cô ta và bà Hách đột nhiên cùng xông vào phòng nghỉ, giống như cùng nhau bắt gian, nói chuyện rất đáng ghét.”
Thi Nhân nhắc tới chuyện này có chút tức tối.
Cô nghiến răng: “Cũng may, hai người đó đều không thể mắng được em.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng rất hài lòng, vợ anh luôn không thích bị thiệt thòi, như vậy sẽ khiến cô sống tự do hơn. Tính cách như vậy, anh rất an tâm.
“Không nói đến bà Hách, trước đấy cũng thất bại dưới tay em. Còn cô chủ kia, lên giọng dạy đời mắng em, cũng bị em mắng lại. Cô ta không phải muốn lập miếu sao? Căn bản không thể cãi lại, nếu không phải là người cứng rắn, thì không thể chịu đựng được.”
Ha ha, nghĩ đến chuyện này, Thi Nhân vẫn thấy có chút vui vẻ.
Giống như bạn xem như không quen tôi, nhưng lại không xong với ta tôi.
Tiêu Khôn Hoằng gãi gãi sống mũi cô: “Ừ, lần sau tiếp tục phát huy.
“Anh không nghĩ cách cư xử của em có vấn đề sao? Không những không có phong thái tao nhã của thục nữ, lại không phù hợp với thần phận bà chủ.”
“Không, đấy chính là những xiềng xích của người khác, em không cần để ý ánh mắt của người ngoài. Em chỉ cần chăm sóc bản thân, làm thế nào thấy thoải mái là được.”
Cô là người phụ nữ của Tiêu Khôn Hoằng này, vì sao lại phải sống vì người khác?
Thi Nhân ôm anh một cái: “Làm sao bây giờ, em ngày càng thích anh rồi.”
Người đàn ông trước mặt vòng tay qua ôm eo cô, đáy mắt lộ ra ý cười. Bọn họ ăn ý với nhau cũng chưa đề cập đến chuyện của Hách Liên Thành.
Thi Nhân dựa vào vòng tay của anh, ngước lên nhìn: “Anh không hỏi tại sao Hách Liên Thành và em lại ở cùng trong phòng nghỉ sao?”
“Em không nói thì anh sẽ không hỏi?”
“Anh tin tưởng em vậy?”
“Đương nhiên”
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng hôn lên trán cô, anh xoa đầu cô, trong mắt không tràn đầy ý cười.
Đương nhiên là giả rồi.
Lúc bước vào phòng nghỉ kia, anh hận không thể cho Hách Liên Thành ăn một đấm, đem anh ta ngã xuống đất đến nỗi không đứng dậy được, sau đấy còn muốn đuổi anh ta đi nơi khác, làm bọn họ cả đời này cũng không có cách nào gặp lại. Nhưng anh tin vợ anh và Hách Liên Thành không có gì. Anh chỉ không thích sự xuất hiện của Hách Liên Thành bên cạnh Thi Nhân, sẽ làm anh không vui, cảm thấy những gì của mình lại bị người khác thèm muốn.
Anh rất không vui.
Chẳng qua anh biết anh không thể bộc lộ điều đó trước mặt vợ mình. Bây giờ bà xã đã ỷ lại vào anh như vậy rồi, chứng tỏ quyết định của anh lúc nãy là chính xác. Bằng không anh lo lắng rằng mình sẽ khiến vợ sợ hãi.
Tiêu Khôn Hoằng biết cách đối đãi với tình cảm của đối phương không giống với người thường.
Chương 452
Tiêu Khôn Hoằng đã từng phạm nhiều lỗi sai tương tự. Sau đấy, Diệp Tranh đã khai thông cho anh, cũng chỉ ra một số hành vi và cảm xúc bất thường của anh. Cho nên anh đã cố gắng hết sức ép bản thân trở thành một người bình thường. Chỉ bằng cách này vợ anh mới không sợ hãi và chấp nhận anh từng chút một.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng tươi cười, càng thêm ôn nhu. Anh sẽ từng chút một chiếm lấy trái tim nhỏ bé của vợ mình, loại bỏ hình bóng của người đàn ông khác.
“Kỳ thật cũng không có gì. Lúc ấy chẳng qua ở toilet gặp phải gã say xỉn, khi vội vã chạy ra lại đụng trúng Hách Liên Thành.”
“Ừm, hẳn là lúc ấy em tới tìm anh”
“Em biết, dù sao lúc sau em vẫn không nhịn được, tới hỏi anh ta chuyện của Mạc Mộng Thần.”
Vẫn còn tò mò chuyện của cái cô Mạc Mộng Thần kia.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn cô: “Anh ta nói sao?”
Anh muốn xem xem, Hách Liên Thành giải thích như thế nào.
“Anh ta thừa nhận”
Ánh mắt của Thi Nhân bỗng trầm xuống: “Lúc ấy Hách Liên Thành trông rất buồn rầu, nhìn qua đã thấy tâm tình không tốt, cho nên em mới theo anh ta vào phòng nghỉ. Sau đó nói chút chuyện về Mạc Mộng Thần, lúc sau bà Hách cùng cái cô chủ ngây thơ vô số tội kia đã tới rồi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng trong lòng khinh thường Hách Liên Thành. Nếu biết hiện tại cảm thấy tội lỗi, tại sao lúc trước lại làm?
Năm năm trước, lúc ở trong đường hầm của Việt Nam, còn nghĩ anh ta muốn cướp vợ mình. Món nợ này Tiêu Khôn Hoằng còn chưa tính đến. Anh ta sẽ đem Hách Liên Thành từng chút từng chút rời xa người vợ của mình, cho đến khi nơi này không còn bóng dáng của vợ anh ta và đứa trẻ nữa.
“Ừ, bỗng nhiên em đồng cảm với anh ta.”
Đồng cảm?
Tiêu Khôn Hoằng không biết là Hách Liên Thành có chỗ nào đáng đồng cảm.
Đây không phải đều là do anh ta gieo gió thì gặt bão sao?
“Em biết anh nhất định không đồng ý với lời em nói. Nhưng anh ngẫm lại xem, nếu lúc trước trong đường hầm em không đâm vào đuôi xe của Hách Liên Thành, thì bây giờ có thể không có cơ hội đứng trước mặt anh rồi.”
Thi Nhân nhìn anh đầy ẩn ý. Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, thiếu chút nữa là quên chuyện này.
Lúc trước anh đã nghĩ Thi Nhân xảy ra chuyện trong đường hầm bị sụp. Tiêu Khôn Hoằng vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó. Tim như bị khoét rỗng, máu chảy đầm đìa.
“Cho nên em mới đồng cảm với anh ta.”
Thi Nhân sửa sang lại một chút cà vạt của Tiêu Khôn Hoằng, nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc trước không phải anh ta cứu em, thì bây giờ có lẽ anh cũng giống như anh ta. Dù sao người cũng đã mất, mặc kệ cô ấy đã làm gì, chúng em đều không thể nghe, không thể nhìn thấy.”
Bất kỳ điều gì đều không còn ý nghĩa.
Tiêu Khôn Hoằng bỗng nắm lấy tay cô, có chút dùng lực: “Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Em biết, anh bình tĩnh lại một chút, em chỉ lấy ví dụ thôi. Nhìn anh bị dọa đến nỗi sợ chưa kìa.”
Thi Nhân nhìn anh cười cười. Cô nói tiếp: “Cho nên chúng ta phải trân trọng hiện tại, đừng đợi mất mát mới biết hối hận.”
Khi người ta chết đi thì làm cái gì cũng vô ích. Tuy cô không hỏi Hách Liên Thành vì sao Mạc Mộng Thần lại gặp tai nạn. Nhưng nhìn bà Hách và cách bà ta hòa thuận với Hách Liên Thành, cô liền đoán ra đại khái. Với một bà mẹ chồng như vậy, sẽ là xui xẻo tám đời.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô, dáng vẻ khẩn trương, lúc trước anh thiếu chút nữa đã mất cô rồi. Anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ giống như Hách Liên Thành. Năm năm đó, anh có sống cũng không bằng chết. Đối mặt với một người đã chết, mọi thứ dường như rất bất lực.
“Được rồi, bọn mình không nói chuyện về anh ta nữa. Qua thăm mấy đứa nhỏ đi, chơi lâu như vậy, hẳn rất đói bụng.”
Thi Nhân dẫn Tiêu Khôn Hoằng đi đến khu vui chơi giải trí. Ba đứa trẻ ngừng chơi đùa, ngồi xuống đất nói chuyện với nhau.
Thi Nhân đứng bên cạnh lớn tiếng gọi: “Bắc, Nam, Khê ơi.”
Ba đứa nhỏ đồng loạt quay đầu. Ba đứa bé mặt tròn, môi đỏ, răng trắng, hai mắt sáng ngời, xoay người chạy về phía Thi Nhân: “Mẹ.”
“Còn muốn tiếp tục chơi sao?”
Thi Nhân xoa đầu ba đứa, sờ thấy sau lưng chúng ướt đẫm mồ hôi. Dù sao bây giờ đang là mùa hè, mặc dù có nơi che nắng với gió từ điều hòa nhưng vẫn rất nóng.
“Đói bụng, đói bụng rồi.”
Bé út xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Lại đây.”
Tiêu Khôn Hoằng đối với con gái nhỏ vẫy vẫy tay, xoay người ôm lấy cô bé: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Khi đến gần con gái, anh ngửi thấy trên người đứa nhỏ có cả mùi mồ hôi lẫn mùi sữa. Một người đàn ông luôn giữ sạch sẽ như anh, sẽ rất khó chịu khi ngửi thấy mùi này. Nhưng sau lễ rửa tội của ba đứa nhỏ, anh cũng có thể chấp nhận mức độ này.
Ví dụ khi mới ôm bé ba, Mạc Tiểu Khê đã để lại 2 dấu chân trên bộ đồ của anh.
Thi Nhân nắm tay bé lớn và bé hai, đi tới khu ẩm thực. Lúc này có rất nhiều người đang ăn uống. Một gia đình 5 người xuất hiện, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Cùng lúc cũng có rất nhiều phụ huynh mang theo con nhỏ ngồi ghép bàn với họ, vốn là bàn dài nhưng lại muốn ngồi gần một chút.
Ba đứa nhỏ hiển nhiên đã kết bạn lúc ở đây. Mấy đứa trẻ ngồi thành một nhóm, ríu rít nói chuyện. Thi Nhân thấy vậy cũng không ngăn cản.
Một phụ nữ gần đó cười nói: “Cô Thi Nhân, cô có thấy vất vả khi mang theo 3 đứa nhỏ không? Tôi dẫn theo một đứa cũng đã thấy đủ mệt rồi.”
“Đúng vậy, ba đứa thoạt nhìn thì đáng yêu, nhưng lúc ầm ĩ lên đúng là tra tấn người khác.”
“Còn không phải là sức mạnh của trẻ con lớn vô cùng à.”
Một số phụ huynh thấy nói đến bọn trẻ thì liền đồng loạt.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi cạnh vợ, im lặng gắp thức ăn cho cô, không nói lời nào. Thỉnh thoảng còn để ý đến tình hình bọn trẻ. Đúng là hình ảnh của người chồng hoàn hảo.
Thi Nhân rõ ràng là đã quen. Nhưng chị phụ huynh bên cạnh rõ là có chút ngạc nhiên. Ở đây ai cũng làm mẹ, vậy chồng họ ở nhà có vai trò gì đều dễ hiểu. Họ đều cho rằng đó là điều bình thường.
Nhưng nhìn Tiêu Khôn Hoằng mới phát hiện chồng mình nổi tiếng hơn chồng của họ? Nhìn đi nhìn lại thì chồng của bọn họ chỉ là chủ gia sản của gia đình?
“Cô Thi Nhân, làm thế nào cô huấn luyện được chồng mình vậy, dạy cho chúng tôi với?”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật ngưỡng mộ cô đấy.”
“Có bí quyết gì không?”
Thi Nhân dở khóc dở cười: “Bí quyết ở đâu ra vậy, chẳng qua lúc ở nhà tôi bớt thời gian trông con đi, sẽ để anh ấy cùng trông con.”
“Chồng cô cũng tự nguyện làm sao?”
“Thời gian đầu chưa quen, nhưng về sau thì cũng quen thôi. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi khá đặc biệt, dù sao tôi cũng xa anh ấy vài năm. Anh ấy cũng muốn bù đắp lại tấm lòng.”
Thi Nhân cũng không muốn khoe khoang, cũng không có ý so sánh. Bà mẹ kia càng trở nên thành khẩn: “Tôi thấy cũng không phải chỉ có bù đắp, có thể được thế này, chắc chắn là anh ấy cũng muốn vậy.”
“Tôi về cũng làm thử xem có hiệu quả không.”
Thi Nhân cười cười, bình tĩnh thêm zalo của mấy bà mẹ, để lấy liên lạc. Trong đó, có một vị phụ huynh nhìn qua danh sách bạn bè của mình, ngạc nhiên nói: “Cô Thi Nhân, cô là nhà thiết kế trang sức à?”
“Đúng vậy, đây là nghề nghiệp của tôi. Về sau nếu cần, tôi có thể giúp các cô thiết kế trang sức.
“Tôi đã mua bộ trang sức trước kia cô thiết kế đấy. Nó rất đẹp. Đến sinh nhật tôi, cô thiết kế cho tôi một bộ nhé?”
“Được”.
Thi Nhân gật đầu cười, thảo nào có nhiều người thích tham gia loại tiệc như thế này. Vô hình chung, nó đã đem lại nhiều cơ hội cho bản thân cô.
“Ai là Thi Nhân? Gọi cô ta ra ngay.
Phía sau có một người phụ nữ hùng hổ xông vào khu ẩm thực, chỉ đích danh tên của Thi Nhân.
Chương 453
Khu ẩm thực cũng có không ít người đang dùng bữa, thấy có người lớn tiếng là hét, rõ ràng là có chuyện.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ.
Một số người biết rằng Thi Nhân là người hét lên, vì vậy đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vẻ hóng hớt.
Thi Nhân bình tĩnh nói: “Chính là tôi.”
Cô nhìn sang, dường như không nhận ra người đàn bà kia, tại sao bà ta lại hung hăng làm bộ như muốn tính sổ với cô?
“Chính là cô, bộ dạng chó má của cô.” Đối phương trực tiếp sải bước tới, thấy Thi Nhân đang ngồi cùng với các bà vợ khác, liền khinh thường nói: “Cô đúng là con hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn những ông chồng giàu có. Các bà vợ ở đây cũng nên cẩn thận, tránh để bị cắm sừng, lại còn bị chồng chán ghét. ”
Hả?
Thi Nhân đột nhiên dở khóc dở cười. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô từ bao giờ trở thành hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn chồng người khác rồi?
Mấy từ này nghe cũng thật thú vị.
Những người phụ nữ xung quanh Thi Nhân cũng lần lượt che miệng nói: “Cô ta uống say rồi đến đây nói nhảm sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, ăn nói bậy bạ là phải chịu trách nhiệm đó.”
“Đây là một dịp long trọng của nhà họ Mạc, sao loại người gì cũng có thế này?”
Chỉ với một lời nói đã trực tiếp giải vây cho Thi Nhân. Dù sao, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết cô là ai. Vợ của một người đàn ông giàu có, sao có thể đi quyến rũ chồng người khác?
Chồng cô Tiêu Khôn Hoằng vốn là người có ngoại hình ưa nhìn, muốn vóc dáng có vóc dáng, xét về thứ hạng giá trị thì anh được coi là đứng đầu trong đại tiệc này.
Như vậy Thi Nhân có lí do gì để làm những chuyện ấy?
Hơn nữa, người phụ nữ gây rắc rối này, thoạt nhìn không biết cô ta là ai, ăn mặc cũng rất trần tục, căn bản không phải là thành viên thuộc nhóm bọn họ, hoặc cô ta không phải người cùng đẳng cấp ở đây.
Nếu đã không cùng đẳng cấp, vậy đồng nghĩa với việc thân phận của cô ta thấp còn thấp hơn bọn họ.
Vậy thì Thi Nhân càng không có lý do gì để làm điều đó.
Thi Nhân mỉm cười với những người phụ nữ xung quanh cô, như ngầm cảm ơn họ đã lên tiếng thay mình.
Cô nhìn người đối diện: “Xin lỗi, có phải cô đã nhận nhầm người rồi không? Không chừng là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì, người tôi tìm chính là cô. Đừng tưởng rằng cô có thể lừa gạt bọn họ là có thể lừa gạt tôi. Tôi nói cho cô biết điều đó là không bao giờ.”
“Nếu cô đã nói vậy, cô có bằng chứng xác thực không? Dù sao thì cô cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô không có chứng cứ mà dám hắt bát nước bẩn này lên người tôi, tôi sẽ giao cho luật sư xử lí vụ việc. ”
Đối phương tức giận nói: “Làm sao tôi không có chứng cứ? Mới vừa rồi chính cô và chồng tôi còn làm bậy trong phòng vệ sinh ngoài vườn đằng kia, kết quả cô muốn trả giá nhưng chồng tôi không đồng ý. Cô còn ra tay với anh ấy.”
Biểu cảm trên mặt Thi Nhân từ từ biển mất, hóa ra cô ta là vợ của người đàn ông trong phòng vệ sinh kia.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh đột nhiên lạnh xuống, đúng lúc anh định mở miệng thì Thi Nhân vội nắm lấy tay anh, dùng ánh mắt ra hiệu: Em sẽ tự xử lý.
Cô có thể xử lí chút việc nhỏ này.
Nhìn nơi này nhiều người như vậy, cô nhất định phải lấy lại thanh danh và chứng minh sự trong sạch của mình. Tiêu Khôn Hoằng mím môi mỏng không lên tiếng.
Nếu cô vợ nhỏ đã nói mình có thể tự xử lý, anh tạm thời sẽ không can thiệp, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai vợ chồng kia. Vừa rồi chính chồng cô ta đã ra tay với Thi Nhân, đúng là không biết tốt xấu.
Vốn là muốn giữ thể diện cho cô vợ nhỏ, nên không tính so đo chuyện này.
Nhưng có người hết lần này đến lần khác tự lao vào chỗ chết, được lắm, trong mắt người đàn ông lóe lên sát khí, toàn thân lạnh lẽo.
Thi Nhân nắm tay Tiêu Khôn Hoằng, đem anh trấn an ở phía sau rồi lên tiếng: “Đúng là có chuyện như vậy xảy ra.”
Sau khi Thi Nhân thừa nhận, bốn phía xôn xao hẳn lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, người phụ nữ này to gan như vậy sao? Dám gây rối trong bữa tiệc?
Cũng có người không tin, điều này khó có thể xảy ra.
Mấy người phụ nữ bên cạnh Thi Nhân cũng choáng váng, sau đó liền cảm thấy không thể nào, Thi Nhân không có lý do gì phải làm như vậy.
Thương lượng giá cả?
Cho là nơi này để ngắ trăng hóng gió sao? Còn bàn về giá cả.
“Những gì cô nói chỉ đúng một nửa.”
Thi Nhân tiếp tục nói: “Hóa ra người đàn ông trong phòng vệ sinh là chồng cô. Thật khéo, tôi đang không biết phải tìm người ở đâu.”
“Biết là tốt, bây giờ cô biết sợ rồi sao? Các người nhìn rõ bản chất của cô ta đi. Cô ta chính là một con hồ ly tinh lão luyện. Lúc trước tôi đã gọi điện thoại cảnh cáo cô không được đến gần chồng tôi, nếu không tôi sẽ cho cô chết không nhắm mắt.”
Thi Nhân trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đối phương nhất thời bị chọc giận: “Biểu hiện của cô là có ý gì?”
“Rất rõ ràng, đó là biểu hiện của sự chế nhạo.”
Thi Nhân tiếp tục: “Tôi đi từ nhà vệ sinh ra, không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông say rượu định táy máy tay chân, nhưng đã bị tôi dạy dỗ cho một trận. Vốn dĩ tôi không muốn so đo với một người say làm gì, nhưng nếu cô đã nói vậy, tôi sẽ để luật sư xử lý vấn đề này.”
“Giọng điệu cũng lớn thật, gọi luật sư sao? Cô có đủ tiền chưa? Có muốn tôi cho một ít không?”
Thi Nhân lắc đầu, không biết nói gì cho phải.
Cô đặt chiếc ly xuống: “Cô có biết tôi là ai không?”
“Cô ngoại trừ là hồ ly tinh, còn có thể là ai?”
Lúc này, mấy bà vợ bên cạnh Thi Nhân không thể chịu đựng được nữa liền nói: “Tôi nói này cô gái, giá trị của chiếc quần trên người Thi Nhân cũng bằng cả bộ trang phục và trang sức trên người cô rồi. Vậy cô nói xem cô ấy là ai?”
“Cái gì cũng không biết, lại dám ra đây cắn người. Thật nực cười.”
“Ha ha ha, phải không? Đây hẳn là trò đùa vui nhất mà tôi từng nghe.”
Đối phương sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng: “Các người có ý gì?”
Những người phụ nữ nhất thời cười phá lên.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Ý cười ngu xuẩn.”
Thi Nhân kéo tay anh, người đàn ông này thật độc miệng.
Đối phương thẹn quá hóa giận, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cậu nhóc trắng trẻo này, cậu có tư cách gì mà lên tiếng, cậu không có tư cách ở đây.”
Thi Nhân nhất thời sự ngây người.
Cô ta vừa nói Tiêu Khôn Hoằng là cậu nhóc trắng trẻo?
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thi Nhân cẩn thận nhìn nét mặt anh, sau đó gật đầu nói: “Nhìn anh quả thực có chút trắng trẻo.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh không nghĩ đó là một lời khen ngợi.
Những người phụ nữ ngồi đó cũng bật cười, căn bản không nhịn được.
Lần này ngay cả mọi người xung quanh cũng cười phá lên.
Dám nói Tiêu Khôn Hoằng như vậy, đây không phải là cười nhạo thì là gì?
Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra người phụ nữ kia đại khái cái gì cũng không biết, ngay cả Tiêu Khôn Hoằng cũng không nhận ra, cho nên tự nhiên lời nói vừa rồi không hề đáng tin.
“Các người cười cái gì?”
Đối phương đứng tại chỗ, cảm giác mình như một gã hề.
“Cười cô ngu ngốc đó, đồ nhà quê.”
“Thi Nhân là vợ của Tiêu Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn. Cậu nhóc trắng trẻo cô nhắc tới chính là Tổng giám đốc Hoằng của tập đoàn Quang Viễn. Cô cảm thấy điều mình vừa nói có phải rất nực cười không?”
Một Tổng giám đốc tập đoàn và vợ của anh.
Người phụ nữ kia trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Thi Nhân lại có lai lịch lớn như vậy.
Mặc dù không biết Thi Nhân là ai, nhưng cô ta đã nghe nói qua rằng nhà họ Mạc với tập đoàn Quang Viễn từng hợp tác ở Việt Nam để làm cầu nối giao thương.
Bất kể như thế nào, Tập đoàn Quang Viễn nhất định là một tập đoàn rất xuất sắc ở Việt Nam.
Với lại lịch bối cảnh như vậy, quả thực không thể làm ra những điều vừa rồi. Đối phương lắp bắp mở miệng: “Đúng, nhưng có người nói với tôi như vậy.”