Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-553
Chương 553: Về đến quê của bà ngoại
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Lúc xe đến thị trấn nhỏ đã là chín giờ tối.
Thi Nhân cảm thấy đã cạn kiệt sức lực, cuộc đời này của cô đã lâu không phải vất vả như vậy rồi, cô nhớ lại lúc trước khi trở về quê đoạn đường này không dễ đi, và cô thường dựa vào một chiếc xe ba bánh để ra vào.
Nhưng lần này đường núi quanh co đã trở thành đường nhựa và có hai làn xe.
Khi nhìn từ xa đường núi như một vạt áo của nữ thần, uốn lượn lên trên hiện ra như một thế trận.
Sau khi đến nơi Thi Nhân đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cả thị trấn nhỏ đều được chiếu sáng rực rỡ.
Đây có còn là thị trấn nhỏ trong tâm trí cô không?
Ở lối vào của thị trấn nhỏ còn một cổng đá lớn với những chiếc đèn lồng cổ màu đỏ treo hai bên.
Từ xa xa nhìn lại trông rất khí thế.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
“Em chỉ là cảm thấy không giống với trong ký ức của em, em nhớ là không có đèn lồng đẹp như vậy và đường cũng đã được sửa lai."
“Đi thôi, phía trước chúng ta là sân bà ngoại rồi.”
Tất nhiên là Tiêu Khôn Hoằng không nói với vợ là anh đã chi tiền để tu sửa lại thị trấn nhỏ.
Đầu tiên là sửa chữa con đường và sau đó thị trấn được cải tạo và biến thành một điểm thu hút khách du lịch nhỏ và nổi tiếng.
Không thể để cho vợ mình sau nhiều năm như vậy mới trở về mà lại thấy một thị trấn lụp xụp và đến ngay cả sân nhà bà ngoại cũng bị người ta chiếm dụng làm nơi chứa đồ.
Anh sẽ không nói vợ về những điều tồi tệ này. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Người duy nhất anh nợ trong đời là cô, vậy nên anh muốn cho cô những gì tốt nhất có thể và không muốn cô phải lo lắng về điều đó.
Bởi vậy anh có thể giúp cô giải quyết trước tất cả mọi việc.
Cũng giống như bây giờ khi Thi Nhân trở về và nhìn thấy một diện mạo mới của thị trấn.
Suy cho cùng thì ở đây có những kỷ niệm của vợ anh khi cô còn bé và nơi này quả thật rất đáng nhớ.
Đây có lẽ là nơi duy nhất mà Thi Nhân cảm thấy ấm áp vậy nên anh sẽ cẩn thận bảo vệ nó.
Cả đời này anh sẽ đi cùng cô.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người cùng nhau đi vào phía sâu trong ngõ dọc theo con đường lát đá có đèn lồng đỏ.
Lúc này ba đứa nhỏ cũng đã thức giấc.
Chúng tò mò nhìn xung quanh, môi trường ở đây trông thật kỳ lạ với rất nhiều đèn lồng đỏ được treo lên.
Bé Bánh Bao nằm trong tay của Tiêu Khôn Hoằng ngửa đầu lên nói: “Đèn lồng đẹp quá.”
Nói xong cô bé muốn đưa tay ra và chạm vào nó.
Dù sao thì chiều cao của Tiêu Khôn Hoằng cũng không thấp, cô bé nằm trong vòng tay của người cao lớn như vậy nên có thể chạm vào nhiều thứ cô bé muốn.
“Đừng động vào."
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô con gái nhỏ: “Đợi đến sân nhà cụ ngoại sẽ còn có rất nhiều đèn long."
“Thật không ạ? Con muốn hai cái có được không ạ?”
Bé Bánh Bao ngay lập tức chuyển sự chú ý và quay đầu nhìn con đường phía trước, thật sự có rất nhiều đèn lồng.
Đi được vài phút cuối cùng cũng đến một cái sân.
Ở cổng sân có treo hai chiếc đèn lồng và có hai con sư tử đá đứng ở cổng.
Lúc Thi Nhân đứng ở cổng cô liền nhớ ra.
Sau khi đến đây cô đã dần dần nhớ lại những ký ức trước đây đã quên, cô nhớ nhất chính là con sư tử đá ở cổng.
Thi Nhân nhìn còn sư tử đá xúc động nói: “Trước đây em đã từng cao gần bằng con sư tử đá này rồi, bà ngoại vẫn thường dặn là em không được trèo lên đây chơi.”
Chớp mắt một cái cô đã lớn như vậy rồi, bây giờ con sư tử đá chỉ cao đến đầu gối cô thôi.
Lúc này ba đứa nhỏ bước xuống và nhìn xung quanh con sư tử đá, chúng cũng có chiều cao tương đương với con sư tử đá.
“Nữ thần à, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một lát được không? Em không chịu được nữa rồi.”
Mạc Tử Tây lên tiếng, cô ấy chưa từng ngồi xe lâu như vậy nên bây giờ thật sự đã kiệt sức rồi.
Cô ấy cảm thấy bản thân không ổn chút nào.
Thi Nhân lúc này bình tĩnh trở lại liền vội vàng nói: "Ừ trước hết hãy nghỉ ngơi đi đã, nhưng có điều là sẽ hơi lộn xộn vì dù sao đã nhiều năm rồi không có người ở.”
Nhưng khi bước vào cô thấy sân đã được giữ gìn cẩn thận, con đường lát đá trên mặt đất dường như đã được sửa chữa trở lại.
Thi Nhân quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng nói: “Không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo như vậy.”
“Thôi để nói sau đi, trước tiên hãy dọn dẹp rồi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ ra ngoài ăn tối.” Nhà có tầng hai nhưng tầng
hai chỉ có hai gian phòng bởi vậy Diệp Tranh và Mạc Tử Tây chỉ có thể ngủ ở tầng dưới.
Thi Nhân lên tầng hai thấy mọi thứ ở đây đều đã được sửa chữa xong nhưng nhìn dấu vết thì có vẻ không giống là đã được sửa mấy ngày trước.
Lẽ nào là anh đã sớm sắp xếp những thứ này sao?
Thi Nhân bước vào phòng và nhìn cách bày trí bên trong, nó giống hệt như khi cô còn nhỏ.
“Nơi này đã được sửa lại cho giống như cũ nhưng có một số chỗ thật sự đã mục nát nên cũng không biết là có giống ngày trước không?”
“Như vậy là đã giống lắm rồi." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Thi Nhân quay lại ôm lấy Tiêu Khôn Hoằng trong lòng có chút cảm động nói: “Anh bắt đầu chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?”
Cô không biết gì hết.
Cho đến khi họ đến đây Thi Nhân mới nhận ra rằng Tiêu Khôn Hoằng đã sớm chuẩn bị rất nhiều thứ vậy mà cô lại không biết gì hết.
Cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng rồi xoa đầu cô hỏi: “Có mệt không?”
“Em vẫn ổn, vừa nãy ở trên xe em đã ngủ được một lúc rồi.”
Thi Nhân ngẩng đầu lên rồi mỉm cười nói: “Càng ngày em càng phát hiện ra anh chính là một kho báu”
Sự ân cần và chu đáo của anh phải thực sự chung sống cùng thì mới biết được.
Tiêu Khôn Hoằng bóp chặt khuôn mặt của cô: “Nghỉ ngơi một chút sau đó đi ăn chút.”
“Ừm được, mấy đứa trẻ cũng chưa ăn cái gì.”
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng, sau đó cùng mọi người ăn một chút xong trở về phòng nghỉ ngơi, cũng không còn ai có tâm tư nói chuyện hay ngắm cảnh.
Thật sự là quá mệt rồi.
Ngôi nhà tương đối nhỏ nên tất cả bảo mẫu và vệ sĩ đi theo
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Lúc xe đến thị trấn nhỏ đã là chín giờ tối.
Thi Nhân cảm thấy đã cạn kiệt sức lực, cuộc đời này của cô đã lâu không phải vất vả như vậy rồi, cô nhớ lại lúc trước khi trở về quê đoạn đường này không dễ đi, và cô thường dựa vào một chiếc xe ba bánh để ra vào.
Nhưng lần này đường núi quanh co đã trở thành đường nhựa và có hai làn xe.
Khi nhìn từ xa đường núi như một vạt áo của nữ thần, uốn lượn lên trên hiện ra như một thế trận.
Sau khi đến nơi Thi Nhân đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cả thị trấn nhỏ đều được chiếu sáng rực rỡ.
Đây có còn là thị trấn nhỏ trong tâm trí cô không?
Ở lối vào của thị trấn nhỏ còn một cổng đá lớn với những chiếc đèn lồng cổ màu đỏ treo hai bên.
Từ xa xa nhìn lại trông rất khí thế.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
“Em chỉ là cảm thấy không giống với trong ký ức của em, em nhớ là không có đèn lồng đẹp như vậy và đường cũng đã được sửa lai."
“Đi thôi, phía trước chúng ta là sân bà ngoại rồi.”
Tất nhiên là Tiêu Khôn Hoằng không nói với vợ là anh đã chi tiền để tu sửa lại thị trấn nhỏ.
Đầu tiên là sửa chữa con đường và sau đó thị trấn được cải tạo và biến thành một điểm thu hút khách du lịch nhỏ và nổi tiếng.
Không thể để cho vợ mình sau nhiều năm như vậy mới trở về mà lại thấy một thị trấn lụp xụp và đến ngay cả sân nhà bà ngoại cũng bị người ta chiếm dụng làm nơi chứa đồ.
Anh sẽ không nói vợ về những điều tồi tệ này. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Người duy nhất anh nợ trong đời là cô, vậy nên anh muốn cho cô những gì tốt nhất có thể và không muốn cô phải lo lắng về điều đó.
Bởi vậy anh có thể giúp cô giải quyết trước tất cả mọi việc.
Cũng giống như bây giờ khi Thi Nhân trở về và nhìn thấy một diện mạo mới của thị trấn.
Suy cho cùng thì ở đây có những kỷ niệm của vợ anh khi cô còn bé và nơi này quả thật rất đáng nhớ.
Đây có lẽ là nơi duy nhất mà Thi Nhân cảm thấy ấm áp vậy nên anh sẽ cẩn thận bảo vệ nó.
Cả đời này anh sẽ đi cùng cô.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người cùng nhau đi vào phía sâu trong ngõ dọc theo con đường lát đá có đèn lồng đỏ.
Lúc này ba đứa nhỏ cũng đã thức giấc.
Chúng tò mò nhìn xung quanh, môi trường ở đây trông thật kỳ lạ với rất nhiều đèn lồng đỏ được treo lên.
Bé Bánh Bao nằm trong tay của Tiêu Khôn Hoằng ngửa đầu lên nói: “Đèn lồng đẹp quá.”
Nói xong cô bé muốn đưa tay ra và chạm vào nó.
Dù sao thì chiều cao của Tiêu Khôn Hoằng cũng không thấp, cô bé nằm trong vòng tay của người cao lớn như vậy nên có thể chạm vào nhiều thứ cô bé muốn.
“Đừng động vào."
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô con gái nhỏ: “Đợi đến sân nhà cụ ngoại sẽ còn có rất nhiều đèn long."
“Thật không ạ? Con muốn hai cái có được không ạ?”
Bé Bánh Bao ngay lập tức chuyển sự chú ý và quay đầu nhìn con đường phía trước, thật sự có rất nhiều đèn lồng.
Đi được vài phút cuối cùng cũng đến một cái sân.
Ở cổng sân có treo hai chiếc đèn lồng và có hai con sư tử đá đứng ở cổng.
Lúc Thi Nhân đứng ở cổng cô liền nhớ ra.
Sau khi đến đây cô đã dần dần nhớ lại những ký ức trước đây đã quên, cô nhớ nhất chính là con sư tử đá ở cổng.
Thi Nhân nhìn còn sư tử đá xúc động nói: “Trước đây em đã từng cao gần bằng con sư tử đá này rồi, bà ngoại vẫn thường dặn là em không được trèo lên đây chơi.”
Chớp mắt một cái cô đã lớn như vậy rồi, bây giờ con sư tử đá chỉ cao đến đầu gối cô thôi.
Lúc này ba đứa nhỏ bước xuống và nhìn xung quanh con sư tử đá, chúng cũng có chiều cao tương đương với con sư tử đá.
“Nữ thần à, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một lát được không? Em không chịu được nữa rồi.”
Mạc Tử Tây lên tiếng, cô ấy chưa từng ngồi xe lâu như vậy nên bây giờ thật sự đã kiệt sức rồi.
Cô ấy cảm thấy bản thân không ổn chút nào.
Thi Nhân lúc này bình tĩnh trở lại liền vội vàng nói: "Ừ trước hết hãy nghỉ ngơi đi đã, nhưng có điều là sẽ hơi lộn xộn vì dù sao đã nhiều năm rồi không có người ở.”
Nhưng khi bước vào cô thấy sân đã được giữ gìn cẩn thận, con đường lát đá trên mặt đất dường như đã được sửa chữa trở lại.
Thi Nhân quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng nói: “Không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo như vậy.”
“Thôi để nói sau đi, trước tiên hãy dọn dẹp rồi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ ra ngoài ăn tối.” Nhà có tầng hai nhưng tầng
hai chỉ có hai gian phòng bởi vậy Diệp Tranh và Mạc Tử Tây chỉ có thể ngủ ở tầng dưới.
Thi Nhân lên tầng hai thấy mọi thứ ở đây đều đã được sửa chữa xong nhưng nhìn dấu vết thì có vẻ không giống là đã được sửa mấy ngày trước.
Lẽ nào là anh đã sớm sắp xếp những thứ này sao?
Thi Nhân bước vào phòng và nhìn cách bày trí bên trong, nó giống hệt như khi cô còn nhỏ.
“Nơi này đã được sửa lại cho giống như cũ nhưng có một số chỗ thật sự đã mục nát nên cũng không biết là có giống ngày trước không?”
“Như vậy là đã giống lắm rồi." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Thi Nhân quay lại ôm lấy Tiêu Khôn Hoằng trong lòng có chút cảm động nói: “Anh bắt đầu chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?”
Cô không biết gì hết.
Cho đến khi họ đến đây Thi Nhân mới nhận ra rằng Tiêu Khôn Hoằng đã sớm chuẩn bị rất nhiều thứ vậy mà cô lại không biết gì hết.
Cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng rồi xoa đầu cô hỏi: “Có mệt không?”
“Em vẫn ổn, vừa nãy ở trên xe em đã ngủ được một lúc rồi.”
Thi Nhân ngẩng đầu lên rồi mỉm cười nói: “Càng ngày em càng phát hiện ra anh chính là một kho báu”
Sự ân cần và chu đáo của anh phải thực sự chung sống cùng thì mới biết được.
Tiêu Khôn Hoằng bóp chặt khuôn mặt của cô: “Nghỉ ngơi một chút sau đó đi ăn chút.”
“Ừm được, mấy đứa trẻ cũng chưa ăn cái gì.”
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng, sau đó cùng mọi người ăn một chút xong trở về phòng nghỉ ngơi, cũng không còn ai có tâm tư nói chuyện hay ngắm cảnh.
Thật sự là quá mệt rồi.
Ngôi nhà tương đối nhỏ nên tất cả bảo mẫu và vệ sĩ đi theo