Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-649
Chương 649: Có phải là em đã kết hôn với một người siêu giàu có không?
**********
Đôi vợ chồng mới cưới xuất hiện trong bữa tiệc, có rất nhiều người đến nâng ly chúc mừng.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng lần lượt đi tới, khuôn mặt của hai người họ đã cười đến cừng đờ.
Quả nhiên kết hôn, cũng là một việc
rất mệt mỏi.
Dạo qua một vòng, Thi Nhân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chính là Mạc Mỹ Đình, hình như còn có một người đàn ông bên cạnh có ta, trong rất
thân mật.
“Chào cô, đã lâu không gặp."
Thi Nhân nhìn thấy Mạc Mỹ Đình lại cảm thấy tức giận, có lẽ đó là trực giác giữa những người phụ nữ
"Bà Tiêu, chúc mừng hai người nhé.
Mạc Mỹ Đình cầm ly đế cao trong tay, khi nhìn thấy hai người họ, đáy mắt lỏe lên một tia ảm đạm, nhưng khỏe miệng vẫn nở một nụ cười tao nhã “Hôm nay tôi giới thiệu một người bạn với hai người, anh Giang ở nước Canada.
Tiêu Khôn Hoằng thoảng cau mày,
nhà họ Giang?
Lần này anh có mời nhà họ Giang sao?
khi người đàn ông đó quay đầu lại, hai tay của Thi Nhân đột nhiên khép lại "Tiêu Vinh?”
Nhưng không phải là Tiêu Vinh đã chết rồi sao?”
Chẳng lẽ chỉ là trông giống nhau mà
thôi.
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh Giang này nhìn trông rất giống người tôi quen.
“Tôi biết mà, kể từ khi tôi đến đây, liền liên tiếp có người đến nói với tôi về điều này. Tôi đã xem qua những tấm ảnh đó, anh Tiêu kia quả thật trông rất giống tôi.” Tiêu Vịnh ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, mim cười nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi tên là Giang Quốc Thành."
"Xin chào, anh Giang.
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay tới, hai người thoảng bắt tay chào hỏi.
Anh không ngờ rằng sau thời gian lâu như vậy, anh sẽ nhìn thấy một người giống hệt với Tiêu Vinh, nụ cười và thân thái trên khuôn mặt trông rất giống với dáng vẻ của Tiêu Vinh trước đây.
Mạc Mỹ Đình mỉm cười nói: “Lần này anh Giang là bạn nam đến cùng tôi, anh ấy không có tên trong danh sách mời, nhưng anh Giang cũng rất nổi tiếng ở nước Canada, anh ấy muốn làm quen với anh Tiêu “Tôi đã nghe nói về nhà họ Giang ở nước Canada từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn chưa từng có cơ hội gặp mặt, hôm nay tôi rất vinh dự
Tiêu Khôn Hoàng rất ngạc nhiên, khi biết anh ta lại là người của nhà họ Giang.
Nhưng mà nhà họ Mạc không phải là có khúc mắc với nhà họ Giang sao? Tại sao Mạc Mỹ Đình còn qua lại với người của nhà họ Giang?
Tiêu Khôn Hoằng âm thầm quan sát, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thi Nhân luôn cảm thấy có gì đó kỳ
la låm.
Sau khi nâng ly chúc mừng, Tiêu Vinh nhìn qua Thi Nhân: "Bà Tiêu, nghe nói rằng có rất có thiên phú.".
“Anh Giang quá khen rồi, tôi chỉ là yêu thích mà thôi.”
Mạc Mỹ Đình ở bên cạnh lên tiếng nói: "Giám đốc Giang, anh đừng có xem thường bà Tiêu này, cô ấy là người đã từng được ông cụ khen ngợi hết lời đấy.”
"Vậy sao? Vậy về sau, tôi rất muốn có cơ hội hợp tác với bà Tiêu
"Về sau còn có rất nhiều cơ hội, hẹn gặp lại nhé."
Tiêu Khôn Hoằng dẫn theo Thi Nhân rời đi đến một nơi khác để kính rượu.
Sau khi hai người rời đi, Thi Nhân quay đầu liếc mắt nhìn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Đó thật sự không phải là Tiêu Vinh sao?"
"Không phải, anh tận mắt nhìn thấy Tiêu Vinh được hạ tảng, đó không phải là anh ta.
Lần đầu tiên khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy một người trông giống với Tiêu Vinh, anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng sau khi nói qua lại vài câu, anh mới nhận ra rằng hắn là không phải cùng một người.
Không phải ai cũng có thể giả mạo được thân phận người của nhà họ Giang được.
Tiêu Vinh hắn là không có năng lực
như vậy.
"Nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống hệt với Tiêu Vinh, khi anh ta đứng chung một chỗ với Mạc Mỹ Đình, em luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đó Tiểu Vinh không phải rất thích Bạch Mỹ Đình sao?
Kết quả Mạc Mỹ Đình và Bạch Mỹ Đình trông giống nhau, bây giờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác trông giống với Tiêu Vinh.
Nếu nói đây là một sự trùng hợp, thì điều đó cũng không khỏi cũng quá trùng hợp đi.
Khi nhìn thấy hai người này đứng cùng nhau, cô cứ cảm thấy rất quỷ dị
“Em cứ mặc kệ bọn họ trước đi, đều là những người không quan trọng cả
Tiêu Khôn Hoàng cũng cảm thấy rất quỷ dị, nhưng bây giờ không phải là lúc đi điều tra, những điều nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới thôi, cũng không thể trốn thoát được.
“Anh Hoàng.”
Diệp tranh và Mạc Tử Tây đồng thời xuất hiện, anh ta liếc mắt nhìn về phía Mạc Mỹ Đình một cái: "Anh Hoàng, anh cũng gặp được cái người tên Giang gì đó rồi phải không?”
Bọn họ trông cũng thật sự là quá giống đi.
Khi anh ta vừa nhìn thấy người đó cũng không khỏi giật nảy mình.
Còn tưởng rằng Tiêu Vinh sống lại
nữa. "Ừ, trông rất giống, lát nữa nói sau
di."
Hiện tại Tiêu Khôn Hoảng không muốn nói đến chuyện này, cục máu ứ lại trong não anh chính là do Tiêu Vinh gây
ra.
Người đã chết, còn để lại cho anh một món quà lớn như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn Diệp Tranh: "Người của nhà họ Mạc đều ở đây, cậu có gặp qua chưa?”
"Khụ khụ, vừa rồi có gặp anh hai của nhà họ Mạc."
Vẻ mặt của Diệp Tranh có chút mất tự nhiên, tiến tới bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Anh Hoằng, thương lượng một chuyện nào, anh cho em một vị trí trong tập đoàn Quang Viền đi, thuộc dạng chức vụ cao cấp nào đó ấy”
“Đổi tính à? Trước đây tôi cho cậu, cậu còn không cần mà.”
Diệp Tranh sở sở cái mũi của mình: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, anh đã kết hôn rồi, cũng không thể cứ nhìn thấy em ở một mình mãi được, nếu không em sẽ suốt ngày tới nhà anh ăn cơm chực đấy.
Anh ta liếc nhìn qua Mạc Tử Tây ở bên cạnh, cô ấy đang ở cùng với Thi Nhân nói cái gì đó.
Hôm nay nhìn thấy người của nhà họ Mạc, lần đầu tiên anh ta lại cảm thấy có chút thiếu tự tin. Anh ta quả thật là thích Mạc Tử Tây, nếu tương lai phải muốn ở bên nhau, thi anh ta nhất định phải vượt qua ải của người nhà họ Mạc mới được.
Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhưởng mi mắt lên. “Trước đây tôi từng sắp xếp những cổ phần cho cậu, bây giờ tôi vẫn sẽ nguyên vẹn đưa lại cho cậu. Về phần chức vụ, một bác sĩ như cậu có đến tập đoàn cũng không làm được gì.”
“Anh Hoàng, anh đang kỳ thị em à?”
“Tôi chỉ là nói sự thật, cậu thực sự không thích hợp làm việc ở tập đoàn. Cậu cứ cầm lấy phần cổ phần của mình mà làm phủ hào, tự mở phòng khám riêng của mình đi.”
Diệp Tranh sở sở mũi, trước đây anh Hoàng đâu phải nói thế này với anh ta đâu nhỉ.
Nhưng nếu như anh ta có cổ phần, vậy thì chẳng phải bây giờ anh ta là một người giàu có rồi sao?
Hiện tại cổ phần ban đầu của tập đoàn Quang Viễn rất có giá lúc trước Tiêu Khôn Hoằng đưa cho anh ta những thứ này, anh ta lại không có hứng thú
Nhưng bây giờ anh ta lại có chút hối
hân.
Nhưng may mắn thay, anh Hoằng vẫn rất tốt với anh ta.
Diệp Tranh suýt chút nữa đã chạy tới ôm đùi Tiêu Khôn Hoằng: "Anh Hoàng, cả đời này anh sẽ là anh trai ruột của em."
"Cút đi, tôi không có tháng em nào
ngốc như cậu."
Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt nhìn về phía Mạc Mỹ Đình và Giang Quốc Thành, thấp giọng nói: "Lát nữa tôi còn phải đi gặp ông cụ của nhà họ Mạc, cậu chú ý trông chừng người tên Giang Quốc Thành này và đi điều tra lai lịch của anh ta, với cả mục đích đến đây lần này.”
"Em rồi, cứ giao cho em đi, dù sao thì bây giờ em cũng là một người giàu có rồi.”
Diệp Tranh cảm thấy được cả người minh tràn đầy nhiệt huyết, anh ta đi được mấy bước lại quay trở về: “Khu khu, anh Hoàng, anh đợi một chút, nếu như bọn họ nhạc tới em, anh có thể nói giúp em vài lời tốt hay không?”
"U."
"Anh Hoàng yêu quá đi, anh xứng đáng tìm được một người vợ tốt như
vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng: "..."
Thăng nhóc này.
Thi Nhân đi tới, khoác lấy cảnh tay anh: "Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ấy muốn anh nói vài lời tốt trước mặt ông cụ nhà họ Mạc."
Thi Nhân nghĩ đến vừa rồi Mạc Tử Tây cũng nhắc tới chuyện này khi nói chuyện với mình, có vẻ như anh hai của nhà họ Mạc không hài lòng với Diệp Tranh cho lắm.
Diệp Tranh chỉ là một bác sĩ trong phòng khám, không có bản lĩnh gì cả, phòng khám còn nợ tiền trong suốt thời gian qua.
Thế này nhìn lại, đây quả thật có sự chênh lệch rất lớn với Mạc Tử Tây
Mạc Tử Tây là công chúa của nhà họ Mạc, cháu gái yêu của vua khoảng thạch.
"Vậy Diệp Tranh dự định làm thế
nào?"
Thi Nhân cảm thấy được ngoài bối cảnh gia đình của Diệp Tranh ra, anh ta thực sự khá tốt, nhưng đôi khi con người cũng nên chú ý đến những vấn đề thực
tế.
"Phỏng chừng là dự định làm việc chăm chỉ rồi, anh sẽ đưa những cổ phần ban đầu trước kia lại cho cậu ấy, về phía phòng khám cậu ấy sẽ tự mình giải quyết”
Trước kia Diệp Tranh vẫn cà lơ phất phơ, hiện tại hẳn là sẽ cố gắng.
“Cổ phần ban đầu có phải đó rất có giá trị không?”
Tập đoàn Quang Viễn là một tập đoàn chạy trên thị trường, cổ phiếu bạn đầu hẳn là rất có giá trị.
Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt xuống, nói một con số vào tại cô, sau đó Thi Nhân kinh ngạc chế miệng lại, trời ạ, đất đến vậy sao?
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh. "Vậy thì gia tài của anh, kỳ thật vẫn không chỉ đơn giản là con số được công bổ cho công chúng biết như vậy đúng không.”
"Không ai lại ngu ngốc như vậy, tiết lộ gia tài thực sự của mình cho thế giới biết đầu, chúng ta làm người phải khiêm ton."
“Vậy bây giờ hả chẳng phải là em đã lấy được một ông chồng siêu giàu có ư?”
Tiêu Khôn Hoằng năm lấy tay cô: “Đối với anh mà nói, thứ đắt giá nhất đã ở bên cạnh anh rồi." Cô mới là món quà đắt giá nhất của
anh.
**********
Đôi vợ chồng mới cưới xuất hiện trong bữa tiệc, có rất nhiều người đến nâng ly chúc mừng.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng lần lượt đi tới, khuôn mặt của hai người họ đã cười đến cừng đờ.
Quả nhiên kết hôn, cũng là một việc
rất mệt mỏi.
Dạo qua một vòng, Thi Nhân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chính là Mạc Mỹ Đình, hình như còn có một người đàn ông bên cạnh có ta, trong rất
thân mật.
“Chào cô, đã lâu không gặp."
Thi Nhân nhìn thấy Mạc Mỹ Đình lại cảm thấy tức giận, có lẽ đó là trực giác giữa những người phụ nữ
"Bà Tiêu, chúc mừng hai người nhé.
Mạc Mỹ Đình cầm ly đế cao trong tay, khi nhìn thấy hai người họ, đáy mắt lỏe lên một tia ảm đạm, nhưng khỏe miệng vẫn nở một nụ cười tao nhã “Hôm nay tôi giới thiệu một người bạn với hai người, anh Giang ở nước Canada.
Tiêu Khôn Hoằng thoảng cau mày,
nhà họ Giang?
Lần này anh có mời nhà họ Giang sao?
khi người đàn ông đó quay đầu lại, hai tay của Thi Nhân đột nhiên khép lại "Tiêu Vinh?”
Nhưng không phải là Tiêu Vinh đã chết rồi sao?”
Chẳng lẽ chỉ là trông giống nhau mà
thôi.
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh Giang này nhìn trông rất giống người tôi quen.
“Tôi biết mà, kể từ khi tôi đến đây, liền liên tiếp có người đến nói với tôi về điều này. Tôi đã xem qua những tấm ảnh đó, anh Tiêu kia quả thật trông rất giống tôi.” Tiêu Vịnh ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, mim cười nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi tên là Giang Quốc Thành."
"Xin chào, anh Giang.
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay tới, hai người thoảng bắt tay chào hỏi.
Anh không ngờ rằng sau thời gian lâu như vậy, anh sẽ nhìn thấy một người giống hệt với Tiêu Vinh, nụ cười và thân thái trên khuôn mặt trông rất giống với dáng vẻ của Tiêu Vinh trước đây.
Mạc Mỹ Đình mỉm cười nói: “Lần này anh Giang là bạn nam đến cùng tôi, anh ấy không có tên trong danh sách mời, nhưng anh Giang cũng rất nổi tiếng ở nước Canada, anh ấy muốn làm quen với anh Tiêu “Tôi đã nghe nói về nhà họ Giang ở nước Canada từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn chưa từng có cơ hội gặp mặt, hôm nay tôi rất vinh dự
Tiêu Khôn Hoàng rất ngạc nhiên, khi biết anh ta lại là người của nhà họ Giang.
Nhưng mà nhà họ Mạc không phải là có khúc mắc với nhà họ Giang sao? Tại sao Mạc Mỹ Đình còn qua lại với người của nhà họ Giang?
Tiêu Khôn Hoằng âm thầm quan sát, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thi Nhân luôn cảm thấy có gì đó kỳ
la låm.
Sau khi nâng ly chúc mừng, Tiêu Vinh nhìn qua Thi Nhân: "Bà Tiêu, nghe nói rằng có rất có thiên phú.".
“Anh Giang quá khen rồi, tôi chỉ là yêu thích mà thôi.”
Mạc Mỹ Đình ở bên cạnh lên tiếng nói: "Giám đốc Giang, anh đừng có xem thường bà Tiêu này, cô ấy là người đã từng được ông cụ khen ngợi hết lời đấy.”
"Vậy sao? Vậy về sau, tôi rất muốn có cơ hội hợp tác với bà Tiêu
"Về sau còn có rất nhiều cơ hội, hẹn gặp lại nhé."
Tiêu Khôn Hoằng dẫn theo Thi Nhân rời đi đến một nơi khác để kính rượu.
Sau khi hai người rời đi, Thi Nhân quay đầu liếc mắt nhìn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Đó thật sự không phải là Tiêu Vinh sao?"
"Không phải, anh tận mắt nhìn thấy Tiêu Vinh được hạ tảng, đó không phải là anh ta.
Lần đầu tiên khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy một người trông giống với Tiêu Vinh, anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng sau khi nói qua lại vài câu, anh mới nhận ra rằng hắn là không phải cùng một người.
Không phải ai cũng có thể giả mạo được thân phận người của nhà họ Giang được.
Tiêu Vinh hắn là không có năng lực
như vậy.
"Nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống hệt với Tiêu Vinh, khi anh ta đứng chung một chỗ với Mạc Mỹ Đình, em luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Khi đó Tiểu Vinh không phải rất thích Bạch Mỹ Đình sao?
Kết quả Mạc Mỹ Đình và Bạch Mỹ Đình trông giống nhau, bây giờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác trông giống với Tiêu Vinh.
Nếu nói đây là một sự trùng hợp, thì điều đó cũng không khỏi cũng quá trùng hợp đi.
Khi nhìn thấy hai người này đứng cùng nhau, cô cứ cảm thấy rất quỷ dị
“Em cứ mặc kệ bọn họ trước đi, đều là những người không quan trọng cả
Tiêu Khôn Hoàng cũng cảm thấy rất quỷ dị, nhưng bây giờ không phải là lúc đi điều tra, những điều nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới thôi, cũng không thể trốn thoát được.
“Anh Hoàng.”
Diệp tranh và Mạc Tử Tây đồng thời xuất hiện, anh ta liếc mắt nhìn về phía Mạc Mỹ Đình một cái: "Anh Hoàng, anh cũng gặp được cái người tên Giang gì đó rồi phải không?”
Bọn họ trông cũng thật sự là quá giống đi.
Khi anh ta vừa nhìn thấy người đó cũng không khỏi giật nảy mình.
Còn tưởng rằng Tiêu Vinh sống lại
nữa. "Ừ, trông rất giống, lát nữa nói sau
di."
Hiện tại Tiêu Khôn Hoảng không muốn nói đến chuyện này, cục máu ứ lại trong não anh chính là do Tiêu Vinh gây
ra.
Người đã chết, còn để lại cho anh một món quà lớn như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn Diệp Tranh: "Người của nhà họ Mạc đều ở đây, cậu có gặp qua chưa?”
"Khụ khụ, vừa rồi có gặp anh hai của nhà họ Mạc."
Vẻ mặt của Diệp Tranh có chút mất tự nhiên, tiến tới bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Anh Hoằng, thương lượng một chuyện nào, anh cho em một vị trí trong tập đoàn Quang Viền đi, thuộc dạng chức vụ cao cấp nào đó ấy”
“Đổi tính à? Trước đây tôi cho cậu, cậu còn không cần mà.”
Diệp Tranh sở sở cái mũi của mình: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, anh đã kết hôn rồi, cũng không thể cứ nhìn thấy em ở một mình mãi được, nếu không em sẽ suốt ngày tới nhà anh ăn cơm chực đấy.
Anh ta liếc nhìn qua Mạc Tử Tây ở bên cạnh, cô ấy đang ở cùng với Thi Nhân nói cái gì đó.
Hôm nay nhìn thấy người của nhà họ Mạc, lần đầu tiên anh ta lại cảm thấy có chút thiếu tự tin. Anh ta quả thật là thích Mạc Tử Tây, nếu tương lai phải muốn ở bên nhau, thi anh ta nhất định phải vượt qua ải của người nhà họ Mạc mới được.
Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhưởng mi mắt lên. “Trước đây tôi từng sắp xếp những cổ phần cho cậu, bây giờ tôi vẫn sẽ nguyên vẹn đưa lại cho cậu. Về phần chức vụ, một bác sĩ như cậu có đến tập đoàn cũng không làm được gì.”
“Anh Hoàng, anh đang kỳ thị em à?”
“Tôi chỉ là nói sự thật, cậu thực sự không thích hợp làm việc ở tập đoàn. Cậu cứ cầm lấy phần cổ phần của mình mà làm phủ hào, tự mở phòng khám riêng của mình đi.”
Diệp Tranh sở sở mũi, trước đây anh Hoàng đâu phải nói thế này với anh ta đâu nhỉ.
Nhưng nếu như anh ta có cổ phần, vậy thì chẳng phải bây giờ anh ta là một người giàu có rồi sao?
Hiện tại cổ phần ban đầu của tập đoàn Quang Viễn rất có giá lúc trước Tiêu Khôn Hoằng đưa cho anh ta những thứ này, anh ta lại không có hứng thú
Nhưng bây giờ anh ta lại có chút hối
hân.
Nhưng may mắn thay, anh Hoằng vẫn rất tốt với anh ta.
Diệp Tranh suýt chút nữa đã chạy tới ôm đùi Tiêu Khôn Hoằng: "Anh Hoàng, cả đời này anh sẽ là anh trai ruột của em."
"Cút đi, tôi không có tháng em nào
ngốc như cậu."
Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt nhìn về phía Mạc Mỹ Đình và Giang Quốc Thành, thấp giọng nói: "Lát nữa tôi còn phải đi gặp ông cụ của nhà họ Mạc, cậu chú ý trông chừng người tên Giang Quốc Thành này và đi điều tra lai lịch của anh ta, với cả mục đích đến đây lần này.”
"Em rồi, cứ giao cho em đi, dù sao thì bây giờ em cũng là một người giàu có rồi.”
Diệp Tranh cảm thấy được cả người minh tràn đầy nhiệt huyết, anh ta đi được mấy bước lại quay trở về: “Khu khu, anh Hoàng, anh đợi một chút, nếu như bọn họ nhạc tới em, anh có thể nói giúp em vài lời tốt hay không?”
"U."
"Anh Hoàng yêu quá đi, anh xứng đáng tìm được một người vợ tốt như
vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng: "..."
Thăng nhóc này.
Thi Nhân đi tới, khoác lấy cảnh tay anh: "Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ấy muốn anh nói vài lời tốt trước mặt ông cụ nhà họ Mạc."
Thi Nhân nghĩ đến vừa rồi Mạc Tử Tây cũng nhắc tới chuyện này khi nói chuyện với mình, có vẻ như anh hai của nhà họ Mạc không hài lòng với Diệp Tranh cho lắm.
Diệp Tranh chỉ là một bác sĩ trong phòng khám, không có bản lĩnh gì cả, phòng khám còn nợ tiền trong suốt thời gian qua.
Thế này nhìn lại, đây quả thật có sự chênh lệch rất lớn với Mạc Tử Tây
Mạc Tử Tây là công chúa của nhà họ Mạc, cháu gái yêu của vua khoảng thạch.
"Vậy Diệp Tranh dự định làm thế
nào?"
Thi Nhân cảm thấy được ngoài bối cảnh gia đình của Diệp Tranh ra, anh ta thực sự khá tốt, nhưng đôi khi con người cũng nên chú ý đến những vấn đề thực
tế.
"Phỏng chừng là dự định làm việc chăm chỉ rồi, anh sẽ đưa những cổ phần ban đầu trước kia lại cho cậu ấy, về phía phòng khám cậu ấy sẽ tự mình giải quyết”
Trước kia Diệp Tranh vẫn cà lơ phất phơ, hiện tại hẳn là sẽ cố gắng.
“Cổ phần ban đầu có phải đó rất có giá trị không?”
Tập đoàn Quang Viễn là một tập đoàn chạy trên thị trường, cổ phiếu bạn đầu hẳn là rất có giá trị.
Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt xuống, nói một con số vào tại cô, sau đó Thi Nhân kinh ngạc chế miệng lại, trời ạ, đất đến vậy sao?
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh. "Vậy thì gia tài của anh, kỳ thật vẫn không chỉ đơn giản là con số được công bổ cho công chúng biết như vậy đúng không.”
"Không ai lại ngu ngốc như vậy, tiết lộ gia tài thực sự của mình cho thế giới biết đầu, chúng ta làm người phải khiêm ton."
“Vậy bây giờ hả chẳng phải là em đã lấy được một ông chồng siêu giàu có ư?”
Tiêu Khôn Hoằng năm lấy tay cô: “Đối với anh mà nói, thứ đắt giá nhất đã ở bên cạnh anh rồi." Cô mới là món quà đắt giá nhất của
anh.