Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605
Chương 605:
Thấy cô đã đi lên tầng, Hoắc Tùng Quân mới quay người lại, trông thấy bố Hoắc.
Ông ấy nhíu mày: “Vừa rồi bố thấy hết rồi, cũng không biết con được di truyền từ ai, mà có thiên phú như thế”
Động tác đều rất tự nhiên, lời tâm tình yêu thương cũng rất thuận miệng, đây là đưa con trai lạnh lùng nhà ông ấy sao?
Hoắc Tùng Quân không để ý lời trêu chọc của bố Hoắt người bố này của anh vẫn luôn không nghiêm túc như thế.
“Bố, ông nội chắc là đang ở trong thư phòng đúng không, con có chuyện muốn nói với hai người”
Bố Hoắc thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lúc này mới không trêu chọc nữa, cùng anh đi vào phòng ông cụ.
“Bố, Tùng Quân có chuyện muốn nói với chúng ta”
Bố Hoắc vừa vào cửa đã trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
Ông nội Hoắc ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, cầm trong tay một tờ giấy.
Hoáắc Tùng Quân nhìn thấy mấy cái tên trên tờ giấy, ông cụ đã chuẩn bị xong lễ đính hôn và những người muốn mời rồi.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Ông nội, những cái này tạm thời gác lại đi, cháu đã thương lượng với Hiểu Nhã, dự định muốn hoãn việc đính hôn lại”
Sau khi Hoắc Tùng Quân nói ra câu này.
Nụ cười trên mặt ông cụ chợt tắt, bố Hoắc cũng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế.
“Cái gì?”
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ông ấy, sắc mặt không thay đổi: “Tạm thời trì hoãn đính hôn, đợi con bàn bạc lại với Hiểu Nhã, rồi bắt đầu chuẩn bị lại”
Bố Hoắc nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, ông nội cũng đã nghĩ xong danh sách khách mời rồi, các loại chuẩn bị khác cũng gần xong rồi, chỉ đợi đến lúc đính hôn..”
Ông ấy nói đến đây thì dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn Hoắc Tùng Quân: “Có phải là con có ý đồ gì xấu, nên mới không muốn đính hôn đúng không? Bố nói cho con biết, Hoắc Tùng Quân, con gái nhà người ta ở bên con lâu như vậy, lại còn dẫn người ta về nhà rồi, mẹ con cũng đã đồng ý cho hai đứa kết hôn, bây giờ con nuốt lời không tốt lắm đâu! Là đàn ông phải biết gánh vác, phải biết cái gì gọi là trách nhiệm…”
“Bố, bố nghĩ nhiều rồi” Hoắc Tùng Quân lãnh đạm ngắt lời ông ấy.
Nếu như anh không nói gì, chắc là bố anh sẽ tưởng tượng đến chuyện ghê gớm hơn.
Bố Hoắc bị ngắt lời, hơi sửng sốt, chẳng lẽ là Lạc Hiểu Nhã không muốn? KHông đúng, vừa nãy mới thấy cô và Hoắc Tùng Quân vẫn còn rất tốt, tình cảm nồng nàn, không giống như thay lòng đổi dạ.
“Là vì cậu hai nhà họ Lâm đúng không?” Ông nội Hoắc đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy đoán của ông ấy.
Hoắc Tùng Quan nở nụ cười với ông nội: “Thật đúng là không gạt được ông nội cái gì.”
Ông nội Hoắc đặt giấy mời trong tay xuống, thở dài: “Lúc trước có nghe qua chuyện này, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều rất lo lắng cho câu hai nhà họ. Gần đây gặp được một bác sĩ tâm lý tốt, bệnh tình mới có tiến triển tốt”
Ông nội ngẩng đầu lườm Hoắc Tùng Quân một cái: “Bác sĩ kia, là cháu tìm đến đúng không?”
“Vâng” Hoắc Tùng Quân không hề giấu diếm, nhẹ gật đầu.
Ông nội Hoắc có được đáp án, trong lòng cũng có suy tính, lúc này mới cúi đầu xuống, dọn đẹp lại đồ vật trên bàn.
“Cháu và Hiểu Nhã đều lè những đứa trẻ ngoan, cũng đã có quyết định trong lòng, muốn trì hoãn thì cứ trì hoãn đi, dù sao.
Hiểu Nhã sớm muộn gì cũng là cháu dâu nhà họ Hoắc, chạy cũng không được. Những chuẩn bị trước đó về sau có thể vẫn cần dùng đến, chút nữa cháu nói chuyện với mẹ mình đi”
Hoắc Tùng Quân nghe ông nội nói vậy, sắc mặt thả lỏng, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vâng”
Thấy cô đã đi lên tầng, Hoắc Tùng Quân mới quay người lại, trông thấy bố Hoắc.
Ông ấy nhíu mày: “Vừa rồi bố thấy hết rồi, cũng không biết con được di truyền từ ai, mà có thiên phú như thế”
Động tác đều rất tự nhiên, lời tâm tình yêu thương cũng rất thuận miệng, đây là đưa con trai lạnh lùng nhà ông ấy sao?
Hoắc Tùng Quân không để ý lời trêu chọc của bố Hoắt người bố này của anh vẫn luôn không nghiêm túc như thế.
“Bố, ông nội chắc là đang ở trong thư phòng đúng không, con có chuyện muốn nói với hai người”
Bố Hoắc thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, lúc này mới không trêu chọc nữa, cùng anh đi vào phòng ông cụ.
“Bố, Tùng Quân có chuyện muốn nói với chúng ta”
Bố Hoắc vừa vào cửa đã trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
Ông nội Hoắc ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, cầm trong tay một tờ giấy.
Hoáắc Tùng Quân nhìn thấy mấy cái tên trên tờ giấy, ông cụ đã chuẩn bị xong lễ đính hôn và những người muốn mời rồi.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Ông nội, những cái này tạm thời gác lại đi, cháu đã thương lượng với Hiểu Nhã, dự định muốn hoãn việc đính hôn lại”
Sau khi Hoắc Tùng Quân nói ra câu này.
Nụ cười trên mặt ông cụ chợt tắt, bố Hoắc cũng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế.
“Cái gì?”
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ông ấy, sắc mặt không thay đổi: “Tạm thời trì hoãn đính hôn, đợi con bàn bạc lại với Hiểu Nhã, rồi bắt đầu chuẩn bị lại”
Bố Hoắc nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, ông nội cũng đã nghĩ xong danh sách khách mời rồi, các loại chuẩn bị khác cũng gần xong rồi, chỉ đợi đến lúc đính hôn..”
Ông ấy nói đến đây thì dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn Hoắc Tùng Quân: “Có phải là con có ý đồ gì xấu, nên mới không muốn đính hôn đúng không? Bố nói cho con biết, Hoắc Tùng Quân, con gái nhà người ta ở bên con lâu như vậy, lại còn dẫn người ta về nhà rồi, mẹ con cũng đã đồng ý cho hai đứa kết hôn, bây giờ con nuốt lời không tốt lắm đâu! Là đàn ông phải biết gánh vác, phải biết cái gì gọi là trách nhiệm…”
“Bố, bố nghĩ nhiều rồi” Hoắc Tùng Quân lãnh đạm ngắt lời ông ấy.
Nếu như anh không nói gì, chắc là bố anh sẽ tưởng tượng đến chuyện ghê gớm hơn.
Bố Hoắc bị ngắt lời, hơi sửng sốt, chẳng lẽ là Lạc Hiểu Nhã không muốn? KHông đúng, vừa nãy mới thấy cô và Hoắc Tùng Quân vẫn còn rất tốt, tình cảm nồng nàn, không giống như thay lòng đổi dạ.
“Là vì cậu hai nhà họ Lâm đúng không?” Ông nội Hoắc đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy đoán của ông ấy.
Hoắc Tùng Quan nở nụ cười với ông nội: “Thật đúng là không gạt được ông nội cái gì.”
Ông nội Hoắc đặt giấy mời trong tay xuống, thở dài: “Lúc trước có nghe qua chuyện này, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều rất lo lắng cho câu hai nhà họ. Gần đây gặp được một bác sĩ tâm lý tốt, bệnh tình mới có tiến triển tốt”
Ông nội ngẩng đầu lườm Hoắc Tùng Quân một cái: “Bác sĩ kia, là cháu tìm đến đúng không?”
“Vâng” Hoắc Tùng Quân không hề giấu diếm, nhẹ gật đầu.
Ông nội Hoắc có được đáp án, trong lòng cũng có suy tính, lúc này mới cúi đầu xuống, dọn đẹp lại đồ vật trên bàn.
“Cháu và Hiểu Nhã đều lè những đứa trẻ ngoan, cũng đã có quyết định trong lòng, muốn trì hoãn thì cứ trì hoãn đi, dù sao.
Hiểu Nhã sớm muộn gì cũng là cháu dâu nhà họ Hoắc, chạy cũng không được. Những chuẩn bị trước đó về sau có thể vẫn cần dùng đến, chút nữa cháu nói chuyện với mẹ mình đi”
Hoắc Tùng Quân nghe ông nội nói vậy, sắc mặt thả lỏng, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vâng”