Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 637-645
Chương 637:
Trên mặt Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ vui mừng. Thực ra anh cũng đã nghĩ cả rồi, nếu Hiểu Nhã từ chối anh, anh sẽ lập tức đi tắm rửa, không nghĩ tới anh lại có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn này.
Cánh tay anh hơi dùng sức, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đứng dậy từ sô pha. Mặc dù cánh tay ổn định và mạnh mẽ, nhưng bước chân của anh lại có vẻ vội vàng đi về phía phòng ngủ.
Nghe “rầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa đã ngăn cách toàn bộ sự ái muội.
Trong khi bên kia tình cảm của Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân nóng lên, thì nơi này An Bích Hà lại trở nên rối loạn.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này lại khó giải quyết đến như vậy.
Trong suy nghĩ của cô ta, tất cả mọi chuyện trước đây đều có thể giải quyết bằng tiền. Chỉ cần có tiền thì không có gì có thể làm khó cô ta được.
Nhưng với tình huống trước mặt này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta.
Trước mặt An Bích Hà là một cặp vợ chồng.
Khuôn mặt của hai người bình thường, ăn mặc cũng không phải là quá giàu sang. Cả người toát lên vẻ tri thức. Nhưng hiện tại, cả người bọn họ chỉ có một vẻ bi thương, người đàn ông có vẻ khá hơn chút, tâm tình của người phụ nữ thì có chút điên cuồng. Bà ấy đã khóc đến mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
“Cô phải bồi thường cho con gái tôi. Con bé mặc quần áo.
trong cửa hàng các người một ngày đã mất mạng. Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi, con bé chính là cả cuộc sống của tôi.
Cô mau trả con bé lại cho tôi, trả con bé lại cho tôi”
Giọng nói của bà ấy có chút khàn khàn, khóc đến mức tan nát cõi lòng. Chỉ có vài câu ngắn ngủi đã lập tức làm cho vẻ mặt của những người ở đây tràn đầy xúc động mà không đành lòng nhắm mắt cho qua.
An Bích Hà nhìn bộ dạng này của bà ấy, cúi mặt sâu hơn và nhãn nại nói: “Xin lỗi. Trước đây chúng tôi đã làm thử nghiệm sản phẩm, cũng không phát hiện ra điểm bất thường. Nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép loại quần áo này được treo ra ngoài để bán. Sự việc lần này chỉ là một sự cố mà thôi”
Gô ta vừa nói xong thì lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra và đưa cho người mẹ: “Trong này có một tỷ rưỡi, bác cứ cầm trước, xem như là sự bồi thường của chúng tôi. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này riêng với nhau, mọi người không nên làm đối phương phải quá khó xử”
Tiếng khóc của mẹ cô gái đó dừng lại một chút, bà ấy mở.
to đôi mắt sưng đỏ, không thể tin được nhìn An Bích Hà.
Con gái của bà ấy đã chết, người đang sống sờ sờ đã không còn, cũng vì mặc quần áo trong cửa hàng của người phụ nữ này. Một sinh mệnh hoạt bát như vậy, cô bé đó còn chưa đầy mười lăm tuổi.
Nhưng mà người này lại không hề có một chút áy náy nào.
Cô ta cứ như vậy mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ở một nơi công cộng, đến ngay cả sự đồng tình và thương hại tối thiểu của một con người cũng không có, lời nói lại lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.
Không chỉ như vậy, trong ánh mắt của cô ta còn mơ hồ lộ ra một tia phiền não.
An Bích Hà thấy bà ấy mãi vẫn không nói lời nào thì nhíu mày một chút. Sau đó, cô ta lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi ra: “Trong này cũng có hơn một tỷ rưỡi, ba tỷ chắc là đủ rồi. Bác cũng không nên quá tham lam, thấy được thì cầm đi. Nếu không, đến lúc mọi chuyện trở nên ầm 1, bác nhất định sẽ không thể lấy được nhiều tiền như vậy đâu. Trước đây cũng từng xảy ra một trường hợp tương tự, khi ra đến tòa, có lẽ tôi cũng chỉ có thể bồi thường hơn sáu trăm triệu. Vì thế, bác cứ xem thế nào mà làm đi”
Lời nói vô tâm này khiến cho mẹ của cô gái đó lập tức nổi giận. Bà ấy mạnh mẽ đưa tay ra rồi trực tiếp vỗ về phía tay An Bích Hà và đánh bay cái thẻ ngân hàng rơi xuống đất.
An Bích Hà kinh ngạc hô một tiếng, che tay rồi nhìn vết đỏ trên mu bàn tay, trên mặt hiện lên một tia tức giận: “Bác có ý gì, còn dám đánh tôi sao? Sao bác dám đánh tôi chứ?”
Mẹ của cô gái đó tức giận lao đến, bà ấy đang muốn đánh cho cô ta một trận nhưng lại được bố của cô gái đó giữ lại: “Bà bình tĩnh lại đã, đừng bốc đồng như vậy.
Mẹ của cô gái đó được giữ lại, cho nên bà ấy không thể nhúc nhích. Nhưng đôi mắt của bà ấy vẫn hung hăng nhìn chằm chằm An Bích Hà: “Người phụ nữ này không xứng đáng làm người, ngay cả một cảm xúc tối thiểu của con người cũng không có. Cô chính là một con quái vật, một quái vật không tim không phổi. Tôi không chỉ muốn đánh cô, tôi còn muốn giết cô để báo thù cho con gái tôi.”
Chương 638:
Tiếng hét của bà ấy như xé tim xé phổi, cực kỳ điên cuồng.
Ánh mắt của An Bích Hà lạnh lùng, cô ta khinh miệt cười: “Con gái bác vốn là một người bệnh, gió yếu vừa thổi đã lập tức bỏ chạy. Sớm muộn gì cũng phải có kiếp nạn này, chỉ là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, cho nên chuyện này mới xảy ra sớm hơn mà thôi. Cô ấy qua đời sớm còn có thể tránh khỏi sự thống khổ. Sao bác có thể đổ lỗi cho tôi được chứ?”
Lời này nói thật đúng là không có lương tâm, thậm chí còn có thể nói là ác độc.
Lần này đừng nói là mẹ của cô gái, đến bố của cô gái cũng muốn xông lên đánh người. Ngón tay của ông ấy nắm chặt, ông ấy trừng mắt lên nhìn An Bích Hà, trên mu bàn tay còn lộ đầy gân xanh, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Sắc mặt của mẹ cô gái đó lại càng tối hơn. Cả người bà ấy chợt mềm nhũn mà tựa vào lòng chồng mình, giống như là sắp ngất xỉu.
“Quá đáng ghét, sao trên thế giới này lại có loại người ác độc như vậy chứ? Sao cô có thể nói ra loại lời này, làm sao có thể.
Giọng nói của mẹ cô gái lẩm bẩm vang lên. Khi bà ấy nói ra những lời này gần như toàn thân đều kiệt sức, cả người đều run rẩy.
An Bích Hà không thèm để ý mà nâng cằm lên. Cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng bọn họ ôm nhau có bộ dạng yếu đuối và tuyệt vọng, toàn thân hai người bọn họ đều tràn ngập sự bi thương mà đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sảng khoái.
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị nhắm vào, từ cô chủ cao.
cao tại thượng của nhà họ An biến thành kẻ mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể sỉ nhục và giãm đạp lên. Điều này làm cho cô ta cảm thấy mình bị đàn áp và suy sụp.
Khi đối mặt với cặp vợ chồng này, cô ta dường như đã trở lại bộ dáng cao cao tại thượng trước kia, có thể tùy ý đánh đập, mắng mỏ và bắt nạt người khác.
Trên khuôn mặt An Bích Hà hiện lên một tia ác ý: “Cho nên tôi thành tâm khuyên mấy người nên thức thời một chút. Mau cầm tiền rồi rời đi đi. Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, hai người lại còn trẻ, về sau sẽ lại có con cái, đừng liều mạng với tôi nữa, như vậy mọi người đều sẽ an ổn. Tôi có thể tiếp tục mở cửa hàng của mình, hai người có thể cầm ba tỷ này để sống một khoảng thời gian tốt hơn trước. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Thân thể của bố cô gái đó chợt trở nên căng thẳng. Ông ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc để nhìn cô ta, mãi một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Trên mặt An Bích Hà hiện lên một vẻ hài lòng.
Trước khi cô ta cũng đã từng cố ý điều tra, cặp vợ chồng này có gia cảnh bình thường lại nuôi một đứa con gái bệnh tật như vậy. Vì thế, hai người này đã tiêu hết tiền từ lâu, trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Ba tỷ này đối với bọn họ mà nói, chính là một sự cám dỗ rất lớn.
An Bích Hà nói xong, thấy hai người không có động tác gì thì đắc ý cười rồi dẫn theo người bên cạnh xoay người rời đi.
Sau khi bóng lưng cô ta biến mất, hai vợ chồng nhìn tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng và tràn đầy sự chán ghét.
“Ba tỷ mà có thể cướp đi mạng sống của con gái tôi sao?”
Giọng nói của người vợ khàn khàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Tôi thà con gái tôi trở về còn hơn là lấy ba tỷ này của cô.”
Người chồng vỗ vai rồi trấn an bà ấy. Sau đó, ông ấy âm trầm nói: “Chúng ta không cần ba tỷ này. Chúng ta nhất định phải giúp con gái đòi lại công lý, để con bé không chết một cách vô ích như vậy”
Sau khi con gái qua đời và sau khi điều tra nguyên nhân, vợ chồng họ đã liên lạc trực tiếp với các phương tiện truyền thông. Một chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người như vậy, các tin tức nhanh chóng nổ tung.
Nhưng An Bích Hà này có quá nhiều thủ đoạn, sau lưng cũng có người trợ giúp.
Nửa ngày sau, tin tức đã bị thu lại, cho nên An Bích Hà mới có thể không sợ hãi đến trước mặt bọn họ mà kiêu ngạo rồi uy hiếp bọn họ phải giải quyết riêng như vậy.
Chương 639:
Nếu cô ta sẵn sàng xin lỗi con gái bọn họ trước công chúng một cách chân thành, bọn họ có thể tha thứ cho cô ta.
Nhưng An Bích Hà này quá kiêu ngạo. Cô ta vậy mà lại có thể nói ra mấy lời mất nhân tính như vậy, thật là quá độc ác.
Điều này cũng khiến cho bọn họ thật sự không thể chịu nổi.
Những người như vậy xứng đáng nhận được một bài học và không bao giờ nhận được sự tha thứ.
€ô ta còn muốn tiếp tục mở cửa hàng. Loại chất lượng kém như vậy, dùng loại vải có độc để làm quần áo và hại chết người khác lại muốn tiếp tục mở cửa hàng, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Người chồng nhặt hai thẻ ngân hàng trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng, ôm vai vợ rồi từ từ quay trở lại.
Người vợ vẫn mang theo tiếng khóc mà nghẹn ngào dựa vào vai ông ấy: “Tôi muốn đến mộ của con gái để xem một chút. Con bé vẫn luôn sợ phải ngủ một mình. Dưới mặt đất lạnh lẽo và yên tĩnh như vậy, không biết con bé sẽ sợ hãi đến thế nào?”
“Được, tôi đi cùng bà.” Người chồng nhẹ giọng nói. Giọng nói của ông ấy còn tràn ngập nỗi buồn và sự áp lực.
Con gái của bọn họ mới qua sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Thân thể của cô bé tuy yếu đuối, nhưng con bé rất lanh lợi lại hiểu chuyện, biết thân thể của mình không tốt, cho.
nên cô bé chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm bất lợi cho bệnh tình của mình.
Cô bé thích tô tô vẽ vẽ, không có bạn bè, chỉ chơi cùng một con búp bê vải.
€ô bé thích làm quần áo cho những con búp bê vải yêu quý của mình, mong muốn lớn lên là trở thành một nhà thiết kế trang phục nữ.
Nhà thiết kế mà cô bé ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay đã làm việc trong “Khinh Hà”, cho nên cô bé vẫn luôn luôn muốn mua một chiếc váy của “Kinh Hà”. Tuy nhiên quần áo.
trong cửa hàng của họ là quá đắt, vì vậy cô bé cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Là người mẹ đã vô tình biết được chuyện này qua nhật ký của cô bé, đúng lúc thấy quần áo của “Khinh Hà” đang trong đợt giảm giá, cho nên bà ấy đã đi mua một món quà sinh nhật.
Khi nhận quần áo đến tay, người mẹ có thể cảm thấy chất lượng của sản phẩm này cũng không phải là quá tốt. Sau khi sấy khô nhiều lần mới miễn cưỡng coi như là không còn những mùi hương khó chịu.
Nhưng mới mặc bộ quần áo đó được một ngày, chỉ một ngày, đứa con gái ngoan ngoãn của bà ấy đã không còn hơi thở.
Trong lòng người mẹ cảm thấy vô cùng hối hận. Bà ấy hận không thể thay con gái mình chết đi. Nếu như bà ấy có thể sớm phát hiện ra chất liệu vải của “Khinh Hà” có chút không đúng, nếu như bà ấy không đi làm, mà ở nhà để chăm sóc con gái của mình thì có phải chuyện này sẽ không xảy ra hay không?
Điều đáng ghét nhất chính là An Bích Hà.
Rõ ràng đồ trong cửa hàng của cô ta đã hại chết người, mà sao cô ta có thể cảm thấy không có chút gánh nặng nào mà an tâm và lấy tiền nhục nhã bọn họ như vậy được chứ?
Một mạng người trong mắt cô ta lại không đáng giá như vậy sao?
Trong lòng hai vợ chồng đều cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trước cũng trở nên kiên định đến lạ thường.
Con gái đã chết, bọn họ cũng không có động lực để tiếp tục sống. Điều duy nhất giúp bọn họ có hy vọng vào cuộc sống này chính là báo thù cho con gái của mình, giúp cô bé đòi lại một công lý.
Ở bên này, An Bích Hà tự cho rằng mình đã giải quyết được hai vợ chồng kia, cho nên rất hào hứng mà trở về biệt thự của Ngô Thành Nam.
Lúc vào cửa, nụ cười của cô ta lập tức thu lại theo bản năng.
Không có anh ta, căn biệt thự này quá yên ắng. Những người giúp việc đều cúi đầu, nói năng nhẹ nhàng, đi đứng không phát ra tiếng động, sắc mặt không chút thay đổi, cứ giống như hình nộm người vậy.
Trong căn biệt thự này rõ ràng là có không ít người, nhưng cảm giác như không có mấy người. Lúc đêm, còn mang lại cho người khác cảm giác có chút đáng sợ.
Bởi vì trước đó đã từng nói chuyện với Ngô Thành Nam, cho nên An Bích Hà có thể đi thẳng một đường mà không hề bị cản trở.
Chương 640:
Khi bước vào phòng khách, cô ta lập tức nhìn thấy Ngô Thành Nam đỡ nạng. Bước đi của anh ta trông vô cùng khó khăn, một bước thấp, một bước cao, tư thế đi cũng trông có vẻ kỳ quặc.
Giống như anh ta đang cố gắng che giấu chấn thương ở bàn chân của mình, nhưng điều này lại càng làm cho anh ta trông kỳ lạ hơn.
An Bích Hà nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn. Lúc Ngô Thành Nam nhìn về phía cô ta, sự phiền muộn này lập tức biến mất.
“Em đã trở lại” Khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, giống như lúc Ngô Thành Nam không bị thương.
Ngô Thành Nam thấy sắc mặt này của cô ta, trong lòng cũng hơi buông lỏng, ngay cả sự ngang ngược trong lòng cũng được vơi đi một chút.
Anh ta chợt phát hiện ra An Bích Hà này thật sự rất hợp ý của anh ta. Những người khác bởi vì chân của anh ta bị thương mà cẩn thận lấy lòng anh ta, đồng tình với anh ta, thương hại anh ta, đều sẽ làm cho sự tức giận trong lòng anh ta tăng vọt.
Nhưng An Bích Hà lại không như vậy. Ngoại trừ biểu hiện chần chừ lần đầu tiên ở trong bệnh viện, bây giờ cô ta làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng, cho nên khi cô ta tạo ra mớ hỗn độn này, anh ta vẫn đồng ý giúp cô ta thu dọn.
“Lại đây” Ngô Thành Nam buông nạng ra rồi vẫy tay với cô ta.
An Bích Hà ngoan ngoãn đi tới, ôm eo anh ta và đỡ anh ta đi về phía phòng ngủ: “Thành Nam, cám ơn anh đã giúp em.
Nếu không phải anh đã giúp em đè tin tức này xuống, chỉ sợ An thị sẽ không còn chỗ để xoay người. Anh thật sự rất tuyệt vời, so với Hoắc Tùng Quân kia, anh còn mạnh hơn gấp trăm chục nghìn lần”
“Mọi chuyện đã xử lý được chưa?” Ngô Thành Nam nghe thấy lời khen của cô ta, nhất là lời cô ta khen mình tốt hơn Hoáắc Tùng Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
An Bích Hà vừa nghe lời này, đắc ý nâng lông mày lên: “Xử lý xong rồi, em đã đưa cho cặp vợ chồng kia ba tỷ. Bọn họ cũng đã đồng ý giải quyết chuyện này một cách riêng tư rồi.
Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Chờ đến khi sự việc lần này qua lâu một chút, em sẽ tiếp tục mở Khinh Hà”
Tuy nhiên số quần áo lúc trước chỉ sợ là đã không thể dùng được. An Bích Hà thật sự cảm thấy rất sợ, cô ta cũng không dám chọc vào Ngô Thiên Lan nữa.
Vẫn là treo bộ quần áo mà Khinh Hà chuẩn bị phát hành trước đó ra ngoài mà không để ý xem liệu có đụng phải thiết kế của người khác hay không. Hiện tại, việc kiếm tiền vẫn là việc quan trọng, phải kiếm tiền thì mới có thể mời thêm một nhóm nhà thiết kế xuất sắc tới đây. Đến lúc đó Khinh Hà nhất định có thể phát triển càng ngày càng tốt hơn.
“Tuy nhiên…” An Bích Hà giương mắt nhìn Ngô Thành Nam rồi mím môi, cô ta cảm thấy có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngô Thành Nam nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô ta, mở miệng nói: “Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi”
Hiện tại anh ta có cảm giác khá tốt đối với An Bích Hà cho nên nếu có thể giúp cô ta thì anh ta sẽ lập tức giúp đỡ. Có thể sẽ không cho cô ta một vị trí danh chính ngôn thuận, nhưng cho cô ta một ít bồi thường thêm cũng được.
An Bích Hà thấy anh ta lên tiếng, lúc này cô ta mới dám mở miệng nói: “Chúng ta đã làm nhiều như vậy, thật vất vả mới có thể khiến cho “Khinh Hà” có thể tiếp tục mở. Nếu như, em nói là nếu như, lúc em mở cửa hàng, mẹ con Trần Bách Nhã lại phái người tới hủy cửa hàng của em thì phải làm sao?”
Ngô Thành Nam nghe được sự lo lăng trong lòng cô ta thì cười nhạo một tiếng: “Cô cứ việc mở cửa hàng đi, tôi sẽ đối phó với bọn họ”
Trần Bách Nhã đã được toại nguyện mà tiến vào Ngô Đạt, điểm này khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà cũng đúng lúc, anh ta đang không tìm được cơ hội để trút giận. Nếu như bọn họ thật sự dám ra tay với cửa hàng của An Bích Hà, đây coi như là cho anh ta có một cơ hội để ra tay.
An Bích Hà nhận được sự bảo đảm của anh ta, đột nhiên mặt mày trở nên hớn hở. Cô ta dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình và vẻ mặt quyến rũ nhìn Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam thấy cô ta như vậy, khuôn mặt âm trầm của anh ta cũng gợi lên một tia tươi cười. Anh ta lôi kéo cô ta, ném cả người cô ta lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Anh ta cởi bỏ cúc áo của mình rồi lộ ra nụ một cười thô lỗ và nhìn về phía An Bích Hà: “Cô đang quyến rũ tôi sao? Vậy thì tôi sẽ lập tức đáp ứng mong muốn của cô. Mặc dù chân của tôi đã bị phế nhưng những chỗ khác lại không bị phế”
Chương 641:
Ngô Thành Nam nói xong thì hung hăng đè lên người cô ta.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Hiểu Nhã gian nan mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Mất một lúc lâu, ý thức của cô mới trở về.
Cô giật giật cánh tay, trong nháy mắt hít vào một hơi, cô cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ vị trí không thể nói ra, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng một câu: “Hoäc Tùng Quân, tên súc sinh này”
Tên biến thái này quả thực không phải là người, tối hôm qua cô đã bị lăn qua lăn lại. Cả người cô như bị tách ra thành từng mảng, động một cái là lập tức cảm thấy đau.
Toàn thân trên dưới và làn da trắng sứ của cô tại hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn. Người này tối hôm qua, tối hôm qua lại…
Lạc Hiểu Nhã nghĩ mà mặt lập tức đỏ như thiêu như đốt đến tận cổ. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cũng không biết người này lấy thể lực từ đâu ra, vậy mà anh lại có thể làm loạn đến tận khi trời sắp sáng mới buông tha cho cô. Sau đó, anh vẫn còn có sức để ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Lạc Hiểu Nhã khi đó đã không còn một chút ý thức nào.
Cô gần như là đang ngủ say mà để mặc anh rửa dọn sạch sẽ rồi nhét mình vào trong chăn.
Gió thổi qua cửa sổ, thổi vào rèm cửa làm cho những tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng.
€ô híp mắt nhìn ánh năng mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Cô vội vàng từ trên giường đứng dậy, cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi và đau đớn để mặc quần áo.
Lúc đi vào phòng tắm, vừa hay cô lại va phải Hoắc Tùng Quân. Anh đã mặc xong quần áo. Cả người không có một chút mệt mỏi nào, thoạt nhìn thì thấy anh đang có tinh thần sáng láng.
Thật giống như vừa được thải âm bổ dương vậy.
Mà Lạc Hiểu Nhã chính là người đáng thương giúp anh thải âm bổ dương.
Hoäc Tùng Quân thấy cô lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra, vội vàng ôm lấy eo cô, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, thân thể của em đang không tiện, đừng đi nhanh như vậy”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong những lời này, tai cô lập tức nóng bừng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn không phải là do anh làm sao?”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút rồi ý cười trên khóe miệng đột nhiên càng ngày càng thêm mập mờ: “Đúng vậy, là anh đã làm”
Lạc Hiểu Nhã ngây người một chút. Sau đó cô đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, thẹn quá hóa giận: “Anh, anh là đồ lưu manh”
Nói xong cô tựa vào vách tường và đi nhanh vào trong phòng tắm.
Hoäc Tùng Quân thấy bộ dạng thẹn thùng của cô thì thỏa mãn thở dài một tiếng rồi trực tiếp gọi điện thoại cho ông nội Hoắc.
Ông nội Hoäc đã lớn tuổi, cho nên hay dậy sớm. Lúc này, ông nội đã đi dạo từ bên ngoài về. Sáng sớm nhận được điện thoại của cháu trai mà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tùng Quân, sao lại gọi điện thoại cho ông nội sớm như vậy? Có chuyện gì không?”
Hoäc Tùng Quân không được tự nhiên mà ho khan một chút. Anh nhìn thoáng qua nhà vệ sinh một cái rồi nhỏ giọng nói: “Cái kia, ông nội, lúc trước ông nói mười thùng… Có thể để chú Lưu đưa tới đây không?”
Lời này vừa được nói ra đã khiến cho ông nội phải suy nghĩ một lúc. Sau đó, ông nội mới nhớ tới chuyện này, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng kích động.
“Cháu làm rồi phải không?”
Hoắc Tùng Quân mơ hồ đáp một tiếng.
Mặt của ông nội nhất thời đỏ bừng: “Là tối hôm qua sao?
Chương 642:
Cháu, cháu không dùng biện pháp gì, nói không chừng trong bụng Hiểu Nhã đã có em bé rồi đó. Tùng Quân, ngày mai cháu hãy đưa Hiểu Nhã trở về nhà họ Hoắc sống đi. Nếu sau này thực sự có thì hai đứa lập tức kết hôn, không thể để đứa bé không có hộ khẩu được…”
Hoäc Tùng Quân nghe xong thì sắc mặt chợt trở nên xám xịt.
Ông nội đúng là nghe gió thành mưa, mọi chuyện đã đi đến đâu đâu, sao ông nội lại suy nghĩ xa vậy chứ?
Anh bất lực nói: “Ông nội, tối qua cháu đã làm tốt các biện pháp, nhưng cháu đã chuẩn bị ít hơn, không có hàng tồn kho.Trong khoảng thời gian này, Hiểu Nhã còn có việc phải làm, không thích hợp để mang thai”
Cô sẽ phải tham dự Tuần lễ thời trang Paris trong nhiều tháng. Hơn nữa, đây còn là chuyến đi mà cô đã mong chờ từ lâu. Điều này rất quan trọng đối với cuộc sống và sự nghiệp của cô.
Hoäc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã, cho nên anh cũng không có ý định can thiệp vào công việc của cô, anh chỉ muốn cô làm những chuyện mình thích, cả đời đều hạnh phúc vui vẻ là được.
Không thể bởi vì những chuyện như mang thai mà ép cô phải từ bỏ lý tưởng của mình và bỏ lỡ cơ hội lần này được.
Quan trọng hơn là, lúc trước anh đã không cho Hiểu Nhã một lễ cưới hoành tráng, lần này anh muốn những cái trước đây đã bỏ sót thì phải bổ sung cho bằng hết. Nếu cô mang thai, vậy thì sẽ có một số chuyện bị ảnh hưởng.
Ông nội Hoäc nghe xong lời này, tuy rằng ông nội cũng cảm thấy thất vọng, nhưng ông nội cũng cảm thấy rất hài lòng với Lạc Hiểu Nhã. Cho nên ông nội cũng thật lòng mà suy nghĩ cho cô và đồng ý với cách nói của Hoắc Tùng Quân.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa cháu trai và cháu dâu của mình đang ở xa, giọng nói của ông nội cũng có phần uể oải.
“Được rồi, ông sẽ bảo chú Lưu mang đồ sang cho cháu.
Sau này, nếu hàng tồn kho không đủ, cháu cứ lập tức đến tìm chú Lưu là được.”
Lúc này, chú Lưu đang đi theo phía sau ông nội với sắc mặt vừa phức tạp lại có chút quái dị.
Nhiệm vụ của ông ấy là chăm sóc ông nội và bảo vệ an nguy của ông nội. Nhưng sao từ miệng ông nội, ông ấy lại trở thành nhân viên phân phối rồi?
Nhưng mà ai bảo ông nội Hoắc là ông chủ của ông ấy cơ chứ. Mà ông ấy cũng là người nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên từ bé, khó khăn lắm anh mới thích một người phụ nữ… Vậy thì nếu đã là nhân viên nhân phối thì cứ là nhân viên phân phối đi.
Tuy nhiên, sau này sau khi cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ được sinh ra, không nên nói cho bọn họ biết những chuyện này thì tốt hơn.
Nếu không bọn chúng sẽ biết rằng nếu như không phải ông ấy đưa mấy thứ này đến thì bọn chúng có thể đi tới nhà họ Hoắc từ trước đó rồi.
Hoắc Tùng Quân làm xong bữa sáng thì chú Lưu cũng đưa đồ đạc đến.
Ông ấy chỉ huy mấy người làm đem mười cái thùng đã được đóng gói kín vào phòng khách của nhà họ Lạc. Sau đó khuôn mặt già nua của ông ấy chợt đỏ bừng, ông ấy dùng ánh mắt u oán mà nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân.
“Cậu chủ, đồ đạc đã ở chỗ này hết rồi, cậu ký nhận đi”
Hoắc Tùng Quân cũng không nghĩ tới thao tác của ông nội lại nhanh như vậy, chắc là ông nội đã chuẩn bị xong từ trước đó rồi.
Anh nghe thấy tiếng động trong phòng tắm truyền đến, vội vàng đưa chú Lưu ra ngoài.
Lạc Hiểu Nhã lau tóc, cả người sảng khoái từ trong phòng tắm đi ra. Cô còn dùng giọng nói giòn tan ngọt ngào gọi tên Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, em vừa nghe thấy anh nói chuyện người khác, là ai vậy… Mau qua đây đi”
€ô vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy trong phòng khách có mấy cái thùng, vẻ mặt của cô có chút sửng sốt.
Cô cũng chỉ có tắm rửa một lúc, sao bây giờ lại có nhiều thùng như vậy chứ?
Hơn nữa, mấy cái thùng này còn được bọc kín, trên thùng cũng không có ghi gì, trông có vẻ rất thần bí.
Hoắc Tùng Quân từ cửa đi vào, thấy cô đang tò mò ngồi xổm trước mấy cái thùng thì ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Anh, không phải anh chuyển đến đây ở cùng em sao? Đây là hành lý của anh”
Chương 643:
Lạc Hiểu Nhã kỳ quái nhìn anh một cái: “Không phải trước.
đây anh đã chuyển hành lý của mình đến đây rồi sao?”
Hoäắc Tùng Quân cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, cho nên anh đã phải dời tầm mắt sang chỗ khác: “Đây là hành lý khác”
cho nên đã vội vàng đi vào xem rồi nhìn Lạc Hiểu Nhã và nói: “Em sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh. Sau khi làm xong thì ra đây ăn sáng”
Nói xong anh lại tiếp tục quay ra chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi làm xong tất cả, tắt máy hút khói rồi mà Hoắc Tùng Quân vẫn không nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Anh dọn dẹp đồ thừa rồi tò mò rời khỏi phòng bếp chuẩn bị thúc giục.
Lạc Hiểu Nhã.
Kết quả là thấy Lạc Hiểu Nhã ngơ ngác đứng ở phòng khách, trong tay cầm một con dao nhỏ để tháo dỡ kiện chuyển phát nhanh. Lúc này, trên mặt đất có mấy cái thùng đã được mở ra.
Nói xong, anh ngửi thấy mùi thức šă Trong thùng chứa đầy những cái hộp có nhiều mẫu chữ ái muội.
“Em, em mở ra làm gì?” Hoắc Tùng Quân cũng đang ngây người.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn anh một cách máy móc và vẻ mặt hoảng hốt: “Em chỉ muốn xem anh mang theo hành lý gì, muốn giúp anh sửa sang lại một chút. Nhưng mà em lại không, không nghĩ tới, khi mở ra đều là cái này… Có phải là đã gửi sai rồi hay không?”
Hoắc Tùng Quân dở khóc dở cười, tai của anh cũng nóng lên theo: “Không phải gửi sai đâu”
Lời này vừa được nói ra, Lạc Hiểu Nhã cũng đột nhiên tỉnh lạnh. Mặt cô đã đỏ thành một quả cà chua nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào mười cái thùng lớn trong phòng khách.
“Anh, hành lý của anh chính là cái này sao? Hoắc Tùng Quân, tên gia thú, gia súc, anh… Anh thật là không biết xấu hổ”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân cũng là một vẻ vô cùng xấu hổ. Anh quyết định đẩy chuyện này sao cho ông nội: “Đây là ông nội chuẩn bị, ông nội biết chúng ta vẫn luôn trì hoãn việc đính hôn, lại sợ trước khi kết hôn chúng ta đã có em bé. Vì thế, ông nội đã vì chúng ta mà chuẩn bị những thứ này”
Biểu tình trên mặt Lạc Hiểu Nhã cứng đờ: “Là ông nội chuẩn bị sao?”
Chuyện này còn làm cho người khác cảm thấy lúng túng hơn.
“Anh, mấy ngày nay anh không được chạm vào em” Cô cảm thấy cô cùng xấu hổ mà ôm mặt rồi chạy vào phòng để sấy tóc tóc.
Hoắc Tùng Quân vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại thấy có chút buồn cười. Anh đưa mắt nhìn sang mười cái thùng lớn trên mặt đất mà cảm thấy có chút buồn rầu.
Hôm qua mới có một lần mặn nồng, hôm nay anh đã chọc giận Hiểu Nhã. Nếu tiếp tục như vậy, mười cái thùng lớn này đủ để cho anh dùng cả đời.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoắc Tùng Quân đã thu dọn xong mười cái thùng lớn, cô cũng không biết chúng được nhét ở đâu, dù sao thì cô đã tìm một lúc lâu rồi nhưng không thấy.
“Anh ném mười cái thùng… Cái thứ đó đi đâu rồi?” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và toàn thân tràn đầy vẻ dịu dàng của cô thì không nhịn đưa tay lên xoa hai má cô, sau đó thì thào nói: “Em không thích nên anh đã mang cất đi rồi, đợi khi nào thích hợp thì sẽ mang ra sử dụng. À, trên đầu giường chúng ta cũng có hai cái hộp lớn, đủ dùng trong một khoảng thời gian, em yên tâm khi nào hết thì anh sẽ bổ sung thêm”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, cô xấu hổ nhìn anh nói: “Anh, anh đang nói cái gì vậy”
Hoäc Tùng Quân vẻ mặt vô tội: “Không phải là em vừa hỏi anh mười cái thùng đó để đâu à?
Lạc Hiểu Nhã không nói nên lời, nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của cô, Hoắc Tùng Quân cười nhẹ và nắm tay kéo cô ngồi xuống bàn ăn: “Ăn cơm thôi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi.”
Chương 644:
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới nhớ tới thời gian, cô nhanh chóng nhìn đồng hồ trên tay mình sau đó cầm túi ở cửa chạy ra ngoài: “Không kịp ăn sáng nữa rồi, anh mau đưa em đến chỗ làm việc đi”
Hoäc Tùng Quân vẫn không nhúc nhích, anh ôm đầu nhìn cô: “Không cần lo lắng như vậy, sáng nay anh đã gọi điện cho Cách Lệ Tâm rồi, em có thể đến muộn một chút.”
Lạc Hiểu Nhã dừng một chút: “Sao anh lại có số điện thoại của cô ta?”
“Có gì lạ đâu?” Hoắc Tùng Quân nhún vai nói.
“Sau khi kết thúc trận đấu trước, anh đã xin số điện thoại của cô ta. Nếu em hợp tác với cô ta thì tất nhiên anh phải lấy thông tin liên lạc của cô ta, nếu có chuyện gì thì cũng tiện liên lạc hơn”
Anh cũng có số điện thoại của Trân Thanh Minh. À quên chưa nói, số của Sở Minh Nguyệt cũng là nhờ Châu Hữu Thiên mà có được.
Anh phải biết tất cả thông tin của những người hay những thứ liên quan đến Hiểu Nhã thì mới có thể an tâm được. Nhưng loại chuyện như thế này, anh không cần phải cho cô biết để tránh một số hiểu lầm.
Lạc Hiểu Nhã không khỏi lo lắng và lẩm bẩm nói: “Sao anh không nói sớm, anh làm cho em lo lắng đấy”
Cô ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng phong phú trước mặt thì bụng không kìm được kêu lên một tiếng.
Tối hôm qua cô không ăn cơm, lại còn tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô sớm đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi.
“Bữa sáng hôm nay là sự kết hợp giữa các món ăn Hàn Nguyệt và phương Tây. Em có thể ăn bất kì món nào mình muốn” Hoäc Tùng Quân ân cần bưng cháo và chờ cô ăn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. Khi nhìn thấy cô ăn khóe miệng anh không kìm được mà nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Lạc Hiểu Nhã nuốt xuống miếng cháo cuối cùng trong miệng thì cũng là lúc Hoắc Tùng Quân lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô, sau đó anh bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.
Lạc Hiểu Nhã cũng không thể ngồi yên, cô bưng bát đi theo anh vào bếp và nói: “Để em dọn cho, anh đã làm bữa sáng cho em rồi”
Hoäc Tùng Quân cầm lấy đồ trong tay cô, đặt lòng bàn tay lên vai cô rồi đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Một ít bát đĩa như thế này thì không cần em phải động tay vào, để đấy anh dọn cho.
Em ra kia chờ một lát, anh dọn xong sẽ đưa em đi làm”
Lạc Hiểu Nhã bị đẩy ra khỏi phòng bếp thì có chút bối rối, đến khi cô kịp phản ứng lại nhìn vào trong phòng bếp thì đã thấy Hoắc Tùng Quân đang cẩn thận rửa bát, các động tác của anh vô cùng thành thạo và dứt khoát.
Trong lòng có đột nhiên hiện ra bốn chữ “năm tháng tĩnh lặng”.
Khi bố và mẹ cô ở nhà, bố cũng sẽ rửa bát. Bố nói rằng mẹ cô sức khỏe không tốt nên không thể chạm vào nước lạnh.
Nước rửa chén không tốt cho da tay, Lạc Hiểu Nhã lại là người hay cầm cọ vẽ nên cô không được phép rửa bát.
Hàng chục năm như vậy, chỉ cần bố ở nhà thì công việc.
rửa bát sẽ không đến lượt cô và mẹ. Bố đã cưng chiều mẹ con cô nhiều năm như vậy, bây giờ bố đã mất rồi, nhưng vẫn có người tình nguyện cưng chiều cô.
Lạc Hiểu Nhã nghĩ đến điều này thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô đi tới phía sau Hoắc Tùng Quân và nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, xoa xoa gò má trắng nõn trên tấm lưng rộng lớn của anh.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tùng Quân nhẹ giọng hỏi, âm thanh mang theo ý cười, anh rất thích bộ dạng làm nũng của cô.
Lạc Hiểu Nhã thì thào nói: “Hoắc Tùng Quân, anh thật tốt”
Hoắc Tùng Quân dừng lại, nụ cười trên khóe miệng anh càng dịu dàng hơn, anh chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của Lạc Hiểu Nhã từ phía sau truyền đến: “Chúng ta mua một cái máy rửa bát đi”
“Hả?” Hoắc Tùng Quân sững sờ, sao cô có thể nhảy đề tài nhanh như vậy chứ, một lúc sau anh cũng chưa có phản ứng lại.
Chương 645:
Lạc Hiểu Nhã đang vùi đầu vào lưng anh, cảm nhận được sự nghi ngờ nên đã ngẩng đầu lên, cô chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn anh và nói: “Anh không nỡ để em rửa bát, em cũng không nỡ để anh rửa bát”
Tay của cô là tay của một nhà thiết kế, nhưng tay của Hoáắc Tùng Quân cũng là tay của một tổng giám đốc chuyên ký chỉ phiếu, tay của anh cũng cần được bảo vệ.
Sau khi Hoắc Tùng Quân hiểu ra thì hơi ngẩn ra một lúc, cô muốn mua thì mua, như vậy thì anh càng có nhiều thời gian bên cô hơn.
Lạc Hiểu Nhã được Hoắc Tùng Quân đưa đến chỗ làm việc, sau buổi tối hôm qua quan hệ của cô và anh càng thân thiết hơn, hai người quấn quýt một hồi lâu thì anh mới buông.
tha cho cô xuống xe.
Lạc Hiểu Nhã khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng hồng hào mê người. Khi Cách Lệ Tâm nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã thì không khỏi ngạc nhiên và cười hỏi: “Hiểu Nhã, hôm nay trông cô đẹp quá, cô đã trang điểm chưa vậy?”
Lạc Hiểu Nhã sững sờ một lúc, hôm nay cô dậy muộn quá nên không kịp trang điểm.
Quan hệ của cô và Cách Lệ Tâm vốn dĩ đã rất thân thiết, cô ta nhìn làn da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú của Lạc Hiểu Nhã thì không kìm được mà đưa tay lên sờ. Kết quả là trên tay cô ta không có một vết hồng nào.
Cách Lệ Tâm kinh ngạc nhìn Lạc Hiểu Nhã, sau đó mở lòng bàn tay ra cho cô xem: “Không cần trang điểm mà vẫn xinh đẹp như vậy, bí quyết dưỡng da của cô là gì vậy? Tôi cũng muốn thử xem”
Ngay sau khi nghe thấy những lời này, hai má Lạc Hiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng, khuôn mặt cũng nóng lên vì hoảng hốt.
Cách Lệ Tâm thấy cô lâu không trả lời thì tò mò quay sang nhìn cô.
Cách Lệ Tâm cao hơn Lạc Hiểu Nhã nên khi cô ấy cúi xuống nhìn Lạc Hiểu Nhã thì đã thấy dấu vết mờ mờ trên cổ, cô ta đột nhiên cong môi cười.
tôi hiểu rồi. Thảo nào anh Hoắc muốn xin nghỉ phép cho cô, theo cách nói của người Hàn Nguyệt thì đây được gọi là “âm dương hòa hợp” đúng không?”
Cách Lệ Tâm ở Hàn Nguyệt đã lâu và cũng đã nghiên cứu về văn hoá của Hàn Nguyệt, cô ta nói chuyện ngày càng trơn tru, từ vựng cũng biết nhiều hơn, thỉnh thoảng cô ta sẽ nói ra một vài từ khó hiểu, Lạc Hiểu Nhã đã quá quen với điều này rồi.
Nhưng trong phút chốc cô lại thấy lúng túng khi nghe đến bốn chữ “âm dương hoà hợp”. Cô khó chịu ho khan một tiếng, sau đó khép cổ áo lại và kéo Cách Lệ Tâm đi về phía phòng làm việc.
“Đi làm thôi, hôm nay có rất nhiều việc đấy”
Cách Lệ Tâm sống ở nước ngoài từ nhỏ nên cô ta chịu ảnh hưởng rất lớn bởi suy nghĩ của họ, cô ta có suy nghĩ rất cởi mở, hơn nữa ở trong làng thời trang lâu như vậy, cô ta cảm thấy điều này không có gì đáng để ngại ngùng.
Cô ta cảm thấy mối quan hệ của mình với Lạc Hiểu Nhã rất tốt nên đã nói vài lời trêu chọc cô: “Kỹ năng của anh Hoắc thế nào? Hôm nay trông cô rất xinh đẹp nên chắc hẳn tối qua cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Anh ấy có bạn bè nào khác không? Tôi cũng muốn thử cảm giác “âm dương hoà hợp”, gần đây làn da của tôi có chút không được đẹp… “
Cách Lệ Tâm đang nói chuyện phiếm bên cạnh cô. Ban đầu Lạc Hiểu Nhã còn cảm thấy xấu hổ nhưng dần dần cô đã quen với sự trêu chọc của Cách Lệ Tâm, vẻ mặt cô lãnh đạm trở lại và không nói gì thêm. Nhưng trong tâm trí cô đột nhiên hiện lên một số hình ảnh quyến rũ của đêm qua. Phải nói răng Hoáắc Tùng Quân có dáng người rất đẹp, không những thế kỹ.
thuật cũng rất lợi hại.
Bàn tay cô đang sắp xếp vải đột nhiên dừng lại, khi nghĩ đến những điều này tai cô cũng nóng dần lên. Tất cả là do Cách Lệ Tâm đã làm ảnh hưởng đến cô.
Hôm nay tâm trạng của Hoắc Tùng Quân rất tốt, khi anh bước vào công ty khóe miệng cũng nở một nụ cười, không còn vẻ lãnh đạm và ủ rũ như thường ngày, bước đi cũng tràn đầy tinh thần.
Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm ấy trông càng ngày càng quyến rũ. Quầy lễ tân chứng kiến sự lạ lùng của ông chủ thì ngay lập tức gửi những thứ mình vừa nhìn thấy được cho.
nhóm của công ty, đương nhiên là trong đấy không có ông chủ.
“Hôm nay tâm trạng của sếp rất tốt, có vấn đề gì thì tốt nhất giải quyết luôn trong hôm nay đi. Nếu muốn xin nghỉ phép thì mau chóng đến phòng làm việc của sếp”
Trên mặt Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ vui mừng. Thực ra anh cũng đã nghĩ cả rồi, nếu Hiểu Nhã từ chối anh, anh sẽ lập tức đi tắm rửa, không nghĩ tới anh lại có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn này.
Cánh tay anh hơi dùng sức, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đứng dậy từ sô pha. Mặc dù cánh tay ổn định và mạnh mẽ, nhưng bước chân của anh lại có vẻ vội vàng đi về phía phòng ngủ.
Nghe “rầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa đã ngăn cách toàn bộ sự ái muội.
Trong khi bên kia tình cảm của Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân nóng lên, thì nơi này An Bích Hà lại trở nên rối loạn.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này lại khó giải quyết đến như vậy.
Trong suy nghĩ của cô ta, tất cả mọi chuyện trước đây đều có thể giải quyết bằng tiền. Chỉ cần có tiền thì không có gì có thể làm khó cô ta được.
Nhưng với tình huống trước mặt này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta.
Trước mặt An Bích Hà là một cặp vợ chồng.
Khuôn mặt của hai người bình thường, ăn mặc cũng không phải là quá giàu sang. Cả người toát lên vẻ tri thức. Nhưng hiện tại, cả người bọn họ chỉ có một vẻ bi thương, người đàn ông có vẻ khá hơn chút, tâm tình của người phụ nữ thì có chút điên cuồng. Bà ấy đã khóc đến mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
“Cô phải bồi thường cho con gái tôi. Con bé mặc quần áo.
trong cửa hàng các người một ngày đã mất mạng. Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi, con bé chính là cả cuộc sống của tôi.
Cô mau trả con bé lại cho tôi, trả con bé lại cho tôi”
Giọng nói của bà ấy có chút khàn khàn, khóc đến mức tan nát cõi lòng. Chỉ có vài câu ngắn ngủi đã lập tức làm cho vẻ mặt của những người ở đây tràn đầy xúc động mà không đành lòng nhắm mắt cho qua.
An Bích Hà nhìn bộ dạng này của bà ấy, cúi mặt sâu hơn và nhãn nại nói: “Xin lỗi. Trước đây chúng tôi đã làm thử nghiệm sản phẩm, cũng không phát hiện ra điểm bất thường. Nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép loại quần áo này được treo ra ngoài để bán. Sự việc lần này chỉ là một sự cố mà thôi”
Gô ta vừa nói xong thì lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra và đưa cho người mẹ: “Trong này có một tỷ rưỡi, bác cứ cầm trước, xem như là sự bồi thường của chúng tôi. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này riêng với nhau, mọi người không nên làm đối phương phải quá khó xử”
Tiếng khóc của mẹ cô gái đó dừng lại một chút, bà ấy mở.
to đôi mắt sưng đỏ, không thể tin được nhìn An Bích Hà.
Con gái của bà ấy đã chết, người đang sống sờ sờ đã không còn, cũng vì mặc quần áo trong cửa hàng của người phụ nữ này. Một sinh mệnh hoạt bát như vậy, cô bé đó còn chưa đầy mười lăm tuổi.
Nhưng mà người này lại không hề có một chút áy náy nào.
Cô ta cứ như vậy mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ở một nơi công cộng, đến ngay cả sự đồng tình và thương hại tối thiểu của một con người cũng không có, lời nói lại lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.
Không chỉ như vậy, trong ánh mắt của cô ta còn mơ hồ lộ ra một tia phiền não.
An Bích Hà thấy bà ấy mãi vẫn không nói lời nào thì nhíu mày một chút. Sau đó, cô ta lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi ra: “Trong này cũng có hơn một tỷ rưỡi, ba tỷ chắc là đủ rồi. Bác cũng không nên quá tham lam, thấy được thì cầm đi. Nếu không, đến lúc mọi chuyện trở nên ầm 1, bác nhất định sẽ không thể lấy được nhiều tiền như vậy đâu. Trước đây cũng từng xảy ra một trường hợp tương tự, khi ra đến tòa, có lẽ tôi cũng chỉ có thể bồi thường hơn sáu trăm triệu. Vì thế, bác cứ xem thế nào mà làm đi”
Lời nói vô tâm này khiến cho mẹ của cô gái đó lập tức nổi giận. Bà ấy mạnh mẽ đưa tay ra rồi trực tiếp vỗ về phía tay An Bích Hà và đánh bay cái thẻ ngân hàng rơi xuống đất.
An Bích Hà kinh ngạc hô một tiếng, che tay rồi nhìn vết đỏ trên mu bàn tay, trên mặt hiện lên một tia tức giận: “Bác có ý gì, còn dám đánh tôi sao? Sao bác dám đánh tôi chứ?”
Mẹ của cô gái đó tức giận lao đến, bà ấy đang muốn đánh cho cô ta một trận nhưng lại được bố của cô gái đó giữ lại: “Bà bình tĩnh lại đã, đừng bốc đồng như vậy.
Mẹ của cô gái đó được giữ lại, cho nên bà ấy không thể nhúc nhích. Nhưng đôi mắt của bà ấy vẫn hung hăng nhìn chằm chằm An Bích Hà: “Người phụ nữ này không xứng đáng làm người, ngay cả một cảm xúc tối thiểu của con người cũng không có. Cô chính là một con quái vật, một quái vật không tim không phổi. Tôi không chỉ muốn đánh cô, tôi còn muốn giết cô để báo thù cho con gái tôi.”
Chương 638:
Tiếng hét của bà ấy như xé tim xé phổi, cực kỳ điên cuồng.
Ánh mắt của An Bích Hà lạnh lùng, cô ta khinh miệt cười: “Con gái bác vốn là một người bệnh, gió yếu vừa thổi đã lập tức bỏ chạy. Sớm muộn gì cũng phải có kiếp nạn này, chỉ là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, cho nên chuyện này mới xảy ra sớm hơn mà thôi. Cô ấy qua đời sớm còn có thể tránh khỏi sự thống khổ. Sao bác có thể đổ lỗi cho tôi được chứ?”
Lời này nói thật đúng là không có lương tâm, thậm chí còn có thể nói là ác độc.
Lần này đừng nói là mẹ của cô gái, đến bố của cô gái cũng muốn xông lên đánh người. Ngón tay của ông ấy nắm chặt, ông ấy trừng mắt lên nhìn An Bích Hà, trên mu bàn tay còn lộ đầy gân xanh, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Sắc mặt của mẹ cô gái đó lại càng tối hơn. Cả người bà ấy chợt mềm nhũn mà tựa vào lòng chồng mình, giống như là sắp ngất xỉu.
“Quá đáng ghét, sao trên thế giới này lại có loại người ác độc như vậy chứ? Sao cô có thể nói ra loại lời này, làm sao có thể.
Giọng nói của mẹ cô gái lẩm bẩm vang lên. Khi bà ấy nói ra những lời này gần như toàn thân đều kiệt sức, cả người đều run rẩy.
An Bích Hà không thèm để ý mà nâng cằm lên. Cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng bọn họ ôm nhau có bộ dạng yếu đuối và tuyệt vọng, toàn thân hai người bọn họ đều tràn ngập sự bi thương mà đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sảng khoái.
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị nhắm vào, từ cô chủ cao.
cao tại thượng của nhà họ An biến thành kẻ mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể sỉ nhục và giãm đạp lên. Điều này làm cho cô ta cảm thấy mình bị đàn áp và suy sụp.
Khi đối mặt với cặp vợ chồng này, cô ta dường như đã trở lại bộ dáng cao cao tại thượng trước kia, có thể tùy ý đánh đập, mắng mỏ và bắt nạt người khác.
Trên khuôn mặt An Bích Hà hiện lên một tia ác ý: “Cho nên tôi thành tâm khuyên mấy người nên thức thời một chút. Mau cầm tiền rồi rời đi đi. Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, hai người lại còn trẻ, về sau sẽ lại có con cái, đừng liều mạng với tôi nữa, như vậy mọi người đều sẽ an ổn. Tôi có thể tiếp tục mở cửa hàng của mình, hai người có thể cầm ba tỷ này để sống một khoảng thời gian tốt hơn trước. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Thân thể của bố cô gái đó chợt trở nên căng thẳng. Ông ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc để nhìn cô ta, mãi một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Trên mặt An Bích Hà hiện lên một vẻ hài lòng.
Trước khi cô ta cũng đã từng cố ý điều tra, cặp vợ chồng này có gia cảnh bình thường lại nuôi một đứa con gái bệnh tật như vậy. Vì thế, hai người này đã tiêu hết tiền từ lâu, trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Ba tỷ này đối với bọn họ mà nói, chính là một sự cám dỗ rất lớn.
An Bích Hà nói xong, thấy hai người không có động tác gì thì đắc ý cười rồi dẫn theo người bên cạnh xoay người rời đi.
Sau khi bóng lưng cô ta biến mất, hai vợ chồng nhìn tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng và tràn đầy sự chán ghét.
“Ba tỷ mà có thể cướp đi mạng sống của con gái tôi sao?”
Giọng nói của người vợ khàn khàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Tôi thà con gái tôi trở về còn hơn là lấy ba tỷ này của cô.”
Người chồng vỗ vai rồi trấn an bà ấy. Sau đó, ông ấy âm trầm nói: “Chúng ta không cần ba tỷ này. Chúng ta nhất định phải giúp con gái đòi lại công lý, để con bé không chết một cách vô ích như vậy”
Sau khi con gái qua đời và sau khi điều tra nguyên nhân, vợ chồng họ đã liên lạc trực tiếp với các phương tiện truyền thông. Một chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người như vậy, các tin tức nhanh chóng nổ tung.
Nhưng An Bích Hà này có quá nhiều thủ đoạn, sau lưng cũng có người trợ giúp.
Nửa ngày sau, tin tức đã bị thu lại, cho nên An Bích Hà mới có thể không sợ hãi đến trước mặt bọn họ mà kiêu ngạo rồi uy hiếp bọn họ phải giải quyết riêng như vậy.
Chương 639:
Nếu cô ta sẵn sàng xin lỗi con gái bọn họ trước công chúng một cách chân thành, bọn họ có thể tha thứ cho cô ta.
Nhưng An Bích Hà này quá kiêu ngạo. Cô ta vậy mà lại có thể nói ra mấy lời mất nhân tính như vậy, thật là quá độc ác.
Điều này cũng khiến cho bọn họ thật sự không thể chịu nổi.
Những người như vậy xứng đáng nhận được một bài học và không bao giờ nhận được sự tha thứ.
€ô ta còn muốn tiếp tục mở cửa hàng. Loại chất lượng kém như vậy, dùng loại vải có độc để làm quần áo và hại chết người khác lại muốn tiếp tục mở cửa hàng, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Người chồng nhặt hai thẻ ngân hàng trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng, ôm vai vợ rồi từ từ quay trở lại.
Người vợ vẫn mang theo tiếng khóc mà nghẹn ngào dựa vào vai ông ấy: “Tôi muốn đến mộ của con gái để xem một chút. Con bé vẫn luôn sợ phải ngủ một mình. Dưới mặt đất lạnh lẽo và yên tĩnh như vậy, không biết con bé sẽ sợ hãi đến thế nào?”
“Được, tôi đi cùng bà.” Người chồng nhẹ giọng nói. Giọng nói của ông ấy còn tràn ngập nỗi buồn và sự áp lực.
Con gái của bọn họ mới qua sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Thân thể của cô bé tuy yếu đuối, nhưng con bé rất lanh lợi lại hiểu chuyện, biết thân thể của mình không tốt, cho.
nên cô bé chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm bất lợi cho bệnh tình của mình.
Cô bé thích tô tô vẽ vẽ, không có bạn bè, chỉ chơi cùng một con búp bê vải.
€ô bé thích làm quần áo cho những con búp bê vải yêu quý của mình, mong muốn lớn lên là trở thành một nhà thiết kế trang phục nữ.
Nhà thiết kế mà cô bé ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay đã làm việc trong “Khinh Hà”, cho nên cô bé vẫn luôn luôn muốn mua một chiếc váy của “Kinh Hà”. Tuy nhiên quần áo.
trong cửa hàng của họ là quá đắt, vì vậy cô bé cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Là người mẹ đã vô tình biết được chuyện này qua nhật ký của cô bé, đúng lúc thấy quần áo của “Khinh Hà” đang trong đợt giảm giá, cho nên bà ấy đã đi mua một món quà sinh nhật.
Khi nhận quần áo đến tay, người mẹ có thể cảm thấy chất lượng của sản phẩm này cũng không phải là quá tốt. Sau khi sấy khô nhiều lần mới miễn cưỡng coi như là không còn những mùi hương khó chịu.
Nhưng mới mặc bộ quần áo đó được một ngày, chỉ một ngày, đứa con gái ngoan ngoãn của bà ấy đã không còn hơi thở.
Trong lòng người mẹ cảm thấy vô cùng hối hận. Bà ấy hận không thể thay con gái mình chết đi. Nếu như bà ấy có thể sớm phát hiện ra chất liệu vải của “Khinh Hà” có chút không đúng, nếu như bà ấy không đi làm, mà ở nhà để chăm sóc con gái của mình thì có phải chuyện này sẽ không xảy ra hay không?
Điều đáng ghét nhất chính là An Bích Hà.
Rõ ràng đồ trong cửa hàng của cô ta đã hại chết người, mà sao cô ta có thể cảm thấy không có chút gánh nặng nào mà an tâm và lấy tiền nhục nhã bọn họ như vậy được chứ?
Một mạng người trong mắt cô ta lại không đáng giá như vậy sao?
Trong lòng hai vợ chồng đều cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trước cũng trở nên kiên định đến lạ thường.
Con gái đã chết, bọn họ cũng không có động lực để tiếp tục sống. Điều duy nhất giúp bọn họ có hy vọng vào cuộc sống này chính là báo thù cho con gái của mình, giúp cô bé đòi lại một công lý.
Ở bên này, An Bích Hà tự cho rằng mình đã giải quyết được hai vợ chồng kia, cho nên rất hào hứng mà trở về biệt thự của Ngô Thành Nam.
Lúc vào cửa, nụ cười của cô ta lập tức thu lại theo bản năng.
Không có anh ta, căn biệt thự này quá yên ắng. Những người giúp việc đều cúi đầu, nói năng nhẹ nhàng, đi đứng không phát ra tiếng động, sắc mặt không chút thay đổi, cứ giống như hình nộm người vậy.
Trong căn biệt thự này rõ ràng là có không ít người, nhưng cảm giác như không có mấy người. Lúc đêm, còn mang lại cho người khác cảm giác có chút đáng sợ.
Bởi vì trước đó đã từng nói chuyện với Ngô Thành Nam, cho nên An Bích Hà có thể đi thẳng một đường mà không hề bị cản trở.
Chương 640:
Khi bước vào phòng khách, cô ta lập tức nhìn thấy Ngô Thành Nam đỡ nạng. Bước đi của anh ta trông vô cùng khó khăn, một bước thấp, một bước cao, tư thế đi cũng trông có vẻ kỳ quặc.
Giống như anh ta đang cố gắng che giấu chấn thương ở bàn chân của mình, nhưng điều này lại càng làm cho anh ta trông kỳ lạ hơn.
An Bích Hà nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn. Lúc Ngô Thành Nam nhìn về phía cô ta, sự phiền muộn này lập tức biến mất.
“Em đã trở lại” Khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, giống như lúc Ngô Thành Nam không bị thương.
Ngô Thành Nam thấy sắc mặt này của cô ta, trong lòng cũng hơi buông lỏng, ngay cả sự ngang ngược trong lòng cũng được vơi đi một chút.
Anh ta chợt phát hiện ra An Bích Hà này thật sự rất hợp ý của anh ta. Những người khác bởi vì chân của anh ta bị thương mà cẩn thận lấy lòng anh ta, đồng tình với anh ta, thương hại anh ta, đều sẽ làm cho sự tức giận trong lòng anh ta tăng vọt.
Nhưng An Bích Hà lại không như vậy. Ngoại trừ biểu hiện chần chừ lần đầu tiên ở trong bệnh viện, bây giờ cô ta làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng, cho nên khi cô ta tạo ra mớ hỗn độn này, anh ta vẫn đồng ý giúp cô ta thu dọn.
“Lại đây” Ngô Thành Nam buông nạng ra rồi vẫy tay với cô ta.
An Bích Hà ngoan ngoãn đi tới, ôm eo anh ta và đỡ anh ta đi về phía phòng ngủ: “Thành Nam, cám ơn anh đã giúp em.
Nếu không phải anh đã giúp em đè tin tức này xuống, chỉ sợ An thị sẽ không còn chỗ để xoay người. Anh thật sự rất tuyệt vời, so với Hoắc Tùng Quân kia, anh còn mạnh hơn gấp trăm chục nghìn lần”
“Mọi chuyện đã xử lý được chưa?” Ngô Thành Nam nghe thấy lời khen của cô ta, nhất là lời cô ta khen mình tốt hơn Hoáắc Tùng Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
An Bích Hà vừa nghe lời này, đắc ý nâng lông mày lên: “Xử lý xong rồi, em đã đưa cho cặp vợ chồng kia ba tỷ. Bọn họ cũng đã đồng ý giải quyết chuyện này một cách riêng tư rồi.
Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Chờ đến khi sự việc lần này qua lâu một chút, em sẽ tiếp tục mở Khinh Hà”
Tuy nhiên số quần áo lúc trước chỉ sợ là đã không thể dùng được. An Bích Hà thật sự cảm thấy rất sợ, cô ta cũng không dám chọc vào Ngô Thiên Lan nữa.
Vẫn là treo bộ quần áo mà Khinh Hà chuẩn bị phát hành trước đó ra ngoài mà không để ý xem liệu có đụng phải thiết kế của người khác hay không. Hiện tại, việc kiếm tiền vẫn là việc quan trọng, phải kiếm tiền thì mới có thể mời thêm một nhóm nhà thiết kế xuất sắc tới đây. Đến lúc đó Khinh Hà nhất định có thể phát triển càng ngày càng tốt hơn.
“Tuy nhiên…” An Bích Hà giương mắt nhìn Ngô Thành Nam rồi mím môi, cô ta cảm thấy có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngô Thành Nam nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô ta, mở miệng nói: “Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi”
Hiện tại anh ta có cảm giác khá tốt đối với An Bích Hà cho nên nếu có thể giúp cô ta thì anh ta sẽ lập tức giúp đỡ. Có thể sẽ không cho cô ta một vị trí danh chính ngôn thuận, nhưng cho cô ta một ít bồi thường thêm cũng được.
An Bích Hà thấy anh ta lên tiếng, lúc này cô ta mới dám mở miệng nói: “Chúng ta đã làm nhiều như vậy, thật vất vả mới có thể khiến cho “Khinh Hà” có thể tiếp tục mở. Nếu như, em nói là nếu như, lúc em mở cửa hàng, mẹ con Trần Bách Nhã lại phái người tới hủy cửa hàng của em thì phải làm sao?”
Ngô Thành Nam nghe được sự lo lăng trong lòng cô ta thì cười nhạo một tiếng: “Cô cứ việc mở cửa hàng đi, tôi sẽ đối phó với bọn họ”
Trần Bách Nhã đã được toại nguyện mà tiến vào Ngô Đạt, điểm này khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà cũng đúng lúc, anh ta đang không tìm được cơ hội để trút giận. Nếu như bọn họ thật sự dám ra tay với cửa hàng của An Bích Hà, đây coi như là cho anh ta có một cơ hội để ra tay.
An Bích Hà nhận được sự bảo đảm của anh ta, đột nhiên mặt mày trở nên hớn hở. Cô ta dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình và vẻ mặt quyến rũ nhìn Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam thấy cô ta như vậy, khuôn mặt âm trầm của anh ta cũng gợi lên một tia tươi cười. Anh ta lôi kéo cô ta, ném cả người cô ta lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Anh ta cởi bỏ cúc áo của mình rồi lộ ra nụ một cười thô lỗ và nhìn về phía An Bích Hà: “Cô đang quyến rũ tôi sao? Vậy thì tôi sẽ lập tức đáp ứng mong muốn của cô. Mặc dù chân của tôi đã bị phế nhưng những chỗ khác lại không bị phế”
Chương 641:
Ngô Thành Nam nói xong thì hung hăng đè lên người cô ta.
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Hiểu Nhã gian nan mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Mất một lúc lâu, ý thức của cô mới trở về.
Cô giật giật cánh tay, trong nháy mắt hít vào một hơi, cô cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ vị trí không thể nói ra, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng một câu: “Hoäc Tùng Quân, tên súc sinh này”
Tên biến thái này quả thực không phải là người, tối hôm qua cô đã bị lăn qua lăn lại. Cả người cô như bị tách ra thành từng mảng, động một cái là lập tức cảm thấy đau.
Toàn thân trên dưới và làn da trắng sứ của cô tại hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn. Người này tối hôm qua, tối hôm qua lại…
Lạc Hiểu Nhã nghĩ mà mặt lập tức đỏ như thiêu như đốt đến tận cổ. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cũng không biết người này lấy thể lực từ đâu ra, vậy mà anh lại có thể làm loạn đến tận khi trời sắp sáng mới buông tha cho cô. Sau đó, anh vẫn còn có sức để ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Lạc Hiểu Nhã khi đó đã không còn một chút ý thức nào.
Cô gần như là đang ngủ say mà để mặc anh rửa dọn sạch sẽ rồi nhét mình vào trong chăn.
Gió thổi qua cửa sổ, thổi vào rèm cửa làm cho những tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng.
€ô híp mắt nhìn ánh năng mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Cô vội vàng từ trên giường đứng dậy, cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi và đau đớn để mặc quần áo.
Lúc đi vào phòng tắm, vừa hay cô lại va phải Hoắc Tùng Quân. Anh đã mặc xong quần áo. Cả người không có một chút mệt mỏi nào, thoạt nhìn thì thấy anh đang có tinh thần sáng láng.
Thật giống như vừa được thải âm bổ dương vậy.
Mà Lạc Hiểu Nhã chính là người đáng thương giúp anh thải âm bổ dương.
Hoäc Tùng Quân thấy cô lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra, vội vàng ôm lấy eo cô, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, thân thể của em đang không tiện, đừng đi nhanh như vậy”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong những lời này, tai cô lập tức nóng bừng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn không phải là do anh làm sao?”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút rồi ý cười trên khóe miệng đột nhiên càng ngày càng thêm mập mờ: “Đúng vậy, là anh đã làm”
Lạc Hiểu Nhã ngây người một chút. Sau đó cô đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, thẹn quá hóa giận: “Anh, anh là đồ lưu manh”
Nói xong cô tựa vào vách tường và đi nhanh vào trong phòng tắm.
Hoäc Tùng Quân thấy bộ dạng thẹn thùng của cô thì thỏa mãn thở dài một tiếng rồi trực tiếp gọi điện thoại cho ông nội Hoắc.
Ông nội Hoäc đã lớn tuổi, cho nên hay dậy sớm. Lúc này, ông nội đã đi dạo từ bên ngoài về. Sáng sớm nhận được điện thoại của cháu trai mà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tùng Quân, sao lại gọi điện thoại cho ông nội sớm như vậy? Có chuyện gì không?”
Hoäc Tùng Quân không được tự nhiên mà ho khan một chút. Anh nhìn thoáng qua nhà vệ sinh một cái rồi nhỏ giọng nói: “Cái kia, ông nội, lúc trước ông nói mười thùng… Có thể để chú Lưu đưa tới đây không?”
Lời này vừa được nói ra đã khiến cho ông nội phải suy nghĩ một lúc. Sau đó, ông nội mới nhớ tới chuyện này, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng kích động.
“Cháu làm rồi phải không?”
Hoắc Tùng Quân mơ hồ đáp một tiếng.
Mặt của ông nội nhất thời đỏ bừng: “Là tối hôm qua sao?
Chương 642:
Cháu, cháu không dùng biện pháp gì, nói không chừng trong bụng Hiểu Nhã đã có em bé rồi đó. Tùng Quân, ngày mai cháu hãy đưa Hiểu Nhã trở về nhà họ Hoắc sống đi. Nếu sau này thực sự có thì hai đứa lập tức kết hôn, không thể để đứa bé không có hộ khẩu được…”
Hoäc Tùng Quân nghe xong thì sắc mặt chợt trở nên xám xịt.
Ông nội đúng là nghe gió thành mưa, mọi chuyện đã đi đến đâu đâu, sao ông nội lại suy nghĩ xa vậy chứ?
Anh bất lực nói: “Ông nội, tối qua cháu đã làm tốt các biện pháp, nhưng cháu đã chuẩn bị ít hơn, không có hàng tồn kho.Trong khoảng thời gian này, Hiểu Nhã còn có việc phải làm, không thích hợp để mang thai”
Cô sẽ phải tham dự Tuần lễ thời trang Paris trong nhiều tháng. Hơn nữa, đây còn là chuyến đi mà cô đã mong chờ từ lâu. Điều này rất quan trọng đối với cuộc sống và sự nghiệp của cô.
Hoäc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã, cho nên anh cũng không có ý định can thiệp vào công việc của cô, anh chỉ muốn cô làm những chuyện mình thích, cả đời đều hạnh phúc vui vẻ là được.
Không thể bởi vì những chuyện như mang thai mà ép cô phải từ bỏ lý tưởng của mình và bỏ lỡ cơ hội lần này được.
Quan trọng hơn là, lúc trước anh đã không cho Hiểu Nhã một lễ cưới hoành tráng, lần này anh muốn những cái trước đây đã bỏ sót thì phải bổ sung cho bằng hết. Nếu cô mang thai, vậy thì sẽ có một số chuyện bị ảnh hưởng.
Ông nội Hoäc nghe xong lời này, tuy rằng ông nội cũng cảm thấy thất vọng, nhưng ông nội cũng cảm thấy rất hài lòng với Lạc Hiểu Nhã. Cho nên ông nội cũng thật lòng mà suy nghĩ cho cô và đồng ý với cách nói của Hoắc Tùng Quân.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa cháu trai và cháu dâu của mình đang ở xa, giọng nói của ông nội cũng có phần uể oải.
“Được rồi, ông sẽ bảo chú Lưu mang đồ sang cho cháu.
Sau này, nếu hàng tồn kho không đủ, cháu cứ lập tức đến tìm chú Lưu là được.”
Lúc này, chú Lưu đang đi theo phía sau ông nội với sắc mặt vừa phức tạp lại có chút quái dị.
Nhiệm vụ của ông ấy là chăm sóc ông nội và bảo vệ an nguy của ông nội. Nhưng sao từ miệng ông nội, ông ấy lại trở thành nhân viên phân phối rồi?
Nhưng mà ai bảo ông nội Hoắc là ông chủ của ông ấy cơ chứ. Mà ông ấy cũng là người nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên từ bé, khó khăn lắm anh mới thích một người phụ nữ… Vậy thì nếu đã là nhân viên nhân phối thì cứ là nhân viên phân phối đi.
Tuy nhiên, sau này sau khi cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ được sinh ra, không nên nói cho bọn họ biết những chuyện này thì tốt hơn.
Nếu không bọn chúng sẽ biết rằng nếu như không phải ông ấy đưa mấy thứ này đến thì bọn chúng có thể đi tới nhà họ Hoắc từ trước đó rồi.
Hoắc Tùng Quân làm xong bữa sáng thì chú Lưu cũng đưa đồ đạc đến.
Ông ấy chỉ huy mấy người làm đem mười cái thùng đã được đóng gói kín vào phòng khách của nhà họ Lạc. Sau đó khuôn mặt già nua của ông ấy chợt đỏ bừng, ông ấy dùng ánh mắt u oán mà nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân.
“Cậu chủ, đồ đạc đã ở chỗ này hết rồi, cậu ký nhận đi”
Hoắc Tùng Quân cũng không nghĩ tới thao tác của ông nội lại nhanh như vậy, chắc là ông nội đã chuẩn bị xong từ trước đó rồi.
Anh nghe thấy tiếng động trong phòng tắm truyền đến, vội vàng đưa chú Lưu ra ngoài.
Lạc Hiểu Nhã lau tóc, cả người sảng khoái từ trong phòng tắm đi ra. Cô còn dùng giọng nói giòn tan ngọt ngào gọi tên Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, em vừa nghe thấy anh nói chuyện người khác, là ai vậy… Mau qua đây đi”
€ô vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy trong phòng khách có mấy cái thùng, vẻ mặt của cô có chút sửng sốt.
Cô cũng chỉ có tắm rửa một lúc, sao bây giờ lại có nhiều thùng như vậy chứ?
Hơn nữa, mấy cái thùng này còn được bọc kín, trên thùng cũng không có ghi gì, trông có vẻ rất thần bí.
Hoắc Tùng Quân từ cửa đi vào, thấy cô đang tò mò ngồi xổm trước mấy cái thùng thì ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Anh, không phải anh chuyển đến đây ở cùng em sao? Đây là hành lý của anh”
Chương 643:
Lạc Hiểu Nhã kỳ quái nhìn anh một cái: “Không phải trước.
đây anh đã chuyển hành lý của mình đến đây rồi sao?”
Hoäắc Tùng Quân cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, cho nên anh đã phải dời tầm mắt sang chỗ khác: “Đây là hành lý khác”
cho nên đã vội vàng đi vào xem rồi nhìn Lạc Hiểu Nhã và nói: “Em sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh. Sau khi làm xong thì ra đây ăn sáng”
Nói xong anh lại tiếp tục quay ra chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi làm xong tất cả, tắt máy hút khói rồi mà Hoắc Tùng Quân vẫn không nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Anh dọn dẹp đồ thừa rồi tò mò rời khỏi phòng bếp chuẩn bị thúc giục.
Lạc Hiểu Nhã.
Kết quả là thấy Lạc Hiểu Nhã ngơ ngác đứng ở phòng khách, trong tay cầm một con dao nhỏ để tháo dỡ kiện chuyển phát nhanh. Lúc này, trên mặt đất có mấy cái thùng đã được mở ra.
Nói xong, anh ngửi thấy mùi thức šă Trong thùng chứa đầy những cái hộp có nhiều mẫu chữ ái muội.
“Em, em mở ra làm gì?” Hoắc Tùng Quân cũng đang ngây người.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn anh một cách máy móc và vẻ mặt hoảng hốt: “Em chỉ muốn xem anh mang theo hành lý gì, muốn giúp anh sửa sang lại một chút. Nhưng mà em lại không, không nghĩ tới, khi mở ra đều là cái này… Có phải là đã gửi sai rồi hay không?”
Hoắc Tùng Quân dở khóc dở cười, tai của anh cũng nóng lên theo: “Không phải gửi sai đâu”
Lời này vừa được nói ra, Lạc Hiểu Nhã cũng đột nhiên tỉnh lạnh. Mặt cô đã đỏ thành một quả cà chua nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào mười cái thùng lớn trong phòng khách.
“Anh, hành lý của anh chính là cái này sao? Hoắc Tùng Quân, tên gia thú, gia súc, anh… Anh thật là không biết xấu hổ”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân cũng là một vẻ vô cùng xấu hổ. Anh quyết định đẩy chuyện này sao cho ông nội: “Đây là ông nội chuẩn bị, ông nội biết chúng ta vẫn luôn trì hoãn việc đính hôn, lại sợ trước khi kết hôn chúng ta đã có em bé. Vì thế, ông nội đã vì chúng ta mà chuẩn bị những thứ này”
Biểu tình trên mặt Lạc Hiểu Nhã cứng đờ: “Là ông nội chuẩn bị sao?”
Chuyện này còn làm cho người khác cảm thấy lúng túng hơn.
“Anh, mấy ngày nay anh không được chạm vào em” Cô cảm thấy cô cùng xấu hổ mà ôm mặt rồi chạy vào phòng để sấy tóc tóc.
Hoắc Tùng Quân vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại thấy có chút buồn cười. Anh đưa mắt nhìn sang mười cái thùng lớn trên mặt đất mà cảm thấy có chút buồn rầu.
Hôm qua mới có một lần mặn nồng, hôm nay anh đã chọc giận Hiểu Nhã. Nếu tiếp tục như vậy, mười cái thùng lớn này đủ để cho anh dùng cả đời.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoắc Tùng Quân đã thu dọn xong mười cái thùng lớn, cô cũng không biết chúng được nhét ở đâu, dù sao thì cô đã tìm một lúc lâu rồi nhưng không thấy.
“Anh ném mười cái thùng… Cái thứ đó đi đâu rồi?” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và toàn thân tràn đầy vẻ dịu dàng của cô thì không nhịn đưa tay lên xoa hai má cô, sau đó thì thào nói: “Em không thích nên anh đã mang cất đi rồi, đợi khi nào thích hợp thì sẽ mang ra sử dụng. À, trên đầu giường chúng ta cũng có hai cái hộp lớn, đủ dùng trong một khoảng thời gian, em yên tâm khi nào hết thì anh sẽ bổ sung thêm”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, cô xấu hổ nhìn anh nói: “Anh, anh đang nói cái gì vậy”
Hoäc Tùng Quân vẻ mặt vô tội: “Không phải là em vừa hỏi anh mười cái thùng đó để đâu à?
Lạc Hiểu Nhã không nói nên lời, nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của cô, Hoắc Tùng Quân cười nhẹ và nắm tay kéo cô ngồi xuống bàn ăn: “Ăn cơm thôi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi.”
Chương 644:
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới nhớ tới thời gian, cô nhanh chóng nhìn đồng hồ trên tay mình sau đó cầm túi ở cửa chạy ra ngoài: “Không kịp ăn sáng nữa rồi, anh mau đưa em đến chỗ làm việc đi”
Hoäc Tùng Quân vẫn không nhúc nhích, anh ôm đầu nhìn cô: “Không cần lo lắng như vậy, sáng nay anh đã gọi điện cho Cách Lệ Tâm rồi, em có thể đến muộn một chút.”
Lạc Hiểu Nhã dừng một chút: “Sao anh lại có số điện thoại của cô ta?”
“Có gì lạ đâu?” Hoắc Tùng Quân nhún vai nói.
“Sau khi kết thúc trận đấu trước, anh đã xin số điện thoại của cô ta. Nếu em hợp tác với cô ta thì tất nhiên anh phải lấy thông tin liên lạc của cô ta, nếu có chuyện gì thì cũng tiện liên lạc hơn”
Anh cũng có số điện thoại của Trân Thanh Minh. À quên chưa nói, số của Sở Minh Nguyệt cũng là nhờ Châu Hữu Thiên mà có được.
Anh phải biết tất cả thông tin của những người hay những thứ liên quan đến Hiểu Nhã thì mới có thể an tâm được. Nhưng loại chuyện như thế này, anh không cần phải cho cô biết để tránh một số hiểu lầm.
Lạc Hiểu Nhã không khỏi lo lắng và lẩm bẩm nói: “Sao anh không nói sớm, anh làm cho em lo lắng đấy”
Cô ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng phong phú trước mặt thì bụng không kìm được kêu lên một tiếng.
Tối hôm qua cô không ăn cơm, lại còn tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô sớm đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi.
“Bữa sáng hôm nay là sự kết hợp giữa các món ăn Hàn Nguyệt và phương Tây. Em có thể ăn bất kì món nào mình muốn” Hoäc Tùng Quân ân cần bưng cháo và chờ cô ăn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. Khi nhìn thấy cô ăn khóe miệng anh không kìm được mà nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Lạc Hiểu Nhã nuốt xuống miếng cháo cuối cùng trong miệng thì cũng là lúc Hoắc Tùng Quân lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô, sau đó anh bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.
Lạc Hiểu Nhã cũng không thể ngồi yên, cô bưng bát đi theo anh vào bếp và nói: “Để em dọn cho, anh đã làm bữa sáng cho em rồi”
Hoäc Tùng Quân cầm lấy đồ trong tay cô, đặt lòng bàn tay lên vai cô rồi đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Một ít bát đĩa như thế này thì không cần em phải động tay vào, để đấy anh dọn cho.
Em ra kia chờ một lát, anh dọn xong sẽ đưa em đi làm”
Lạc Hiểu Nhã bị đẩy ra khỏi phòng bếp thì có chút bối rối, đến khi cô kịp phản ứng lại nhìn vào trong phòng bếp thì đã thấy Hoắc Tùng Quân đang cẩn thận rửa bát, các động tác của anh vô cùng thành thạo và dứt khoát.
Trong lòng có đột nhiên hiện ra bốn chữ “năm tháng tĩnh lặng”.
Khi bố và mẹ cô ở nhà, bố cũng sẽ rửa bát. Bố nói rằng mẹ cô sức khỏe không tốt nên không thể chạm vào nước lạnh.
Nước rửa chén không tốt cho da tay, Lạc Hiểu Nhã lại là người hay cầm cọ vẽ nên cô không được phép rửa bát.
Hàng chục năm như vậy, chỉ cần bố ở nhà thì công việc.
rửa bát sẽ không đến lượt cô và mẹ. Bố đã cưng chiều mẹ con cô nhiều năm như vậy, bây giờ bố đã mất rồi, nhưng vẫn có người tình nguyện cưng chiều cô.
Lạc Hiểu Nhã nghĩ đến điều này thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô đi tới phía sau Hoắc Tùng Quân và nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, xoa xoa gò má trắng nõn trên tấm lưng rộng lớn của anh.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tùng Quân nhẹ giọng hỏi, âm thanh mang theo ý cười, anh rất thích bộ dạng làm nũng của cô.
Lạc Hiểu Nhã thì thào nói: “Hoắc Tùng Quân, anh thật tốt”
Hoắc Tùng Quân dừng lại, nụ cười trên khóe miệng anh càng dịu dàng hơn, anh chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của Lạc Hiểu Nhã từ phía sau truyền đến: “Chúng ta mua một cái máy rửa bát đi”
“Hả?” Hoắc Tùng Quân sững sờ, sao cô có thể nhảy đề tài nhanh như vậy chứ, một lúc sau anh cũng chưa có phản ứng lại.
Chương 645:
Lạc Hiểu Nhã đang vùi đầu vào lưng anh, cảm nhận được sự nghi ngờ nên đã ngẩng đầu lên, cô chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn anh và nói: “Anh không nỡ để em rửa bát, em cũng không nỡ để anh rửa bát”
Tay của cô là tay của một nhà thiết kế, nhưng tay của Hoáắc Tùng Quân cũng là tay của một tổng giám đốc chuyên ký chỉ phiếu, tay của anh cũng cần được bảo vệ.
Sau khi Hoắc Tùng Quân hiểu ra thì hơi ngẩn ra một lúc, cô muốn mua thì mua, như vậy thì anh càng có nhiều thời gian bên cô hơn.
Lạc Hiểu Nhã được Hoắc Tùng Quân đưa đến chỗ làm việc, sau buổi tối hôm qua quan hệ của cô và anh càng thân thiết hơn, hai người quấn quýt một hồi lâu thì anh mới buông.
tha cho cô xuống xe.
Lạc Hiểu Nhã khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng hồng hào mê người. Khi Cách Lệ Tâm nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã thì không khỏi ngạc nhiên và cười hỏi: “Hiểu Nhã, hôm nay trông cô đẹp quá, cô đã trang điểm chưa vậy?”
Lạc Hiểu Nhã sững sờ một lúc, hôm nay cô dậy muộn quá nên không kịp trang điểm.
Quan hệ của cô và Cách Lệ Tâm vốn dĩ đã rất thân thiết, cô ta nhìn làn da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú của Lạc Hiểu Nhã thì không kìm được mà đưa tay lên sờ. Kết quả là trên tay cô ta không có một vết hồng nào.
Cách Lệ Tâm kinh ngạc nhìn Lạc Hiểu Nhã, sau đó mở lòng bàn tay ra cho cô xem: “Không cần trang điểm mà vẫn xinh đẹp như vậy, bí quyết dưỡng da của cô là gì vậy? Tôi cũng muốn thử xem”
Ngay sau khi nghe thấy những lời này, hai má Lạc Hiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng, khuôn mặt cũng nóng lên vì hoảng hốt.
Cách Lệ Tâm thấy cô lâu không trả lời thì tò mò quay sang nhìn cô.
Cách Lệ Tâm cao hơn Lạc Hiểu Nhã nên khi cô ấy cúi xuống nhìn Lạc Hiểu Nhã thì đã thấy dấu vết mờ mờ trên cổ, cô ta đột nhiên cong môi cười.
tôi hiểu rồi. Thảo nào anh Hoắc muốn xin nghỉ phép cho cô, theo cách nói của người Hàn Nguyệt thì đây được gọi là “âm dương hòa hợp” đúng không?”
Cách Lệ Tâm ở Hàn Nguyệt đã lâu và cũng đã nghiên cứu về văn hoá của Hàn Nguyệt, cô ta nói chuyện ngày càng trơn tru, từ vựng cũng biết nhiều hơn, thỉnh thoảng cô ta sẽ nói ra một vài từ khó hiểu, Lạc Hiểu Nhã đã quá quen với điều này rồi.
Nhưng trong phút chốc cô lại thấy lúng túng khi nghe đến bốn chữ “âm dương hoà hợp”. Cô khó chịu ho khan một tiếng, sau đó khép cổ áo lại và kéo Cách Lệ Tâm đi về phía phòng làm việc.
“Đi làm thôi, hôm nay có rất nhiều việc đấy”
Cách Lệ Tâm sống ở nước ngoài từ nhỏ nên cô ta chịu ảnh hưởng rất lớn bởi suy nghĩ của họ, cô ta có suy nghĩ rất cởi mở, hơn nữa ở trong làng thời trang lâu như vậy, cô ta cảm thấy điều này không có gì đáng để ngại ngùng.
Cô ta cảm thấy mối quan hệ của mình với Lạc Hiểu Nhã rất tốt nên đã nói vài lời trêu chọc cô: “Kỹ năng của anh Hoắc thế nào? Hôm nay trông cô rất xinh đẹp nên chắc hẳn tối qua cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Anh ấy có bạn bè nào khác không? Tôi cũng muốn thử cảm giác “âm dương hoà hợp”, gần đây làn da của tôi có chút không được đẹp… “
Cách Lệ Tâm đang nói chuyện phiếm bên cạnh cô. Ban đầu Lạc Hiểu Nhã còn cảm thấy xấu hổ nhưng dần dần cô đã quen với sự trêu chọc của Cách Lệ Tâm, vẻ mặt cô lãnh đạm trở lại và không nói gì thêm. Nhưng trong tâm trí cô đột nhiên hiện lên một số hình ảnh quyến rũ của đêm qua. Phải nói răng Hoáắc Tùng Quân có dáng người rất đẹp, không những thế kỹ.
thuật cũng rất lợi hại.
Bàn tay cô đang sắp xếp vải đột nhiên dừng lại, khi nghĩ đến những điều này tai cô cũng nóng dần lên. Tất cả là do Cách Lệ Tâm đã làm ảnh hưởng đến cô.
Hôm nay tâm trạng của Hoắc Tùng Quân rất tốt, khi anh bước vào công ty khóe miệng cũng nở một nụ cười, không còn vẻ lãnh đạm và ủ rũ như thường ngày, bước đi cũng tràn đầy tinh thần.
Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm ấy trông càng ngày càng quyến rũ. Quầy lễ tân chứng kiến sự lạ lùng của ông chủ thì ngay lập tức gửi những thứ mình vừa nhìn thấy được cho.
nhóm của công ty, đương nhiên là trong đấy không có ông chủ.
“Hôm nay tâm trạng của sếp rất tốt, có vấn đề gì thì tốt nhất giải quyết luôn trong hôm nay đi. Nếu muốn xin nghỉ phép thì mau chóng đến phòng làm việc của sếp”