Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Anh không nói gì, con ngươi trói chặt vào cánh cửa phòng tầng hai. Anh biết cô ở đó, anh như vậy cũng là anh đáng phải chịu.
Mười năm trước, nếu không phải lầm lẫn để hắn trốn thoát, cô của mười năm sau cũng sẽ không kiên cường như vậy, kiên cường làm cho anh đau lòng.
So với cô, cuộc sống dầm mưa dãi nắng mười năm nay của anh có là gì.
Con ngươi đen dán chặt tại cửa sổ tầng hai, thầm giải thích với cô."Thực xin lỗi."
Thị vệ im lặng xếp hàng đứng canh gác, có người đã bị cảm nắng, thế nhưng đều cô chấp theo sau Tổng Thống tiên sinh.
Tổng Thống tiên sinh chưa đi, bọn họ lại càng không nên đi.
Nhìn gương mặt đỏ ửng lạ thường của Tổng Thống tiên sinh, bọn họ biết Tổng Thống tiên sinh cũng bị cảm nắng.
Tổng thống cứ như vậy, sớm hay muộn sẽ chịu không nổi.
Lúc này, điẹn thọai thị vệ vang lên, nhìn qua là tổng thống tiền nhiệm, liền sợ tới mức một giật mình.
"Lão gia, chào ngài!"
"Ừ, bảo nó nhận điện thoại."
"Vâng." Thị vệ chuyển điện thoại cho Tổng Thống tiên sinh, Tổng Thống tiên sinh không để ý chính sự, gạt điện thoại qua một bên."Tổng Thống tiên sinh, là điện thoại của lão gia. "
Anh hờ hững tiếp nhận điện thoại, đặt bên tai."Ba!"
"Đứa con ngốc. Lần này con quyết định rồi à?"
"Đúng vậy! Ba, xin người đừng trách manh manh, tất cả đều tại thằng khốn là con đây, con nên nhận hình phạt."
Điện thoại truyền đến thanh âm giận dữ."Hừ, ta khô g chửi thì đúng là quá sai lầm rồi. Nếu có thể phạm phải chuyện như vậy, mẹ con nói, nếu con không đưa được bà xã về thì cũng đừng về nhà nữa. Còn có, công việc của con ba sẽ tiếp nhận, chờ con tìm được bà xã về rồi tính sổ với con sau."
Cận Ti Hàn vừa định nói chuyện,,liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nhue ngọt ngào.
"Con trai a! Đêm nay sẽ có mưa to, con trăm ngàn trăm ngàn lần không được đi tránh mưa biết không?"
Cận Ti Hàn đầu đầy hắc tuyến, anh có cảm giác như mình là do nhặt được, ngơ ngác hỏi một câu."Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"
"Ngốc quá! Phụ nữ dễ mềm lòng, con phơi nắng cả ngày không ăn không uống khẳng định sẽ cảm nắng. Hơn nữa buổi tối mưa to, mẹ nói nha, con dù không ốm thì cũng phải gủa vờ bị ốm, biết chưa?" Người phụ nữ tận tình khuyên bảo, không còn cách nào khác! Ai kêu EQ của con trai bà thấp vậy chứ.
"Vì sao?"
"Con cứ nghe mẹ là được, đứng mưa một giờ, sau đó gục trong mưa, không cho phép thị vệ lên đỡ, nếu muốn Manh Manh gặp con thì nghe lời của mẹ, hiểu không? Con đúng là ngốc khiến người ta tan nát con tim mà, mẹ cúp máy đây."
Cận Ti Hàn nhìn điện thoại, trong đầu quanh quẩn mấy lời của mẹ, có chút không hiểu.
Muốn con bé gặp con, phải nghe lời mẹ.
Anh ghi nhớ trong lòng. Trời rất nhanh đã đến tối.
Bầu trời đen kịt, mang theo dự cảm bão táp.
Cận Ti Hàn nhìn thị vệ."Các người di chuyển đến nơi khác đi, đến lúc đó bất luận tôi xảy ra chuyện gì cũng không được xuất hiện, biết chưa? "
"Tổng Thống tiên sinh, ngài không thể xảy ra chuyện..." Nước R có một vị tổng thống như vậy, tuy anh lạnh lùng, ít nói, thế nhưng lại là một vị tổng thống tốt hiếm có. Nhân dân cả nươc đều yêu quý anh, kẻ nào dám đối địch anh đều bị họ hận thấu xương.
"Đây là mệnh lệnh, đi xuống." Anh liếc mắt sắc bén, hạ lệnh cho đám thị vệ.
Thị vệ lo lắng lui xuống, nhưng cũng chỉ là đến nơi cách đó không xa, cẩn thận trông coi.
Mười năm trước, nếu không phải lầm lẫn để hắn trốn thoát, cô của mười năm sau cũng sẽ không kiên cường như vậy, kiên cường làm cho anh đau lòng.
So với cô, cuộc sống dầm mưa dãi nắng mười năm nay của anh có là gì.
Con ngươi đen dán chặt tại cửa sổ tầng hai, thầm giải thích với cô."Thực xin lỗi."
Thị vệ im lặng xếp hàng đứng canh gác, có người đã bị cảm nắng, thế nhưng đều cô chấp theo sau Tổng Thống tiên sinh.
Tổng Thống tiên sinh chưa đi, bọn họ lại càng không nên đi.
Nhìn gương mặt đỏ ửng lạ thường của Tổng Thống tiên sinh, bọn họ biết Tổng Thống tiên sinh cũng bị cảm nắng.
Tổng thống cứ như vậy, sớm hay muộn sẽ chịu không nổi.
Lúc này, điẹn thọai thị vệ vang lên, nhìn qua là tổng thống tiền nhiệm, liền sợ tới mức một giật mình.
"Lão gia, chào ngài!"
"Ừ, bảo nó nhận điện thoại."
"Vâng." Thị vệ chuyển điện thoại cho Tổng Thống tiên sinh, Tổng Thống tiên sinh không để ý chính sự, gạt điện thoại qua một bên."Tổng Thống tiên sinh, là điện thoại của lão gia. "
Anh hờ hững tiếp nhận điện thoại, đặt bên tai."Ba!"
"Đứa con ngốc. Lần này con quyết định rồi à?"
"Đúng vậy! Ba, xin người đừng trách manh manh, tất cả đều tại thằng khốn là con đây, con nên nhận hình phạt."
Điện thoại truyền đến thanh âm giận dữ."Hừ, ta khô g chửi thì đúng là quá sai lầm rồi. Nếu có thể phạm phải chuyện như vậy, mẹ con nói, nếu con không đưa được bà xã về thì cũng đừng về nhà nữa. Còn có, công việc của con ba sẽ tiếp nhận, chờ con tìm được bà xã về rồi tính sổ với con sau."
Cận Ti Hàn vừa định nói chuyện,,liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nhue ngọt ngào.
"Con trai a! Đêm nay sẽ có mưa to, con trăm ngàn trăm ngàn lần không được đi tránh mưa biết không?"
Cận Ti Hàn đầu đầy hắc tuyến, anh có cảm giác như mình là do nhặt được, ngơ ngác hỏi một câu."Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"
"Ngốc quá! Phụ nữ dễ mềm lòng, con phơi nắng cả ngày không ăn không uống khẳng định sẽ cảm nắng. Hơn nữa buổi tối mưa to, mẹ nói nha, con dù không ốm thì cũng phải gủa vờ bị ốm, biết chưa?" Người phụ nữ tận tình khuyên bảo, không còn cách nào khác! Ai kêu EQ của con trai bà thấp vậy chứ.
"Vì sao?"
"Con cứ nghe mẹ là được, đứng mưa một giờ, sau đó gục trong mưa, không cho phép thị vệ lên đỡ, nếu muốn Manh Manh gặp con thì nghe lời của mẹ, hiểu không? Con đúng là ngốc khiến người ta tan nát con tim mà, mẹ cúp máy đây."
Cận Ti Hàn nhìn điện thoại, trong đầu quanh quẩn mấy lời của mẹ, có chút không hiểu.
Muốn con bé gặp con, phải nghe lời mẹ.
Anh ghi nhớ trong lòng. Trời rất nhanh đã đến tối.
Bầu trời đen kịt, mang theo dự cảm bão táp.
Cận Ti Hàn nhìn thị vệ."Các người di chuyển đến nơi khác đi, đến lúc đó bất luận tôi xảy ra chuyện gì cũng không được xuất hiện, biết chưa? "
"Tổng Thống tiên sinh, ngài không thể xảy ra chuyện..." Nước R có một vị tổng thống như vậy, tuy anh lạnh lùng, ít nói, thế nhưng lại là một vị tổng thống tốt hiếm có. Nhân dân cả nươc đều yêu quý anh, kẻ nào dám đối địch anh đều bị họ hận thấu xương.
"Đây là mệnh lệnh, đi xuống." Anh liếc mắt sắc bén, hạ lệnh cho đám thị vệ.
Thị vệ lo lắng lui xuống, nhưng cũng chỉ là đến nơi cách đó không xa, cẩn thận trông coi.