Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
. Chương 55: Tổng thống đại nhân - ghen tuông nồng đậm
“ Này, cho tôi số điện thoại trước đã chứ!Này, anh đừng chạy nhanh như vậy a!" Nhìn Nghiêm thư kí thấp thoáng biến mất khỏi căn phòng, tâm tình trong nháy mắt trùng xuống."Thật là, cho số điện thoại cũng không quá năm phút đồng hồ, gấp như vậy sao! »
"Cô không cần lưu số cậu ta đâu." Thanh âm băng lãnh thấu xương.
"Vì sao chứ?!" Cô một miệng đầy đồ ăn, gương mặt mờ mịt nhìn anh.
Cận Tư Hàn sắc mặt đen lại một cách triệt để, anh thật muốn bóp chết ý nghĩ của cô, liền hung hăng trợn mắt nhìn cô.
Sau đó lại cúi đầu, làm việc.
An Chỉ Manh tiếp tục ăn vặt, vẫn không rõ: "Thật nhỏ mọn, chẳng phải lưu số cấp dưới của anh sao? »
Gương mặt yêu nghiệt tuấn nhãn của Cận Tư Hàn lần này thực sự đen như mực, trực tiếp gọi điện thoại ngoại tuyến."Chuyển thư kí Nghiêm qua nước S, vĩnh viễn không được về nước R." Nói xong, trực tiếp dập máy điện thoại.
An Chỉ Manh cụt hứng. "Này, sao anh lại bá đạo như vậy chứ? Nghiêm soái ca có làm gì sai đâu." Cô thao thao bất tuyệt, lại thấy anh không phản hồi.
Cô dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Chỉ là nói chuyện với thư kí của anh chút thôi mà, làm gì phải điều quân đi như thế…
Cận Tư Hàn không thể không bỏ qua công việc, mắt đen âm trầm nhìn lấy cô."Cô muốn đi đâu?"
"Tôi muốn xin lỗi anh ấy. Dù sao cũng là vì tôi mà anh ấy bị chuyển công tác." Vừa nói cước bộ không ngừng hướng ra ngoài cửa.
Tay vừa kéo cửa, liền cảm giác cả người bị kéo về sau, trời đất quay cuồng, nháy mắt ngã vào lòng ngực anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng, môi đỏ đã bị người ta hung hăng hôn.
Hôn tới đột nhiên mà hừng hực, bá đạo mà nóng bừng, điên cuồng xâm chiếm trong miệng từng chút từng chút một.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến mức cô không chịu được nữa, cả người lâng lâng, run rẩy bám vào anh để chống đỡ.
Má phấn hồng nhuận phơn phớt, nước mắt mang theo đặc hữu phong tình, để anh bỗng nhiên hít vào một hơi.
Càng hôn nhiệt độ càng tăng cao. Bầu không khí mờ ám bao trùm quanh căn phòng.
Tay không tự giác đặt trên đỉnh núi cao của cô, nơi đó cư nhiên vừa vặn, hoàn hảo khiến anh phát điên.
Hít thở sâu một hơi, anh nhanh chóng rời đi, khống chế bản thân.
Ôm cô lại, đặt lên sô pha, sau đó lặng lẽ nhìn cô gái vẫn còn đang mơ màng.
Anh, rất hài lòng.
Thấy cô dần dần khôi phục thần trí, thanh âm vang lên mang theo bá đạo."Về sau, nơi này chỉ được để tôi đụng. Nơi này, chỉ có thể nói chuyện cùng tôi. Nơi này, chỉ được muốn số điện thoại của tôi.”
"Vì sao?" Cô vẫn còn chút choáng váng. Từ khi nào một người không biết hôn như anh lại biến thành tên đàn ông có kĩ thuật hôn siêu đỉnh như vậy??
Cận Tư Hàn lạnh lùng, hơi quay đầu qua, nghiêm chỉnh nói: "Bời vì, cô là vị hôn thê của tôi.”
"A!" Thì ra là vì cô là vị hôn thê của anh, chính mình vẫn là quá tự luyến rồi, còn nghĩ anh đang ghen chứ!
Ngẫm lại cũng đúng, anh là tổng thống cao cao tại thượng, làm sao lại ăn dấm với một cô gái tầm thường chẳng có chút nổi bật gì như cô đây.
Cận Tư Hàn mẫn cảm phát giác được cô không vui, mắt đen trầm xuống.
Cô cứ như vậy mà thích tên thư kí kia?
Mắt đen sáng lên. Anh thả cô xuống sô pha, không nói một lời đứng dậy đi đến bàn làm việc, mở ra máy tính, làm việc.
Văn phòng yên lặng, chỉ còn lại âm thanh bàn phím máy tính cùng tiếng mở túi ra đóng túi lại.
An Chỉ Manh nhàm chán ngó trái lại ngó phải, cũng không thấy ở đâu có nhà vệ sinh.
Không chịu được, cô đứng lên, đi đến cửa lớn, tay vừa chạm đến cửa liền nghe sau lưng truyền đến giọng người đàn ông.
"Qua đây!"
“ Này, cho tôi số điện thoại trước đã chứ!Này, anh đừng chạy nhanh như vậy a!" Nhìn Nghiêm thư kí thấp thoáng biến mất khỏi căn phòng, tâm tình trong nháy mắt trùng xuống."Thật là, cho số điện thoại cũng không quá năm phút đồng hồ, gấp như vậy sao! »
"Cô không cần lưu số cậu ta đâu." Thanh âm băng lãnh thấu xương.
"Vì sao chứ?!" Cô một miệng đầy đồ ăn, gương mặt mờ mịt nhìn anh.
Cận Tư Hàn sắc mặt đen lại một cách triệt để, anh thật muốn bóp chết ý nghĩ của cô, liền hung hăng trợn mắt nhìn cô.
Sau đó lại cúi đầu, làm việc.
An Chỉ Manh tiếp tục ăn vặt, vẫn không rõ: "Thật nhỏ mọn, chẳng phải lưu số cấp dưới của anh sao? »
Gương mặt yêu nghiệt tuấn nhãn của Cận Tư Hàn lần này thực sự đen như mực, trực tiếp gọi điện thoại ngoại tuyến."Chuyển thư kí Nghiêm qua nước S, vĩnh viễn không được về nước R." Nói xong, trực tiếp dập máy điện thoại.
An Chỉ Manh cụt hứng. "Này, sao anh lại bá đạo như vậy chứ? Nghiêm soái ca có làm gì sai đâu." Cô thao thao bất tuyệt, lại thấy anh không phản hồi.
Cô dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Chỉ là nói chuyện với thư kí của anh chút thôi mà, làm gì phải điều quân đi như thế…
Cận Tư Hàn không thể không bỏ qua công việc, mắt đen âm trầm nhìn lấy cô."Cô muốn đi đâu?"
"Tôi muốn xin lỗi anh ấy. Dù sao cũng là vì tôi mà anh ấy bị chuyển công tác." Vừa nói cước bộ không ngừng hướng ra ngoài cửa.
Tay vừa kéo cửa, liền cảm giác cả người bị kéo về sau, trời đất quay cuồng, nháy mắt ngã vào lòng ngực anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng, môi đỏ đã bị người ta hung hăng hôn.
Hôn tới đột nhiên mà hừng hực, bá đạo mà nóng bừng, điên cuồng xâm chiếm trong miệng từng chút từng chút một.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến mức cô không chịu được nữa, cả người lâng lâng, run rẩy bám vào anh để chống đỡ.
Má phấn hồng nhuận phơn phớt, nước mắt mang theo đặc hữu phong tình, để anh bỗng nhiên hít vào một hơi.
Càng hôn nhiệt độ càng tăng cao. Bầu không khí mờ ám bao trùm quanh căn phòng.
Tay không tự giác đặt trên đỉnh núi cao của cô, nơi đó cư nhiên vừa vặn, hoàn hảo khiến anh phát điên.
Hít thở sâu một hơi, anh nhanh chóng rời đi, khống chế bản thân.
Ôm cô lại, đặt lên sô pha, sau đó lặng lẽ nhìn cô gái vẫn còn đang mơ màng.
Anh, rất hài lòng.
Thấy cô dần dần khôi phục thần trí, thanh âm vang lên mang theo bá đạo."Về sau, nơi này chỉ được để tôi đụng. Nơi này, chỉ có thể nói chuyện cùng tôi. Nơi này, chỉ được muốn số điện thoại của tôi.”
"Vì sao?" Cô vẫn còn chút choáng váng. Từ khi nào một người không biết hôn như anh lại biến thành tên đàn ông có kĩ thuật hôn siêu đỉnh như vậy??
Cận Tư Hàn lạnh lùng, hơi quay đầu qua, nghiêm chỉnh nói: "Bời vì, cô là vị hôn thê của tôi.”
"A!" Thì ra là vì cô là vị hôn thê của anh, chính mình vẫn là quá tự luyến rồi, còn nghĩ anh đang ghen chứ!
Ngẫm lại cũng đúng, anh là tổng thống cao cao tại thượng, làm sao lại ăn dấm với một cô gái tầm thường chẳng có chút nổi bật gì như cô đây.
Cận Tư Hàn mẫn cảm phát giác được cô không vui, mắt đen trầm xuống.
Cô cứ như vậy mà thích tên thư kí kia?
Mắt đen sáng lên. Anh thả cô xuống sô pha, không nói một lời đứng dậy đi đến bàn làm việc, mở ra máy tính, làm việc.
Văn phòng yên lặng, chỉ còn lại âm thanh bàn phím máy tính cùng tiếng mở túi ra đóng túi lại.
An Chỉ Manh nhàm chán ngó trái lại ngó phải, cũng không thấy ở đâu có nhà vệ sinh.
Không chịu được, cô đứng lên, đi đến cửa lớn, tay vừa chạm đến cửa liền nghe sau lưng truyền đến giọng người đàn ông.
"Qua đây!"