Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
"Chị yêu, cứu mạng..." Kha Trạch Vũ từ trên lầu xông xuống, vọt thẳng vào trong ngực của cô.
An Chỉ Manh lui về phía sau mấy bước mới ôm lấy bé."Làm sao rồi hả?"
"Chị yêu, em muốn cáo trạng. Chị giúp em thu thập người đàn ông nhà chị." khuôn mặt nhỏ tức giận, quơ quả đấm, biểu thị bất mãn của mình.
An Chỉ Manh bị bé làm cho sắc mặt ửng hồng. "Trẻ con, nói chuyện phải thành thật."
"A nha! Ông Quản gia mới nói các ngươi muốn sinh tiểu bảo bảo rồi." Cái đầu nhỏ đi lòng vòng, giống như trọng điểm không đúng."Chị yêu, chị muốn gả cho cậu rồi! Trời ạ! Vậy em làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chị vứt bỏ em..."
Nhìn khuôn mặt nhỏ vẻ ủy khuất lã chã chực khóc, đáy lòng không khỏi mềm nhũn ra.
Vươn tay vuốt tóc màu nâu hơi xoăn của bé, dỗ dành."Ngoan á! Chị không có vứt bỏ em."
"chị liền vứt bỏ em! Chị phải theo cậu kết hôn, không quan tâm em rồi." Vẻ mặt ủy khuất tựa đầu ở trước ngực của cô, che giấu khóe miệng mình nhếch lên tươi cười.
ngực Chị yêu, mềm mại co dãn tốt! thật mềm mại, thật thoải mái.
Giữ lại nước bọt, cọ cọ không ngừng!
An Chỉ Manh cho là bé thương tâm khóc, chỉ có thể luống cuống tay chân dỗ dành.
Thấy lừa gạt vô dụng, không thể không dời đề tài."Vừa rồi em muốn cáo trạng với chị cái gì?"
Nói lên cái này, bé lập tức thật ủy khuất rồi."Ô ô ô... Cậu cho cha em đóng băng tiền riêng của em rồi! đóng băng a a a..."
"Ách... Có bao nhiêu?"
"Không nhiều, không nhiều, mười mấy tấm thẻ đi! Một tấm thẻ có mấy trăm vạn."
Nhìn một bộ trước mắt rất rất ít, tiểu đại nhân tiền rất ít.
Cô rất lộn xộn, nửa ngày mới tìm lời nói."em... không phải em nói chỉ có mấy trăm vạn sao?"
"Đúng a! tấm thẻ kia chỉ có mấy trăm vạn a! Còn lại thẻ bị cha mẹ em trông coi." Vẻ mặt trẻ con hồn nhiên, em rất thuần khiết em thật vô cùng thuần khiết, em không có nói láo.
Khóe miệng cô run rẩy." tại sao anh ta phải đông kết thẻ của em?"
"Ông Quản gia nói, bởi vì em lén cho chị uống nước dưa hấu ướp lạnh, mua thức ăn nhanh cho chị." Khuôn mặt nhỏ tức giận, bé dùng tiền mua thức ăn cho chị yêu ăn, bé sai rồi sao? Bé sai chỗ nào rồi hả?
An Chỉ Manh đáy lòng ấm áp: " ngoan! ngày mai chị qua chỗ cậu của em nói."
Đạt được trả lời chắc chắn hài lòng, khóe miệng của bé cười trộm rời đi. Hừ hừ, cậu tôi rốt cuộc tìm được người uy hiếp, ha ha ha...
An Chỉ Manh theo sau lưng bé lên lầu, bỗng nhiên thấy bé quay đầu lại, biểu lộ chăm chú đối chính mình nói: "Chị yêu, em chờ chị ly hôn nha!"
Cô bước lên lầu, bỗng nhiên bị dọa đến bất ổn.
Tay nhanh chóng bắt lấy một bên lan can, thiếu chút nữa té xuống.
Kha Trạch Vũ nhanh chóng đỡ lấy một tay khác của cô, giọng nói mang vẻ nồng đậm bất đắc dĩ."Ai... Chị yêu, chị ngốc như vậy sao! em làm sao yên tâm để một mình chị đi thang lầu nguy hiểm như vậy! Đến đây, chị nắm em, em dìu chị đi lên."
Nhìn cánh tay nhỏ béo múp míp duỗi trước mặt mình, cô rối bời rồi.
"Khục khục... cám ơn! Tự chị có thể đi."
"Không cho phép! Vạn nhất, chị ngã sấp xuống, làm sao bây giờ? Chị có biết hay không, chị té một lần, lòng em đau bao nhiêu." khuôn mặt nhỏ béo múp míp, thật sự nghiêm túc.
Để cho người ta thấy không nghiêm túc thế nào, ngược lại thật buồn cười.
"Phốc..." thấy bé thật tức giận, An Chỉ Manh không thể không liều mạng nhịn cười. "Ừm, em nói đều đúng, cám ơn em đỡ chị!"
"Ừm! Thực ngốc! Đần chết rồi." bên trong miệng lẩm bẩm, nhưng tay nhỏ còn chăm chú đỡ lấy.
An Chỉ Manh lui về phía sau mấy bước mới ôm lấy bé."Làm sao rồi hả?"
"Chị yêu, em muốn cáo trạng. Chị giúp em thu thập người đàn ông nhà chị." khuôn mặt nhỏ tức giận, quơ quả đấm, biểu thị bất mãn của mình.
An Chỉ Manh bị bé làm cho sắc mặt ửng hồng. "Trẻ con, nói chuyện phải thành thật."
"A nha! Ông Quản gia mới nói các ngươi muốn sinh tiểu bảo bảo rồi." Cái đầu nhỏ đi lòng vòng, giống như trọng điểm không đúng."Chị yêu, chị muốn gả cho cậu rồi! Trời ạ! Vậy em làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chị vứt bỏ em..."
Nhìn khuôn mặt nhỏ vẻ ủy khuất lã chã chực khóc, đáy lòng không khỏi mềm nhũn ra.
Vươn tay vuốt tóc màu nâu hơi xoăn của bé, dỗ dành."Ngoan á! Chị không có vứt bỏ em."
"chị liền vứt bỏ em! Chị phải theo cậu kết hôn, không quan tâm em rồi." Vẻ mặt ủy khuất tựa đầu ở trước ngực của cô, che giấu khóe miệng mình nhếch lên tươi cười.
ngực Chị yêu, mềm mại co dãn tốt! thật mềm mại, thật thoải mái.
Giữ lại nước bọt, cọ cọ không ngừng!
An Chỉ Manh cho là bé thương tâm khóc, chỉ có thể luống cuống tay chân dỗ dành.
Thấy lừa gạt vô dụng, không thể không dời đề tài."Vừa rồi em muốn cáo trạng với chị cái gì?"
Nói lên cái này, bé lập tức thật ủy khuất rồi."Ô ô ô... Cậu cho cha em đóng băng tiền riêng của em rồi! đóng băng a a a..."
"Ách... Có bao nhiêu?"
"Không nhiều, không nhiều, mười mấy tấm thẻ đi! Một tấm thẻ có mấy trăm vạn."
Nhìn một bộ trước mắt rất rất ít, tiểu đại nhân tiền rất ít.
Cô rất lộn xộn, nửa ngày mới tìm lời nói."em... không phải em nói chỉ có mấy trăm vạn sao?"
"Đúng a! tấm thẻ kia chỉ có mấy trăm vạn a! Còn lại thẻ bị cha mẹ em trông coi." Vẻ mặt trẻ con hồn nhiên, em rất thuần khiết em thật vô cùng thuần khiết, em không có nói láo.
Khóe miệng cô run rẩy." tại sao anh ta phải đông kết thẻ của em?"
"Ông Quản gia nói, bởi vì em lén cho chị uống nước dưa hấu ướp lạnh, mua thức ăn nhanh cho chị." Khuôn mặt nhỏ tức giận, bé dùng tiền mua thức ăn cho chị yêu ăn, bé sai rồi sao? Bé sai chỗ nào rồi hả?
An Chỉ Manh đáy lòng ấm áp: " ngoan! ngày mai chị qua chỗ cậu của em nói."
Đạt được trả lời chắc chắn hài lòng, khóe miệng của bé cười trộm rời đi. Hừ hừ, cậu tôi rốt cuộc tìm được người uy hiếp, ha ha ha...
An Chỉ Manh theo sau lưng bé lên lầu, bỗng nhiên thấy bé quay đầu lại, biểu lộ chăm chú đối chính mình nói: "Chị yêu, em chờ chị ly hôn nha!"
Cô bước lên lầu, bỗng nhiên bị dọa đến bất ổn.
Tay nhanh chóng bắt lấy một bên lan can, thiếu chút nữa té xuống.
Kha Trạch Vũ nhanh chóng đỡ lấy một tay khác của cô, giọng nói mang vẻ nồng đậm bất đắc dĩ."Ai... Chị yêu, chị ngốc như vậy sao! em làm sao yên tâm để một mình chị đi thang lầu nguy hiểm như vậy! Đến đây, chị nắm em, em dìu chị đi lên."
Nhìn cánh tay nhỏ béo múp míp duỗi trước mặt mình, cô rối bời rồi.
"Khục khục... cám ơn! Tự chị có thể đi."
"Không cho phép! Vạn nhất, chị ngã sấp xuống, làm sao bây giờ? Chị có biết hay không, chị té một lần, lòng em đau bao nhiêu." khuôn mặt nhỏ béo múp míp, thật sự nghiêm túc.
Để cho người ta thấy không nghiêm túc thế nào, ngược lại thật buồn cười.
"Phốc..." thấy bé thật tức giận, An Chỉ Manh không thể không liều mạng nhịn cười. "Ừm, em nói đều đúng, cám ơn em đỡ chị!"
"Ừm! Thực ngốc! Đần chết rồi." bên trong miệng lẩm bẩm, nhưng tay nhỏ còn chăm chú đỡ lấy.