-
Chương 59: 59: Càn Khôn Trong Miếu 1
Bên cạnh Thủy Khẩu miếu có một thôn xóm, lúc này trong thôn xóm đã cực kỳ hỗn loạn, vùng đất mới xuất hiện của cõi âm ảnh hưởng rất lớn tới nơi này, xé thôn xóm ra thành nhiều mảnh.Mấy căn nhà phía đông làng xuất hiện trên một vách núi cao ở phía xa, mấy căn nhà khác lại ở dưới vách núi, còn có mấy căn nhà gác trên cái khe lớn.Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vách núi cực kỳ bằng phẳng, còn phía đối diện của khe nứt lại có một vách núi khác, hai ngọn núi dường như là một thể, bị ai đó bổ ra.Dưới khe nứt là vực sâu vạn trượng, ngọn gió lạnh lẽo thổi qua khe nứt tạo thành tiếng kêu gào vang vọng!Âm khí ở đây rất nặng, còn có thêm rất nhiều dãy núi của cõi âm, sừng sững, tỏa ra hàn khí, thậm chí có ngọn núi vốn được xếp từ xương trắng!Trên đỉnh núi còn có một cái xương sọ khổng lồ, trông như đầu người nhưng lại cực kỳ to lớn, trên xương sọ vẫn cắm một chuôi kiếm.Hứa Ứng thu ánh mắt, bây giờ đang là ban ngày, nếu là buổi tối, chỉ e nơi này sẽ là lãnh địa của yêu ma quỷ quái, có không biết bao nhiêu quỷ quái hoành thành!Còn Thủy Khẩu miếu đang nằm trên chính giữa khe lớn.Chính giữa cửa miếu cũng trùng khít với chính giữa khe lớn!Hứa Ứng thấy cảnh này, trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh một luồng kiếm khí hùng hồn, phân tách không trung, xé tan mặt đất, chém một ngọn núi lớn thành hai nửa.Đi tới nơi này, kiếm ý trong khe lớn đột nhiên nồng nặc hơn mấy chục lần, càng tới gần Thủy Khẩu miếu thì kiếm ý càng mãnh liệt.Thậm chí Hứa Ứng còn loáng thoáng cảm ứng được một luồng kiếm quang tựa cầu vồng từ trên trời bay xuống, dường như muốn xuyên thủng khu vực Hi Di của y.“Sao nơi này lại có nhiều người như vậy?”Hứa Ứng buồn bực, hỏi dò một na sư trông như lưu phái giang hồ, na sư kia nói với y, nơi này là vùng đất mới, có rất nhiều bảo vật, lại có kỳ trân dị thảo, cho nên mọi người đổ xô tới.Còn có na sư nói cho y biết: “Chu gia và âm đình đều đang lùng bắt một tội phạm tên là Hứa Ứng, nghe nói kẻ này am hiểu phá giải công pháp yêu tộc, không biết vì sao tin tức này lại đồn ra.
Mấy đại thế gia đều rất coi trọng, sai người tới bắt Hứa Ứng trước, thử vận may.
Tiểu huynh đệ xưng hô ra sao?”“Tại hạ Đinh Tuyền.”Na sư kia thấy bên cạnh y là một con rắn khổng lồ lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi, trong lòng sợ hãi, tuy nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.Cánh cửa của căn miếu hoang treo giữa cái khe lớn, tuy gác giữa khe nhưng căn miếu không rạn nứt.
Có người dùng na thuật thúc đẩy dây leo tạo thành một cây cầu dẫn tới cửa miếu.Hứa Ứng đi về phía cây cầu, thấy có người đang quan sát trong khe, bên cạnh đặt đầy giấy và bút mực, thậm chí còn lấy thước gấp ra đo lường cái khe, không biết đang làm gì.Hứa Ứng đi tới trước mặt, người nọ là một công tử trẻ tuổi, trông chỉ lớn hơn Hứa Ứng một hai tuổi, da dẻ trắng trẻo, cao xấp xỉ y.Có điều, khung xương của Hứa Ứng rộng lớn hơn, tay to chân to, khiến người ta có cảm giác lỗ mãng.
Còn thiếu niên này tuy vóc dáng cao ráo nhưng khung xương khá nhỏ, mắt mũi môi miệng đều có vẻ tinh tế hơn nhiều.Hắn mặc áo trắng, vạt áo có viền xanh đen, thêu hoa văn rồng màu xanh nhạt, y phục thanh nhã, không mang nhiều trang sức.Bên cạnh hắn còn có một ông lão mặc trang phục hạ nhân truyền thống, áo xanh giày vải, tóc đã hoa râm, thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất đến gần bèn lộ vẻ cảnh giác.Hứa Ứng không để ý lắm, ánh mắt vẫn nhìn Thủy Khẩu miếu.
Đứng ngoài miếu vẫn có thể thấy điện thờ miếu thờ cũ kỹ bên trong, còn có thể thấy mấy gốc cây lớn trong miếu, không khác gì cảnh tượng y từng thấy khi đến đây hai năm trước.Thế nhưng nếu tới trước cửa miếu nhìn vào trong, lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng!Trong cửa miếu, hai ngọn núi nguy nga đập thẳng vào mắt, núi cao chót vót, mây mù lượn lờ, lơ lửng trên bầu trời, như một bức tranh.Phía sau ngọn núi là vầng mặt trời treo cao, rực rỡ trong trẻo, không hề có cảm giác nóng bức hay chói mắt, di chuyển vòng tròn quanh hai ngọn tiên sơn!Hứa Ứng vô cùng kinh ngạc, không ngờ hai ngọn tiên sơn và vầng mặt trời kia từ trong miếu bay lên thật!Thậm chí y còn thấy bốn phía xung quanh ngọn núi lơ lửng kia có một tấm màn ánh sáng vô hình, cứ như vách ngăn của thế giới, tách biệt với ngoại giới!Đất đá từ hai tòa tiên sơn rơi xuống, nếu rơi vào vách ngăn thì lơ lửng trên không trung, nếu rơi ngoài vách ngăn thì đập xuống dưới!Cũng tức là trong miếu và ngoài miếu là hai thế giới!“Thế này là sao?” Hứa Ứng ngạc nhiên.Ngoan Thất lẩm bẩm: “Thế giới này, hồi tổ hay sao?”Đột nhiên, thế giới trong căn miếu hoang rung động kịch liệt, mặt đất ngoài miếu cũng lung lay dữ dội.
Trong căn miếu hoang, tòa tiên sơn nguy nga thứ ba đang chậm rãi bay lên!Hứa Ứng ngửa đầu quan sát tòa tiên sơn đang bay lên, miệng lẩm bẩm: “Thế giới này, chắc là điên mất rồi.”Đột nhiên y hiểu ra, la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi! Cửa miếu chính là cánh cửa bị cường giả kiếm đạo tuyệt thế dùng kiếm khí chém mở ra! Cánh cửa này nối liền với một thế giới khác! Mặt trời và tiên sơn mà chúng ta thấy đều là thứ của thế giới khác!”“Đừng làm ồn!” Lão đầy tớ mặc áo xanh nhỏ giọng uy hiếp.Hứa Ứng không buồn để ý, đầu óc suy nghĩ miên man.Trong quá khứ xa xôi có cường giả tuyệt thế dùng kiếm của mình bổ đôi quả núi, phá vỡ mặt đất, đánh xuyên sang một thế giới khác.
Sau đó lại có xây dựng Thủy Khẩu miếu ở lối vào một thế giới khác!Nhưng không biết vì sao thế giới sau cửa miếu bị che giấu, có người xây dựng một căn miếu khác cạnh miếu cũ, mãi tới khi cõi âm xâm lấn, phá vỡ phong ấn, căn miếu này mới tái hiện trên trần gian!Ngoan Thất vẫn không tin, dò hỏi: “Ngài chuông, có ai làm được như vậy không?”Cho dù quả chuông đã trải qua những năm tháng xa xưa, chứng kiến truyền thuyết về luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng vẫn không dám khẳng định, nói: “Theo lý luận thì có thể làm được.
Nhưng từ khi ta ra đời đến giờ, chưa từng nghe nói có ai độ kiếp phi thăng.”Giọng điệu của nó hơi buồn bã nói: “Con đường phi thăng đã bị người ta phá hỏng, không ai có thể phi thăng nữa...!Chẳng lẽ lại thật sự có người dùng kiếm đạo đột phá vách ngăn hai thế giới, phi thăng trên đất bằng?”Ngoan Thất nói: “Nếu phi thăng, hắn sẽ tới thế giới nào?”Quả chuông thản nhiên nói: “Tiên giới.”“Tiên giới?”Một người một rắn nghe vậy mê mẩn.Hứa Ứng nhìn cái khe lớn, vách núi và cửa miếu, hiểu được đường đi của kiếm này.Theo y và hộp kiếm cảm ứng chiêu kiếm như cầu vồng từ trên trời giáng xuống, kiếm ý từ từ thẩm thấu vào khu vực Hi Di của y.
Còn kiếm khí trong hộp cũng vui mừng khôn xiết, nhảy nhót không ngừng.Hứa Ứng lặng lẽ đứng trước cửa miếu, một lúc lâu vẫn không di chuyển, Ngoan Thất đang định đi tới dò hỏi, nhưng vừa đến gần lại đột nhiên thấy xung quanh Hứa Ứng có kiếm khí vô hình mờ mờ ảo ảo đang nhảy nhót.Hắn vừa tới gần một chút, vài cái vảy trên người đột nhiên đứt đoạn!Ngoan Thất thầm kinh hãi, không dám tới gần.Bỗng dưng, quả chuông rung động một cái, phát ra tiếng vang nho nhỏ, ra là một luồng kiếm khí vô hình đánh lên người nó, gõ vang nó.Quả chuông thấy quái lạ, lúc này mới để ý thấy trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng, không biết từ lúc nào đã có thêm một luồng kiếm quang như cầu vồng từ trên trời giáng xuống!“Tự tìm hiểu được hình tượng của đại đạo?” Quả chuông giật mình.Thiếu nữ trong quan tài đã nói cho Hứa Ứng về quan hệ giữa tồn tưởng và hình tượng của đại đạo, nhưng không hề giảng giải tỉ mỉ, thậm chí chưa từng nói thế nào là hình tượng của đại đạo, sau khi phát hiện hình tượng của đại đạo thì phải làm sao để tồn tưởng.Nhưng không ngờ Hứa Ứng chỉ đứng trước cái khe lớn này mà tự lĩnh ngộ ra được, tồn tưởng hình tượng của đại đạo chứa đựng ở nơi này!Nội quan tồn tưởng là con đường buộc phải đi qua khi tu luyện, có thể nói Hứa Ứng đã nhập môn!.
Mấy đại thế gia đều rất coi trọng, sai người tới bắt Hứa Ứng trước, thử vận may.
Tiểu huynh đệ xưng hô ra sao?”“Tại hạ Đinh Tuyền.”Na sư kia thấy bên cạnh y là một con rắn khổng lồ lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi, trong lòng sợ hãi, tuy nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.Cánh cửa của căn miếu hoang treo giữa cái khe lớn, tuy gác giữa khe nhưng căn miếu không rạn nứt.
Có người dùng na thuật thúc đẩy dây leo tạo thành một cây cầu dẫn tới cửa miếu.Hứa Ứng đi về phía cây cầu, thấy có người đang quan sát trong khe, bên cạnh đặt đầy giấy và bút mực, thậm chí còn lấy thước gấp ra đo lường cái khe, không biết đang làm gì.Hứa Ứng đi tới trước mặt, người nọ là một công tử trẻ tuổi, trông chỉ lớn hơn Hứa Ứng một hai tuổi, da dẻ trắng trẻo, cao xấp xỉ y.Có điều, khung xương của Hứa Ứng rộng lớn hơn, tay to chân to, khiến người ta có cảm giác lỗ mãng.
Còn thiếu niên này tuy vóc dáng cao ráo nhưng khung xương khá nhỏ, mắt mũi môi miệng đều có vẻ tinh tế hơn nhiều.Hắn mặc áo trắng, vạt áo có viền xanh đen, thêu hoa văn rồng màu xanh nhạt, y phục thanh nhã, không mang nhiều trang sức.Bên cạnh hắn còn có một ông lão mặc trang phục hạ nhân truyền thống, áo xanh giày vải, tóc đã hoa râm, thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất đến gần bèn lộ vẻ cảnh giác.Hứa Ứng không để ý lắm, ánh mắt vẫn nhìn Thủy Khẩu miếu.
Đứng ngoài miếu vẫn có thể thấy điện thờ miếu thờ cũ kỹ bên trong, còn có thể thấy mấy gốc cây lớn trong miếu, không khác gì cảnh tượng y từng thấy khi đến đây hai năm trước.Thế nhưng nếu tới trước cửa miếu nhìn vào trong, lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng!Trong cửa miếu, hai ngọn núi nguy nga đập thẳng vào mắt, núi cao chót vót, mây mù lượn lờ, lơ lửng trên bầu trời, như một bức tranh.Phía sau ngọn núi là vầng mặt trời treo cao, rực rỡ trong trẻo, không hề có cảm giác nóng bức hay chói mắt, di chuyển vòng tròn quanh hai ngọn tiên sơn!Hứa Ứng vô cùng kinh ngạc, không ngờ hai ngọn tiên sơn và vầng mặt trời kia từ trong miếu bay lên thật!Thậm chí y còn thấy bốn phía xung quanh ngọn núi lơ lửng kia có một tấm màn ánh sáng vô hình, cứ như vách ngăn của thế giới, tách biệt với ngoại giới!Đất đá từ hai tòa tiên sơn rơi xuống, nếu rơi vào vách ngăn thì lơ lửng trên không trung, nếu rơi ngoài vách ngăn thì đập xuống dưới!Cũng tức là trong miếu và ngoài miếu là hai thế giới!“Thế này là sao?” Hứa Ứng ngạc nhiên.Ngoan Thất lẩm bẩm: “Thế giới này, hồi tổ hay sao?”Đột nhiên, thế giới trong căn miếu hoang rung động kịch liệt, mặt đất ngoài miếu cũng lung lay dữ dội.
Trong căn miếu hoang, tòa tiên sơn nguy nga thứ ba đang chậm rãi bay lên!Hứa Ứng ngửa đầu quan sát tòa tiên sơn đang bay lên, miệng lẩm bẩm: “Thế giới này, chắc là điên mất rồi.”Đột nhiên y hiểu ra, la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi! Cửa miếu chính là cánh cửa bị cường giả kiếm đạo tuyệt thế dùng kiếm khí chém mở ra! Cánh cửa này nối liền với một thế giới khác! Mặt trời và tiên sơn mà chúng ta thấy đều là thứ của thế giới khác!”“Đừng làm ồn!” Lão đầy tớ mặc áo xanh nhỏ giọng uy hiếp.Hứa Ứng không buồn để ý, đầu óc suy nghĩ miên man.Trong quá khứ xa xôi có cường giả tuyệt thế dùng kiếm của mình bổ đôi quả núi, phá vỡ mặt đất, đánh xuyên sang một thế giới khác.
Sau đó lại có xây dựng Thủy Khẩu miếu ở lối vào một thế giới khác!Nhưng không biết vì sao thế giới sau cửa miếu bị che giấu, có người xây dựng một căn miếu khác cạnh miếu cũ, mãi tới khi cõi âm xâm lấn, phá vỡ phong ấn, căn miếu này mới tái hiện trên trần gian!Ngoan Thất vẫn không tin, dò hỏi: “Ngài chuông, có ai làm được như vậy không?”Cho dù quả chuông đã trải qua những năm tháng xa xưa, chứng kiến truyền thuyết về luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng vẫn không dám khẳng định, nói: “Theo lý luận thì có thể làm được.
Nhưng từ khi ta ra đời đến giờ, chưa từng nghe nói có ai độ kiếp phi thăng.”Giọng điệu của nó hơi buồn bã nói: “Con đường phi thăng đã bị người ta phá hỏng, không ai có thể phi thăng nữa...!Chẳng lẽ lại thật sự có người dùng kiếm đạo đột phá vách ngăn hai thế giới, phi thăng trên đất bằng?”Ngoan Thất nói: “Nếu phi thăng, hắn sẽ tới thế giới nào?”Quả chuông thản nhiên nói: “Tiên giới.”“Tiên giới?”Một người một rắn nghe vậy mê mẩn.Hứa Ứng nhìn cái khe lớn, vách núi và cửa miếu, hiểu được đường đi của kiếm này.Theo y và hộp kiếm cảm ứng chiêu kiếm như cầu vồng từ trên trời giáng xuống, kiếm ý từ từ thẩm thấu vào khu vực Hi Di của y.
Còn kiếm khí trong hộp cũng vui mừng khôn xiết, nhảy nhót không ngừng.Hứa Ứng lặng lẽ đứng trước cửa miếu, một lúc lâu vẫn không di chuyển, Ngoan Thất đang định đi tới dò hỏi, nhưng vừa đến gần lại đột nhiên thấy xung quanh Hứa Ứng có kiếm khí vô hình mờ mờ ảo ảo đang nhảy nhót.Hắn vừa tới gần một chút, vài cái vảy trên người đột nhiên đứt đoạn!Ngoan Thất thầm kinh hãi, không dám tới gần.Bỗng dưng, quả chuông rung động một cái, phát ra tiếng vang nho nhỏ, ra là một luồng kiếm khí vô hình đánh lên người nó, gõ vang nó.Quả chuông thấy quái lạ, lúc này mới để ý thấy trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng, không biết từ lúc nào đã có thêm một luồng kiếm quang như cầu vồng từ trên trời giáng xuống!“Tự tìm hiểu được hình tượng của đại đạo?” Quả chuông giật mình.Thiếu nữ trong quan tài đã nói cho Hứa Ứng về quan hệ giữa tồn tưởng và hình tượng của đại đạo, nhưng không hề giảng giải tỉ mỉ, thậm chí chưa từng nói thế nào là hình tượng của đại đạo, sau khi phát hiện hình tượng của đại đạo thì phải làm sao để tồn tưởng.Nhưng không ngờ Hứa Ứng chỉ đứng trước cái khe lớn này mà tự lĩnh ngộ ra được, tồn tưởng hình tượng của đại đạo chứa đựng ở nơi này!Nội quan tồn tưởng là con đường buộc phải đi qua khi tu luyện, có thể nói Hứa Ứng đã nhập môn!.