Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1100
Lúc trước Từ Hữu Dung cũng đã nói Vương Chi Sách già nên hồ đồ rồi.
Lúc ấy những lời này của nàng tạo thành một mảnh xôn xao ở trong ngoài Thiên Thư lăng, ngay cả người tu hành phía nam theo nàng mà đến cũng có chút bất mãn.
Lúc này nàng lần nữa nói ra những lời này, trong ngoài Thiên Thư lăng lại an tĩnh như vậy.
Thế cục xảy ra biến hóa rất lớn, ai cũng có thể nhận ra, những lời này của nàng là đang phối hợp với Trần Trường Sinh.
Sau khi Trần Trường Sinh xuất hiện, Vương Chi Sách không nói chuyện với hắn, mà là cùng Chu Sa ôn chuyện trước.
Câu đã lâu không gặp kia, bên trong ẩn chứa quá nhiều ý tứ.
Nếu như nói là định thế, vậy thì thế này cao như Hàn sơn.
Nếu như nói là công tâm, vậy thì căn bản không có dấu vết lần theo.
Vô luận là ai, muốn ứng đối với thủ đoạn như vậy cũng rất khó khăn.
Trần Trường Sinh lựa chọn phương pháp là chặt đứt ngọn nguồn.
Hắn đứng ở trước người thiếu nữ áo đen, nói cho Vương Chi Sách, đó không phải là tên của nàng.
Có thể gọi nàng là Hồng Trang, có thể gọi nàng là Chi Chi, hoặc là cái tên Long tộc đổi ra ngôn ngữ nhân loại dài chừng mấy ngàn âm tiết .
Tóm lại, nàng không gọi là Chu Sa.
Cho dù nàng từng được gọi bởi cái tên này.
Bởi vì hiện tại đã không phải là năm đó.
Nàng không ở đáy Bắc Tân kiều, mà là đang bên cạnh hắn.
Trong ngoài Thiên Thư lăng một mảnh an tĩnh.
Nếu như nói Từ Hữu Dung không khách khí đối với Vương Chi Sách, cùng ấn tượng hơn mười năm qua nàng lưu lại cho thế nhân cũng không phải quá mức xung đột.
Trần Trường Sinh biểu hiện cứng rắn như thế đối với Vương Chi Sách, còn lại là nằm ngoài tưởng tượng của rất nhiều người.
Tại sao?
Lúc ở Hàn sơn, Trần Trường Sinh thấy Vương Chi Sách từ trên mây bước tới, tựa như người tu đạo lần đầu tiên thấy tinh không thực sự.
Giống như tuyệt đại đa số người trên thế gian này, hắn cũng coi Vương Chi Sách làm thần tượng.
Hôm nay Vương Chi Sách đứng ở phía đối lập với hắn và Từ Hữu Dung, nhưng kính ý trong lòng hắn đối với vị truyền kỳ này vẫn không giảm bớt.
Cho đến khi Vương Chi Sách nói câu nói kia.
Tiểu hắc long bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nhìn mỉm cười trên mặt Vương Chi Sách, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Hắn không thể nào nói rõ đây là dạng cảm xúc như thế nào, tóm lại hắn bắt đầu căm phẫn.
Ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, kính sợ trong lòng hắn đã biến mất rất nhiều, cũng tĩnh táo rất nhiều.
Về phần Từ Hữu Dung, từ thái độ của nàng đối với Vương Chi Sách có thể rõ ràng nhận ra, trừ đại đạo, nàng không có chỗ nào cần kính sợ.
Cứ như vậy, Vương Chi Sách dùng một câu nói tạo thành cảm giác áp bách, bị Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dùng hai câu nói chống đỡ.
Vương Chi Sách khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói thêm gì nữa.
Trần Trường Sinh lại nhìn về nơi khác.
Vương Chi Sách muốn nói lại không thể nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng mấy phần.
Trần Trường Sinh không nhìn về sư phụ của mình, mà là nhìn Từ Hữu Dung.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, liền hiểu tâm ý của nhau.
Bởi vì tâm ý của bọn họ vốn tự nhiên tương thông, tựa như một đạo cầu vồng quán thông hai nơi cách biệt.
Kiếm xuất cũng như cầu vồng.
Trên Thánh Nữ phong, bọn họ song kiếm hợp bích, giữa lẫn nhau cũng từng sinh ra một đạo cầu vồng.
Trần Trường Sinh nói: "Ta biết ngươi từng đi Bách Thảo Viên, ta cũng đã đi."
Từ Hữu Dung nói: "Khi còn bé nương nương từng dạy ta, gặp đại sự cần phải bình tĩnh, ta chỉ muốn đi trong yên lặng."
Trần Trường Sinh nói: "Ta không muốn trở thành là người như sư phụ, cũng không hi vọng ngươi thành người như như nương nương."
Nghe được câu này, Vương Chi Sách cùng các thiếu nữ Nam Khê trai nhìn về Thương Hành Chu trong kiếm trận.
Thương Hành Chu nhìn thiên không xám xịt, vẻ mặt hờ hững, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không để ý đến người chung quanh.
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi có nghĩ tới khả năng ta muốn trở thành người như nương nương hay không."
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói: "Không, bởi vì ta biết ngươi không thích cuộc sống như thế."
Hắn biết nàng thích gặp núi, thưởng tuyết, nghe mưa, hái thuốc, đọc sách.
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, thở dài nói: "Ta biết ngươi cũng không yêu thích cuộc sống như vậy."
Nàng biết hắn thuở nhỏ đã quen trông miếu, quét tuyết, che mưa, uống thuốc, đọc sách.
Về những chuyện như tính toán ngươi lừa ta gạt, lãnh khốc dẫm đạp lẫn nhau, âm mưu thủ đoạn...
Bọn họ đều không thích làm chuyện như vậy, nhưng thời thế như thế, không làm không được.
Hơn nữa bọn họ hiểu đối phương rất rõ, biết đối phương không thích, cho nên không muốn đối phương làm, mà muốn tự mình làm.
Từ Hữu Dung xuất kiếm trước, Trần Trường Sinh xuất kiếm sau.
Đông một kiếm, tây một kiếm.
Kiếm xuất vô tình, nhưng lại có tâm.
Bọn họ không cố ý phối hợp, cuối cùng lại vẫn đi cùng một con đường.
Chỉ có song kiếm hợp bích chân chính mới có ăn ý như vậy, làm cho người ta cảm giác hồn nhiên thiên thành.
Từ Hữu Dung vây khốn Thương Hành Chu ở Thiên Thư lăng, chế trụ các vương gia.
Trần Trường Sinh mang theo lực lượng của Ly cung như hồng thủy quét ngang khắp nơi.
Cuối cùng hiệu quả rất hoàn mỹ.
Quốc Giáo cựu phái đã bị quét sạch, kinh đô nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần ý chỉ trong cung vừa ra, Thương Hành Chu có lẽ sẽ thật sự thua.
Từ Hữu Dung không cần trở thành Thiên Hải Thánh Hậu thứ hai, Trần Trường Sinh cũng không cần làm trái với tâm ý mà đi đại sát bốn phương.
Nếu như Vương Chi Sách không có xuất hiện mà nói.
Trần Trường Sinh nhìn về Vương Chi Sách, nói: "Ta vẫn hi vọng không gặp ngài ở chỗ này."
Vương Chi Sách nói: "Ta cũng không hi vọng gặp lại ngươi ở chỗ này."
Trần Trường Sinh nói: "Ta là Giáo Hoàng, không có lý do gì mà không xuất hiện, ngài thì sao?"
Vương Chi Sách nói: "Vì thiên hạ thương sinh, bất đắc dĩ mà đến."
Trần Trường Sinh tin tưởng những lời này.
Hắn ở trong Vấn Thủy thành từng gặp Đường lão thái gia, biết chân thực ý nghĩ của những lão nhân này.
Những lão nhân trong niên đại Thái Tông này, cũng là người theo chủ nghĩa lý tưởng chân chính, vì thứ gọi là mục tiêu cùng đại nghĩa, vì bốn chữ thiên hạ thương sinh, những người này có thể hy sinh rất nhiều, tỷ như tiểu hắc long, tỷ như danh dự, vô số tánh mạng con người, thậm chí là những thứ trọng yếu hơn.
Trần Trường Sinh rất muốn nói làm như vậy là không đúng, nhưng biết nói những lời này ra không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hắn nói với Vương Chi Sách: "Xem ra ít nhất chúng ta có chung một cái nhận thức, thiên hạ thương sinh là chuyện trọng yếu nhất."
Vương Chi Sách nói: "Đúng vậy, mặc dù thương sinh chưa chắc đã biết điều này."
Trần Trường Sinh nói: "Cho nên vì thiên hạ thương sinh không bị chiến hỏa tai ương, không bị nổi khổ ly tán, ngài từ xa vạn dặm mà đến, khuyên chúng ta thối lui ư."
Vương Chi Sách nói: "Không sai."
Trần Trường Sinh nhìn hỏi hắn: "Vậy vì sao không phải là các ngươi lui?"
Đây là một câu hỏi rất hay.
Thương Hành Chu nhìn thiên không phương xa, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Vương Chi Sách như có điều suy nghĩ.
Nếu như nói dẫn dắt Nhân tộc đi về phía trước cần có ý chí cường hãn cùng quyết đoán còn có lực thi hành xuất sắc.
Hôm nay Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh làm chuyện này, đã chứng minh bọn họ có thể trở thành lãnh tụ ưu tú.
Thương Hành Chu thừa nhận điểm này, Vương Chi Sách cũng phải thừa nhận điểm này.
Hiện tại nguy cơ đến từ sự giằng co giữa song phương.
Chỉ cần không cẩn thận, chính là chiến hỏa liên miên, cục diện thật tốt của Nhân tộc sẽ bị phá hủy.
Các vương gia còn có cao thủ triều đình cũng đi vào Thiên Thư lăng.
Các cường giả tông phái phía nam cũng từ trong núi rừng đi ra.
Vương Phá cũng tới, ôm đao đứng ở đàng xa.
Có mấy thanh âm hoặc là cường ngạnh hoặc là tức giận vang lên.
Trần Trường Sinh không thật tình đi nghe, nhưng vẫn có mấy chữ mơ hồ rơi vào trong tai của hắn.
Đã không có đường lui, nếu lui chỉ có một chữ chết.
Cho nên Trần Trường Sinh lại đưa ra một cái vấn đề.
Ở trong năm tháng sau này, vấn đề này sẽ trở nên vô cùng nổi danh.
"Nếu như thiên hạ thương sinh thật sự quan trọng như vậy, vậy vì sao các ngươi không thể vì bọn họ mà chết?"
Ánh mắt của hắn vô cùng thật tình, ánh mắt tỏa sáng hơn nữa sạch sẽ, tựa như một cái gương.
Bởi vì hắn không giễu cợt đối phương, cũng không phải là chỉ trích vì tức giận, mà thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ.
Vương Chi Sách nhìn ánh mắt của hắn, chợt phát hiện chính mình không cách nào trả lời được vấn đề này.
Lúc ấy những lời này của nàng tạo thành một mảnh xôn xao ở trong ngoài Thiên Thư lăng, ngay cả người tu hành phía nam theo nàng mà đến cũng có chút bất mãn.
Lúc này nàng lần nữa nói ra những lời này, trong ngoài Thiên Thư lăng lại an tĩnh như vậy.
Thế cục xảy ra biến hóa rất lớn, ai cũng có thể nhận ra, những lời này của nàng là đang phối hợp với Trần Trường Sinh.
Sau khi Trần Trường Sinh xuất hiện, Vương Chi Sách không nói chuyện với hắn, mà là cùng Chu Sa ôn chuyện trước.
Câu đã lâu không gặp kia, bên trong ẩn chứa quá nhiều ý tứ.
Nếu như nói là định thế, vậy thì thế này cao như Hàn sơn.
Nếu như nói là công tâm, vậy thì căn bản không có dấu vết lần theo.
Vô luận là ai, muốn ứng đối với thủ đoạn như vậy cũng rất khó khăn.
Trần Trường Sinh lựa chọn phương pháp là chặt đứt ngọn nguồn.
Hắn đứng ở trước người thiếu nữ áo đen, nói cho Vương Chi Sách, đó không phải là tên của nàng.
Có thể gọi nàng là Hồng Trang, có thể gọi nàng là Chi Chi, hoặc là cái tên Long tộc đổi ra ngôn ngữ nhân loại dài chừng mấy ngàn âm tiết .
Tóm lại, nàng không gọi là Chu Sa.
Cho dù nàng từng được gọi bởi cái tên này.
Bởi vì hiện tại đã không phải là năm đó.
Nàng không ở đáy Bắc Tân kiều, mà là đang bên cạnh hắn.
Trong ngoài Thiên Thư lăng một mảnh an tĩnh.
Nếu như nói Từ Hữu Dung không khách khí đối với Vương Chi Sách, cùng ấn tượng hơn mười năm qua nàng lưu lại cho thế nhân cũng không phải quá mức xung đột.
Trần Trường Sinh biểu hiện cứng rắn như thế đối với Vương Chi Sách, còn lại là nằm ngoài tưởng tượng của rất nhiều người.
Tại sao?
Lúc ở Hàn sơn, Trần Trường Sinh thấy Vương Chi Sách từ trên mây bước tới, tựa như người tu đạo lần đầu tiên thấy tinh không thực sự.
Giống như tuyệt đại đa số người trên thế gian này, hắn cũng coi Vương Chi Sách làm thần tượng.
Hôm nay Vương Chi Sách đứng ở phía đối lập với hắn và Từ Hữu Dung, nhưng kính ý trong lòng hắn đối với vị truyền kỳ này vẫn không giảm bớt.
Cho đến khi Vương Chi Sách nói câu nói kia.
Tiểu hắc long bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nhìn mỉm cười trên mặt Vương Chi Sách, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Hắn không thể nào nói rõ đây là dạng cảm xúc như thế nào, tóm lại hắn bắt đầu căm phẫn.
Ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, kính sợ trong lòng hắn đã biến mất rất nhiều, cũng tĩnh táo rất nhiều.
Về phần Từ Hữu Dung, từ thái độ của nàng đối với Vương Chi Sách có thể rõ ràng nhận ra, trừ đại đạo, nàng không có chỗ nào cần kính sợ.
Cứ như vậy, Vương Chi Sách dùng một câu nói tạo thành cảm giác áp bách, bị Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dùng hai câu nói chống đỡ.
Vương Chi Sách khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói thêm gì nữa.
Trần Trường Sinh lại nhìn về nơi khác.
Vương Chi Sách muốn nói lại không thể nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng mấy phần.
Trần Trường Sinh không nhìn về sư phụ của mình, mà là nhìn Từ Hữu Dung.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, liền hiểu tâm ý của nhau.
Bởi vì tâm ý của bọn họ vốn tự nhiên tương thông, tựa như một đạo cầu vồng quán thông hai nơi cách biệt.
Kiếm xuất cũng như cầu vồng.
Trên Thánh Nữ phong, bọn họ song kiếm hợp bích, giữa lẫn nhau cũng từng sinh ra một đạo cầu vồng.
Trần Trường Sinh nói: "Ta biết ngươi từng đi Bách Thảo Viên, ta cũng đã đi."
Từ Hữu Dung nói: "Khi còn bé nương nương từng dạy ta, gặp đại sự cần phải bình tĩnh, ta chỉ muốn đi trong yên lặng."
Trần Trường Sinh nói: "Ta không muốn trở thành là người như sư phụ, cũng không hi vọng ngươi thành người như như nương nương."
Nghe được câu này, Vương Chi Sách cùng các thiếu nữ Nam Khê trai nhìn về Thương Hành Chu trong kiếm trận.
Thương Hành Chu nhìn thiên không xám xịt, vẻ mặt hờ hững, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không để ý đến người chung quanh.
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi có nghĩ tới khả năng ta muốn trở thành người như nương nương hay không."
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói: "Không, bởi vì ta biết ngươi không thích cuộc sống như thế."
Hắn biết nàng thích gặp núi, thưởng tuyết, nghe mưa, hái thuốc, đọc sách.
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, thở dài nói: "Ta biết ngươi cũng không yêu thích cuộc sống như vậy."
Nàng biết hắn thuở nhỏ đã quen trông miếu, quét tuyết, che mưa, uống thuốc, đọc sách.
Về những chuyện như tính toán ngươi lừa ta gạt, lãnh khốc dẫm đạp lẫn nhau, âm mưu thủ đoạn...
Bọn họ đều không thích làm chuyện như vậy, nhưng thời thế như thế, không làm không được.
Hơn nữa bọn họ hiểu đối phương rất rõ, biết đối phương không thích, cho nên không muốn đối phương làm, mà muốn tự mình làm.
Từ Hữu Dung xuất kiếm trước, Trần Trường Sinh xuất kiếm sau.
Đông một kiếm, tây một kiếm.
Kiếm xuất vô tình, nhưng lại có tâm.
Bọn họ không cố ý phối hợp, cuối cùng lại vẫn đi cùng một con đường.
Chỉ có song kiếm hợp bích chân chính mới có ăn ý như vậy, làm cho người ta cảm giác hồn nhiên thiên thành.
Từ Hữu Dung vây khốn Thương Hành Chu ở Thiên Thư lăng, chế trụ các vương gia.
Trần Trường Sinh mang theo lực lượng của Ly cung như hồng thủy quét ngang khắp nơi.
Cuối cùng hiệu quả rất hoàn mỹ.
Quốc Giáo cựu phái đã bị quét sạch, kinh đô nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần ý chỉ trong cung vừa ra, Thương Hành Chu có lẽ sẽ thật sự thua.
Từ Hữu Dung không cần trở thành Thiên Hải Thánh Hậu thứ hai, Trần Trường Sinh cũng không cần làm trái với tâm ý mà đi đại sát bốn phương.
Nếu như Vương Chi Sách không có xuất hiện mà nói.
Trần Trường Sinh nhìn về Vương Chi Sách, nói: "Ta vẫn hi vọng không gặp ngài ở chỗ này."
Vương Chi Sách nói: "Ta cũng không hi vọng gặp lại ngươi ở chỗ này."
Trần Trường Sinh nói: "Ta là Giáo Hoàng, không có lý do gì mà không xuất hiện, ngài thì sao?"
Vương Chi Sách nói: "Vì thiên hạ thương sinh, bất đắc dĩ mà đến."
Trần Trường Sinh tin tưởng những lời này.
Hắn ở trong Vấn Thủy thành từng gặp Đường lão thái gia, biết chân thực ý nghĩ của những lão nhân này.
Những lão nhân trong niên đại Thái Tông này, cũng là người theo chủ nghĩa lý tưởng chân chính, vì thứ gọi là mục tiêu cùng đại nghĩa, vì bốn chữ thiên hạ thương sinh, những người này có thể hy sinh rất nhiều, tỷ như tiểu hắc long, tỷ như danh dự, vô số tánh mạng con người, thậm chí là những thứ trọng yếu hơn.
Trần Trường Sinh rất muốn nói làm như vậy là không đúng, nhưng biết nói những lời này ra không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hắn nói với Vương Chi Sách: "Xem ra ít nhất chúng ta có chung một cái nhận thức, thiên hạ thương sinh là chuyện trọng yếu nhất."
Vương Chi Sách nói: "Đúng vậy, mặc dù thương sinh chưa chắc đã biết điều này."
Trần Trường Sinh nói: "Cho nên vì thiên hạ thương sinh không bị chiến hỏa tai ương, không bị nổi khổ ly tán, ngài từ xa vạn dặm mà đến, khuyên chúng ta thối lui ư."
Vương Chi Sách nói: "Không sai."
Trần Trường Sinh nhìn hỏi hắn: "Vậy vì sao không phải là các ngươi lui?"
Đây là một câu hỏi rất hay.
Thương Hành Chu nhìn thiên không phương xa, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Vương Chi Sách như có điều suy nghĩ.
Nếu như nói dẫn dắt Nhân tộc đi về phía trước cần có ý chí cường hãn cùng quyết đoán còn có lực thi hành xuất sắc.
Hôm nay Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh làm chuyện này, đã chứng minh bọn họ có thể trở thành lãnh tụ ưu tú.
Thương Hành Chu thừa nhận điểm này, Vương Chi Sách cũng phải thừa nhận điểm này.
Hiện tại nguy cơ đến từ sự giằng co giữa song phương.
Chỉ cần không cẩn thận, chính là chiến hỏa liên miên, cục diện thật tốt của Nhân tộc sẽ bị phá hủy.
Các vương gia còn có cao thủ triều đình cũng đi vào Thiên Thư lăng.
Các cường giả tông phái phía nam cũng từ trong núi rừng đi ra.
Vương Phá cũng tới, ôm đao đứng ở đàng xa.
Có mấy thanh âm hoặc là cường ngạnh hoặc là tức giận vang lên.
Trần Trường Sinh không thật tình đi nghe, nhưng vẫn có mấy chữ mơ hồ rơi vào trong tai của hắn.
Đã không có đường lui, nếu lui chỉ có một chữ chết.
Cho nên Trần Trường Sinh lại đưa ra một cái vấn đề.
Ở trong năm tháng sau này, vấn đề này sẽ trở nên vô cùng nổi danh.
"Nếu như thiên hạ thương sinh thật sự quan trọng như vậy, vậy vì sao các ngươi không thể vì bọn họ mà chết?"
Ánh mắt của hắn vô cùng thật tình, ánh mắt tỏa sáng hơn nữa sạch sẽ, tựa như một cái gương.
Bởi vì hắn không giễu cợt đối phương, cũng không phải là chỉ trích vì tức giận, mà thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ.
Vương Chi Sách nhìn ánh mắt của hắn, chợt phát hiện chính mình không cách nào trả lời được vấn đề này.